Biên Nhược Thủy

Chương 46



Ba về trước rồi lại đến, mang một ít đồ ăn cho tôi, ba nói cơ quan có việc, không ở bệnh viện được. Tôi cố nhét vài miếng cơm vào miệng cho qua bữa, sau đó mẹ cũng trở lại, mẹ chỉ nhìn tôi một lúc lâu, không nói gì cả.

“Bác sĩ tìm mẹ nói chuyện gì thế?” Tôi hỏi mẹ bằng giọng đã khản đặc.

Mẹ cười nhẹ, giọng cũng khàn ít nhiều. “Không có gì, bảo phải đặc biệt chú ý chuyện ăn uống, con ăn cơm trước đi.”

Tôi gật đầu, nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống đống cơm vừa nãy, nhưng ăn không trôi, tôi đặt hộp cơm qua một bên, lại tiếp tục nhìn Biên Nhược Thủy.

Mẹ ngồi bên cạnh tôi thật lâu, có lẽ mẹ luôn nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của mẹ, nhưng tôi chẳng biết phải phản ứng thế nào cho tốt. Nếu bây giờ mẹ hối hận, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của bản thân mình, cho dù Biên Nhược Thủy sau này mắc bệnh như lời ba nói, có thể bị mù hay tàn tật, tôi cũng sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời.

“Con đã quyết như thế, sau này cũng không hối hận chứ?” Mẹ đột ngột hỏi.

Tôi gật đầu, khẳng định lời mẹ; rồi lại lắc đầu, để nói mẹ biết tôi không hối hận.

Mẹ gượng cười, đưa mắt nhìn tôi và Biên Nhược Thủy rồi nói: “Tuy mẹ chưa từng trải qua việc này, nhưng mẹ biết con đường này không hề dễ đi, bây giờ các con còn trẻ, vẫn còn đi học, ít kinh nghiệm sống, ai biết các con có thể kiên trì được bao lâu. Lúc trước mẹ nhắc nhở con không nghe, sau này không chịu được thì đừng có tới tìm mẹ mà khóc.”

Tôi quay sang nhìn mẹ, đôi mắt đã xuất hiện những nếp nhăn của mẹ sưng đỏ, lại ép mình nở nụ cười dịu dàng với tôi, tôi có thể nhìn thấy trong nụ cười ấy ẩn chứa biết bao đau xót, không đành lòng.

“Mẹ!” Tôi gọi mẹ một tiếng, rồi quỳ phịch dưới chân mẹ.

Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên tôi quỳ gối trước mẹ, lúc nhỏ mẹ luôn lừa tôi dập đầu lạy mẹ hai cái, mới cho tôi tiền mừng tuổi (). Nhưng những lần ấy đều là đùa cho vui, tôi chưa một lần nào nghiêm túc quỳ dưới chân mẹ, tôi biết một khi đã chọn con đường này thì nhất định sẽ mang nợ mẹ, cả đời cũng không thể trả hết.

Mẹ không phản ứng gì, vẫn ngồi đó, tôi cố gắng không để nước mắt tuôn rơi, nói với mẹ: “Mẹ, cám ơn mẹ đã cứu Tiểu Thủy, nếu không có mẹ, chắc chắn Tiểu Thủy đã chết rồi.”

Yên lặng một lúc lâu, cuối cùng mẹ lên tiếng: “Nếu con thành tâm cảm tạ mẹ, hôm nay không cần quỳ trước mẹ, mai này con nên cố mà dẫn một cô con dâu về đây, sinh cho mẹ đứa cháu trai.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên, một chữ cũng chẳng mở miệng nói được. Mẹ nhìn thái độ của tôi, bật cười, như thể đang nói đùa. “Mẹ đùa thôi, muốn làm mày hết hồn một phen, mặc kệ sau này hai đứa ra làm sao, vẫn là của con của mẹ.”

