Blue - Neleta

Chương 49



Giữa trưa ba mươi Tết, Khổng Thu môi sưng đỏ, mặt ửng hồng bước xuống lầu, khiến hai vợ chồng nhà kia lại nghi đêm qua cậu trộm đi ăn vụng. Do bị người nào đó mang theo lửa giấm chua công tâm nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ân ái suốt một đêm nên lúc này Khổng Thu chỉ có thể quăng cho vợ chồng thằng bạn một cái nhìn xem thường, chứ chẳng còn chút khí lực nào mà ôm gối đánh người được. Nhưng cậu vẫn cố không tỏ ra không khỏe dù chỉ là một chút, cậu không muốn bị hai vợ chồng ngưu tầm ngưu mã tầm mã này hùa nhau dùng cái loại ánh mắt đó nhìn mình suốt cả ngày.

Gượng chống đỡ đôi chân bủn rủn, Khổng Thu ngồi xuống băng ghế dưới bếp phụ Đào Đào làm cơm Tất Niên. Blue có thể xem là đã tạm thời tu luyện xong mà đang cuộn mình nằm bên chân của Khổng Thu. Trong đôi mắt mèo màu lam viết rõ: đang cực kỳ không vui. Anh đương nhiên không thích “cục cưng” của mình phụ “tình địch” làm việc nhà rồi. Còn con mèo tối qua bị đả kích lớn – Cam Y đang nằm ườn trên ghế sofa trong phòng khách xem TV. Niềm hân hoan đón mừng năm mới của y đã bị buồn bực do tối qua “bị đuổi ra khỏi nhà” thổi bay đi mất, không còn chút tăm hơi.

Giữa trưa, ba người và hai con mèo cùng nhau ăn chút mì qua loa để lót dạ, dù sao tiệc Tất Niên tối nay cũng vô cùng phong phú, nên bây giờ cũng không cần bày vẽ gì thêm. Đúng sáu giờ, một mâm khai vị đầy món ngon được bưng lên phòng trà lớn trong phòng khách, Dư Nhạc Dương khui chai rượu pháp ngon nhất trong nhà, chuẩn bị sẵn năm cái ly, trong mắt hắn, hai con mèo gần như thành tinh kia tạm thời không tính là động vật bình thường được.

Bởi vì cái nơi khó mở miệng kìa bị chà đạp suốt đêm, nên Khổng Thu chỉ có thể vác tấm thân suy tàn làm ba món ăn, còn lại sáu món một canh đều do một mình Đào Đào thân chinh ra trận. Ngồi vào góc bàn, nhìn hai vợ chồng Dư Nhạc Dương và Đào Đào ân ái hạnh phúc, Khổng Thu không còn cảm thấy chua xót như xưa nữa, hiện tại cậu chỉ chúc phúc cho hai người bọn họ mà thôi.

Dư Nhạc Dương cũng thật sự rất kích động, từ khi Khổng Thu rời khỏi thành phố C, hắn rất lo sẽ thật sự mất đi người bạn chí cốt này, hoàn hảo, hoàn hảo, hoàn hảo tình bạn của hai người vẫn bền vững như trước. Xát xát tay, hắn chăm chú nhìn ba món ăn Khổng Thu làm, vô cùng xúc động nói: “Ôi, đã lâu rồi chưa được ăn đồ do đích thân Trọng Ni làm, nhớ năm đó, nội mì ăn liền thôi mà chỉ cần là Trọng Ni nấu thì đều ngon tuyệt cú mèo hết.”

Khổng Thu không nói gì: “Đó là do cậu lười thì có. Không phải chỉ cần xắt thêm mấy miếng chân giò hun khói rồi đập vào một quả trứng thôi sao.”

“Có người trời sinh đã vô duyên với nhà bếp rồi, mà tôi chính là một trong số đó.” Dư Nhạc Dương khẽ cười hai tiếng, rồi mới nâng ly rượu lên, nói: “Nào, hôm nay là ngày vui nhất trong năm, tôi hy vọng mỗi người chúng ta, còn có cả Gia Đức và Blue, sang năm đều mạnh khỏe, bình an, chúc sự nghiệp của Trọng Ni ngày càng thăng tiến, cụng ly!”

Trong mắt Khổng Thu không giấu được vẻ kích động, cậu cùng Dư Nhạc Dương và Đào Đào nâng ly rượu lên rồi cụng một cái thật kêu, sau đó tiếp tục cụng vào chén của Blue và Cam Y, vui vẻ nói: “Chúc Đào Đào mãi mãi xinh đẹp, chúc sự nghiệp của Nhạc Dương ngày càng phát triển không ngừng, Chúc năm nay hai người sẽ sinh được một baby trắng trẻo mập mạp, chúc hai vị Miêu vương tử mãi mãi anh tuấn, mãi mãi lợi hại.”

