Blue - Neleta

Chương 91-1: Phiên ngoại 3: Dã thú của em!



Trong suốt bốn mươi năm Blue rời xa cậu, Khổng Thu không phải không nghĩ về chuyện con cái. Bốn mươi năm, cuộc sống tịch mịch tích tụ thật sự rất khó vượt qua, cậu thậm chí còn không dưới một lần nói với Mục Dã và Cam Y rằng, cả ba sẽ cùng sinh con, mà cũng tốt, nếu Blue muốn có con thì cậu cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng. Nhưng cậu lại không nghĩ sẽ nhanh đến vậy! Blue vừa về đã nói muốn cùng cậu sinh con, sự thay đổi này có phải quá lớn không nhỉ? Phải biết rằng lúc đầu chính anh đã tỏ thái độ vô cùng kiên quyết mà nói “không” với chuyện con cái.

Mà người của Miêu Linh Tộc muốn sinh con phải làm thế nào? À, phải nói cho chính xác là người hầu nam tính trong miêu linh tộc phải làm cách nào để sinh con đẻ cái cho chủ nhân của mình mới đúng? Khổng Thu từng hỏi Cam Y, kết quả sau khi biết được đáp án chính là một đêm ác mộng không ngừng kéo đến. Thiệt đó nha, thật là một cơn đại ác mộng mà. Thú hình của Bố Nhĩ Thác thì cậu đã từng thấy qua rồi, mà bộ dáng đó chỉ sợ chẳng bằng một phần của người đạt cấp bậc “cung”, thử nghĩ một chút xem, nếu bị dã thú “kinh khủng khiếp” như vậy XXOO với mình, ai mà không bị ác mộng quấn thân cơ chứ.

“Blue, không được, không đươc, a, ưm…A!” Khổng Thu sau khi bị lột trần trụi không ngừng giãy dụa tay chân, khiến đối phương bất mãn lên tiếng: “ThuThu.”

“Blue, Blue…” Hôn tới tấp lên đôi môi anh, Khổng Thu khẩn cầu: “Em vẫn còn… ưm… chưa chuẩn bị tốt.”

“Không cần thiết.”

Sau một giây, thân thể Blue liền xảy ra biến hóa, một dã thú cực đại có bộ lông trắng như tuyết, lại còn phát ra kim quang đã xuất hiện trên người Khổng Thu, nhãn đồng màu lam của anh không ngừng phát ra quang mang băng lãnh, cùng hỏa diễm lam sắc trước trán vô cùng chói mắt. Ngay khi bản thân sắp bị phiến màu lam ấy làm cho lạc lối, Khổng Thu nháy mắt liền định thần lại, cậu càng sợ hãi cuống quýt: “Không, đừng, em sẽ rách mất!!!” Tựa như một bé thỏ nhỏ không ngừng giãy dụa dưới thân đại hùng sư, kết cục của cậu chỉ có một: Bị hành đến chết!

“Thu Thu.”

Xa nhau bốn mươi năm, gặp lại đã là đêm tân hôn, vậy mà lại bị chính người hẩu của mình cự tuyết, thân là chủ nhân há có thể không tức giận sao. Dùng mũi khẽ ngửi lên cổ Khổng Thu, Blue khẽ khàng liếm láp xương quai xanh của cậu đến ướt đẫm một mảng, ý tứ vô cùng rõ ràng: Em chạy không thoát đâu bé yêu à!

“Blue…” Khổng Thu đáng thương cố gắng khẩn cầu lần nữa: “Em… em sẽ bị chảy máu mất.”

“Sẽ không đâu.”

Dã thú hung mãnh phun ra một luồng khí tức nóng bỏng, tứ chi khụy xuống bên người Khổng Thu, bộ lông dày ấm áp trên người áp lên thân thể xích lõa của cậu. Tim anh đập mạnh đến mức khiến cả vùng đất xung quanh phải rung động theo. Đầu lưỡi của dã thú chậm rãi lưu dấu hương vị của mình lên từng phân từng tấc trên thân thể cậu, hai tay Khổng Thu ôm choàng lấy bộ lông rậm rạp của Blue, siết thật chặt.

