Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 120



Tối, khi tôi về nhà thì Khải đã ngủ say trên giường. Khuôn mặt hắn dù có trải qua bao nhiêu thời gian ở trên thương trường thì khi ngủ vẫn mang đường nét trẻ con như vậy. Hơi thở của Khải phả ra đều đều, trông hắn có vẻ như ngủ rất say.

Tôi thở nhẹ một cái, cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng để không đánh thức hắn, đến xả nước tắm cũng không dám xả nước lớn.

Khải bên ngoài trở mình một cái cũng làm tôi giật mình.

...

Tôi xả nước vào tay, đứng nhìn bản thân trong gương...

Công ty hôm nay rất kì quặc, sao tôi cứ có cảm giác là ai nấy đều đang nhìn mình?

Quỳnh Dao đứng bên ngoài hét lớn: "Hạ, rửa tay xong chưa? Chúng ta đi ăn trưa!"

"Xong rồi, ra liền, chờ một chút." Tôi nói với ra ngoài.

Trên đường từ tầng làm việc đến căn tin của công ty ở tầng 2, tôi cảm thấy như mình bị những ánh mắt kia đâm thủng, bất cứ ai đi ngang qua cũng sẽ nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tôi nhíu mày, dè chừng nhìn họ, nhưng họ xem như không có gì, tiếp tục len lén nhìn tôi.

Tôi lấy làm lạ quay sang hỏi Quỳnh Dao: "Mày có thấy kì lạ không? Hôm nay mọi người bị làm sao đó!"

Nếu như tôi không lầm, thì mặt cô ấy vừa cứng đờ lại, biểu cảm xoay 180 độ trở thành lạnh tanh, sau đó cười nhạt: "Có hả?"

Tôi lạnh mặt: "Mày, đang giấu tao cái gì?"

"Không có, a! Nga, Thùy, chúng ta cùng đi ăn thôi."

Tôi nhíu mày nhìn ba người họ, thái độ rõ ràng có vấn đề.

Tôi thoáng nghe thấy có tên mình xuất hiện trong cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ cách đó không xa, liền đứng lại, cố tình nấp ở gần họ một chút để nghe ngóng tình hình.

"Là cô gái đó à?" một cô cáu kỉnh hỏi.

"Ừ, nghe đồn là cô ấy đã qua đêm với sếp tổng." Cô còn lại gật gù, giọng nói đầy nuối tiếc.

"Cái gì? Mặt mũi cũng bình thường, cũng đâu có phải xinh đẹp gì lắm!" Haha... xin lỗi vì tôi không xinh đẹp.

"Nếu như là con Phương thư kí của sếp thì tôi không nói, đằng này lại là con nhỏ lạ huơ lạ hoắc nào đó vừa mới xin vào công ty làm nhân viên tập sự. Không biết từ đâu nhảy ra cuỗm mất nam thần của chúng ta!"

"Này, đừng lớn tiếng, để sếp nghe thấy sẽ không tốt đâu!"

"Không tốt thì không tốt, tôi đây chỉ là nói ra sự thật mà thôi, thể hiện quan điểm của mình là sai chắc. Ăn may vớ được sếp, còn khoe khoang! Thể hiện cái gì chứ! Dám công khai trên web của công ty, trở thành tin hot trên đó. Vui lắm chắc!!"

Tin hot cái gì? Tôi đâu có làm gì?

Tôi có linh cảm không lành, lập tức quay người nhìn ba cô nàng kia đang thì thầm to nhỏ.

Ba người họ cảm thấy có người nhìn mình, đồng loạt quay sang nhìn tôi.

Trong phút chốc nhìn nhau đó, ánh mắt ăn năn hối hận của Thùy đã khiến tôi hiểu rõ tất cả. Là ba người này... tiết lộ tin đó ra.Thùy vội đứng dậy khỏi ghế, chạy về phía tôi.

Tôi cũng không biết mình nên đối mặt với cô ấy như thế nào, lập tức chạy về phía nhà vệ sinh.

