Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 111: Không kịp trở tay



Chỉ Dao bất nhã lườm một cái, lắc lắc Mân Huyên vẫn không nóigì: “Kính nhờ! Mân Mân, bây giờ là thời đại nào rồi, cậu còn so đo đối phươngnhỏ tuổi hơn cậu sao? Lại nói, Kim Chính Vũ cùng lắm thì mới kém cậu có mộttuổi, cũng không phải hai ba tuổi, ba bốn tuổi hay năm sáu tuổi. Nếu hai ngườiđứng chung một chỗ, người khác liếc mắt nhìn lại, chỉ biết cảm thấy hai ngườikhông hơn kém nhau nhiều lắm.”

“Nhưng mà, mình…” Mân Huyên cứng họng, nàng không thể nói ra nguyên nhânkia.

“Không phản đối đi, Mân Mân, cho nên, cậu phải nghe lời mình, ừm…” Hai mắtChỉ Dao bay nhanh một vòng, thốt lên một câu: “Từ giờ trở đi, mình muốn tác hợpcho hai người thành một đôi. Như vậy về sau, chúng ta có thể cùng nhau cử hànhhôn lễ, ý này rất hay đúng không, làm mình nghĩ mãi mới ra được.”

“Cậu nghĩ cũng quá xa rồi.” Mân Huyên cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu:“Cho dù mình nguyện ý, cậu ta cũng đã có bạn gái. Chỉ Dao à, cậu không cần phảivội vã muốn mình “đẩy mạnh tiêu thụ” ra ngoài đâu. Đợi cho đến khi duyên phậncủa mình đến, tự nhiên mình sẽ nói cho cậu, cho cậu làm bà mai được rồichứ?”

“Ừm… Này còn kém không nhiều lắm.” Chỉ Dao nở nụ cười, còn chống cằm, “Tínhhuống mà mình biết là, Kim Chính Vũ rất lăng nhăng, nghe nói cậu ta đã có hơnchín mươi mấy bạn gái…”

Thấy Chỉ Dao không cường thịnh trở lại bức mình, Mân Huyên nhẹ nhàng thở ra,lại nghe đến Kim Chính Vũ có tới chín mươi mấy bạn gái, trong lòng hơi xúc động,có cái hình ảnh xuất hiện trước mắt, nàng còn chưa kịp bắt giữ, nó chợt lóe lênrồi biến mất.

“Lạc ca ca không ở, mình rất nhàm chán nha.” Chỉ Dao thở dài một hơi, độtnhiên ánh mắt nhìn chằm chằm Mân Huyên xuất hiện một tia hào quang: “A, đúngrồi, Mân Mân, lần trước mình nói sẽ chuyển ra nhà cậu ở hai ngày, vừa vặn gầnđây chúng ta không có thời gian cùng một chỗ, hiện tại không phải là cơ hội tốtnhất sao?”

“Cái gì… Cái gì? Đi nhà của mình?” Mân Huyên chỉ chỉ vào chóp mũi của mình,nói quanh co: “Nhưng mà, phòng mình thuê không được tốt lắm, hơn nữa cũng rấtnhỏ, còn không bằng phòng ngủ của cậu, cậu quen ở phòng lớn, mình thấy cậu vẫnkhông nên…”

“Mình biết rồi, cậu từng nói với mình. Đừng lo, chỉ cần được ở với cậu vàingày, mình cũng rất vui vẻ.” Chỉ Dao hoàn toàn không cần khoát tay, ôm hai tayđặt trước ngực, vẻ mặt hâm mộ mà khát khao: “Mân Mân, cậu biết không? Từ lúcsinh ra mình đã ở nơi này, trong mắt người khác xem ra đây là nhà giàu, nhưng ởtrong mắt mình nó lại là nhà giam, cả ngày trừ bỏ đi học chính là thui thủi ởnhà, buồn đến sắp chết, tâm nguyện lớn nhất của mình chính là có thể chuyển rangoài ở, tốt nhất là có thể ở cùng bạn bè, trải qua một đoạn thời gian đi họctan học như bao cô gái bình thường khác….”

Khuôn mặt trắng nõn của Chỉ Dao hiện lên vài phần cô đơn, Mân Huyên cảm nhậnsâu sắc thơ ấu cô độc của bạn mình, thì ra những đứa trẻ sinh ra trong nhà cótiền không giống như người bên ngoài nhìn thấy, ăn ngon mặc đẹp, vô ưu tư lự,bọn họ cũng có phiền não của mình, bọn họ không giống như những đứa trẻ bìnhthường, bọn họ bị tước đoạt thời thơ ấu vui vẻ từ quá sớm.

