Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 247: Không thể khống chế



Nhìn Mân Huyên trên mặt có thần sắc khó hiểu, Phùng Tĩnh Như chậm rãibuông bút trong tay, dựa lưng vào ghế “Đã như vậy, tôi cũng muốn nói thật cho côbiết. Kỳ thật ngày tôi nộp đơn từ chức, Tổng giám đốc đã trực tiếp gọi điện chotôi, nói là hắn thấy cô thông minh tài cán, muốn bồi dưỡng vì thế đã điều vào vịtrí trợ lý Phó Chủ biên, định khi tôi từ chức sẽ để cô tiếp quản vị trí Phó Chủbiên này.”

Mân Huyên ngạc nhiên, lúc trước ở điện thoại Giản Quân Dịch đã bình thản nóinàng đi làm trợ lý Phó Chủ biên, không ngờ lại đã có dụng ý này, quả nhiên hắnrất thâm trầm khó đoán.

Phùng Tĩnh Như nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra một chút khen ngợi “Sự thật đãchứng minh, cô qua một thời gian làm việc rất có năng lực, hiện tại đã có thểđảm đương công việc được rồi, cho nên cấp trên họp quyết định thăng cô làm PhóChủ biên.”

“Không, không, không, Phùng tiểu thư, tôi vẫn chưa thể……”

Phùng Tĩnh Như khoát tay ngăn nàng nói “Mân Huyên, cô hãy tự tin lên, mấyngày này tôi đã sắp xếp một số tư liệu để giao lại cho cô rồi.”

Mân Huyên kinh ngạc không biết nói gì, trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấydường như có một gánh nặng vô cùng lớn đã đè lên vai.

“Chỉ còn hai ngày thôi, cô xem không hiểu chỗ nào có thể lại đây hỏi tôi.”Phùng Tĩnh Như vừa nói, vừa lấy hai văn kiện đưa tới “Tư liệu này cô xem xem, cólẽ sẽ giúp được cô đó.”

Mân Huyên thở nhẹ, tiến lại tiếp nhận, không nghĩ tới sáng nay lại thình lìnhxảy ra hai chuyện khiến nàng vô cùng lo lắng như vậy.

Trở lại bàn làm việc, để tập văn kiện xuống, nàng nắm chặt tờ giấy kia quayngười ra hành lang, ở cuối hành lang, nàng ngừng lại, nhìn xung không có người,mới mở tờ giấy tiếp tục đọc “…… Nếu không muốn chuyện xấu cô làm sau lưng bạnthân bị lộ ra, giữa trưa mười hai rưỡi đến quán cà phê Ba Giờ……”

Hành lang có tiếng bước chân, nàng vội vàng đem tờ giấy vuốt ve ở trong tay,thần sắc tự nhiên về văn phòng, Ngải Phù hẹn nàng như vậy, nàng nhất định sẽphải đến đúng giờ.

Buổi sáng qua rất nhanh, chung quanh đồng sự đã lục tục đứng dậy đi ra ngoàidùng cơm trưa, Kỉ Tích Vân thu dọn xong tập tư liệu cuối cùng cũng đứng dậy,thấy Mân Huyên vẫn đang chuyên chú nhìn chằm chằm máy tính, hiểu nàng đang bận,cũng không quấy rầy, lặng lẽ cùng đồng sự đi ăn.

Kỳ thật Mân Huyên nào có tâm tư làm việc, nàng là đang nghĩ mục đích Ngải Phùtìm nàng làm gì. Công việc chưa xong, để buổi chiều tiếp tục làm, nàng mở ngănkéo lấy túi xách chuẩn bị tới chỗ hẹn.

Quán cà phê –

Từ lúc người phục vụ bưng 2 chén cà phê tới cho đến giờ đã được năm phút,Ngải Phù vẫn cao ngạo dùng một loại hung mãnh ánh mắt trừng mắt nàng, làm nàngcó cảm giác như mình là một con vật đang chờ bị giết vậy.

“Ngải Phù, em tìm chị muốn nói gì?” Nàng cúi đầu khuấy cà phê, mở miệngtrước. Nhìn di động, mười hai giờ ba mươi lăm phút, chỉ còn hai lăm phút nữa làtới giờ làm việc, nàng không nghĩ sẽ cứ ngồi đây trừng mắt nhìn nhau với NgảiPhù.

Ngải Phù oán độc ánh mắt bắn lại “Lăng Mân Huyên, chị đúng là đồ đàn bà vôliêm sỉ. Ban đầu là Thiếu Đằng, giờ lại là Doãn Lạc Hàn và Kim Chính Vũ, thật tòmò không biết rốt cục chị có bao nhiêu người đàn ông đây?”

Sớm biết Ngải Phù sẽ nói khó nghe, nàng đã nghĩ chỉ cần chuẩn bị tốt tâm lýlà được, nhưng là vừa nghe đến câu này, tay cầm thìa khuấy vẫn là khống chếkhông được khẽ run lên một chút.

Nàng nhẹ nhàng cắn môi, tiếp tục khuấy cà phê “Em rốt cuộc muốn nói gì? Chịsắp tới giờ đi làm rồi, có gì em hãy nói rõ ràng đi.”

Ngải Phù ngạo mạn, mắt lạnh tà nhìn nàng “Tốt lắm, tôi nói cho chị, Lăng MânHuyên, nếu chị không muốn mấy bức ảnh đó bị người khác xem, chị hãy làm cho tôimột việc.”

“Em nói đi.” Nàng sớm đoán được Ngải Phù không đem ảnh trực tiếp công bố làcó mục đích .

“Chị hãy thuyết phục Thiếu Đằng, bảo hắn trở lại làm hôn phu của tôi đi. Tôicòn muốn chị ở trước mặt mọi người quỳ xuống xin tôi tha thứ vì chuyện câu dẫnThiếu Đằng……”

Mân Huyên không thể tin nổi những gì mình vừa nghe, thấp giọng cắt lời “NgảiPhù, em không thấy là hơi quá đáng sao? Chị có thể trịnh trọng xin lỗi em, nhưngđó là việc riêng. Còn Thiếu Đằng, anh ấy tự có suy nghĩ của mình, chị không canthiệp được.”

Lời của nàng làm Ngải Phù á khẩu không trả lời được, sắc mặt lúc đỏ lúctrắng.

Ngải Phù có vẻ thẹn quá hóa giận “Lăng Mân Huyên, tôi hiện tại vẫn đang nóichuyện tử tế với chị, nhưng nếu chị chọc giận tôi, tôi sẽ cho chị thân bại danhliệt. Chuyện chị câu dẫn hôn phu của Giản Chỉ Dao, tôi sẽ cho mọi người biết.Nói gì thì chị không phải đang làm việc dưới quyền anh trai của Giản Chỉ Daosao, đến lúc đó xem chị……”

Mân Huyên rốt cuộc nghe không nổi nữa, đứng bật dậy “Ngải Phù, không cần nóinữa, muốn chị đi van xin Thiếu Đằng quay lại với em…….. em điên rồi…… Em mautỉnh lại đi, với điều kiện của em hoàn toàn của thể tìm được một người đàn ôngtốt thật lòng yêu thương em………….. đừng để tiền tài và danh lợi làm mù mắt……”

“Vô nghĩa.” Ngải Phù vung tay, tỏ ra khinh bỉ “Tôi vốn dĩ đã là hôn thê củaLôi Thiếu Đằng, chị lại phá hư, chính là ghen tị tôi. Chỉ cần tôi cùng ThiếuĐằng khôi phục quan hệ, sau khi kết hôn, tôi sẽ cười vào mặt chị, xem chị haytôi hơn……”