Đám đông đang đổ dồn sự chú ý vào tôi, đương nhiên sẽ càng chú ý đến màn vừa rồi của tôi và Thùy.

Chui bừa vào một phòng nào đó, tôi nghe thấy tiếng thở dốc truyền vào từ bên ngoài.

Giọng của Thùy vang vọng: "Xin lỗi Hạ! Tao không có cố ý đâu, hôm qua là tao đang nhắn tin bàn luận với Nga chuyện của mày thì có việc phải ra ngoài đột xuất, để điện thoại ở trên giường, không ngờ bị thằng em họ phá phách nghịch phải, liền chụp hình màn hình gửi cho đồng nghiệp khác, nó nghĩ đơn thuần chỉ là chuyện tình cảm giữa hai đồng nghiệp bình thường với nhau, nên mới muốn trêu đùa một chút, không ngờ người khác dựng chuyện cho rằng mày đang muốn thể hiện rồi đăng trên web của công ty.

Tao thừa nhận tao cũng có lỗi trong việc này, nhưng tao không có đủ can đảm nói ra, tao xin lỗi."

Tôi từ trong căn phòng cuối cùng của dãy đẩy cửa bước ra ngoài, hướng phía nó cau mày: "Nếu mày có gây ra lỗi gì thì tao cũng không trách mày, chỉ cần mày nói trước cho tao biết một tiếng. Để tránh khỏi người khác nhìn vào sẽ nói là tao đang giả vờ không biết tỏ vẻ đáng thương."

Tôi biết câu nói vừa rồi của tôi sẽ khiến cho Thùy bị tổn thương, nhưng hiện tại tôi đang không được bình tĩnh. Nói ra những lời không suy nghĩ này... tôi cũng tự biết là mình sai rồi, nhưng lời đã nói ra thì khó có thể hoàn lại, tôi đành phải cúi đầu lảng tránh ánh mắt tổn thương của Thùy.

"Tao... tao xin lỗi."

Cô nàng nói rồi quay lưng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

"A... khoan đã..."

Tôi đuổi theo cô ấy nhưng sau khi ra khỏi nhà vệ sinh đã không còn thấy bóng dáng của Thùy đâu nữa.

Cảm giác hối hận dâng lên trong lòng, chèn ngay cổ khiến tôi cảm thấy hơi khó thở, ngực đau nhói.

Rốt cuộc tại sao mà xảy ra chuyện này, căn nguyên cũng là bởi vì tôi đã kể cho họ nghe. Nếu như ngày hôm đó không nói ra, thì họ cũng không có bàn luận, cũng sẽ không bị đồn ra ngoài như thế này.

Là lỗi của tôi... đây chính là lí do khiến tôi cảm thấy chán ghét bản thân, thành ra quay sang cau có với Thùy.

Dù sao đi chăng nữa thì tất cả mọi chuyện cũng đều là lỗi của tôi.

Tôi vội vã gọi cho Thùy, nhưng cô nàng không bắt máy.

Tôi chạy về phía căn tin, Quỳnh Dao và Nga đang ở đó, đứng ngồi không yên.

Tôi chạy vội tới chỗ bọn họ: "Hai người có thấy Thùy đâu không?"

"Không..." Quỳnh Dao ngơ ngác trả lời "Không phải là ban nãy nó dí theo mày sao? Sao bây giờ lại thành ra ngược lại rồi."

Tôi thở dài: "Tao sai rồi, lỡ miệng mắng nó."

Nga tiến tới từ phía sau, vỗ vai tôi một cái.

Điện thoại tôi vang lên âm báo tin nhắn. Trong tình thế này tôi cũng lười trả lời, mặc định cho rằng nó là tin nhắn tổng đài.Lúc này trong đầu tôi chỉ có mỗi việc suy nghĩ đến là Thùy đang ở đâu.

Không bao lâu sau, tiếng nhạc chuông vang lên.

Tôi giật mình khi nhìn thấy tên của người gọi: 'Mình yêu nhất.'...

