Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 716: Chân tướng người bắt cóc cô



“Không phải vậy, việc này trước hết đừng liên lụy đến Thời Hoan đấy chứ?”

Bạch Tô có chút do dự, nhìn Nghiêm Đình đề nghị một câu.

“Thế nhưng Thời Hoan cũng là người có tâm địa đấu tranh đối với anh, hơn nữa toàn bộ bắt có cô ấy có thể là người chấp hành chân chính.”

Nghiêm Đình muốn tiến lên một bước nữa khuyên bảo Bạch Tô.

Thế nhưng Bạch Tô lại nói kiên quyết một câu như vậy “Em biết rồi.”

“Nguyên nhân có phải là do Phó Vân Tiêu không?”

Khóe miệng của anh trên lên một nụ cười bất đắc dĩ nhìn Bạch Tô hỏi

“Đúng vậy, em không muốn vì chuyện của em mà liên lụy đến người nhà của anh ấy, em lo lắng anh ấy sẽ không vui.”

Bạch Tô nói vô cùng nghiêm túc, sợ Nghiêm Đình không đồng ý, sau khi nói xong câu nói này cô lại bổ sung một câu nữa, “Nếu như anh không không ý với em chuyện này thì em sẽ không phối hợp với anh nữa đâu.”

Thực ra Bạch Tô càng không phải là thánh mẫu, luôn luôn là yêu ghét rõ ràng thế nhưng Phó Vân Tiêu mất đi người thân quá nhiều rồi, cô không mong muốn lại khiến anh khó chịu nữa.

“Haiz.”

Nghiên Đình nhìn chằm chằm Bạch Tô nhìn một lúc lâu cuối cùng lại thở dài.

“Anh đồng ý với em.”

Anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ giả vờ đồng ý yêu cầu của Bạch Tô.

Sau khi nói chuyện xong các điều kiện, Bạch Tô mới bắt đầu vui vẻ lắng nghe Nghiêm Đình nói về kế hoạch của anh ấy, vừa nghe anh ấy nói cô liên tiếp gật đầu.

Nghiêm Đình nói rất tỉ mỉ, bao gồm từng chi tiết một nên là có phản ứng như thế nào, anh ta chăm chú giải thích cho Bạch Tô một lần, nói đến tận hơn nửa tiếng đồng hồ, sau khi xác nhận Bạch Tô nghe đã hiểu rồi Nghiêm Đình bấm số gọi điện cho Phó Vân Tiêu.

Chưa tìm được người làm chứng, Phó Vân Tiêu sau khi từ trong khách sạn đi ra Thời Hoan cũng nhanh chóng đi theo sau rồi.

Bọn họ vừa bước đến cửa khách sạn thì vừa đúng lúc điện thoại của Nghiêm Đình gọi đến.

“Anh bây giờ đang ở đâu vậy? đại não của Bạch Tô khôi phục rồi.”

Điện thoại được kết nối, giọng nói của Nghiêm Đình có vẻ kích động lạ thường.

“Anh là nói, đại não của Bạch Tô hồi phục rồi sao?”

Phó Vân Tiêu luôn luôn bình tĩnh giờ khắc lại này lại có chút không dám tin lại hướng về Nghiêm Đình xác nhận lại một lần nữa, thế nhưng khóe môi của anh không tự chủ được mà lộ ra nụ cười không thể che giấu được nữa.

“Đúng, hồi phục như lúc ban đầu rồi. Hơn nữa cô ấy còn nhìn thấy tướng mạo của người bắt cóc cô ấy, để phòng tránh cô ấy quên đi tôi đã kêu cho cô ấy một họa sĩ đến rồi, bây giờ chính là phác họa nét đặc thù tướng mạo của bọn bắt cóc đó.”

Nghiêm Đình nói thanh âm mang theo tình cảm dạt dào, nghe ra thì không để lộ bất kỳ dấu vết nghi nghờ nào là đang giả bộ cả.

“Được, tôi lập tức quay về nhà.”

Phó Vân Tiêu ngữ khí cũng biểu lộ rõ sự vui mừng, ngắt điện thoại, bước chân vừa nhanh hơn mấy phần.

