Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 85: Cấm trước hôn nhân



Từ chương này xin phép đổi xưng hô của cặp này nhé.

Vinh Kinh biết mình không hiểu lãng mạn, cũng không phải rất bá đạo, không phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của Omega. Trong thời điểm này anh chỉ có thể nghĩ đến chính là dùng thành ý của mình để lay động Cố Hi.  

Mỗi một điều anh liệt kê đều là đánh giá khách quan của anh đối với mình, tốt hay không, đều nên thẳng thắn với Cố Hi.

Cố Hi nhìn thấy một loạt biểu tình nghiêm túc của Vinh Kinh hôm nay, cơ hồ cảm thấy không hy vọng gì, dứt khoát xuất chiêu trước.

Kết quả, xoay chuyển tình thế?

Alpha xa vời không thể với tới này, rốt cục cũng quay đầu lại nhìn cậu.

Vinh Kinh mỗi lần chỉ nói một chữ, tim cậu liền đập nhanh hơn một chút, từng đoạn pháo hoa trong lòng nổ oành oành. Đến khi Vinh Kinh nói xong lời cuối cùng, một đoạn pháo bay lên bầu trời, nổ bùm bùm.

Tâm tình Cố Hi quá khẩn trương, nhất thời lại không thể hiện ra biểu tình phù hợp, đứng thẳng bất động tại chỗ.

Nhìn món quà quý giá nhất của ông trời ban cho cậu, có chút không nỡ mở ra.

Ngoại trừ ngày ở trung tâm xứng đôi pheromone, đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu.

Mãi cho đến khi Vinh Kinh nói xong, Cố Hi hồi tưởng lại một lần, mới ngạc nhiên mở mắt ra: “Anh…anh nói mình chỉ là một người bình thường thôi à?” Cái khác tạm thời không đề cập tới, cái này có chút không hiểu được. Cậu đối với mình có bao nhiêu hiểu lầm? Cậu không nhìn thấy omega khi nhìn cậu thì long trời lở đất à? Cậu có biết để nổi bật nhất trong các omega, tôi đã phải hao tổn bao nhiêu tâm trí để cậu chú ý tới không? Cậu biết tôi phải bỏ ra bao nhiêu tế bào não để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không?

Vinh Kinh dựa theo tiêu chuẩn của kiếp trước, bộ dạng không đẹp như kiếp trước, dáng người cũng không cân xứng như kiếp trước, anh không phóng đại cũng không tính là hạ thấp mình.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vinh Kinh, Cố Hi hơi động tâm.

Alpha này thực sự nghĩ mình như vậy.

Hơn nữa cẩn thận nghe một chút, Vinh Kinh dùng từ ‘nam nhâm’ chứ không phải là ‘alpha’. Cố Hi nhớ tới Quản Hồng Dật từng nhắc tới, nội tâm Vinh Kinh hình như chỉ có hai loại giới tính.

Bên tai là tiếng nước gợn sóng do gió thổi tới, yên tĩnh đến mức cả thế giới chỉ còn hai người bọn họ.

Cố Hi hít vào vài hơi, ấn trái tim đang đập loạn, đón nhận Vinh Kinh, phảng phất có dũng khí vô hạn, muốn lập tức đâm sâu vào trong lòng Vinh Kinh.

“Em cũng chỉ là người bình thường, vừa vặn xứng với anh.”

“Chuyên môn của em là phổ nhạc, diễn xuất, có tiếng nói chung với anh.”

“Nếu anh thích yên tĩnh, em có thể ở bên canh anh; anh thích náo nhiệt, em sẽ tạo bầu không khí sôi động. Em có thể an tĩnh cũng có thể náo nhiệt, anh muốn thế nào em đều có. ”

“Cho dù anh mất sạch tất cả tài sản, em cũng có thể kiếm tiền nuôi anh.”

“Anh không cần có nhà có xe, những thứ này em đều có.” Anh chỉ cần đem mình cho em là đủ rồi.

Cố Hi vốn càng thêm quen với hương vị của người trưởng thành, tất thảy không nói nên lời. Vinh Kinh rõ ràng liệt kê từng cái một như vậy, Cố Hi cũng bị dẫn lệch đi, đồng dạng rất nghiêm túc trả lời từng câu.

Hai người quả thực giống như học sinh còn chưa từng nói chuyện yên đương, vừa ngây ngô vừa có nề nếp.