Tôi bước vào nơi vắng người yên tĩnh, mới áp điện thoại lên tai nghe. Giọng của hắn có vẻ rất thoải mái, nhàn nhạt truyền tới từ đầu dây bên kia: "Sao không trả lời tin nhắn."

Dù cho nội dung có năm phần trách móc thì tôi chỉ cảm thấy hắn đang dịu dàng hỏi han tôi, chứ không phải là đang trách cứ.

"Ừ, xin lỗi." Trái lại với giọng nói tràn đầy sức sống của hắn, thì tôi lại vô cùng uể oải.

Khải đương nhiên nhận ra sự kì lạ trong thái độ của tôi, ngay lập tức trở nên khẩn trương: "Có chuyện gì sao?"

"Ừm... ông có biết tin tụi mình quen nhau bị đồn ra khắp công ty rồi."

"Ha... biết chứ, là bà làm phải không? Mấy ngày trước còn rất chán ghét cự tuyệt quan hệ của chúng ta mà." Giọng hắn đầy vui vẻ.

"Không phải tui làm." Tôi cố kiềm nén tiếng thở dài, trả lời nhạt nhẽo.

Tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn khi ở bên kia đầu dây. Hàng chân mày hơi nhíu lại: "Bà đang ở đâu? Lên phòng tui đi."

...

Tôi đẩy cửa bước vào, đến gõ cửa cũng cảm thấy lười.

Trong phòng không có ai ngoài Khải đang ngồi ở bàn làm việc liên tục lướt ngón tay trên bàn phím, tôi cảm thấy cuối cùng cũng có một chỗ yên tĩnh cho mình nghỉ ngơi.

Tôi đi một mạch sang ghế sô pha trong góc nằm dài lên đó, cất giọng lí nhí thông báo cho Khải là mình đã vào phòng: "Tui ngủ một chút."

Khải từ bàn làm việc nhanh chóng bước sang chỗ tôi đang nằm, ánh mắt để lộ sự lo lắng, hắn nửa quỳ nửa ngồi một bên ghế, đưa mu bàn tay chạm nhẹ vào trán tôi: "Bệnh hả?"

"Không có, tui hơi mệt thôi."

"Hơi nóng rồi... nằm im chờ tui một chút."

Tôi nhắm hờ mắt chờ đợi hắn. Tình huống này không muốn nằm im cũng không được.

Thật mệt mỏi!

Đang mơ màng thì Khải nhét cái gì đó vào tai tôi. Tôi giật mình mở mắt, chỉ thấy ánh mắt dịu dàng của hắn dành cho tôi, bàn tay xoa xoa nhẹ đầu tôi: "Ngoan, nằm im một chút."

Sau khi tiếng bíp vang lên, hắn rút nhiệt kế ra, tặc lưỡi: "Hơi sốt rồi, hôm nay bà cứ nằm đây đi, công việc thì để về nhà làm cũng được."

Tôi cười nhạt trêu chọc hắn: "Vậy trước kia là ai mắng tui không được chuyện công chuyện tư không minh bạch, không được yêu đương trong công ty, tiến độ làm việc sẽ không tốt..."

"Đúng là đồ trẻ con, tui chỉ là... thuận miệng nói vậy thôi, đến giờ bà vẫn còn nhớ?" Khải dúi đầu tôi xuống ghế.

Tôi nằm yên, cảm thấy có hơi khó chịu vì cái sô pha này không được lớn cho lắm.

Khải nhìn tôi một lượt, rồi quay người đi sang bàn làm việc, một tay nhanh nhẹn nhấc ống nghe điện thoại, tay kia lục tìm gì đó trong hộc bàn làm việc: "A lô, mua giúp tôi một bộ sa lông mới ngay lập tức. Chọn loại nào êm êm, ghế dài thì nên dài một chút, đủ cho người nằm thoải mái.""Dạ?"

"Ngay lập tức." Giọng hắn ra lệnh, tay kia đóng hộc bàn lại.

"Dạ sếp."

