Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 696: Có lòng



Bạch Tô tò mò liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, màn hình hiển thị tên người gọi đến là con gái của họ, Bạch Tiểu Bạch.

"Nhận điện thoại đi."

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu nói.

Phó Vân Tiêu nhấn nút trả lời, sau đó nhấn chế độ rảnh tay.

"Bố ơi, đoàn phim của chúng con nhận thầu một hòn đảo nhỏ, bây giờ đang trong giai đoạn vận hành thử nghiệm muốn mời chúng con cùng đưa gia đình đến chơi, bố mẹ có thời gian không?"

Trong điện thoại, Bạch Tiểu Bạch có vẻ rất vui.

Nhưng là trong khoảng thời gian này Phó Vân Tiêu chỉ muốn làm việc, không có tâm trạng đi du lịch.

"Lần sau đi."

Do dự một lúc Phó Vân Tiêu vẫn từ chối.

"À… Nhưng hòn đảo nhỏ này thật sự rất vui, người nhà của đoàn phim chúng con đều đến rồi, bố không muốn dẫn mẹ đi chơi cùng sao?"

"Hơn nữa, con nhớ bố, cũng nhớ mẹ."

Thấy Phó Vân Tiêu từ chối, Bạch Tiểu Bạch bắt đầu làm nũng trong điện thoại.

Bạch Tiểu Bạch nói xong Bạch Tô liền nhích lại gần kéo tay Phó Vân Tiêu: "Bố mẹ sẽ đi, bố mẹ cũng nhớ con lắm.”

Vẻ mong đợi hiện lên trong mắt Bạch Tô, cô nhìn Phó Vân Tiêu chờ anh đưa ra quyết định.

Phó Vân Tiêu suy nghĩ một lúc, rơi vào do dự.

"Chúng ta đã rất lâu không có đi chơi cùng nhau rồi…"

Thấy Phó Vân Tiêu do dự, Bạch Tô cũng phát động công kích, cô bĩu môi rồi từ từ cúi đầu xuống, biểu hiện dáng vẻ thất vọng và buồn bã.

Đầu bên kia điện thoại, Bạch Tiểu Bạch cũng bắt đầu làm nũng: "Bố, bố không muốn gặp con sao? Tuy rằng con được mẹ rèn cho tính tự lập, nhưng không phải bố đều không coi con là một đứa trẻ sao? Hừ. "

"Được, con gửi địa chỉ cho bố đi."

Không đành lòng lại từ chối, Phó Vân Tiêu chấp nhận lời mời của Bạch Tiểu Bạch.

Việc lớn đã thành!

Bạch Tô có chút vui vẻ, cô cúp điện thoại, đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

"Em định đi đâu?"

Phó Vân Tiêu thắc mắc liếc nhìn Bạch Tô.

"Về nhà chuẩn bị đồ đạc, đem nay chúng mình xuất phát luôn.”

Bạch Tô vui vẻ làm động tác thắng lợi với Phó Vân Tiêu rồi đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Phó Vân Tiêu chờ Bạch Tô ra cửa trên mặt mới lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, động tác của người phụ nữ này đều rất thận trọng, có lẽ chỉ có cô ấy cảm thấy mình hành động rất tự nhiên, nhưng thật ra nhìn là biết cô ấy có ý định gì.

Nấu cơm đưa lại đây, làm bộ không hề để ý, trên thực tế là cô ấy cố ý, bởi vì cô ấy lo lắng cho anh.

Cô ấy để Bạch Tiểu Bạch gọi điện thoại cho anh, thực tế cũng là vì lo lắng cho anh.

Phó Vân Tiêu có hơi cảm động.

Đảo nhỏ nằm trên Thái Bình Dương, nơi đây trời xanh bát ngát.

Những con mòng biển lướt trên mặt nước, gió ở Thái Bình Dương hòa với hơi nước thổi vào mặt mọi người, khiến người ta không thể không muốn lao thẳng xuống biển thỏa sức lướt sóng.