Nghe lời mẹ nói, tôi kìm không được mà chảy nước mắt, mãi đến bây giờ, tôi mới nhận ra mình có lỗi với mẹ biết bao. Chẳng qua mẹ muốn có một cuộc sống bình thường như bao người mẹ khác, nhìn con mình cưới vợ lập nghiệp, đến yêu cầu giản đơn như thế tôi cũng không thể thực hiện cho mẹ.

Mẹ cũng khóc, vừa khóc vừa mắng tôi: “Thằng con này, từ lúc lọt lòng đến giờ chẳng lúc nào mày để mẹ bớt lo lắng, chuyện này lại là với Tiểu Thủy. Nếu là đứa khác, dù có tận mắt thấy nó chết, cũng đừng mong mẹ mềm lòng.”

“Vâng… Mẹ, con không phải là người, con là thằng khốn nạn! …”

Rồi mẹ lại đỡ tôi đứng dậy, tôi cao hơn mẹ một cái đầu, có thể thấy rõ tóc mẹ đã mang hai màu sắc. Một phần là màu nâu, một phần đã điểm những sợi tóc bạc. Giờ khắc này tôi thề với chính mình, dù sau này có trải qua biết đau khổ thế nào, tôi nhất định vẫn phải hiếu thảo với ba mẹ, làm mọi điều để bù đắp lại cho ba mẹ.

“Thôi, đừng khóc nữa, từ nhỏ chẳng thấy con khóc mấy lần, đúng là không ngờ thoáng cái con đã lớn như vậy rồi. Mẹ những tưởng con vẫn là thằng bé nghịch ngợm của mẹ ngày nào.Việc này ba con chưa biết, sau này hãy nói, hiện nay ba con rất bận, con nói ra chắc ba chịu không nổi đâu. Nhưng sớm muộn gì cũng phải nói, đến lúc đó mẹ sẽ cố lựa lời thuyết phục cho con, nếu ba đánh chửi thì con phải nhịn, đừng ương ngạnh quá. Tính ông ấy nóng nảy, nhưng thực bụng rất mềm yếu.”

“Dạ …” Tôi gật đầu.

Sau đó mẹ lại ngồi cùng tôi một lúc, sắc mặt mẹ xấu đi nhiều, tôi khuyên mẹ về trước nghỉ ngơi. Mẹ lắc đầu nói không cần, còn vội vàng thu dọn qua phòng bệnh, từ nhỏ đến lớn chuyện được mẹ săn sóc từng li từng tí với tôi đã trở thành chuyện đương nhiên, chưa bao giờ tôi nhìn mẹ vất vả mà thấy lòng áy náy như lúc này.

Hơn chín giờ tối, Biên Nhược Thủy vẫn hôn mê, mẹ vỗ vỗ vai tôi, nói: “Ba con ở nhà một mình mẹ lo lắm, mẹ phải về xem ông ấy thế nào, con ở lại đây trông lanh lợi một chút, nếu có chuyện gì báo ngay cho bác sĩ. Đến khuya sẽ mệt đấy, chịu được thì đừng ngủ, ngày mai mẹ đến thay con.”

Tôi vội nói với ngày mai mẹ cứ đi làm đi, không cần tới đâu, mẹ vẫn kiên quyết muốn tới, nói là vì lo cho Tiểu Thủy, không phải vì sợ tôi mệt. Tôi cũng không lay chuyển được, đành phải tùy ý mẹ.

Mẹ quay lại nhìn Biên Nhược Thủy một lần nữa, rồi mới đi ra cửa, tôi định đưa mẹ về, nhưng lại sợ Biên Nhược Thủy xảy ra chuyện gì, đành phải đứng nơi đó nhìn bóng mẹ khuất dần.

“Tiểu Thủy, cậu nhanh tỉnh lại đi, tớ muốn nói cậu biết, dì của cậu không phản đối chúng ta ở bên nhau nữa đâu, cậu cũng không cần… lo lắng nữa.”

Tôi thầm thì bên tai Biên Nhược Thủy như thế.