Biển Khóc

Chương 3: Người tốt duy nhất trong thế giới quỷ



Không gian yên lặng baotrùm cả ngôi nhà rộng lớn. Sự sợ hãi đang không ngừng vây lấy thân hình bé nhỏkhiến tay em cứ run lên mãi. Đặt bút màu vào vòng tròn thứ hai, em tô một cáchcẩn thận và tỉ mỉ. Mồ hôi trên trán em bắt đầu túa ra nhiều hơn vì căng thẳng.Hắn ngồi đó, vẻ mặt cực kì tức giận. Vốn là một người có tính kiên nhẫn khôngcao nên khi thấy em cứ tô từng chút, từng chút như vậy hắn cảm thấy rất khóchịu. Hắn bực bội quát:

- Nhanh lên!

- Ơ…

Tiếng quát đột ngột củahắn làm cho một người đang chú tâm vào công việc như em phải giật mình, cây bútmàu cũng theo đó mà sượt một đường dài ra vòng tròn nhỏ. Em hiểu được mình sắpphải bị gì nên cắn răng và nhắm mắt lại chờ cho đòn roi kia giáng xuống ngườimình. Hắn cười hiểm rồi nhìn Luck. Luck hiểu ý, y vung cây roi lên cao và hạxuống tấm lưng nhỏ bé của em một cách không thương tiếc.

Chát!

- Á!

Dù đã mím chặt môi đểcho nỗi đau không bật thành tiếng nhưng vì quá đau nên bắt buộc em phải kêulên, nước mắt cũng vì vậy mà tuôn ra. Cánh tay em từ từ vòng ra sau lưng và xoaxoa chỗ vừa bị đánh cho đỡ đau, nhưng em càng xoa thì nó lại càng đau thêm. Emrút tay lại, thôi không xoa nữa rồi tiếp tục tô tiếp những vòng tròn còn lại.

- Hức! Hức!

Từng tiếng nấc nhẹ đượccất lên. Nỗi đau thể xác đang không ngừng dày vò em khiến cho đầu óc em khôngthể nào tập trung được. Những vòng tròn tiếp theo, vòng nào em cũng đều bị lệchtay và làm cho màu lem hết ra ngoài. Mỗi lần như thế em đều cắn chặt răng vànhắm mắt lại để nhận lấy sự trừng phạt.

Chát!

Chát!

Những đòn roi liên tụctừ tay Luck được quất vào người em. Cảm giác đau rát còn hơn hàng ngàn mũi kimđâm vào. Da thịt non nớt của em làm sao có thể chịu nổi đây?

Nước mắt em vô tình rơixuống và trúng vào một trong những vòng tròn mà em chưa tô. Em hốt hoảng vộilau đi những giọt nước mắt đang gây trở ngại cho mình. Em không muốn cái đồ vậtkhông có mắt kia chạm vào người em thêm một lần nào nữa đâu. Đau lắm!

- Ha ha ha!

Đột nhiên hắn cười lớn,một giọng cười lạnh tanh không có chút tình người. Dường như hắn đang rất thỏamãn với trò chơi mà mình bày ra, bằng chứng là hắn đang cười hô hố như một tênbệnh. Sau khi cười một trận đã đời, hắn mới ngưng lại, từng lời từng lời nóimóc em:

- Sao mày không cười màlại khóc? Chẳng phải mày là một đứa rất thích cười sao?

Nói rồi hắn nhìn em nhưchờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại lời hắn chỉ là những tiếng nấc đang nghẹnđắng trong cổ họng em. Hắn đã thừa biết câu trả lời rồi mà, tại sao còn hỏi em?Thử hỏi nếu như hắn là em và bị những đòn roi đau đớn kia quất vào người thìhắn có cười nổi không?

Chát!

