Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 170: Trọng giáp bộ binh



Dựa theo kế hoạch của Lưu Cảnh, là muốn tạo ra một đội trọng giáp bộ binh nghìn người, binh khí là Trảm mã đao, đội trọng giáp bộ binh này không sợ tên bắn, không sợ kỵ binh xung kích, chính là đội quân tinh nhuệ xung phong anh dũng, nghênh chiến kỵ binh của hắn.

Nhưng tạo ra một đội quân như vậy tốn thời gian tốn công sức, cần số lượng lớn thép tinh thượng đẳng và thợ rèn tài nghệ tinh xảo, năm ngoái Đào gia trả giá cao để mời đến ba mươi thợ rèn cao cấp từ quận Hội Kê và quận Ngô, Giang Hạ lại đang chiêu mộ hơn ba trăm thợ rèn, bọn họ tốn thời gian một năm, mới tạo ra ra ba trăm bộ trọng giáp và ba trăm thanh Tam tiêm lưỡng nhận trường đao.

Lưu Cảnh lại chọn trong các binh sỹ ra ba trăm người thân cao cường tráng, mỗi người đều cao tám thước trở lên, vai rộng eo thon, lực lớn vô cùng, do Lưu Hổ suất lĩnh đội binh sỹ trọng giáp tinh nhuệ này.

Lưu Cảnh từ từ đi đến góc tây nam, chỉ thấy ba trăm binh sỹ trọng giáp người mặc giáp dày, trên người đầy những miếng sắt được chế tạo từ thép tinh đang tỏa ra ánh sáng óng ánh, từ đầu đến chân, được phủ kín hoàn toàn, chỉ lộ ra miệng mũi mắt, cả bộ áo giáp nặng ba mươi cân, hơn nữa thêm thanh Tam tiêm lượng nhận trường đao ba mươi cân. Mỗi binh sỹ phải chịu trọng lượng sáu mươi cân.

Điều này không thể nghi ngờ là một gánh nặng, cũng không thể tác chiến thời gian dài, biện pháp giải quyết chỉ có một, là phải tăng cường huấn luyện, giúp các binh sỹ dần dần thích ứng với áp lực nặng nề này.

Trên giáo trường, ba trăm binh sỹ trọng giáp đứng xếp thành ba hàng, đồng thời vung trường đao trong tay, trường đao như bông tuyết bay lượn, một mảnh hàn khí dày đặc, dẫn đầu là một viên đại tướng thân cũng mang trọng giáp, y cầm một thanh Thái Đao thật lớn, mọi người đều biết y là ai.

- Giết!

Lưu Hổ hét to một tiếng, đại đao trong tay bổ ngang mà đi đới, ba trăm binh sỹ trọng giáp phía sau đồng thời hô to một tiếng, ba trăm trường đao đồng thời bổ ngang, ánh đao lóe lên.

Lúc này, Lưu Hổ thấy Lưu Cảnh từ đằng xa đi tới, liền ngừng tập luyện, quay đầu lại ra lệnh:

- Cởi bỏ khôi giáp, nghỉ ngơi nửa canh giờ!

Mấy chục binh sỹ bên cạnh đều chạy lên trước, thay các binh sỹ tháo giáp, Lưu Hổ cũng tháo khôi giáp xuống, cả người mồ hôi đầm đìa, quần áo bên trong toàn bộ ướt đẫm, y nhặt hồ lô đựng nước lên, ừng ực uống thoải mái, rồi mới cười nói với Lưu Cảnh:

- Loại huấn luyện này cũng không tệ, ta phát hiện được sức mạnh của ta lại có chút gia tăng.

Lưu Cảnh đi lên trước đứng ngang vai y, cười tủm tỉm nói:

- Nói trước cho huynh biết một tin tốt.

Lưu Hổ gãi gãi đầu.

- Tin tốt gì?

- Phố rèn đúc đã làm ra được thanh Trảm mã đao đầu tiên!

Lưu Hổ ngạc nhiên vui mừng nhảy dựng lên.

- Đao ở đâu?

Y đối với Trảm mã đao trông mong đã lâu, võ nghệ y dần dần đề cao, y rốt cục hiểu được ba chiêu thương pháp mà Lưu Cảnh dạy y, "Phượng gật đầu, Phượng quay đầu và Phượng vẫy cánh" dùng đao sẽ không toát ra được tinh hoa của ba chiêu này, nhất định phải dùng binh khí có thể chặt, Đại Thái Đao của y cũng càng ngày càng không chịu được.