“Cho nên, nếu như anh có thể đưa người đàn ông đủ tư cách này cho em, em sẽ…rất cảm ơn.” Cố Hi nói xong câu sau, cư nhiên mang theo một tia nghẹn ngào.

Vinh Kinh đến gần một bước, nâng mặt Cố Hi lên, muốn nhìn xem cậu có khóc hay không, hơi đau lòng.

Đã thấy Cố Hi nhấc mắt lên, ánh sao rạng rỡ, giống như hội tụ đầy trời sao, đẹp đến hít thở không thông.

Nào có nước mắt đâu, xinh đẹp khiến người ta muốn phạm tội.

Vinh Kinh cảm giác Cố Hi cẩn thận từng li từng tí, còn có vui mừng không che dấu được, anh nghĩ Cố Hi bắt đầu từ khi nào…

“Được, cho em.”

Ba chữ, như tiếng nổ vang lên.

Không hề báo trước mà đập vào lòng Cố Hi, pháo nhảy múa, cậu sắp điên rồi!!

Cố Hi không tiếng động đặt hai tay sau lưng, hung hăng véo một cái, tê!

Đau, là thật ‌.

Cố gắng lâu như vậy, vốn tưởng lần này hoàn toàn chơi xong rồi, nhưng kinh hỉ cực lớn này cứ như vậy không hề báo trước mà đập vào cậu.

Cái bánh từ trên trời giáng xuống này, chung quy cũng không nhịn được, cậu muốn đem khối mỹ vị đỉnh cấp này triệt để đánh dấu ấn ký của Cố Hi.

Bên hồ có một người mang theo mấy đứa nhỏ, túm lấy tiên nữ bổng trong tay cười đùa đùa giỡn, mấy đứa nhỏ đã chạy đến dưới cầu.

Hai người với mới trao đổi tâm ý, chính là thời điểm ngượng ngùng khó chịu nhất, đột nhiên tách ra.

“Trở về đi.” Vinh Kinh cảm thấy gió đêm có chút lạnh, lại nhìn Cố Hi mặc cũng không nhiều, đề nghị.

“Được…” Cái này, nhanh như vậy sao, không phải nên làm thêm gì nữa a, nhiệt độ hai má Cố Hi tăng lên, “Anh đang tìm gì?”

“Em lạnh không?” Tìm áo khoác cho em, anh không nên mặc áo hoodies làm gì.

“Cũng may, không lạnh.” Vì để lộ vóc dáng, hôm nay cố ý ăn mặc mỏng một chút, lạnh một chút tính là cái gì, ở trước mặt Vinh Kinh đẹp mới tương đối quan trọng.

Cố Hi luôn cảm thấy Vinh Kinh vẫn rất bình tĩnh, làm cái gì cũng có trật tự, Vinh Kinh hình như không có lúc rất vội vàng.

Cố Hi, đừng sợ, nói không chừng bề ngoài bình tĩnh của Vinh Kinh đều là nham thạch nóng chảy.

Nói ra hiện tại, cảm xúc trực quan nhất ngoại trừ kích động, cao hứng, được toại nguyện ra, còn có một loại cảm giác đang sinh sôi nảy nở, đó chính là lúng túng như gần như xa.

Hai người cũng không tính xa lạ, phải từ chế độ ở chung ban đầu dần dần chuyển thành hình thức mới.



Khi bọn họ trở lại rạp chiếu phim, bộ phim đã chiếu được một nửa, hai bọn họ không hẹn mà cùng ngồi ở hàng ghế sau.

“Đợi lát nữa rồi ngồi trở về?”

“Được...”

Trong lòng không nói ra muốn giữ đối phương ở lại một chút.

Cách tay vịn, hai người ngay cả thân thể cũng không đụng tới, lại căng thẳng nói không nên lời.

Cố Hi vắt hết óc suy nghĩ đề tài, lại cảm thấy không thú vị, từng cái từng cái đều rơi xuống.

Rõ ràng trước khi theo đuổi cũng không khẩn trương như vậy, vì sao sau khi có được alpha này đồng ý, ngược lại càng không được tự nhiên.

Vinh Kinh: “Có muốn ăn bỏng ngô không, anh đi mua.”

Cố Hi: “Không cần, sắp kết thúc rồi.”