“Meo meo” Cam Y cực kỳ hưng phấn, liếm hai ngụm rượu, lần đầu tiên có người gọi y là vương tử đó nha.

Còn vị miêu vương tử cao ngạo kia lại hướng Khổng Thu mà meo meo hai tiếng, anh không thích trong mắt vợ yêu có thêm một vị miêu vương tử nào khác ngoài mình. Khổng Thu hôn lên miệng anh ba cái liên tục, dịu dàng nói: “Chúc Blue của em kiếp này bình an, có thể ở bên cạnh em suốt cuộc đời này.”

Blue nghe thế liền đứng dậy, ngẩng đầu liếm khóe môi của Khổng Thu một cái, làm cho Đào Đào và Dư Nhạc Dương nhìn thấy đều há hốc mồm, trợn trắng mắt. Nhìn về phía hai người, Khổng Thu lại cụng ly một cái, cười cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bị luộc sao?”

Đào Đào hét chói tai: “A a a Tình cảm của Trọng Ni và Blue thật tuyệt quá đi, thật thắm thiết quá a Chồng ơi, chồng ơi, em muốn nuôi một con mèo.”

Dư Nhạc Dương sau khi hết sững sờ thì lại ha ha cười, đáp: “Được, vậy sang năm anh mua cho em.” Khổng Thu cũng cười, cậu rất vui khi hai người không có ý kiến gì về chuyện cậu thân mật cùng Blue.

Cơm tất niên chính thức bắt đầu, Khổng Thu không biết Blue tối nay có yêu thương mình không, nên đũa của cậu phần lớn đều dừng lại ở mấy đĩa đồ xào chay và rau trộn. Cam Y vùi đầu ăn không buồn ngẩng đầu lên, Blue thì chỉ ăn mỗi cá, còn mấy thứ rau dưa xanh xanh đỏ đỏ kia anh nhất quyết không thèm để mắt đến. Một chai rượu đỏ rất nhanh đã bị ba người và hai con mèo xử lý gọn đẹp. Nhạc Dương vô cùng cao hứng khui thêm một chai nữa. Buổi tiệc mừng tất niên tối nay chính thức bắt đầu, miệng của Cam Y không ngừng hoạt động, mắt cũng không rời cái TV. Tết Cổ Truyền của Trung Hoa đối với người lần đầu tiên được tham dự như Cam Y vô cùng xa lạ cùng rất nhiều điều thú vị. Ôm lấy Blue lúc này đã ăn uống no đủ, trên mặt Khổng Thu không giấu được niềm hạnh phúc ngọt ngào, cậu bắt đầu chờ mong những điều sắp đến trong năm tới.

Dư Nhạc Dương đã chếnh choáng hơi men: “Trọng Ni, cha mẹ cậu nhắn sau lễ mừng năm mới thì đến thăm hai bác đó.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Khổng Thu cười đáp ứng.

“Trọng Ni, nhà của tôi và Nhạc Dương cũng có thể xem như là nhà ngoại của cậu, sau này nếu bạn trai dám khi dễ cậu, cậu cứ nói cho tôi và Nhạc Dương biết. Bọn tôi sẽ thay cậu đập cho hắn một trận.” Đào Đào cũng đã say mèm rúc vào lòng Dư Nhạc Dương lớn tiếng tuyên bố.

Dư Nhạc Dương nhân cơ hội này thồi phù lên trán Blue một cái, thô lỗ nói: “Tiểu tử kia, mi có đúng là mèo không đó? Bộ Trọng Ni thích nhà của ta không được sao. Mi cũng phải giúp ta chiếu cố cậu ấy đó, không cho phép bất kỳ người nào khi dễ cậu ấy, nghe rõ chưa?”

“Ha ha….” Khổng Thu lớn tiếng cười vang.

“Meo meo ngáo ngáo ngáo!!” Con mèo nào đó đã nổi giận, móng vuốt bung ra.

“Ô, Trọng Ni, nó cào tôi.”

“Ha ha ha…”

Tiếng cười tràn ngập phòng, Khổng Thu ôm lấy cục cưng Blue, hôn lên khóe miệng của anh, nửa thật nửa đùa nói: “Blue vĩnh viễn không bao giờ khi dễ tôi, Blue sẽ chiếu cố tôi thật tốt, hai người yên tâm đi.”

