Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 133: Hắn phiền muộn



Nàng yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đoán chẳng lẽ tên kia lại gọi ngườiđến một lần nữa sao?

Chắc là không có khả năng. Lần trước nàng nhìn thấy lão bá, cũng là cha củahắn đứng ngoài cửa lớn, nhờ nghe lén cuộc nói chuyện mà nàng có thể phân tích,Doãn Lạc Hàn không muốn cho lão bá biết bây giờ hắn ở nơi này, cho nên khôngthuê người giúp việc, chỉ thuê người làm việc theo giờ là biện pháp tốt nhất, cóthể giấu diếm người khác.

Tiểu Nhu quay lại bưng khay đi đến, cũng đóng cửa lại, thanh âm ồn ào bênngoài bị chắn ngoài cửa.

“Tiểu Nhu, bên ngoài là những ai? Sao lại ồn ào như vậy?”

Nhân lúc Tiểu Nhu đỡ nàng ngồi dậy, nàng đưa ra nghi vấn của mình.

Tiểu Nhu bưng bát lên, múc một thìa cháo thịt nạc trứng muối đưa đến bênmiệng Mân Huyên, “Ồ, bên ngoài là người hầu trong biệt thự, bọn họ đang làm vệsinh quét tước lầu ba, buổi sáng lúc cô ngủ đã quét dọn qua, cho nên cô khôngbiết được.”

Quả nhiên là hắn đã thuê người giúp việc đến. Mân Huyên nhẹ nhàng nhấm nuốtcháo trong miệng, tên kia điên rồi chắc, sao lại đột nhiên bắt đầu thuê người,hắn chẳng lẽ không sợ lão bá lại đi vào nơi này, nhìn ra điều khác thườngsao?

Được Tiểu Nhu chăm sóc, một bát cháo thịt với trứng muối nhanh chóng chui vàobụng nàng. Tiểu Nhu lại lấy ra thuốc giúp nàng uống vào, còn muốn đỡ nàng nằmxuống, bị nàng cự tuyệt, nằm suốt mấy ngày, xương cốt đều sắp mốc meo rồi, vẫnlà ngồi tốt hơn.

“Đúng rồi, Doãn Lạc Hàn mấy ngày nay khi nào thì trở về?” Hiện tại nàng khôngmuốn nhìn thấy hắn nhất, nhưng mà căn biệt thự này là của hắn, nàng phải nắm bắtđược hướng đi gần đây của hắn mới được.

“Cụ thể không rõ ràng lắm.” Tiểu Nhu mờ mịt lắc đầu.

“Không phải cô là y tá sao? Tôi nghe nói y tá đều là chăm sóc hai mươi tưtrên hai mươi tư giờ.”

Tuy rằng nàng biết buổi tối mình không dậy nổi để đi WC đêm, nhưng bệnh nhânmà y tá chăm sóc không thể đều người người giống nàng như vậy đi.

“Lúc trước khi tôi đến tiên sinh liền nói rõ, chỉ cần mỗi ngày tôi theo buổisáng chín giờ bắt đầu đến buổi tối hơn bảy giờ là được. Thật ra mấy ngày nay tôiđã nhìn ra, mỗi tối sau khi tôi rời đi, tiên sinh sẽ tới phòng cô, có khi buổisáng tôi mới đến, cũng sẽ nhìn thấy ngài ấy mặc áo ngủ đi ra từ phòng củacô.”

“Cái gì?” Mân Huyên thoáng sửng sốt, quá sợ hãi, “Cô nói anh ta… cô thấy anhta ở trong phòng tôi….”

Hai chữ “Qua đêm” nàng xấu hổ nói không ra lời, người này rốt cuộc đang làmcái quỷ gì, hắn không cho Tiểu Nhu ở lại chăm sóc cho nàng, ngược lại chính hắnlại chăm sóc nàng.

“Đúng vậy! Đây là tận mắt tôi nhìn thấy, cô là bệnh nhân, tiên sinh chăm sóccho cô.”Tiểu Nhu nghiêm trang gật đầu.

Tạm thời mặc kệ Doãn Lạc Hàn làm như vậy là hư tình giả ý, hay là cố ý làm đểTiểu Nhu nhìn thấy, sau đó chắc chắn sẽ truyền đến tai nàng, bây giờ còn cóchuyện làm nàng lo lắng.

