Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 228: Đã sớm chuẩn bị



Ngực như bị đập mạnh, đau đớn bỗng ào đến, hai tay không tự giác hơi hơidùng sức, trong tay sách vở cơ hồ bị vo nhàu lại.

Nàng đang cầm sách vở, ngồi vào bàn học đọc sách, thỉnh thoảng lên mạng tìmtư liệu, một lúc sau có chút mệt nhọc, nàng mơ hồ nhìn thời gian đã mười haigiờ.

Nàng tắt đèn bàn, xem ra tên kia sẽ không xuất hiện nữa, trèo lên giường, rấtnhanh liền ngủ.

Đang ngủ say, xoay người, cảm giác bên cạnh có hơi ấm, nàng theo bản năngxích lại gần, ôm chặt, ngọt ngào rơi vào mộng đẹp.

Hắn hai tay mê luyến ôm lấy thân thể nàng, đôi môi khẽ thở, đã lâu không đượcan bình ngủ bên cạnh nữ nhân này, mấy ngày nay bên nàng hắn đều ngủ rấtngon.

Hôm nay cùng Chỉ Dao dùng bữa tối xong, nàng lại lôi hắn đi xem phim, hắnkhông đành lòng nhìn Chỉ Dao buồn bực, vì thế đưa nàng đi xem phim, rồi lại đưanàng về, sau đó vội vàng chạy tới nơi này.

Biết nàng sẽ không vui vẻ với mình, nhưng hắn cũng không để ý, nữ nhân này đãlưu lại dấu vết trong tiềm thức của hắn, hắn không nghĩ lau đi, chỉ cần có thểôm nàng, nằm ở bên người nàng, hắn có thể đạt được giấc ngủ quý giá, đây chínhlà nàng đã làm cho hắn vui vẻ, cũng chính là nguyên nhân hắn không thể dứt bỏđược nàng.

Từ trước một đêm hắn quyết định ở lại chỗ này, hắn đã suy nghĩ thật kĩ, quyếtđịnh làm theo những gì hắn muốn, hắn cần nữ nhân này, không riêng gì thân thểcủa nàng hấp dẫn hắn, ngay cả tư tưởng, linh hồn của nàng, hắn đều có hứng thú.Hắn thật sự càng ngày càng không thể rời xa nàng .

“Nói cho tôi biết, phải làm sao, phải làm sao mới khiến cho em thôi chán ghéttôi?” Biết rõ nàng nghe không thấy, nhưng hắn vẫn muốn nói ra.

Hắn nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp đang ngủ say, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạmđến làn da mịn màng, cuối cùng dừng ở đôi môi hồng như hoa đào, hắn say đắm hôn,được một lúc gương mặt non mịn hơi hời hợt, nàng như là không thở được, hắn mớibuông ra.

Hắn lẳng lặng ôm nàng, mang theo nụ cười mỹ mãn chậm rãi chìm vào giấcngủ.

Chuông báo thức reo, nàng bừng tỉnh, nhìn giường lớn chỉ có một mình nàng,nàng vỗ về đầu ngồi dậy, tối hôm qua nàng như là nằm mơ, mơ mình đột nhiên bịDoãn Lạc Hàn ôm, sau đó còn là một cái hôn dài.

Ngón tay chạm nhẹ đôi môi, hơi sưng lên, chẳng lẽ không phải là mơ? Nàng kinhngạc nhảy xuống giường, chạy vội tới phòng khách, nghe được trong phòng tắm cótiếng nước, tên kia nhất định ở bên trong.

Nàng chạy tới đẩy cửa ra, đang muốn lớn tiếng chất vấn hắn. Không nghĩ tớilại thấy cái không nên thấy, nàng kêu sợ hãi chạy ra khỏi phòng tắm, sau lưngvang lên tiếng cười khe khẽ.

“Em còn thẹn thùng sao? Cơ thể của tôi em cũng không phải chưa từng thấy.”Hắn tựa hồ còn lẩm bẩm cái gì, lại vang lên tiếng nước, lấp đi giọng nói củahắn.