Vinh Kinh: “Chúng ta có nên trở về vị trí ban đầu không?”

Cố Hi: “A.”

Mặc dù nói vậy, nhưng hai người vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích.  

Bọn họ đều phát hiện, hiện tại ở chung so với lúc đầu, càng thêm mất tự nhiên.

Hình ảnh trên phim không ngừng lóe lên trên mặt bọn họ, hai người đều nhìn thẳng màn hình, trong lòng lại không biết đang suy nghĩ cái gì, đều làm bộ như mình xem rất chuyên tâm.

Tâm tình Cố Hi như điện tâm đồ, cậu còn muốn xác nhận một chút, nhỏ giọng hỏi: “Em…chúng ta có tính là ở bên nhau rồi không?”

Vinh Kinh theo thói quen mà xoa xoa đầu Cố Hi: “Ừm.”

Động tác này là gần đây thường xuyên làm, tóc Cố Hi rất mềm, xoa xoa giống như đang sờ vào đám mây, Vinh Kinh trước đó cũng biểu đạt thân cận như vậy.

Trong bóng tối, ánh mắt Cố Hi nhìn thẳng qua, bàn tay Vinh Kinh dừng lại, những sợi tóc vốn mềm mại kia trở nên mài người, làm tâm như ngứa đến xù lông.

Hiện tại quan hệ của bọn họ không giống nhau, động tác vốn đơn giản cũng mang theo mập mờ nói không nên lời. Khoảng cách gần như vậy, giống như cùng khí tức của đối phương giao hòa.

Đáy lòng có điều muốn nói, hai người dựa vào càng gần, cơ hồ có thể nghe được hơi thở của đối phương.  

“Cố Hi!” Có người ở phía dưới hô một tiếng.

Vinh Kinh đột nhiên đẩy Cố Hi ra, nhanh chóng khom người, biểu tình có chút ảo não.

Không được, lúc anh ý thức được tâm ý của mình, liền tính toán từng bước từng bước, anh biết Cố Hi trong nguyên tác chưa từng yêu.

Tuy rằng lúc trước có quan hệ ngoài ý muốn, nhưng tâm lý mới vừa tiếp xúc.

Về những kỷ niệm đẹp, anh muốn từ từ tạo ra nó.

Cố Hi bị đẩy ra, vẻ mặt kinh ngạc, vừa làm sao vậy, vì sao đẩy ra, có phải anh hối hận không?

Một loạt nghi vấn, lướt qua trong đầu Cố Hi như cuồng phong. Lại nhìn Vinh Kinh dùng thế sét đánh không kịp che tai cúi đầu, đem thân thể cao lớn giấu ở dưới ghế trước, vừa tức giận vừa buồn cười.

Không vội, Cố Hi, củ cải trắng này hiện tại đã rời vào tay mi rồi.

Cho dù chỉ mở ra được một chút, mi cũng có thể đem hắn câu đến muốn ngừng mà không được, để cho hắn chủ động khống chế không được, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.

Cố Hi, mi có thể.

Một phút trước, Lưu Vũ nhìn thấy hình ảnh Cố Hi chạy trong tuyết, vạn phần cảm khái nói sang bên cạnh: “Tôi còn nhớ lúc trước cậu vì chụp cảnh này, đi chân trần chạy trên tuyết hơn ba mươi lần, sau đó chân đều là tê cóng, mới quay được hình ảnh này… Hả?”

Lưu Vũ đang thưởng thức tác phẩm của mình, nào ngờ quay đầu lại nhìn, Cố Hi không thấy đâu, Cố Hi sao đột nhiên không còn, lúc nào đi cũng không biết.

Lưu Vũ biết bên cạnh Cố Hi thường xuyên xảy ra rất nhiều chuyện người thường khó có thể tưởng tượng, cho nên lập tức nóng nảy.

Lưu Vũ bỗng nhiên đứng lên: “Cố Hi, Cố Hi đâu? Có người nhìn thấy Cố Hi không?”

“Tôi ở đây!” Cố Hi tự nhiên vẫy vẫy tay, đi xuống.

“Cậu chạy lên trên làm gì?”

“Phong cảnh tốt?”

“Thật ‌ sao? Chúng tôi không tin.”

“Yêu có tin hay không?” Cố Hi chọc cười người trong đoàn phim chen ngang.