"Thế nào ạ? Cũng đẹp đấy chứ a?"

Bạch Tiểu Bạch một tay ôm Bạch Tô, một tay ôm Phó Vân Tiêu, vui vẻ giới thiệu.

Phó Vân Tiêu miễn cưỡng lộ ra một nụ cười mỉm, gật đầu.

"Mẹ ơi, nhìn bố đi, suốt ngày giả bộ lạnh lùng, hờ hững không thèm quan tâm."

Bạch Tiểu Bạch le lưỡi với Phó Vân Tiêu, không thèm để ý đến anh nữa, quay đầu lại bắt đầu phàn nàn với Bạch Tô.

"Mẹ cảm thấy bố như vậy rất tốt mà."

Bạch Tô làm bộ không có nghe hiểu Bạch Tiểu Bạch đang cáo trạng, ở bên cạnh nói phụ họa.

"Bố mẹ nha, haizz!"

Bạch Tiểu Bạch lắc đầu, buông tay họ ra, để Bạch Tô và Phó Vân Tiêu ở lại, giả vờ chạy ra bãi biển hờn dỗi.

Phong cảnh rất đẹp, ánh mặt trời không gắt.

Bờ biển quả thực là nơi khiến người ta có thể cảm thấy thư thái và vui vẻ, nhưng sắc mặt Phó Vân Tiêu cũng không thay đổi nhiều, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phương xa, không biết đang nghĩ gì.

Phó Vân Tiêu mặc một chiếc quần dài đi biển tối màu, anh đút tay vào túi, đi bộ chậm rãi trên bãi biển.

Bạch Tô ngước nhìn anh, đôi mắt hơi xoay chuyển, từ từ đút tay vào túi Phó Vân Tiêu, nắm lấy tay anh. Ban đầu, hai người chỉ đi dọc bãi biển, sau đó họ ngồi trên xuồng máy chạy lung tung trên biển.

Phó Vân Tiêu không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Bạch Tô, chỉ cần Bạch Tô muốn chơi, anh sẽ đi cùng với cô.

Dù chưa bao giờ tỏ ra buồn bã nhưng Bạch Tô biết rằng anh đang kìm nén cảm xúc của mình, không muốn cô phải lo lắng cho anh.

Vào ban đêm sẽ có các buổi biểu diễn kịch trên đảo.

Bạch Tiểu Bạch mua ba vé ở hàng ghế đầu và đưa Phó Vân Tiêu, Bạch Tô đi xem vở kịch câm kinh điển rất nổi tiếng của Tây Ban Nha "Andrew và Dolly".

Vở kịch bắt đầu trước nửa tiếng, Bạch Tô trước tiên đi đến nhà vệ sinh.

Bạch Tiểu Bạch nhanh chóng ngồi vào vị trí chính giữa, chủ động bắt chuyện với Phó Vân Tiêu.

"Bố, bố đã xem qua vở kịch này chưa?"

Phó Vân Tiêu mặt không chút thay đổi lắc đầu: "Con chưa diễn qua thì bố cũng chưa xem qua."

Câu trả lời xứng đáng được điểm mười.

"Ừm… không vấn đề gì, để con nói sơ qua về giá trị nghệ thuật của nó cho bố nghe.”

Bạch Tiểu Bạch dường như không quan tâm đến câu trả lời của Phó Vân Tiêu. Cô bô lô ba la kể ra các giải thưởng đạt được của vở kịch này. Sau khi nói về giải thưởng cô lại bắt đầu nói về việc muốn diễn lại vở kịch này sẽ có bao nhiêu khó khăn, tiếp theo lại bắt đầu tiết lộ nội dung vở kịch.

Nội dung rất buồn tẻ nhưng Phó Vân Tiêu vẫn rất thích kiểu kịch thế này.

Toàn bộ quá trình anh đều không hề cắt ngang Bạch Tiểu Bạch, nghiêm túc lắng nghe, đến tận khi vở kịch bắt đầu Bạch Tô vẫn chưa quay lại.