Đầu lưỡi ngang ngược lại tiếp tục xông vào trong miệng cậu, không giống với bộ dáng mèo ngày xưa, thú hình của anh lúc này tràn ngập tính xâm lược, dù cho hai người đang chìm trong nụ hôn say đắm cũng không làm giảm được chút nào cảm giác áp bách đó.

Cả khoang miệng đều bị đối phương xâm thực rồi liếm láp không ngừng, tim của Khổng Thu như muốn bay ra khỏi lồng ngực, cùng thú hình của Blue tiếp hôn thế này hoàn toàn khác xa với chuyện khi xưa cậu hôn lên môi con mèo nào đó.

“Thu Thu, quỳ sấp lại.”

Blue khẽ động thân mình, cọ xát vào thân thể của Khổng Thu. Khổng Thu lúc này toàn thân đã hồng thành một con tôm luộc, cậu vô cùng thẹn thùng mà lật sấp người lại: “Blue… em sẽ bị thương mất…”

Dã thú ghé vào bên tai cậu, không ngừng phát ra tiếng thở dốc mờ ám làm toàn thân Khổng Thu nổi lên một tầng da gà, cậu siết chặt gối đầu, toàn thân không cách nào ngừng run lẩy bẩy.

“A!!!” đầu lưỡi nóng rực tựa như hơi thở thô ráp của anh liếm láp lên phần đùi non của cậu, Khổng Thu nhắm mắt lại, thấp eo xuống, để bộ vị trên mông mình càng thêm bại lộ trước mắt dã thú. Ngay lập tức, cái mà ai cũng biết là cái gì đó liền tiến vào hậu huyệt của cậu, trước mắt là môt màu trắng xóa, thân thể cậu bị anh mạnh mẽ khai mở.

Đau đớn không hề kéo đến như cậu dự tính, nhưng Khổng Thu lại có cảm giác bản thân mình sắp bị hòa tan vào vùng biển khoái cảm. Nóng quá, nóng quá đi mất, phân thân lớn hơn của nhân loại không biết bao nhiêu lần mang theo nhiệt độ nóng đến bỏng rát mà xông vào thân thể cậu. Dã thú phía sau phát ra tiếng gầm rống trầm thấp phi thường đáng sợ, khiến Khổng Thu không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, phân thân giữa hai chân cậu lúc nãy vì sợ hãi quá độ mà ỉu xìu xuống lúc này đã nâng lên, trời ạ, cậu… cậu… sao lại có thể dâm đãng đến mức này kia chứ. Khổng Thu vội vùi đầu mình sâu vào gồi, không thể tin nổi bản thân mình cư nhiên chỉ cần liếc mắt một cái đã có cảm giác ngay tức khắc thế này.

Nhục bổng thô lớn toàn bộ xỏ xuyên vào trong, chân trước của Blue đặt ở hai bên sườn Khổng Thu, phần eo không ngừng loạn động. Chỉ thấy một con dã thú cực kỳ to lớn đang áp lên một nam nhân bé nhỏ xinh xinh dưới than mà tùy ý khi dễ. Những thanh âm rên rỉ đầy khoái cảm nhanh chóng phát ra từ miệng Khổng Thu. Trên người Blue bỗng tản ra một vòng kim quang bạch sắc, từ từ bao lấy cả anh và cậu. từng chứt từng chút một, thân thể hai người từ từ bay lên khỏi giường, nhưng phần thắt lưng của Blue vẫn không ngừng đưa đẩy, Khổng Thu mất đi nơi chống đỡ, chỉ có thể siết chăt lấy chân trước của Blue, thân thể không ngừng lay động dưới sự lên xuống nhịp nhàng của ai đó.

“Blue Blue…” Ý thức của Khổng Thu đã hoàn toàn chìm trong bể sâu dục vọng, hai chân cậu bị một sức mạnh nào đó không nhìn thấy được tách ra đến mức cực hạn, phân thân nhỏ nhắn xinh xắn khẽ run rẩy, dường như sắp phun trào bất cứ lúc nào. Tính khí thô dã của Blue vẫn không ngừng trừu sáp mật huyệt nõn nà của Khổng Thu, hết thảy đều vô cùng dâm mỹ.