“Chỉ Dao, nếu cậu không chê, ngày mai cậu liền dọn ra ngoài cùng ở với mìnhmột thời gian.”

“Thật vậy chăng? Mân Mân, thật tốt quá.” Chỉ Dao thét lên một tiếng kinh hãi,thò người lại đây ôm chặt lấy nàng.

Bị Chỉ Dao vừa ôm vừa nhảy nhót, Mân Huyên không thể thích ứng thay đổi tớiđột nhiên này, câu nói kia là chính mình nói sao? Sao không có chút ấn tượng nàovậy.

Nhưng mà xem vẻ mặt vui vẻ của Chỉ Dao, tâm tình của nàng cũng sáng sủa theolên, trong lòng bắt đầu tính toán thật nhanh, Doãn Lạc Hàn đã mù mịt bay đi NhậtBản, chắc phải mất một tuần, thời gian đó nàng được tự do, nàng bắt buộc phảitìm được phòng trước sáng ngày mai, sau đó đem đồ đạc này nọ chuyển đến trướcChỉ Dao, như vậy là được rồi.

Chỉ Dao đang ôm Mân Huyên vui vẻ không thôi đột nhiên im lặng xuống, nàngbuông Mân Huyên ra, cắn môi, hiển lộ vẻ thẹn thùng, “Nhưng mà, mình vừa khôngbiết nấu này nọ, cũng sẽ không giặt quần áo, hơn nữa mình cũng không biết quéttước, làm sao bây giờ?”

Mân Huyên cười xòa giúp nàng an tâm: “Không cần lo lắng! Mình sẽ làm đồ ănngon lại gọt hoa quả đẹp da cho cậu ăn. Quần áo có thể dùng máy giặt giặt, chỉcần bỏ vào, ấn cái nút liền Ok rồi, còn có phòng ở lớn như vậy, quét tước càngđơn giản, tóm lại toàn bộ cứ để cho mình lo.”

“Vậy là tốt rồi, Mân Mân, mình rất vui vẻ, đêm nay mình sẽ bảo giúp việc giúpmình sắp xếp hành lý.” Chỉ Dao rốt cục cũng cười lên, kích động ôm Mân Huyên hếtxoay lại nhảy.

“Ừ, chiều mai mình làm xong việc sẽ đi đón cậu.”

Trời chiều ngả về tây, mặt trời sắp lặn không có một mảnh đỏ tươi, mặt đấtgiống như được dát lên một màu vàng chói mắt.

Thời điểm sắp chạng vạng, nàng nói mình phải về sớm trở về sửa sang lạiphòng, không có ở nhà Chỉ Dao đợi ăn tối đã bỏ chạy đi ra.

Nàng nhớ rõ lần trước giúp cửa hàng bánh ngọt đưa bánh ngọt cho lão bá, quảnlí từng đồng ý với mình có thể cho nàng nghỉ một ngày có lương, trở lại cửa hàngbánh ngọt thay quần áo lao động, sau đó nàng nói với quản lý chuyện này, quản lícũng đồng ý rồi.

Bây giờ nàng nhanh nhanh về biệt thự, tra trên mạng một chút có chỗ nào chothuê phòng ốc, sau đó sáng mai đi chọn phòng ở.

Nói với Chỉ Dao chiều mai đi làm về lại đi tiếp cô ấy, kì thật là cố ý kéodài thời gian, vì tranh thủ thời gian thương lượng tiền nong thuê nhà trước,sau đó còn phải quét tước từ trong ra ngoài một lần, đem tất cả bài trí thành vẻnhư nàng đã ở được một thời gian, tóm lại ngày mai là một ngày bận rộn.

Trước đó đã biết Doãn Lạc Hàn bay đi Nhật Bản, cho nên khi nàng về biệt thự,chạy thẳng lên lầu ba, hoàn toàn không dự đoán được trước mặt lại đột nhiên xuấthiện một thân ảnh đang phun khói trên cầu thang.

Không phải hắn vội bay đi sao? Mặt nàng biến đổi, rút lui mấy bước, hoảng sợnói không ra lời.

“Nhìn thấy tôi, em thực kinh ngạc sao?” Một vòng sương khói màu trắng theođôi môi mỏng phun ra, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy hiện lên u ámkhông rõ: “Máy bay còn có nửa giờ nữa mới cất cánh. Cô gái chết tiệt, tôi đangđợi em.”

“Hử, anh tìm tôi có việc sao? Nếu không muốn chờ lâu lắm, anh có thể gọi điệncho tôi?” Nàng nắm chặt ba lô, liếc mắt nhìn cầu thang đi lên lầu hai, sợ hắnđột nhiên nổi giận đối đãi với mình như tôi hôm qua.