Thời Hoan bắt đầu ở khách sạn, kêu Phó Tiêu xuống lầu trước thế nhưng sau đó lại không yên tâm vẫn là trĩu xuống, đúng lúc nghe thấy Phó Vân Tiêu hỏi lại Nghiêm Đình.

Lúc đó, trong lòng cô ta thì đã “hồi hộp” một lúc rồi.

Đặc biệt là nhìn thấy biểu cảm của Phó Vân Tiêu, về cơ bản cô ấy cũng đoán ra được Bạch Tô đã hồi phục rồi.

Trong quá trình Phó Vân Tiêu nghe điện thoại, sắc mặt của Thời Hoan sắc mặt đáng sợ đã trắng xám lại rồi thế nhưng sức chú ý của Phó Vân Tiêu lại hoàn toàn chú ý vào nội dung của cuộc điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt biến đổi của Thời Hoan.

Thời Hoan hít thở sâu một cái, cố gắng điều chỉnh biểu cảm sắc mặt của bản thân một chút, cố gắng nhất để bản thân biểu cảm bình thường hơn một chút.

“Có phải là chị dâu hồi phục rồi phải không?”

Thời Hoan trên mặt gặn ra một nụ cười, cô ta vẫn có chút không tin hướng về phía Phó Vân Tiêu xác nhận lại.

“Đúng vậy.”

Phó Vân Tiêu khẽ gật đầu, nhìn về phía Thời Hoan, nói vậy.

“Người mà bắt cóc chị dâu, chị dâu có còn nhớ hay không?”

“Nhớ, đã mời họa sĩ về vẽ rồi.”

Trong lòng Phó Vân Tiêu hoàn toàn chú tâm vào việc Bạch Tô hồi phục, hoàn toàn không có nghĩ tới Thời Hoan tại sao lại quan tâm đến bọn cướp như vậy chứ.

Nghe được từ chính mồm Phó Vân Tiêu xác nhận như vậy sắc mặt của Thời Hoan từ màu đỏ chuyển thành màu trắng, tròng mắt của cô hơi biến đổi, đứng trước xe mà cắn răng nghiến lợi.

Âm thanh khởi động của xe ô tô vang lên, Thời Hoan cũng chỉ là dừng lại chốc lát thôi, nhanh chóng liền chui vào xe.

Cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới có thể tin Bạch Tô thực sự đã hồi phục rồi.

Ô tô dừng lại trước bên ngoài biệt thự Phó Vân Tiêu và Thời Hoan vừa mới xuống xe liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Bạch Tô và một người đàn ông xa lạ từ phòng khách truyền đến tai.

“Họa sĩ Dương, nhờ cả vào anh rồi, vẫn nhờ anh sau khi chỉnh sửa lại cho tôi xem qua một chút.”

“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm mà.”

Tiếp theo, cửa trong nhà biệt thự liền được mở ra, Bạch Tô tự mình tiễn họa sĩ về.

Phó Vân Tiêu và Thời Hoan đều nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Bạch Tô và họa sĩ rồi, hai người không hẹn mà cũng bước nhanh chân hơn nữa tiến đến, vừa lúc đối diện với họa sĩ bước ra ngoài.

“Họa sĩ, anh hãy đợi một chút.”

Phó Vân Tiêu liền gọi giữ họa sĩ lại sau đó đôi mắt dịu dàng nhìn về phía Bạch Tô.

“Em khỏe lại rồi?”

Khóe môi của anh phác họa ra một vệt mỉm cười đẹp đẽ ngón tay nhẹ nhàng gỡ tóc rối để ra đằng sau tai của cô.

Bạch Tô vui vẻ gật đầu, hai mắt phảng phất như nói chuyện.

Hai người giao lưu cùng với nhau một chút, Phó Vân Tiêu chậm rãi quay đầu nhìn lại về phía họa sĩ.

“Họa sĩ, anh đã cơ bản vẽ ra chân dung của tên bắt cóc ra rồi đúng không?”

Phó Vân Tiêu lập tức sắc mặt biến đổi về bình thường, nhìn họa sĩ chậm rãi nói.

“Hình dáng đường nét tướng mạo đều cơ bản xong rồi, còn phải cẩn thận chỉnh sửa lại một số điểm.”