Lại thêm một đòn roinữa quất vào người em khi em một lần nữa bị lệch tay. Vết thương cũ chưa hếtđau thì vết thương mới lại tìm đến, vết thương chồng vết thương. Tấm lưng bénhỏ của em dù đã được một lớp áo khá dày che chở nhưng nó vẫn không thể cheđược cho một thứ chất lỏng màu đỏ đang dần dần hiện ra, làm ướt đẫm cả mộtkhoang áo. Nước mắt em cũng vì vậy mà tuôn ra nhiều hơn. Em không biết, thực sựkhông biết đây là lần thứ bao nhiêu em khóc nữa, và em cũng đâu biết nỗi đau màem đang phải chịu lại chính là niềm vui của hắn. Chưa bao giờ hắn cảm thấy vuinhư thế này cả, nhưng có một điều khiến hắn cảm thấy hơi tiếc là tại sao emkhông đến nhà hắn sớm hơn để hắn không phải cảm thấy cô đơn, buồn chán như baonăm qua? Nhưng mà thôi, không sao cả! Chẳng phải là bây giờ hắn đang rất vuisao?

Nhìn tấm lưng đang đỏdần lên vì máu của em mà hắn thấy hả dạ. Còn em dù đang rất đau nhưng lại khôngdám bật khóc thành tiếng, chỉ dám nấc nhẹ lên thôi. Nhưng những tiếng nấc nhẹấy liệu có làm cho em đỡ đau bằng khi em khóc lớn lên không? Còn hắn, hắn hànhhạ em một cách tàn nhẫn như thế vậy hắn có nghĩ đến nếu như một ngày nào đókhông có em hắn sẽ sống như thế nào không?

Cạch!

Cánh cửa bật mở, mộtdáng người quen thuộc bước vào. Liz ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh tượng trướcmắt mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cậu đứng bất động ở đó hồi lâu chođến khi Luck giơ roi lên và định đánh vào người em thì cậu mới kêu lên:

- Dừng lại!

Luck khựng lại, cây roivẫn giơ trên không trung và không có ý định đáp xuống. Y nhìn Zin như chờ đợimột câu trả lời nhưng Zin lại không nói gì, hắn nhìn Liz rồi ra lệnh cho Luckbỏ roi xuống. Hắn hỏi:

- Cậu đến đây có chuyệngì không?

Bỏ qua câu hỏi của hắn,Liz vội chạy đến đỡ em lên. Nhưng em vừa đứng được chút xíu thì cả thân hình emlại đổ rạp xuống, cảm giác đau ê ẩm khiến em không đứng nổi. Liz trao cho hắnánh nhìn thất vọng rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy hai tay em vòng qua cổ mìnhrồi cõng em đi. Luck toan chặn lại thì nhận được cái phẩy tay của hắn ý bảo:“Cứ để họ đi!” nên y đành yên phận đứng đó.

Hắn nhìn theo Liz và emmãi cho đến khi cả hai khuất bóng sau cánh cửa đen lớn thì mới thôi. Hắn nhìnlên trần nhà, thả giọng nói lạnh tanh vào không trung:

- Hôm nay chơi tới đâythôi vậy!



Liz cõng em về nhàmình. Cậu từ từ thả em ngồi xuống chiếc giường êm ái của mình rồi chạy đi lấyhộp dụng cụ y tế. Cậu lấy một miếng bông gòn thật to rồi vén áo em lên để chậmvết thương nhưng cậu vừa đụng tới vạt áo thì em nhẹ đẩy tay cậu ra, không chocậu đụng vào người. Cậu cũng hiểu được ý em nên cười, nói:

- Em đừng sợ! Anh chỉmuốn giúp em chữa trị vết thương thôi!

Khác với Zin hay nóinăng nặng lời với em thì lời nói của Liz thật nhẹ nhàng và ấm áp. Tuy cậu làbạn thân của Zin nhưng tính cách của hai người thì hoàn toàn trái ngược nhau.Liz thì dịu dàng, ấm áp còn Zin thì lạnh lùng, tàn ác. Dù tính cách không giốngnhau nhưng cả hai vẫn chơi thân với nhau từ nhỏ cho đến giờ.

Em nhìn Liz dè chừng,trong tòa nhà này ai cũng xem thường và đối xử tệ với em hết vậy tại sao Lizlại tốt với em? Phải chăng cậu làm thế là có mục đích?

Đôi mày em chợt nhíulại, cảm giác đau rát vì những vết thương ở lưng khiến em không tài nào chịunổi. Mặt em bắt đầu tái xanh, mắt cũng dần hoa lên rồi sau đó ngả người xuốnggiường và lịm đi.