Y ngóng chờ Trảm mã đao xuất thế, y nhìn qua bản vẽ, đó là một loại chiến đao đặc biệt dài nhỏ, đồng thời đoạn trước sắc bén, có thể giống kiếm đâm thủng trước ngực, đơn giản chính là vì ba chiêu này mà thiết kế ra binh khí.

- Tư Mã, có thể đưa đao cho ta dùng trước không?

Trong ánh mắt của Lưu Hổ tràn đầy mong mỏi.

Lưu Cảnh cười cười.

- Cây đao để cho đám thợ thủ công nghiên cứu đi! Đợi hai ngày nữa, tạo ra Trảm mã đao thứ hai, ta liền giao cho huynh một thanh.

Mặc dù trong lòng Lưu Hổ ngứa ngáy khó chịu, lại cũng không thể tránh được, đành phải thở dài, khi Lưu Cảnh ngồi trên chiếu đối diện y, nhặt một cây gỗ trên mặt đất vẽ vài nét, nói với Lưu Hổ:

- Chỗ lợi hại nhất của binh sỹ trọng giáp, không phải là dũng lực cá nhân bọn họ, mà là sức mạnh tập thể, ba trăm người bọn họ phải trở thành một tấm sắt, đứng thì cùng đứng, đi thì cùng đi, như một bức tường, quyết không thể bị đánh tan tác, trên chiến trường, một khi binh sỹ trọng giáp tác, liền chắc chắn chết không thể nghi ngờ, huynh hiểu được ý của ta không?

Lưu Hổ yên lặng gật đầu.

- Ta hiểu!

- Huynh hiểu vẫn chưa được, còn nhất định phải khiến tất cả các binh sỹ hiểu được, làm cho bọn họ ý thức được tầm quan trọng của sức mạnh tập thể, tỷ như hiện tại lúc nghỉ ngơi, huynh có thể tổ chức mọi người cùng nhau thảo luận, kẻ thù có thể dùng biện pháp gì đối phó với binh sỹ trọng giáp, sau đó chúng ta lại làm như thế nào ứng đối, đem sự nhiệt tình của mọi người đều phát huy ra, thế thì huynh đã là Thống soái tốt.

- Ta đây ta sẽ đi ngay bây giờ!

Lưu Hổ đứng dậy bước nhanh về chỗ các binh sỹ, Lưu Cảnh không níu kéo y, nhìn y ở trong nhóm binh sỹ la to.

- Tất cả đến bên cạnh Lão Hổ, chúng ta cùng nhau thảo luận dùng phương pháp nào để phòng ngừa địch.

Lưu Cảnh không khỏi lắc đầu mỉm cười, hắn phát hiện Lưu Hổ và Ngụy Diên là hai người cực kỳ trái ngược nhau, Ngụy Diên nghiêm khắc dị thường, cẩn thận tỉ mỉ, rồi lại công chính công bình, được các binh sỹ tôn kính, đồng thời cũng có một chút sợ hãi.

Mà Lưu Hổ lại có một loại lực hấp dẫn trời phú, làm cho người ta không thể không thích y, bất kể sỹ tốt hay quan tướng cũng gọi y là Lão Hổ, khi bất mãn với y, thậm chí có thể cùng y đánh một trận, chính là loại giao tình giống như huynh đệ này khiến Lưu Hổ có được sự yêu quý từ đáy lòng của binh sỹ.

So sánh dưới, Liêu Hóa và Lý Tuấn liền có vẻ hơi bình thường một chút, không có vẻ yếu kém.

Lúc này, một tên binh sỹ chạy vội tới, quỳ một gối trước mặt Lưu Cảnh bẩm báo:

- Khởi bẩm Tư Mã, ngoài quân doanh có người tìm, hình như là Triệu Vân tướng quân.

Lưu Cảnh lập tức mừng rỡ, Triệu Vân đến đây, hắn đã gần một năm không có gặp Triệu Vân rồi, nhưng trong lòng của hắn lập tức lại nổi lên nghi ngờ, Triệu Vân sao lại đến Sài Tang?

Lưu Cảnh bước nhanh đi ra cửa doanh, thấy ngoài cửa chính không xa, Triệu Vân đang mặc quân phục, cưỡi trên chiến mã, vẻ mặt mang theo nụ cười, ở phía sau y mấy mươi bước, lại có hai gã tùy tùng đi theo.