“Trọng Ni, tôi ủng hộ cậu!” Đào Đào hào khí bừng bừng vỗ vỗ người Khổng Thu, “ Đồng tính thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu? Ai muốn bàn tán thì cậu cứ mặc cho họ bàn tán đi. Phải can đảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình, tôi và Nhạc Dương, sẽ mãi mãi ủng hộ cậu!”

“Cám ơn cô, Đào Đào, có sự ủng hộ của hai người, dù có chuyện gì đi nữa, tôi cũng không thèm để ý.”

Dư Nhạc Dương tiếp lời Đào Đào: “Cậu là bạn của tôi, là người bạn chí cốt nhất của tôi, những người khác không bao giờ có thể sánh được với cậu. Đừng nói là cậu thích nam nhân, cho dù cậu ăn cả nam lẫn nữ, tôi cũng không quan tâm.”

“Đi chết đi!” Khổng Thu vừa nghe xong đã ôm gối đập tới tấp.

Gãi gãi cằm Blue, Khổng Thu say mê ngắm nhìn đôi mắt lam tuyệt mỹ của anh. Blue, không cần ăn giấm chua của Nhạc Dương, cậu ấy là bạn của em, bạn rất thân, nhưng cũng chỉ là bạn mà thôi.

Không biết là do nhìn thấu được tâm ý của Khổng Thu, hay là do những lời Dư Nhạc Dương nói đã có chút tác dụng, Blue không còn gào thét nữa, cũng không còn bung vuốt ra. Nhưng anh lại ở trước mặt Dư Nhạc Dương và Đào Đào mà làm trò liếm liếm khóe môi của Khổng Thu, như nói cho bọn họ biết, Thu Thu là của anh. Vợ chồng hai người a a thét chói tai, Khổng Thu lại mỉm cười ngọt ngào, có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ nói cho hai người bạn chí cốt này biết thân phận thật sự của Blue.

Hơn mười hai giờ đêm, tiệc Tất Niên xem như kết thúc, Dư Nhạc Dương lúc này vẫn còn tỉnh, liền lái xe chở mọi người ra ngoại thành bắn pháo hoa. Pháo hoa bùng nổ trong không trung, hòa với tiếng người reo vang và tiếng mèo meo meo gào thét. Khổng Thu vốn uống không ít rượu, lúc này đang cọ cọ vào Blue đang ngồi chồm hỗm trên vai mình, cậu cảm thấy bản thân có chút say say. Cam Y nhảy qua nhảy lại xung quanh Dư Nhạc Dương, giống hệt một con mèo con hiếu kỳ, năng động. Tuy đây không phải là lần đầu tiên y ngắm pháo hoa, nhưng lại là lần đầu tiên y được đốt pháo hoa, dù là tạm thời y không thể tự tay đốt.

Đây cũng là lần đầu tiên y cùng nhiều người như vậy đón mừng năm mới, cả đời này, Cam Y sẽ không bao giờ quên đêm nay.

Hơn hai giờ sáng, Blue rúc vào ngực Khổng Thu ngủ ngon lành. Trên ghế sofa trong phòng khách, Cam Y lại bị đuổi ra ngoài đang nằm gọn trên ghế say sưa ngủ, hết thảy đều thật an bình. Ầm ầm bên ngoài, có tiếng bắn pháo vang lừng, tuy là trong thành phố đã phát lệnh cấm đốt pháo, nhưng hôm nay là Giao Thừa, cho nên âm thanh hoan hỷ này không thể thiếu được.

Blue đáp ứng Tết năm nay sẽ ở bên Khổng Thu, anh nói được thì sẽ làm được. Mãi đến năm ngày trước khi về thành phố S, Blue cũng không tiến hành tu luyện, anh thủy chung vẫn ở bên cạnh cậu. Trong ba người, hai con mèo, hưng phấn nhất chính là Khổng Thu và Cam Y. Người trước là bởi vì cậu đã dùng một đoạn tình đơn phương vô vọng đổi về hạnh phúc chân chính cho mình và một người bạn chí cốt đúng theo nghĩa một người bạn, còn niềm vui của người sau thì không cần nhiều lời. Mà người mất hứng nhất chính là Blue, anh chỉ thích trải qua cuộc sống chỉ có hai người cùng với Khổng Thu mà thôi.

