Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 164: Chợt lo lắng



Trong tiềm thức hắn tựa hồ đối với thân thể của nàng có tính ỷ lại, đến cuốicùng thì hắn cũng chỉ có thể như vậy mà lý giải.

Nàng là tình phụ của hắn, thân thể của nàng đương nhiên thuộc về hắn, nếu hắncó hứng thú với thân thể của nàng, hắn tất nhiên sẽ không vi phạm ý nguyện củabản thân, vì thế tối hôm qua nửa đêm hắn lái xe đến bệnh viện, thản nhiên nằm ởbên người nàng.

Một đêm ngủ cực an ổn, hôm nay buổi sáng khi tỉnh lại, hắn quyết định đêm naycòn có thể lại đây.

Yên tĩnh trong phòng phát ra hơi thở rất nhỏ của nàng, nàng đang ngủ, mắt hắnnhìn cái chăn trên người, lại khẽ ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh đang cuộn mìnhở trên sô pha, một tia thương hại theo đáy lòng chui ra.

Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, khi trở về trong tay có cầm một cái chăn bông,tiện đà đắp lên người nàng, hắn nói cho bản thân biết đơn giản đây chỉ là vìthương hại, cũng không phải bởi vì lý do buồn cười nào khác.

Thấy nàng ngủ như vậy, chính mình cũng không ý thức có chút mệt nhọc, hắnxoay người nằm trở lại trên giường.

Sau một lát,thân ảnh nhỏ nằm ở sô pha cử động, hai tròng mắt trong nháy mắtmở ra,căn bản là nàng không có ngủ, nàng chính là yên lặng chờ hắn ngủ, sau đóđi làm chuyện mà vừa rồi nàng phải nhẫn nhịn đè xuống.

Trợn tròn mắt, yên lặng nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, nàng tính đợithêm lát nữa .

Ước chừng đã qua nửa giờ, trăm phần trăm xác định người nằm ở trên giường đãngủ, nàng chậm rãi ngồi dậy.

Xốc chăn bông lên, dừng một chút, nàng vừa rồi nhắm mắt lại, nhưng rất rõràng cảm giác được hắn đắp cho mình một chiếc chăn, cái loại động tác vừa mềmmại cùng thương tiếc này, làm cho đáy lòng nàng không khỏi lướt qua một tia ấmáp.

Phút chốc, nghĩ tới hắn đã vô lý ném những bông hoa hồng kia xuống, nàng phẫnnộ trừng mắt nhìn thân ảnh ở trên giường lớn, sau đó nhẹ nhàng đi giầy vào, rónra rón rén đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng mở cửa.

Chạy đến dưới lầu, đi đến cửa đại sảnh, một trận gió lạnh thổi tới, bản năngrùng mình một cái, đi ra rất vội vàng, chưa kịp mặc thêm áo khoác, bất quá mặckệ , đi tìm hoa hồng kia trước rồi nói sau.

Nàng theo trí nhớ của chính mình, nhờ vào đèn đường của bệnh viên, hướng chạyđến đám cây cối, nếu nàng lúc trước nhìn đúng thì hoa hồng kia chính là bị DoãnLạc Hàn ném tới nơi này.

Nữ nhân kia đang làm cái gì? Đứng ở ban công một thân ảnh cao lớn không hềchớp mắt nhìn chằm chằm cái thân ảnh kia đang kiếm tìm gì đó ở phía đám cây cối.Đáng giận! Nàng sẽ không là ở đó tìm hoa chứ.

Rốt cuộc ở nơi nào? Nàng nhớ rõ ràng là hướng này nhưng như thế nào lại khôngthấy đâu.

Gió lạnh không lưu tình chút nào tiến vào bộ quần áo mỏng manh mặc trênngười, nàng lạnh đến nỗi răng cứ thế mà run lên,cánh tay bó thạch cao cẩn thậntránh những nhánh cây, tay phải không ngừng mà vén những nhánh cây ,cúi đầu cẩnthận tìm kiếm.

Hoa hồng kia chính là Kim Chính Vũ đưa , cũng là nàng đời này nhận được thứhoa mình thích, nàng thực quý trọng, không nghĩ cứ như vậy bị tên Doãn Lạc Hànkia tùy tiện ném xuống, nàng nhất định phải tìm lại.