Mọi người vốn định đi ra ngoài tìm kiếm. Lúc này lại ngồi xuống, Hạ Mạn Ni phát hiện Vinh Kinh cũng rời đi rất lâu, nhìn xuống đồng hồ đeo tay: “Chờ đã, hình như Vinh Kinh đi vệ sinh 35 phút rồi?”

Hạ Mạn Ni đột nhiên nhớ tới điều gì, khẽ hô: “A!”

Mọi người nhìn qua, Cố Hi cũng khẩn trương hơn.

Hạ Mạn Ni: “Không phải dạ dày Vinh Kinh không thoải mái chứ?”

Cố Hi: “…”

Vinh Kinh núp ở phía sau: “…” Cám ơn cậu đã quan tâm đến đồng nghiệp như vậy.

Lưu Vũ định phái người ra ngoài tìm Vinh Kinh, Cố Hi: “À, vừa rồi nhìn thấy cậu ta ở bên ngoài bị quấn lấy, có lẽ phải đợi một lát.” Omega = tôi.

Ha ha ha, không hổ là cậu ta, đi đâu cũng có mỹ nhân.“”

“Nếu tôi là Omega, mỗi ngày đều canh giữ trước cửa phòng anh ấy, không bắt được thề không bỏ qua”



“Thật hâm mộ, cũng chỉ có hắn đãi ngộ này. Lần trước một Omega siêu xinh đẹp, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, còn chạy đến trước mặt anh lớn tiếng nói đời này chờ Vinh Kinh tới cưới cô, bằng không cô sẽ cô độc đến cuối đời.”

Cố Hi vốn định lừa cho qua chuyện, không ngờ còn nghe được bát quái của chồng mình.

Cậu đè đè cái vòng trên cổ, trong lòng chua chua không ngừng bốc ra ngoài.

Vinh Kinh đợi mười phút, lúc chuyển màn đen, mới làm bộ từ bên ngoài trở về.

Cùng giải thích với người khác một chút, lơ đãng lướt qua mấy người, liếc nhìn Cố Hi.

Lại bị Cố Hi giận dữ mà trừng mắt một cái.

Vừa xuất hiện liền trêu hoa ghẹo nguyệt, sau này anh vẫn nên để trùm bao mà ra khỏi cửa đi.

Vinh Kinh: “?”

Bởi vì hôm nay xảy ra tại nạn bùng phát pheromone AO tập thể, xem phim xong liền tự mình về nhà, vì đề phòng tái phát bất ngờ. Tất cả đều là bốn người một nhóm cùng giới tính cùng đi, nếu không đủ số lượng cũng sẽ đi cùng với Beta.

Hai người lần thứ hai bị tách ra hoàn toàn, có lẽ là biểu hiện bọn họ không quen biết bên ngoài, còn có bộ dáng thủy chung lễ phép lại xa cách đối phương, làm cho mọi người xung quanh đều hảo tâm tách bọn họ ra.

Ngoại từ lén ra ngàoi tiếp xúc ngắn ngủi, hai người không còn cơ hội ở chung một mình.

Nhưng Vinh Kinh cảm thấy, bọn họ lúc trước là ngoài ý muốn, hiện tại mới là chân chính bắt đầu tiếp xúc, không thể nóng nảy.

Vinh Kinh vừa mở cửa, liền nhìn thấy Tạ Lăng ngồi trước máy tính phòng khách làm việc, Chu Du đứng bên cạnh để hắn chỉ đạo công việc.

Vinh Kinh vừa mới sóng lên sóng xuống như thủy triều, giống nhưu bị ấn nút tạm dừng.

“Lãng tử đã trở lại.”

“Ca.” Vinh Kinh bé ngoan đi tới, “Em đi liên hoan với đoàn phim, từ này của anh hơi quá đáng á.”

Tạ Lăng bỗng nhiên tới gần Vinh Kinh, ngửi ngửi trên người anh.

“Mùi bình xịt ngăn cách trên người em còn nồng gấp ba lần trước kia.” Tạ Lăng ý vị thâm trường nhìn Vinh Kinh.

Nếu như không phải làm cái gì, cần gì phải phun hai lần, là muốn che dấu cái gì đi.

Vinh Kinh càng chột dạ, ra hiệu Chu Du kiếm chuyện khác để nói.