Nàng quay trở lại phòng khách. Lửa giận ở ngực bùng lên, người này có phảihay không đầu óc không bình thường, phòng tắm nhà nàng căn bản so với phòng tắmtrong biệt thự của hắn một phần năm cũng không bằng, hắn chẳng lẽ thật sự có thểdùng quen?

Hơn nữa, hắn dựa vào cái gì coi nơi này như là nhà của hắn vậy, ra vào tự do,nàng cũng không phải là Lăng Mân Huyên trước đây, nơi này là nhà của nàng, nàngtuyệt đối có quyền đuổi hắn đi ra ngoài.

Qua hai mươi phút, hắn mặc đồ ngủ từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy nàng như consư tử bị xâm phạm lãnh thổ, lạnh nhạt hỏi.“Em có chuyện cần nói với tôi?”

“Đúng, tôi nghĩ chắc anh cũng biết tôi muốn nói cái gì.” Nàng chống tay vàoeo lấy khí thế, ngữ khí có vẻ tức giận.

“Thẳng thắn lắm, có phải hay không cần tiền thuê nhà, tôi đã đoán trướcđược.” Hắn nhún nhún vai, chậm rãi đi đến phòng ngủ.

“Anh nghĩ tôi là loại người gì vậy? Tôi không cần tiền thuê nhà của anh.”Nàng nổi trận lôi đình, vội vàng đi theo.

“Không cần tiền thuê nhà, vậy em muốn nói cái gì.” Hắn liếc mắt một cái, tùytay cởi bộ đồ ngủ, lộ ra dáng người tinh tráng không chút che đậy.

“A…………” Nàng kêu sợ hãi che mắt, nhanh chóng xoay người “Anh muốn làm gì? Đemquần áo mặc vào mau.”

Hắn không nói gì, phía sau vang lên tiếng thay đồ, hắn đang làm cái gì? Nàngthoáng nghiêng mặt nhìn, thấy cánh tay hắn đang với đến một bộ âu phục màuđen.

Hắn thay quần áo để làm gì? Nàng xoay người đang muốn lý luận, ánh mắt lạichạm đến thân hình của hắn, kiều mặt ửng đỏ, chạy nhanh chạy ra phòng ngủ.

Nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, không thể chậm trễ nữa , nàng còn phải đilàm, vội vàng chạy vội tới phòng tắm, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt đánhrăng.

Khi nàng đi ra, thấy hắn đã định mở cửa ra ngoài, cuống quít gọi hắn “Anh chờmột chút, tôi còn chưa nói hết.”

“Em còn muốn nói gì?” Hắn thấp thuần tiếng nói hỏi, trong ánh mắt lại hàmchứa nhè nhẹ giảo ý, hắn biết nàng muốn nói gì, chẳng qua hắn sớm đã có đốisách, chỉ chờ nàng mở miệng.

Ánh mắt nàng không khỏi nhìn lên gương mặt tinh xảo điển trai của hắn, mìnhsao lại thế này, cũng không phải lần đầu tiên nhìn khuôn mặt này, như thế nào sẽcó loại cảm giác mặt đỏ tim đập, ánh mắt dừng trên cổ áo hắn, như là thiếu cáigì, thì ra hắn chưa đeo cravat.

“Của anh……” Nàng chỉ chỉ cổ hắn.

Hắn cúi đầu cũng phát hiện ra, thanh âm trầm thấp “Cravat ở trong hành lý, emđi lấy giúp tôi.”

Hắn dựa vào cái gì mà sai nàng, nàng đang muốn bỏ mặc, không ngờ cước bộ lạisớm phản bội nàng, không khỏi trở lại đi vào phòng ngủ, đi giúp hắn lấycravat.

Hai phút sau, nàng cầm một cái cravat màu bạc đi ra, chớp mắt duỗi thẳng cánhtay đưa cho hắn “Của anh.”

“Em giúp tôi đeo.” Hắn bình thản mở miệng bá đạo kiên quyết.