Mân Huyên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằmTiểuNhu, Doãn Lạc Hàn là tổngtài tập đoàn Đường Thịnh, khuôn mặt tuấn tú kia cứ ba ngày thì có hai ngày xuấthiện trên báo cùng tạp chí, Tiểu Nhu không có khả năng không biết hắn mới đúng,hơn nữa ngoại giới cũng đã sớm biết vị hôn thê của hắn là thiên kim Giản thị,Tiểu Nhu có thể tiết lộ ra ngoài hay không đây?

“Không thể tưởng tượng được một phú hào siêu cấp như Doãn tiên sinh lại tựmình chăm sóc cô, thực làm cho người ta hâm mộ.” Tiểu Nhu còn tự lẩm bẩm nóixong, quay đầu đón nhận ánh mắt bức người của Mân Huyên, cô lập tức hồi thầnnhận ra chính mình nói sai lầm cái gì, cuống quít cúi đầu. “Thực xin lỗi, tôikhông nên lắm miệng. Lúc tôi tới Doãn tiên sinh đã nói với tôi, cô yên tâm, tôisẽ không nói lung tung ra ngoài.”

Sự thật chứng minh, chuyện gì hắn cũng làm được thật chu toàn, nàng không nênlo lắng mới đúng, Mân Huyên đột nhiên bật cười, cảm thấy chính mình lo lắng thậtdư thừa.

“TiểuNhu, cô đi ra ngoài trước đi. Tôi muốn ngủ, cơm chiều không cần gọitôi.”

Nàng nhẹ nhàng nằm vào trong chăn, nghe thấy tiếng đóng cửa, thuốc vừa uốnghình như phát huy tác dụng, nàng mơ mơ hồ hồ đi vào mộng đẹp.

~~~~~***~~~~~

Tòa nhà tập đoàn Đường Thịnh, tầng cao nhất, văn phòng tổng tài——

Thân ảnh cao lớn vùi đầu vào đống văn kiện chồng chất như núi, chỉ lộ ra máitóc màu nâu, bút máy ký tên xuống tờ văn kiện như rồng bay phượng múa, sau đóném sang một bên, tiếp tục lấy một tờ khác.

“….. Buổi chiều bốn giờ hội nghị các ngành chủ quản…. Sáu giờ bốn mươi phútngài sẽ tham gia một tiệc rượu thương mại….”

Thư kí Ôn Nhược Nhàn đứng trước bàn công tác độc lịch trình an bài còn lạicủa ngày hôm nay.

Hắn cảm thấy mấy ngày hôm nay ý nghĩ của mình hoàn toàn là một mảnh hỗn loạn,suy nghĩ luôn không chịu điều khiển mà cứ chuyển dời đến người con gái kia,không biết nàng đã tỉnh hay chưa? Hắn đã nói với y tá chăm sóc, chỉ cần nàng vừatỉnh lại, lập tức phải gọi điện thoại cho hắn. Nhưng giờ đã là buổi chiều, mắtthấy trời sắp tối, vẫn không nghe thấy di động vang lên.

Hắn phiền muộn rủa thầm một tiếng, dứt khoát ném bút đi, lấy tay vỗ về mũi,không cần nghĩ ngợi ra lệnh cho Ôn Nhược Nhàn, “Thư kí Ôn, giúp tôi hủy bỏ toànbộ lịch trình phía sau.”

Ôn Nhược Nhàn dừng một chút, cung kính khép lại bản lịch trình, “Vâng, thưatổng tài. Mặt khác hôm nay Giản tiểu thư gọi điện thoại lại đây, tôi nói hôm nayngài bay đến thành phố khác công tác.”

“Được, tôi đã biết, cô đi ra ngoài đi.” Chỉ Dao tìm mình chắc lại để nhắc nhởchuyện party, mấy ngày gần đây hắn thật sự không có tâm tình, lấy cớ nói côngtác bận quá.

Ôn Nhược Nhàn đi ra ngoài đóng cửa lại, toàn bộ văn phòng trở nên yên tĩnh,ngón tay gõ xuống mặt bàn từng nhịp, hắn đang đợi tin tức, người con gái kia đãhôn mê ba ngày, thầy thuốc nói hôm nay có thể tỉnh lại.

Di động đột nhiên vang lên, có thể là Chỉ Dao, hắn không muốn tiếp, nhưng lạicó trực giác có thể là y tá chăm sóc ở biệt thự gọi tới.

Hắn nhìn màn hình, quả nhiên là điện thoại từ biệt thự. Ấn nút tiếp ngheđiện, hắn vừa nghe thấy tin người kia đã tỉnh lại, không tự giác đứng lên khỏighế, đi ra phía cửa.