Đôi mắt Doãn Lạc Hàn rét lạnh thấy cách đó không xa tiểu thân ảnh gian nan ởcây cối tìm kiếm, nữ nhân ngu ngốc, hắn nôn nóng ở ban công thượng, đi thong thảbước, ở tầng sáu tầm nhìn thật tốt, hắn đứng ở chỗ này liếc mắt một cái liềnthấy được vị trí hoa kia hoàn toàn tương phản với vị trí mà nàng đang tìm.

Hiện tại là tháng tư, ban ngày cùng ban đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, hắndù mặc nhất kiện quần áo mà vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, lại càng không có nóiđến cái nữ nhân dưới lầu kia.

ở chỗ nào? Chẳng lẽ là nàng lầm phương hướng sao?

Trên người quần áo đã bị nước sương nhánh cây dính vào, nàng nhịn không đượchắt xì cái, đẩy nhánh cây che ở trước mắt ra, nàng xoay người, hướng bốn phíanhìn lại, trừ bỏ lá cây vẫn là cái gì cũng không thấy được.

Lại đi tới phía trước tìm xem, phía trước có cái gì đó phát sáng. Thắng lợingay tại trước mắt, nàng liều mạng chạy về phía trước, cái mũi cảm giác đượckhông tốt, không khỏi lại liên tục hắt xì hai cái.

Nàng nhu nhu ngứa cái mũi, bất ngờ không kịp phòng thủ một thân ảnh nhanhchóng tới gần chính mình.

Nàng trong lòng căng thẳng, vừa định quay đầu, cả người đột nhiên bị ngườiphía sau ôm ngang lấy, chỉ cảm thấy đến một trận lay chuyển, chờ nàng ổn địnhthần lại, bản thân đã bị đối phương khiêng lên vai.

Doãn Lạc Hàn, trừ hắn ra thì còn có ai.

“Anh muốn làm gì?” Nàng kêu sợ hãi lấy cánh tay đánh phía sau lưng hắn, khôngbiết có phải là hắn cố ý, cánh tay trái của nàng an ổn gác lại trên bả vai rộnglớn của hắn.

“Nữ nhân ngu ngốc, buổi tối em đi ra đây làm gì? Trở về ngủ!” Hắn lớn tiếngkhiển trách , không để ý nàng xoay đánh, bước đi hướng cửa đại sảnh bệnh viện,hắn cũng không nghĩ bị các hộ sĩ ở đại sảnh hiện tại nhìn thấy một màn này.

“Anh buông tôi xuống, tôi chính mình sẽ tự đi.” Cả người bị bắt hướng lên,đầu sung huyết lợi hại, nàng cảm thấy khó chịu cực.

“Thả em xuống, cho em tiếp tục vụng trộm chạy tới đó tìm hoa kia?” Hắn mãnhàm châm chọc hừ lạnh , khiêng nàng đến thang máy.

Nàng cắn môi không có tiếng vang, cũng may hiện tại là đêm khuya, trong thangmáy một người cũng không có, bằng không nàng ngày mai cũng không dám đi ra cửaphòng bệnh.

Trở lại phòng, hắn đem nàng đặt ở trên giường, cái chăn, bản thân nàng muốnngủ ở sô pha, lại bị hắn ấn xuống, nàng không tình nguyện nằm ở trên giường.

Tiến vào trong chăn ấm áp thân hình nhích lại gần, thân thủ đem nàng kéo vàotrong lòng, thân thể nàng phát run vì lạnh chợt thấy lo lắng, không dám quay đầunhìn hắn, bởi vì khóe mắt nàng nhìn thấy hắn nhìn chăm chú vào chính mình.

Lúc nàng đi ra phòng bệnh, hắn khẳng định còn chưa có ngủ , nàng hối hậnnghĩ, sớm biết rằng là như thế này nàng nên chờ thêm một lúc nữa.

Theo sự hiểu biết của nàng về hắn, nàng giả bộ ngủ, sau đó lại chuồn ra đitìm hoa hồng, hắn nhất định sẽ giận dữ đi, nàng nhắm mắt lại, yên lặng đợi cơngiận dữ của hắn .

Đợi nửa ngày,trong dự đoán nàng đợi đến một âm thanh lãnh liệt, hắn lại càngkhông có động tác gì, nàng mở một con mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú củahắn ở bên cạnh ,trên mặt một bộ dáng nhu hòa, đều đều tiếng hít thở, hắn đangngủ.