"Sao mẹ con chưa quay lại nhỉ?"

Phó Vân Tiêu nghi ngờ hỏi, sau đó đứng dậy muốn vào nhà vệ sinh tìm Bạch Tô.

"A, vở kịch bắt đầu rồi, bố ngồi đây xem kịch đi, để con tìm mẹ cho.”

Bạch Tiểu Bạch mau chóng ngăn Phó Vân Tiêu lại, vội vàng đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.

Chỗ ngồi của ba người chỉ còn sót lại một mình Phó Vân Tiêu, bởi vì lo lắng chi Bạch Tô cho nên anh cũng chỉ nhìn lướt qua vở kịch còn phần lớn sự chú ý của anh đều tập trung về phía nhà vệ sinh.

Trên sân khấu âm nhạc vang lên, nhân vật nữ chính đã lên đài.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy nữ chính trên sân khấu có hơi quen mặt, bởi vì nữ chính trên sân khấu không phải ai khác, mà là Bạch Tô.

Có thể thấy phần biểu diễn của Bạch Tô tuy còn hơi trúc trắc nhưng rất nhập tâm, cô đang thực hiện từng động tác một cách nghiêm túc, chỉ muốn thể hiện những cảm xúc chân thành nhất của mình.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô đang nỗ lực biểu diễn trên sân khấu, trên khóe miệng anh từ từ nở một nụ cười.

Anh làm sao có thể không hiểu tâm tư của Bạch Tô.

Vì chuyện của bà ngoại, Bạch Tô vừa tự trách vừa lo lắng trong lòng, cô cố gắng hết sức chỉ mong anh được vui vẻ hơn.

Mang đồ ăn cho anh, bắt tay với Bạch Tiểu Bạch đưa anh ra ngoài thư giãn, cố gắng hết sức để khiến anh vui, thậm chí còn sẵn lòng học những màn kịch xa lạ để biểu diễn cho anh xem.

Anh đang theo dõi thì Bạch Tiểu Bạch quay lại từ nhà vệ sinh.

"Bố ơi, vở kịch con giới thiệu cho bố không tồi đúng không?"

Bạch Tiểu Bạch nở nụ cười thành công.

Phó Vân Tiêu cho cô một ánh mắt con bé tiểu quỷ nhưng còn mang theo cả ý cười.

Cho đến khi kết thúc màn biểu diễn, Bạch Tô bước ra từ phía sau sân khấu.

Trên trán cô còn vương ít mồ hôi, đi về phía Phó Vân Tiêu và Bạch Tiểu Bạch.

"Thế nào? Anh có nghĩ khả năng diễn xuất trời phú của Bạch Tiểu Bạch là di truyền từ em không?”

Bạch Tô giả bộ nói một cách tự hào, đồng thời lén lau mồ hôi trên trán.

"Anh rất thích."

Khóe miệng Phó Vân Tiêu nở một nụ cười chân thành, anh chủ động nắm lấy tay Bạch Tô đưa họ ra ngoài ăn tối.

Tuy nhiên, trên đường đi Bạch Tô đã nhiều lần xuất thần suýt ngã.

"Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái à?"

Phó Vân Tiêu quan tâm hỏi một câu.

Bạch Tô lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.

Tại nhà hàng trên đảo, Phó Vân Tiêu gọi nhiều món mà Bạch Tô thích ăn.

Sau màn diễn kịch này, Bạch Tô cũng có thể cảm nhận rõ ràng Phó Vân Tiêu đang thực sự vui vẻ, không còn dáng vẻ ngụy trang che đi tâm sự nặng nề lúc trước nữa.

Nhìn thấy Phó Vân Tiêu vui vẻ tiếp xúc với Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tô thực sự cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng buông bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.

Cô đang nhìn thì cảm thấy mí mắt càng ngày càng sâu, sau đó hai mắt tối sầm lại, ý thức như biến mất, mơ hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng người đàn ông lo lắng gọi tên mình, nhưng cô không còn sức để mở mắt ra nữa.