Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 87: Linh điểm club



Sau khi rút tiền ở ngân hàng, nàng đi thẳng đến siêu thị, mua một ít đồ ăn baba thích cùng mấy đồ dùng hàng ngày, mang theo túi lớn túi nhỏ đi thăm tù, hơnnửa giờ sau nàng đi ra.

Tinh thần cùng tình trạng của ba ba không tốt như trước, nàng ẩn ẩn lo lắng,hoài nghi ba còn có thể chờ đến ngày được phóng thích, chuyện lão bá nàng cũnghỏi qua ba ba, ba ba nói là bạn bè quan hệ làm ăn, hỏi nàng tính danh đốiphương, nàng ngây ngẩn cả người, ngày đó nàng căn bản không hỏi đến.

Lần sau gặp lão bá nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nàng nghĩ như vậy. Khôngbiết từ khi nào đã chạy đến cửa biệt thự, thói quen lục tìm túi quần, trốngtrơn, lại bỏ ba lô xuống tìm kiếm, ngay cả túi trong nàng cũng tìm qua, vẫn làkhông thấy.

Ba lô trong tay vô lực rơi xuống, nhất định sáng nay ra ngoài quá vội vàng,nàng nhất thời đã quên lấy chìa khóa, hiện tại phải làm sao bây giờ? Nàng nắmchặt lan can, ngẩng đầu xác định độ cao của nó, thở dài, chậm rãi ngồi xuống bậcthang.

Xem ra chỉ có thể lẳng lặng chờ Doãn Lạc Hàn trở lại, tập đoàn Đường Thịnhkhông thể tiến đến, lần trước mang văn kiện cho hắn đụng phải Chỉ Dao, may mànàng thông minh bịa ra cái lí do, lần này lại đụng phải Chỉ Dao lần nữa, nàngkhả năng cũng không tìm ra cái cớ nào khác.

Nàng nhìn đại lộ bên phải, hắn nếu trở về, xe khẳng định đi đường đó, lạinhìn giờ trên di động, mới năm giờ bốn mươi phút, mấy ngày nay hắn đều khuya mớitrở về, có thể là bận công tác quá.

Dù sao nàng cũng không vội, vẫn là ngồi ở chỗ này kiên nhẫn đợi đi.

Ánh hoàng hôn cuối cùng phóng ra một chút diễm lệ liền yên lặng biến mất,bóng đêm dần dần buông xuống, đèn đường bốn phía bắt đầu bật lên, một chiếc xethể thao quý báu lao qua trước mặt.

Mí mắt nàng lại hạ xuống, đây là lần nhìn lên thứ bảy trăm năm mươi ba, chẳnglẽ chính mình phải chờ ở chỗ này tới nửa đêm sao?

Vẫn là gọi điện thoại đi, cùng lắm thì, nàng vụng trộm trốm ở nơi nào đó bênngoài công ty bọn họ, hắn để Từ bang hoặc thư kí thân thiết mang chìa khóa lạiđây, cũng còn hơn nàng cứ chờ ở ngoài biệt thự thế này.

Ừ, cứ làm như vậy đi. Nàng lập tức gọi cho Doãn Lạc Hàn, đã lâu mà không cóngười bắt, nàng gọi thêm vài lần nữa, vẫn là như vậy.

Ba một tiếng khép lại di động, tựa cằm vào đầu gối, tiếp tục chờ, lại qua nửagiờ, không biết sao có một trận gió lạnh chui thẳng vào áo, nàng rùng mình mộtcái.

Lại gọi điện cho hắn, bên tai chỉ nghe thấy tiếng “Đô…”, ngay lúc nàng địnhngắt, điện thoại đột nhiên được tiếp, truyền đến tiếng nói trầm thấp củahắn.

“Chuyện gì?”

“Em… Em quên mang theo chìa khóa.” Nàng cắn cắn môi nhẹ giọng nói.

“Anh không nghe thấy gì cả, em lặp lại lần nữa, nơi này rất ồn.”

Bên tai truyền đến tiếng của hắn còn kèm theo tiếng nhạc ầm ĩ, hắn không ởcông ty sao?