Răng nanh sắc nhọn khẽ gặm lấy chiếc cổ mảnh khảnh, huyết quản toàn thân cậu vô cùng kỳ quái, dường như tất cả đều chầm chậm chảy về huyệt khẩu, nhưng Khổng Thu bây giờ đang bị dục vọng khống chế nên căn bản cậu không hề cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ biết không ngừng khẩn cầu Blue nhanh chút nữa, nhanh thêm chút nữa. Hoa huyệt mềm mại cũng đã chống đỡ đến cực hạn, huyết châu từng giọt trào tuôn lại nương theo nhục bổng thô to tiếp tục không ngừng ra vào thân thể của Khổng Thu, thanh âm rên rỉ của cậu càng lúc càng lớn, càng lúc càng động lòng người, chỉ chốc lát sau, thân thể cậu khẽ giật mạnh, đầu ngửa ra phía sau, tựa vào bộ lông dày êm ái của Blue, phân thân liên tục phóng thích.

Nhưng tinh hoa của cậu xuất ra lại không rơi xuống giường, mà thật kỳ lạ, khi chúng chạm vào kim quang, liền hóa thành vô số đốm sáng nhỏ, những đốm sáng này trong nháy mắt ngưng tụ lại một chỗ rồi tan biến trở lại vào trong bụng Khổng Thu. Đúng lúc này, Blue cũng gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, toàn bộ tính khí của anh lúc này đã xông thẳng vào bên trong Khổng Thu, đôi mắt dã thú màu lam sâu không thấy đáy, tiếng gầm rống kéo dài không ngừng, bụng của Khổng Thu từ từ khai mở, cự thú dùng tứ chi của mình khóa chặt Khổng Thu vào lòng, kim quang trắng sáng ấy dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất ngay khe hở trên bụng của Khổng Thu.

Tiếng gầm rống cũng ngừng, thân thể nhẹ nhàng “đáp’ xuống giường lớn, Khổng Thu trong nháy mắt gần như bị tê liệt mà ngã xuống giường, cậu cảm thấy dường như toàn bộ khí lực toàn thân mình đều bị đợt cao trào lúc nãy hút cạn. Dã thú phía sau đã biến lại thành người, nhưng lưỡi liềm sắc bén vẫn không có ý rút ra khỏi người cậu. Liếm liếm để vết thương trên cổ Khổng Thu khép miệng lại, Blue sờ sờ lên bụng Khổng Thu, nơi này đã có con của hai người.

“Blue… xong rồi… sao…” Khổng Thu lúc này đã đuối sức, ngay cả một ngón tay cũng không tài nào nâng lên nổi.

“Tạm thời là vậy.”

Hả? Cái này là có ý gì? Tên vô lại trong cơ thể đã đi ra ngoài, Khổng Thu mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỗng thân thể cậu bị xoay trở lại, hai chân cũng bị tách ra, cái tên vô lại vài giây trước vừa rút binh, giờ lại hùng hùng hổ hổ tiếp tục công cuộc xâm lược thân thể cậu, khai mở rồi thẳng tiến.

“Blue…”

“Thu Thu, anh đã về…”

Mũi đột nhiên cảm thấy chua xót, miễn cưỡng khẽ nâng đôi tay vô lực của mình đặt lên má Blue, Khổng Thu hé miệng đón nhận xâm phạm của đối phương lần nữa. Blue của cậu, cuối cùng đã trở về…

“A!….”

“Thu Thu, Thu Thu…”

Đoạn tình cảm mãnh liệt lại bắt đầu tiếp diễn không báo hiệu lúc nào sẽ kết thúc, Khổng Thu còn chưa kịp hồi tưởng về quá khứ dài đằng đẵng của mình thì đã lập tức bị dìm vào trong biển dục vọng không bờ bến. Siết chặt hai tay Khổng Thu, Blue không chút nào mệt mỏi mà phóng thích dục vọng của mình, bốn mươi năm, bốn mươi năm chia lìa, bây giờ trong đầu anh chỉ gào thét duy nhất một ý nghĩ, đó là, phải hoàn thành nhiệm vụ và quyền lợi của một chủ nhân. Bốn mươi năm, anh nhớ ThuThu, khát khao ThuThu, khát khao đến sắp phát điên mất rồi.