Họa sĩ lễ phép trả lời, anh đội mũ lưỡi trai đeo kính cúi đầu xuống rất thấp.

“Vậy còn phiền anh mở bức tranh ra để tôi xem một cái đi ạ.”

Phó Vân Tiêu cũng như vậy hướng về họa sĩ khách khí nói

“Cái này…”

Họa sĩ ánh mắt nhìn Bạch Tô nhờ cứu giúp, có chút do dự, cũng không biết có phải mở ra được không.

Không biết Bạch Tô có ý bằng lòng hay là không bằng lòng đây, sau khi họa sĩ đưa ra sự thỉnh cầu sau đó lại liếc qua nhìn mặt của Thời Hoan, sau đó mới nhìn về phía Phó Vân Tiêu, “Không có gì để xem cả, hình dạng cuối cùng vẫn chưa hoàn thành ra được.”

Nói xong, cái tay bắt qua trên cánh tay của Phó Vân Tiêu, tay còn lại hướng về họa sĩ vung vung tay ra hiệu người họa sĩ rời đi.

Họa sĩ đang chuẩn bị rời đi, lúc này Thời Hoan lại ngăn người họa sĩ lại.

“Xem qua một chút đi, chị dâu nói không chừng chúng em có thể cung cấp một số điểm trợ giúp nữa.”

Rất hiếm có, Thời Hoan khi đứng trước Bạch Tô tỉnh táo lại có thái độ như thế này.

Ánh mắt của Bạch Tô di chuyển từ người của Phó Vân Tiêu đến trên mặt của Thời Hoan, Thời Hoan hoàn toàn không dám đối diện nhìn ánh mắt Bạch Tô, nhanh chóng cúi đầu xuống để che dấu đi sự hoang mang của bản thân.

“Quả thật là có thể cung cấp sự trợ giúp, nhưng phải đợi sau khi họa sĩ vẽ ra bức cuối cùng đã.”

Bạch Tô mìm cười lễ phép, hướng về phía Thời Hoan vui mừng biểu tỏ lòng biết ơn.

Nguy rồi.

Câu nói này của Bạch Tô khiến cho Thời Hoan hoang mang lo sợ, luôn cảm thấy cô ấy là đang có ý ám chỉ gì đó.

Thời Hoan trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười trông bình thường một chút, gật đầu, cũng không dám giữ người họa sĩ nữa rồi.

“Chúng ta mau vào nhà đi, chân dung của bọn bắt cóc rất nhanh sẽ vẽ xong thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng xem.”

Thấy ánh mắt của Phó Vân Tiêu vẫn còn đang nhìn người họa sĩ, Bạch Tô nhanh chóng kéo tay của Phó Vân Tiêu muốn đi vào trong nhà thế nhưng Phó Vân Tiêu vẫn không nhúc nhích.

“Em nhớ anh rồi, chúng ta vào nhà đi, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”

Bạch Tô kéo không được Phó Vân Tiêu, tiếp theo đó là quơ quơ cánh tay của anh, bắt đầu làm nũng.

Phó Vân Tiêu quay đầu nhìn Bạch Tô một cái, thấy trong ánh mắt của cô toát ra vẻ mặt chờ mong, không đành lòng cự tuyệt cô nữa.

“Được rồi, vào nhà thôi.”

Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng thổi vào tai của Bạch Tô như gió xuân thoải mái mà ấm áp.

Người họa sĩ hỏi thăm một chút lễ phép xin ra về.

Ngay khi người họa sĩ vừa rời đi, Thời Hoan con mắt hơi thay đổi, tìm ngay một cớ là có việc phải đi cũng theo sau mà rời khỏi đây.

Xe của Thời Hoan dừng ở chỗ đậu xe bên ngoài của biệt thự người họa sĩ lúc này cũng bước đi ra đến cổng của khu nhà, từ từ biến mắt trong tầm mắt của cô ta.

Thời Hoan sốt ruột muốn chạy đi thế nhưng cô còn phải cật lực khống chế từng bước đi, không thể để Phó Vân Tiêu và Bạch Tô có chút nghi ngờ phát hiện ra.

Mãi tận cho đến khi lên xe, Thời Hoan nhanh chóng khởi động động cơ tăng tốc độ một chân đạp ga trực tiếp đuổi theo.