Hơn sáu giờ sáng, Khổng Thu mang theo một đống lớn quà mừng mà Dư Nhạc Dương và Đào Đào đã chuẩn bị cho cậu mà tạm biệt hai người lên đường về nhà. Sau khi chạy xe đến vùng ngoại ô, tài xế liền đổi thành Blue. Sau khi tu luyện, đuôi của anh đã có thể thu lại, nhưng tai vẫn chưa được, cũng chưa thể biến đổi cùng với quần áo. Blue biến thành người, đương nhiênCamy cũng sẽ được tự do biến lại, một mình y hứng trí bừng bừng ngồi ghế ngay sau lưng Khổng Thu, cùng cậu và Blue nói chuyện phiếm. Nhờ có y mà hành trình trở về lần này náo nhiệt hơn hẳn.

Suốt dọc đường đi, Khổng Thu cuối cùng cũng chân thật hiểu hết được hàm ý trong những lời Cam Y đã nói với mình. Nhiều lần Blue ngại Cam Y cướp đi lực chú ý của Thu Thu dành cho anh nên đã yêu cầu Cam Y biến lại thành mèo, Khổng Thu sẽ lập tức dùng biện pháp của mình trấn an Blue để Cam Y có thể an toàn bảo trụ “tự do biến thành người”. Biết sau này Blue sẽ càng ngày càng lãnh đạm, sẽ không còn gần gũi với người thân, tình cảm của Khổng Thu thật vô cùng phức tạp. Bất quá, mặc kệ sau này Blue có bao nhiêu lạnh lùng, bao nhiêu bá đạo, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa cậu.

Tình yêu vốn là chuyện của hai người, nhưng kết hôn chính là chuyện của hai gia đình. Vì đặc thù của Blue, nên sau này khi hai người sống cùng nhau, cậu sẽ phải nhận trách nhiệm điều tiết mối quan hệ của Blue và người nhà, không thể nói là không chút gian khổ được đâu nha. Nhưng ai bảo người yêu của cậu lại là một con mèo mắt lam làm gì kia chứ? Có thể sẽ có rất nhiều khó khăn, có lẽ cậu sẽ phải không ngừng nâng cao khả năng thích ứng để có thể đuổi theo Blue, nhưng đó mới là tình yêu. Không sợ có nhiều vất vả, chỉ cần nghĩ đến người mình yêu, tất cả mọi thứ đều có thể chịu đựng, huống chi, cho đến giờ, cậu vẫn chưa thấy có gì là vất vả cả.

Khổng Thu thật sự hy vọng Cam Y sẽ được ở lại thành phố S, cậu cảm giác được sự cô độc phát ra từ người Cam Y, y rất muốn được sống cùng bọn họ, nhưng tính cách của Blue… Hiển nhiên là không dễ chút nào. Khổng Thu và Blue hiện đang sống trong nhà của gia tộc Blue, cậu đang lo không biết Cam Y sẽ sống chung trong căn phòng đó, hay là hai người sẽ trả lại phòng, để Cam Y ở đó. Blue lạnh lùng như vậy, cậu cũng có thể phá tan băng lãnh của anh kia mà. Cậu hy vọng mặc kệ là năng lực của Blue mạnh đến đâu, cấp bậc cao hay thấp, thì anh và Cam Y mãi mãi là anh em tốt của nhau.

Hàn huyên hơn bốn năm tiếng đồng hồ, không muốn bất mãn của Blue ngày càng bành trướng, Khổng Thu đành ngoan ngoãn đi ngủ. Cam Y cũng biết sẽ còn rất nhiều thời gian, nên cũng ngoan ngoãn nằm xuống ghế và chìm vào giấc ngủ. Không còn “tiếng huyên náo” của Cam Y, sắc diện khó chịu của Blue đã dịu đi không ít. Kỳ thật Khổng Thu cũng không buồn ngủ, thiếp đi chừng nửa tiếng, cậu đã mở to mắt, bật ghế lên, xoay người nhìn về phía sau, thấy Cam Y đã ngủ say. Ghé sát vào Blue, Khổng Thu thấp giọng nói: “Hình như mấy ngày nay em chưa nói em yêu anh.”

Đỗ xe dừng lại xếp hàng ngay trạm thu phí, Blue xoay đầu Khổng Thu qua, hung hăng hôn xuống, khẽ gầm: “Không cho phép tán gẫu với người khác nhiều như vậy nữa!!”

“Cam Y là anh trai của anh mà.”

“Y cũng là nam nhân!”