Liz hốt hoảng, cậu vộibế em nằm thẳng lại trên giường rồi bảo Kimmy - người giúp việc của nhà cậu lênchăm sóc và thay đồ cho em. Sở dĩ cậu không tự mình làm như ý định ban đầu làvì cậu tôn trọng em. Cậu không muốn lợi dụng lúc em đang ngất đi mà xâm phạm em,với lại chẳng phải lúc nãy em đã không cho cậu chạm vào người em hay sao?

Giao phó mọi việc choKimmy xong rồi cậu ra ngoài phòng khách ngồi trầm tư ở đó. Cậu đang nghĩ tớihành động và vẻ mặt của em lúc nãy khi cậu định chữa trị vết thương cho em. Em thậtđúng là một cô bé ngốc! Cậu có định làm gì em đâu cơ chứ sao em lại hành độngcứ như là cậu đang muốn “sàm sỡ” em như thế?



Sáng hôm sau.

Em tỉnh dậy trong mộtkhông gian hoàn toàn khác hẳn với gian nhà bếp mà mình đã ngủ trước đó. Mắt láoliên nhìn quanh quất như muốn dò xét xem nơi này là nơi nào. Bỗng hình ảnh củangày hôm qua khi Liz cõng em về đây chợt hiện về, bây giờ thì em mới nhớ rarằng đây chính là nhà của Liz.

Em gượng người ngồidậy, vết thương ở lưng tuy đã được chữa trị nhưng cảm giác đau nhức thì vẫncòn. Em nhìn quanh căn phòng một lần nữa rồi lại nhìn xuống bộ pijama mà mìnhđang mặc. Một câu hỏi mơ hồ hiện ra: Ai là người đã thay đồ cho em?

Câu hỏi đó sẽ được giảiđáp ngay khi Liz bước vào. Cậu cho hai tay vào túi rồi bước đến chỗ em, nở nụcười hiền, cậu hỏi:

- Em đã thấy đỡ hơnchưa?

Cũng như hôm qua, emđưa ánh mắt dè chừng nhìn cậu một lúc lâu mới dám cất tiếng hỏi:

- Ngài là người đã thayđồ cho tôi?

- Hả? Ha ha ha! - Liztừ ngạc nhiên chuyển sang buồn cười vì câu hỏi ngốc nghếch của em. Em nghĩ cậulà người như thế nào mà lại đi hỏi câu đó?

Ôi trời! Em còn nhỏ nhưthế mà đầu óc đã biết suy nghĩ bậy bạ rồi. Thiệt là…

Em nhìn cậu khó hiểu,khi không lại cười người ta à!

Thấy em cứ nhìn mìnhmãi nên cậu thôi không cười nữa rồi trả lời câu hỏi của em:

- Không phải anh đâu!Là anh nhờ Kimmy chữa trị vết thương và thay đồ cho em đó.

- Kimmy?

- Phải! Cô ấy là ngườigiúp việc cho nhà anh! - Liz nhìn em cười, nói - Em còn muốn hỏi gì nữa không?

Câu hỏi của Liz làm emhơi ngượng, em còn một câu hỏi nữa muốn hỏi cậu nhưng lại không dám. Cậu cũngnhận ra được điều đó nên cậu cười rồi “mở lối” cho em đi:

- Có gì em cứ hỏi, đừngngại!

Vừa nghe xong câu nóiđó của Liz thì em đã lên tiếng hỏi ngay, nhưng trong câu hỏi vẫn còn chút gì đóhơi ngượng:

- Tại sao… ngài lại tốtvới tôi như vậy?

- Vì anh vốn không phảilà người xấu mà! - Liz thản nhiên đáp rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nói. - Emđừng gọi anh bằng ngài nữa mà hãy gọi bằng anh xưng em đi. Anh 12 tuổi, chắc tuổi anh cũng lớn hơn em mà, đúng không?

- … - Em gật đầu.

- À mà tên em là gìvậy?