Thấy Lưu Cảnh đi ra, Triệu Vân cũng không che dấu được nội tâm vui sướng, giục ngựa chạy ra nghênh tiếp.

- Lão đệ, chúng ta đã lâu không gặp.

Y xoay người xuống ngựa, hai người ôm chầm lấy nhau, Triệu Vân lại nhìn sơ đánh giá hắn, cảm thán nói:

- Một năm không gặp, đệ đã càng thêm cường tráng rắn chắc rồi.

- Mỗi ngày khổ luyện, lượng cơm ăn lại lớn, tự nhiên sẽ trở nên cường tráng hơn.

Lưu Cảnh cười cười lại hỏi:

- Đại ca sao lại nhớ đến Sài Tang?

- Ta đến gặp đệ một chút không được sao?

Triệu Vân nghiêm trang hỏi ngược lại.

- Đương nhiên có thể, chỉ có điều huynh làm sao có thời giờ, hơn nữa trước đó cũng không có viết một phong thư đến.

Triệu Vân cười vỗ vỗ bờ vai của hắn.

- Ta đương nhiên không có thời gian tới thăm đệ, lần này là cùng chủ công đi quận Trường Sa chẩn bệnh, đi ngang qua Sài Tang, đặc biệt tới thăm đệ một chút.

- Lưu hoàng thúc ngã bệnh?

Lưu Cảnh kinh ngạc hỏi han.

Triệu Vân do dự một chút, vẫn là nói ra.

- Cũng không có bệnh tật gì, chỉ có điều đã lâu không có con trai, trong lòng của ngài lo âu, nghe nói Thái Thú Trường Sa là Trương Cơ giỏi xem bệnh vô sinh, đặc biệt tới Trường Sa cầu chẩn.

Lưu Cảnh gật gật đầu, thì ra là thế, trong lòng của hắn thầm nghĩ, "Hay chính là sau lần xem bệnh này, Lưu Bị rốt cục cũng có Lưu Thiện."

Lúc này, Triệu Vân lại đưa ra thực ý đồ y đến.

- Lần trước luận võ cùng đệ luận võ vẫn là cuộc chiến Tân Dã, đã một năm rưỡi trôi qua, ta muốn thử võ nghệ của đệ một chút, đến đây đi! Chúng ta đọ sức một phen.

Lưu Cảnh cũng cũng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, một năm nay, hắn không chỉ có sức nâng cao trên diện rộng, hơn nữa với Bách Điểu Triều Phượng Thương đã ngộ được sâu, lúc này, so với lúc ở cuộc chiến Tân Dã, hắn dường như đã thoát thai hoán cốt.

Không bao lâu, hai người mặc giáp trụ ra trận, Thanh Ảnh Thương của Lưu Cảnh đã cất sang một bên, nửa năm trước, đám thợ thủ công của phố rèn đúc dùng thép tinh thượng đẳng tạo ra cho hắn một thanh Nguyệt Nha Kích dài một trượng bốn thước, nặng sáu mươi tám cân, hắn sớm luyện được vô cùng thành thạo.

Triệu Vân có chút kinh ngạc, Lưu Cảnh chợt bắt đầu dùng kích rồi, kích so với thương càng thêm hung mãnh, không chỉ có thể đâm như dùng thương, còn có thể dùng để bổ chém như đao, Triệu Vân lúc ban đầu luyện chính là kích, nhưng sư phụ Ngọc Chân Tử kiên trì để y dùng thương, bởi vì trên người Triệu Vân khuyết thiếu một khí chất bá đạo, kích là bá chủ trong võ thuật, Triệu Vân âm thầm gật đầu, y cũng cảm giác Lưu Cảnh thích hợp dùng kích hơn.

- Đến đây đi! Toàn lực mà đánh.

Triệu Vân ở đằng xa hô to.

Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào Triệu Vân, hai chân nhẹ nhàng kẹp chặt chiến mã, chiến mã bắt đầu chạy, ngay sau đó càng chạy càng nhanh, nhanh như gió táp, Lưu Cảnh vung trường kích lên, đâm thẳng về phía yết hầu của Triệu Vân, một kích này không nhanh không chậm, lại trần đầy sức mạnh, nặng nề như núi, đồng dạng là một chiêu Phượng gật đầu, nhưng không có cảm giác nhanh như thiểm điện lúc trước, dường như trở nên bình thản không có gì lạ.