Còn không quan tâm Phương trả lời cái gì, hắn gác máy, đi rót một ly nước, lấy một hộp sữa trong tủ lạnh, nhanh chóng đi về phía tôi đang nằm.

Đặt ly nước và viên thuốc tròn lên bàn, hắn ngồi xuống bên cạnh đưa cho tôi hộp sữa: "Uống đi rồi uống thuốc."

Tôi nhíu mày: "Không cần phải làm vậy đâu... tui cũng đâu có bệnh gì lắm."

"Còn dám cãi?" hắn bẹo má tôi.

"Được rồi, uống thì uống." Uống xong hộp sữa, tôi cho viên thuốc vào miệng rồi uống nước.

Sau khi tôi uống thuốc, không gian lại dâng lên một cỗ trầm mặc. Tôi không nói thì hắn cũng không nói.

Mà hắn không nói thì tôi cũng chẳng biết nên nói cái gì.

Khải ngồi yên nhìn tôi một lát, thì thở nhẹ: "Bà khoan hẵn ngủ, cố gắng chờ một chút người ta đem sa lông mới đến, nằm trên đỏ ngủ một giấc cho ngon, tránh bị đánh thức giữa chừng."

"Quả thật không cần phải làm như vậy mà..." tôi khó xử, muốn khóc cũng không được, muốn cười cũng không xong.

"Hừ, ý kiến cái gì?? Còn không nghe lời tháng sau trừ lương." Hắn gằng giọng, rồi bỏ mặc tôi ngồi ở đó, đi thẳng qua bàn làm việc của mình.

"A!! Đây là đạo lí gì chứ!!" tôi tá hỏa hét lớn. Tên này đúng là ỷ mạnh hiếp yếu!!!

Tất nhiên vế sau có cho vàng tôi cũng không dám nói ra.

Tôi xoay người qua lại trên ghế vài lần, cũng không biết rốt cuộc thì mình bệnh cái gì, liền chán chường đi về phía Khải đang làm việc.

Tôi từ một bên ngồi lên tay cầm của cái ghế, hơi nghiêng người nhìn vào màn hình máy tính của Khải.

"Ể?? Ông chơi chứng khoán?"

"Ừ." Hắn chỉ đáp gọn một từ.

Tình hình là trên màn hình rộng của hắn, có mở hai cửa sổ, một bên là file excel, hắn đang cật lực type những con số nhức đầu mà tôi không biết từ đâu chui ra, một bên là hắn đang theo dõi thị trường chứng khoáng.

Con người này đúng là không có cái gì mà làm không được! Cùng lúc xử lí cả hai việc như vậy.

Tôi dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn làm việc từ khoảng cách gần, trong im lặng.

Lúc này có lẽ nên để yên cho hắn làm việc, nếu tôi im lặng, có lẽ hắn sẽ tập trung hơn.

Nhưng biểu cảm của Khải không giống một người đang tập trung làm việc.

Hắn cứng đờ cơ mặt, liếc tôi một cái: "Bà bây giờ là đang làm cái gì?"

"Nhìn ông làm việc."

Trông hắn như đang khổ sở kiềm nén cái gì đó, lặng lẽ hít sâu, lặng lẽ tiếp tục làm việc.

A... đây là đặc quyền của người yêu nha. Ngồi nhìn hắn làm việc như thế này cũng là thú vui. Khuôn mặt của hắn dù cho không có biểu tình gì, nhưng tôi vẫn là nhìn mãi không chán. Chẳng qua là tôi có thể từ ánh mắt của Khải mà đoán xem hắn đang nghĩ gì, cũng là một loại sở thích.

Cái khuôn mặt này của hắn, tới khi nào tôi mới thấy nhàm chán đây!

Nhưng tại sao hôm nay tôi cứ thấy hắn không tập trung làm sao đó.

Khải đột nhiên thở dài rồi ngừng tay. Hắn nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền, đưa tay xoa mi tâm.

"Hạ..." một chữ của hắn gọi tên tôi, trong không gian yên tĩnh lúc đó khiến tim tôi cảm thấy như vừa bị lông vũ quét qua.