- Sand! - Thốt ra cáitên ấy mà mặt em buồn rười rượi. Em không muốn người ta gọi em bằng cái tên nhỏbé như thế đâu. Em muốn được gọi bằng Sea - một cái tên cao cả của đại dươngnhưng lại không thể. Vì bây giờ em đâu có còn được tự do như trước nữa, số phậnem giờ đây đang phụ thuộc vào con người không có nhân tính kia, nên việc emmuốn được người gọi bằng Sea là một điều khôngthể.

Liz thấy cái tên của emhơi lạ, cậu định hỏi em là tại sao ba mẹ lại đặt cho em cái tên như vậy nhưngthoáng thấy nét buồn hiện lên trên gương mặt em thì cậu lại thôi. Cậu cười rồilên tiếng giới thiệu tên mình:

- Còn anh tên là Liz,từ giờ chúng ta trở thành bạn nhé!

Em hơi ngạc nhiên khinghe Liz nói thế. Cậu là người đầu tiên muốn kết bạn với một đứa “khố rách áoôm” như em. Em rưng rưng nước mắt nhìn cậu, miệng nói không nên lời. Đến khicậu hỏi em có đồng ý không thì em mới gật đầu.

Một nụ cười thoáng hiệntrên khóe môi chúm chím của em.

Phải nói là trong tòanhà này, Liz là một người tốt. Một người tốt duy nhất trong thế giới quỷ!

Em bước xuống giườngmột cách khó nhọc. Em đã ở đây hơn một ngày rồi nên bây giờ cần phải về. Mặc dùem biết nơi đó sẽ chẳng bao giờ đón tiếp em nhưng đó là nơi mà Zin đã sắp xếpcho em ở nên em đành phải tuân theo.

Liz đỡ em bước xuốngrồi bảo em chờ cậu một chút. Em không biết cậu định làm gì nhưng vẫn vui vẻnghe theo. Cậu đi đến tủ quần áo của mình rồi lấy ra một túi đồ mà cậu đã chongười chuẩn bị từ hôm qua đưa cho em. Em chần chừ, không biết có nên nhận haykhông thì Liz cầm tay em lên và đặt túi đồ vào đó, kèm theo câu nói:

- Em cứ lấy mấy bộ đồnày mà mặc, đừng mặc những bộ giống như hôm qua nữa. - Cậu ngưng lại, nhìn emcười rồi tiếp - Còn bây giờ thì xuống bếp ăn sáng với anh. Ăn xong anh sẽ dẫnem về, chịu không?

Liz nhìn em cười hiền,nụ cười của cậu nó khiến cho em muốn từ chối cũng không được. Với lại Liz tốtvới em như thế, em cũng nên đồng ý để cậu được vui chứ.

Nghĩ thế, em cười nhìnlại cậu rồi nhẹ gật đầu.

Sau đó, cả hai cùngnhau bước xuống bếp - nơi mà tất cả các món ăn ngon đều được bày sẵn trên bàn.Mùi thơm của từng món bốc lên, xộc thẳng vào chiếc mũi bé xinh của em. Em híthít vài cái rồi chợt ngẩn người ra. Các món này, khi còn sống mẹ vẫn thường haynấu cho em ăn. Bây giờ nhìn lại, em cảm thấy nhớ mẹ vô cùng. Mẹ em là một ngườiphụ nữ rất đẹp. Mẹ vừa đoan trang vừa thùy mị, lại còn nấu ăn rất ngon nữa.Những món mẹ nấu, món nào em cũng thích hết. Nhưng mà giờ đây, em không cònđược ăn những món ăn mà mẹ nấu nữa rồi. Kể từ cái ngày vụ cướp kinh hoàng kiaxảy ra, ba mẹ em đã ra đi… họ đã ra đi mãi mãi và không bao giờ trở về với emnữa.

Một giọt pha lê trongsuốt từ khóe mi em trào ra. Cứ mỗi khi nghĩ đến ba mẹ là nước mắt em lại khôngkiềm được, nó cứ không ngừng tuôn ra. Nếu nỗi đau của em có thể theo nước mắtmà ra ngoài thì em sẽ khóc… khóc cho đến khi nào nỗi đau ấy không còn nữa.Nhưng tại sao nước mắt em đã rơi mà lòng em vẫn còn đau nhói như thế này?