Làm sao bây giờ? A, có cách rồi. nâng mặt Blue lên, Khổng Thu thâm tình nói nhỏ: “Em yêu anh, chủ nhân của em, Blue.” Khí tức của Blue nháy mắt liền thay đổi, nhãn đồng màu lam trở nên sắc nét hơn, nếu không phải địa điểm không thích hợp, anh nhất định sẽ lập tức đè Khổng Thu xuống mà gặm sạch sẽ!

“Em hy vọng chủ nhân cùng người nhà của mình trong ngoài hoà thuận, em cũng hy vọng chủ nhân của mình vĩnh viễn có được sự quan tâm và thương yêu của người thân. Chủ nhân, nếu Cam Y đã nói anh ấy không muốn về, vậy cứ để anh ấy ở lại thành phố S đi. Em thật sự hâm mộ khi anh có một người anh như Cam Y, anh ấy là một người anh tốt. Anh ấy còn hoan nghênh em trở thành một thành viên của gia tộc Tát La Cách. Chủ nhân, trong mắt em, anh ấy không phải là nam nhân nào khác, anh ấy là anh trai của anh.”

Hô hấp của Blue dồn dập, anh hung hăng gặm cắn cổ cậu, để lại một hôn ấn rõ ràng, hung ác nói: “Tối nay anh muốn!”

“Vâng.” Dịu dàng cười, “Vậy Cam Y sẽ ở đâu?”

“Tùy anh ta!”

“Cám ơn anh, chủ nhân.”

“Gào!” Người nào đó đã muốn động dục!

Ở ghế sau, tai của người nào đó giật giật, khẽ cắn cắn môi để nhịn xuống niềm vui không thể tả trong lòng. Thật tốt quá! Y có thể ở lại thành phố S rồi! Khổng Thu! Em là thần tượng của anh!

Chuyện Cam Y lưu lại đã được Khổng Thu thoải mái an bài. Vì để báo đáp Khổng Thu, Cam Y vừa giả vờ ngủ say vừa hăng hái xung phong lái xe tiếp quãng đường còn lại, Blue không nói hai lời liền giao vị trí tài xế lại cho y, rồi mới ôm Khổng Thu ra phía sau. Bên trong xe xuất hiện một tầng kết giới, để không ai có thể nhìn thấy hai người, Blue xé toạc quần áo của Khổng Thu ra, khẽ gầm một tiếng.

Chủ động tách hai chân ngồi lên trên người Blue, một tay của Khổng Thu tự tách mở nụ hoa nơi cánh mông của mình, làm cho hậu huyệt ẩm ướt ngậm chặt lấy vật cứng của Blue. Blue của cậu sắp nhịn không được rồi, cậu cũng thế. Không biết tại sao mỗi lần kêu Blue là chủ nhân, tim cậu tựa như được ngâm trong mật ngọt, ngọt đến chết người.

Hậu huyệt theo thói quen thong thả ngậm chặt côn thịt nóng rực của Blue, khẽ cắn lên cằm và khóe môi của anh, Khổng Thu than nhẹ một tiếng. Không thèm nghĩ đến sau này có thể sinh được em bé hay không, không thèm nghĩ đến khi nào thì Blue mới có thể tháo nón ra, giờ phút này cậu chỉ muốn Blue tiến vào trong cơ thể cậu, hung hăng chà đạp cậu trong khoái hoạt và hạnh phúc.

“Chủ nhân, em muốn…”

“Gào gào!!”

Túm chặt vòng eo của Khổng Thu, Blue bị hai tiếng “chủ nhân “ này làm cho phát cuồng. Thân thể sau khi ký kết khế ước không cách nào miễn dịch với cách xưng hô đó. Không sợ sẽ làm Khổng Thu đau, Blue tận lực va chạm vào cơ thể cậu. Nếu không gặp được Khổng Thu, anh nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho Cam Y. Nhưng Cam Y đã giúp anh gặp được Khổng Thu, giúp anh tìm được người định mệnh của mình, cũng là người hầu suốt đời này của anh, cho nên, anh tha thứ cho y.

Cam Y đang lái xe, tuy y không nhìn thấy những gì đang diễn ra phía sau, bất quá y cũng có thể hiểu được. Khóe miệng khẽ cong lên, y vững vàng lái xe. Trước kia y luôn lo lắng cho đại ca và Đề Cổ sau khi đạt đến “Đường” sẽ rời khỏi khỏi gia tộc. Nhưng hiện tại, y đã an tâm được phần nào, nếu như người hầu của đại ca đúng thật là bạn của Khổng Thu, người đó nhất định sẽ giống như Khổng Thu, giúp đại ca hoà hợp với gia đình, như vậy thật tốt, ha ha ha, thật tốt.