"Sao?"

"Đúng là biết cách hành hạ người khác."

Vừa dứt lời, Khải kéo tôi ngồi lên đùi hắn, cúi đầu hôn lên môi tôi.

Nụ hôn phớt bên ngoài dần trở thành nụ hôn sâu.

Hắn bá đạo xâm lấn, tôi không thể thở được, hắn cũng không thương hoa tiếc ngọc cho tôi thời gian để thở, ra sức chen vào, lưỡi quấn chặt lấy lưỡi tôi dây dưa không dứt.

Từ khi nào mà những nụ hôn trong sáng tuổi học trò bị thay bởi những nụ hôn cháy bỏng như thế này... quả thật thời gian là thứ mạnh nhất, có thể tác động lên mọi vật, không gì có thể chiến thắng được nó.

Thi thoảng buông ra cho tôi thở, hắn lại áp môi xuống mạnh mẽ chiếm lĩnh.

Căn phòng trong phút chốc trở nên nóng lên, tiếng thở dốc vang khắp nơi, khiến người khác đỏ mặt.

Tôi lúc đầu là đẩy hắn ra, sau đó thấy không có tác dụng đành miễn cưỡng vòng tay ôm ngang cổ hắn, sau đó nữa, sắp tắt thở đến nơi lại phải đẩy Khải ra.

Tôi mang theo khuôn mặt khổ sở vừa cố gắng thở vừa nhìn hắn: "Cái này... tại sao?"

"Là bà câu dẫn tui."

"..." câu dẫn gì chứ??!!

Hắn chầm chậm cúi xuống, có lẽ còn định hôn tiếp thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hắn ngừng lại, lành lạnh lên tiếng: "Vào đi."

Tôi nhíu mày, lí nhí la lối: "Á! Khoan đã, chờ, chờ! Tui chưa đứng lên kịp."

Tôi vùng vẫy cố gắng đứng dậy, nhưng cái tay hắn như gọng kiềm kềm chặt lấy eo tôi. Tôi dính chặt vào hắn, không thể nhúc nhích.

"Này! Này!!"

"La hét vô ích." Giọng hắn như ra lệnh.

Tôi thật khổ!!

Trong lúc bản thân đang ngồi trong lòng Khải thì Phương mở cửa đi vào, phía sau còn có nhân viên giao bàn ghế, mang theo cái bàn và bộ ghế mới.

"A..." cô ấy cả kinh hét lên một tiếng.

Tôi ngược lại xấu hổ không biết phải làm sao, đành vùi mặt vào cổ hắn che đi biểu cảm ngượng ngùng của mình lúc này.

"Cái này... hai người..." cô ấy trừng lớn mắt.

"Là chuyện như cô nghĩ. Nên mau làm đi, đừng phiền đến chúng tôi."

Chỉ cần là nói chuyện với người khác ngoài tôi, thì Khải sẽ mang bộ mặt như vậy, lạnh lạnh lùng lùng, chất giọng lại sặc mùi uy hiếp.

Bây giờ trên mặt hắn là loại biểu cảm: 'Tất cả mọi chuyện đều là như lời đồn trong công ty. Cô ấy là người của tôi, cho nên bất kể người nào dám động vào cô ấy, tôi nhất định sẽ không tha thứ.'

Phương tái mặt, quay người, vờ như không nhìn thấy hai người đang ngồi kia ôm nhau, sắp xếp cho mấy người kia đặt bàn ghế.

Tôi đưa tay nhéo nhẹ vai của Khải, hắn cười nhàn nhạt xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cúi xuống: "Tiếp tục thôi.'

"Điên à!" tôi rít nhẹ. Khải cười khẩy đầy đểu cán. Nụ cười của hắn lúc nào cũng vậy, vừa khiến tôi thấy yên tâm, vừa khiến tôi thấy muốn đấm cho một cái.

Tôi gầm gừ, liên tiếp nhéo Khải: "Mau buông ra, không phải đã đạt được mục đích rồi sao?"