“Em nói em quên mang chìa khóa, anh nếu không thể thì có thể bảo Từ Bang đưacho em chìa khóa một chút, hoặc để em trực tiếp đi lấy cũng được.” nàng khôngkhỏi cao giọng.

Đầu dây bên kia hắn không nói gì, như đang tự hỏi gì đó, chỉ có thể nghe thấytiếng nhạc ồn ào, một lát sau, hình như hắn đi tới nơi nào khác im lặng hơn,thanh âm truyền đến thực rõ ràng.

“Hiện tại anh ở Linh Điểm Club đường Trúc Huy, em trực tiếp lại đây đi.”

“Linh Điểm Club đường Trúc Huy, được, em đã biết.” Nàng lo lắng lặp lại mộtlần, cúp điện thoại, chạy khỏi khu biệt thự xa hoa.

Hai mươi phút sau, nàng đứng trước cửa Club cao cấp nhất của thành phố, đẩycửa đi vào, còn có một người bồi bàn ân cần đón đi lên.

“Ách, tôi muốn tìm Doãn Lạc Hàn một chút.” Nàng vừa nói, một bên nhìn khắpbốn phía, đèn màu rực rỡ, âm nhạc cuồng loạn, cả trai lẫn gái hồn nhiên nhảynhót hất tóc.

Bồi bàn nghe đến đó, nhanh chóng phản ứng, “Được, tiểu thư, Doãn đại tổng tàiở phòng VIP số 6, cô đi theo tôi.”

“Vâng, cám ơn.”

Bồi bàn bắt đầu dẫn đường, nàng đi theo sau, ánh mắt tò mò nhìn một đám ngườivặn vẹo theo nhạc, đây là lần đầu tiên nàng đến những nơi thế này, thì ra câulạc bộ dành cho kẻ có tiền cũng tranh cãi ầm ĩ cùng điên cuồng thế này.

Chính giữa sàn nhảy thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười hưng phấn vui vẻ, tấtcả các cô gái hình như đều vây quanh một thân ảnh thon dài chuyển vòng.

Cơ ngực đẹp đẽ lộ ra khi thân thể lắc lư, chiếc áo sơ mi nửa mở nửa khép, thuhút ánh mắt thèm nhỏ dãi từ khắp bốn phía, mái tóc màu nâu vàng che khuất mặthắn, nàng không thể nhìn ra tướng mạo đối phương, nhưng nàng trực giác, ngườinày rất giống Kim Chính Vũ.

Có thể là hắn hay chăng? Nàng muốn nhìn lại lần nữa, bồi bàn nói vọng lạiphía sau: “Tiểu thư, phía trước là phòng VIP số 6, trước khi cô đến, Doãn đạitổng tài đã nói qua, để cho cô trực tiếp đi vào.”

“Được, cám ơn anh.” Nàng hướng bồi bàn gật đầu một cái, người này hơi khomthắt lưng, nhanh chóng tránh ra.

Tay phải đặt lên tay nắm cửa, do dự không thôi, hiện tại hắn ở bên trong mộtmình, hay là lại bàn chuyện với khách hàng, nếu thế, nàng đi vào có đượckhông?

Nhưng mà nghĩ lại, nếu hắn để nàng đi vào, nhưng vậy hẳn là không quan trọng,an ủi chính mình một chút, nàng ở cửa ra, bên trong im ắng, cánh cửa mở lớn hơnnữa, trên ghế chỉ có một thân ảnh cao lớn đang cúi đầu xuống chén rượu.

Nghe thấy tiếng động, hắn lạnh nhạt ngẩng đầu, hơi hơi nhếch lên một nụ cườimị hoặc, “Em đã đến rồi, tiến vào ngồi đi.”

“Không cần khách khí, em tới để lấy chìa khóa.” Nàng khoát tay, đánh giá gianphòng gọi là VIP còn lớn hơn phòng ngủ của nàng này, những kẻ có tiền thật sự làxa xỉ.

Ẩn ẩn có dòng khí quỷ dị phiêu tán trong không khí, nàng thấy hắn cũng khônglấy chìa khóa ra, mà tiếp tục rót một thứ rượu màu đỏ vào chiếc ly khác.

“Gấp gáp như vậy làm gì? Ngồi xuống uống trước một ly.”