Chu Du bên này xác định có tin tức mới, tất cả công ty nhỏ được Vinh Kinh lựa chọn lần thứ hai, cơ hồ toàn bộ đều bị Ngô gia thu mua trước.

Hơn nữa Ngô gia giống như là cố ý làm, mỗi khi bọn họ nói chuyện hợp tác, ngày hôm sau Ngô gia sẽ ra tay, hết lần này tới lần khác. Đầu tư của Vinh Kinh là cá nhân, Ngô gia là lão đại nổi tiếng trong ngành, công ty nhỏ bình thường đương nhiên sẽ lựa chọn cái sau.

Vinh Kinh nghĩ đến khoảng thời gian bị giam cầm, Ngô Hàm Thích có hẹn tên giả mạo ra ngoài ăn cơm. Nó dựa theo mệnh lệnh ban đầu của anh, tạm thời không tiếp xúc với Ngô Hàm Thích.

Nhưng Vinh Kinh nhìn ra, cơ thể phục chế bắt đầu có suy nghĩ của mình. Ví dụ như nó đối với Cố Hi động tâm cùng dục vọng chiếm hữu, không chừng khi nào anh lại bị giam cầm, phục chế cảm nhận được làm ra cái gì.

Ý đồ đầu tư của anh, đã bị Ngô Hàm Thích nhìn thấu sao?

Tạ Lăng: “Sau này em dùng danh nghĩa Tạ thị đi bàn chuyện hợp tác.”

Vinh Kinh: “Nhưng hai nhà Ngô Tạ vốn đã có giao hảo, làm như vậy có ảnh hưởng đến hợp tác của hai nhà không?”

Tạ Lăng: “Thương trường là chiến trường, bọn họ dám chặn, em cũng không cần kinh sợ.”

Vinh Kinh: “Ca…”

Tạ Lăng: “Hả?”

Vinh Kinh tiến lên ôm đại ca: “Lời này của anh thật có khí phách!”

Tạ Lăng đẩy em mình đang dính trên người ra: “Đừng dính lấy anh! Đi đi!”

Lúc này có người gõ cửa, Tạ Lăng ném em trai sang bên cạnh tìm Chu Du, tự mình đi mở cửa.

Cố Hi khẩn trương vuốt tóc một cái, ho một tiếng, xác định giọng của mình mềm mại đáng yêu. Còn có ăn mặc hiện tại, vừa thanh thuần, lại rất lộ dáng người, loại trang phục này còn không có vẻ rất cố ý, hẳn là có thể lưu lại… Phải không?

Trong nháy mắt cửa mở ra, Cố Hi nhắm mắt lại, mặt đỏ tim đập nói: “Em, vòi nước phòng tắm của tôi bị hỏng rồi, có thể mượn phòng tắm anh hay không…”

Một lúc lâu, cũng không đáp lại.

Cố Hi cẩn thận mở mắt ra, lập tức kinh ngạc đến mức hai má đỏ ửng. Tạ Lăng trước mặt giống như môn thần, mặt không chút thay đổi nhìn kỹ cậu, từ trên xuống dưới.

“Vòi nước hỏng?” Tạ Lăng gằn từng chữ hỏi, giống như là nhìn một Omega đang cố gắng quyến rũ em trai.

“Không không, ngài ngài ngài bận rộn, tôi có thể tự mình giải quyết rất nhanh!” Cố Hi cúi đầu, giống như bay ra ngoài, nhấn nút thang máy, sợ chậm một bước sẽ bị đuổi theo.

Bước vào thang máy, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, mặt đỏ bừng, rốt cuộc mi đang làm cái gì vậy!

Anh cả Vinh Kinh có thể nghĩ mình là omega không đứng đắn không?

“Chạy thật nhanh…thỏ?” Tạ Lăng nhìn về phía Cố Hi đang chạy như chớp, nhìn thẳng về phía cửa thang máy.

“Ca, em đi xem xem.” Vinh Kinh thấy Cố Hi tới, liền định đi xem tình huống một chút.

Lại bị Tạ Lăng bắt được cánh tay.

Vinh Kinh: “Làm sao vậy?”

Tư tưởng Tạ Lăng tương đổi bảo thủ, hơn nữa trong mắt hắn, tiểu đệ còn nhỏ.

Tạ Lăng nghiêm túc giác dục em trai: “Anh đi, em ở lại. Cấm quan hệ tình dục trước hôn nhân.”