Nhưng Triệu Vân lại có thể cảm nhận được sát khí trong vẻ bình thản không có gì lạ đó, đây là một loại chiêu thức tối giản, trong lòng y cũng không dám có nửa điểm sơ suất, hét lớn một tiếng.

- Đến thì tốt!

Hai tay run lên, trường thương phát ra chín đầu thương, quấn chặt lấy trường kích, đây chính là chiêu "Bách Điểu Triều Phượng" đệ nhất thiên hạ, chỉ nghe "Keng!" một tiếng thật lớn, trường kích bị đẩy ra, Triệu Vân phá một kích nghênh diện của Lưu Cảnh, hai ngựa lần lượt chạy sượt qua nhau, thương của Triệu Vân nện xuống, mang theo tiếng gió rít, lao thẳng tới phía sau lưng Lưu Cảnh, lúc trước một kích này, đã đánh cho Cao Lãm trọng thương.

Lưu Cảnh lại hất nhẹ trường kích, lực đạo tinh vi, chuẩn xác mà đem đầu thương hất văng ra ngoài, hiệp thứ nhất, hai người đánh ngang tay, ngay cả Triệu Vân cũng nhịn không được nữa mà lớn tiếng khen hay, một mãnh tướng thiếu niên, y hưng phấn hô to:

- Cảnh lão đệ, chúng ta đánh tiếp nào!

Lần này Triệu Vân đâm thương nhanh, áp dụng thế chủ động, Lưu Cảnh hét lớn một tiếng, vung kích nghênh tiếp, hai người ở trên giáo trường đánh nhau say mê.

Cách đó không xa, Lưu Hổ xem đến há hốc mồm, y nhớ rất rõ, hai năm trước, Lưu Cảnh căn bản chống không nổi một hiệp của Triệu Vân, hiên tai bon họ không ngờ đánh nhau đến mười mấy hiệp, trong lòng Lưu Hổ vừa hâm mộ, vừa chua xót, tiểu tử này võ nghệ đã vượt xa mình.

Nhưng kinh ngạc nhất vẫn là Triệu Vân, y nằm mơ cũng không ngờ võ nghệ của Lưu Cảnh tiến bộ thần tốc như vậy, vậy mà đã cùng mình đấu được mười lăm hiệp, tuy rằng sức mạnh còn so với chính mình kém một bậc, nhưng đối với sự thấu hiểu Bách Điểu Triều Phượng Thương, đã hoàn toàn không thua gì mình.

Tuy nhiên kinh nghiệm của Triệu Vân hơn xa Lưu Cảnh, khiến cho y rất nhanh liền nắm thế chủ động, lại đánh thêm vài hiệp, lúc hai ngựa chạy xen vào nhau, Triệu Vân một tay cầm thương, đánh dạt trường kích của Lưu Cảnh, tay phải rút kiếm đánh ra, một kiếm bổ vào cổ của Lưu Cảnh.

Một kiếm này nắm giữ thời cơ vừa đúng, Lưu Cảnh đã mất trọng tâm, không tự chủ được, có nghĩ cũng không kịp, kiếm của Triệu Vân nhanh không gì so sánh nổi, thoáng một cái đã sượt qua trước mặt Lưu Cảnh, nếu như là thực sự bổ xuống, đầu của hắn sớm đã bay lên.

- Đệ nhận thua!

Lưu Cảnh thu kích nhận thua, mặc dù là nhận thua, nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy sự vui sướng và kích động, mình không ngờ có thể cùng Triệu Vân chiến đấu kịch liệt gần hai mươi hiệp, nghĩ đến lúc trước, hắn ngay cả một chiêu của Triệu Vân cũng đỡ không nổi, hiện tại không ngờ hắn có thể cùng Triệu Vân chiến đấu kịch liệt một phen.

Triệu Vân giục ngựa tiến lên, ở trên ngựa ôm hắn một chút, thấp giọng khen:

- Tốt lắm!

- So với Vu Cấm thì thế nào?

Triệu Vân khẽ mỉm cười.

- Đệ bây giờ gặp lại Vu Cấm, có thể cùng y đánh ngang tay rồi, tuy nhiên kinh nghiệm của đệ còn chưa đủ, còn cần thực chiến tôi luyện, đừng bởi vì một câu nói của ta, lại thua ở trong tay Vu Cấm.

Hai người nhớ tới việc lần trước, cũng không khỏi cười ha hả, Triệu Vân rất ít khi thoải mái cười to như vậy.

......