Liz sững người đứng đó,cậu không hiểu tại sao em lại khóc nhưng cậu lạikhông hỏi. Cậu thoáng nghĩ chắc là có chuyện gì đó khiến em không vui nên emmới khóc như vậy. Nếu như cậu hỏi em: “Tại sao lại khóc? Có chuyện gì khiến emkhông vui à?” thì hẳn là em sẽ còn buồn hơn nữa nên cậu mới không hỏi.

Cậu từng bước đến bênem, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt bướng bỉnh đang không ngừng rơi ratrên má em, cậu nói:

- Đừng khóc nữa! Ngồivào bàn ăn sáng với anh đi.

Em lấy tay nhẹ lau nướcmắt còn vương lại trên mi rồi ngồi xuống ghế. Liz ngồi kế bên em, cậu bới cơmvà gắp đồ ăn vào chén cho em. Cái cách cậu quan tâm em hệt như một người anhtrai quan tâm một người em gái.

Nhìn vào chén cơm đầyắp thức ăn mà Liz vừa gắp cho em, nước mắt em lại một lần nữa rơi xuống. Hànhđộng vừa rồi của Liz cũng giống như mẹ em ngày đó, chỉ khác một điều là mỗi khigắp thức ăn cho em, mẹ đều nói:

- Ăn nhiều vào cô côngchúa bé nhỏ của mẹ, ăn nhiều cho mau lớn!

Mẹ đã nói như thế mỗikhi đến giờ ăn. Câu nói đó em sẽ không bao giờ quên, mãi mãi không bao giờquên. Vì đó… là câu nói cho bữa ăn cuối cùng của em và mẹ.

Lấy tay lau nước mắtlần nữa rồi em cầm đôi đũa lên nhưng lại không biết cách sử dụng. Gắp một miếngthịt bò, em chưa kịp đưa lên miệng thì nó lại rớt xuống. Em cố thử lại một lầnnữa nhưng không được. Liz thấy vậy, cậu liền đặt chén cơm mình đang ăn dởxuống, chạy đi lấy cái muỗng ở trên kệ bếp rồi đưa ra trước mặt em, từ tốn nói:

- Lần sau em đừng nhưthế nữa, đừng cố làm việc gì mà mình không biết làm.

Rồi cậu đặt cái muỗngxuống bàn và trở về chỗ ngồi của mình.

Em nhìn Liz với đôi mắtbiết ơn. Em không biết tại sao cậu lại hiểu em đến thế trong khi chính em cònkhông biết là em đang muốn gì và nghĩ gì nữa mà.

Em bỏ đôi đũa xuống rồicầm cái muỗng đang yên vị trên chiếc bàn lên. Múc một muỗng cơm thật to rồi chovào miệng, em dùng hết sức mình để nhai nó. Em ăn chưa hết muỗng này thì lạimúc thêm muỗng khác. Liz nhìn em chăm chăm, cậu nghĩ là em sợ cậu giành ăn vớiem nên em mới ăn vội như vậy. Nhưng cậu đã nghĩ sai rồi, sở dĩ mà em ăn nhiềunhư thế là vì em muốn tìm lại mùi vị của ngày xưa, mùi vị mà em đã từng ăn khibên cạnh ba mẹ em nhưng tuyệt nhiên em lại không tìm được mùi vị đó ở đây. Thứcăn tuy giống nhưng mùi vị lại không, có lẽ… em sẽ không bao giờ cảm nhận lạiđược mùi vị đó nữa, KHÔNG BAO GIỜ!



Sau khi cả hai ăn xong,Liz dẫn em về lại gian nhà bếp. Trên đường đi, em cố ghi nhớ lại con đường nàyđể sau này dễ đi lại nhưng con đường vừa dài lại vừanhiều ngã rẽ rất khó để một cô bé tối dạ như em nhớ được. Mà chắc có điđến mười lần thì em cũng không thể nào tiếp thu vào bộ óc bé nhỏ của em đượcđâu.

Liz quay sang em, thấymặt em bắt đầu trở nên nhăn nhó thất thường, cậu hỏi:

- Có chuyện gì mà trôngem có vẻ khó chịu thế? Bộ vết thương còn đau à?

Em đưa đôi mắt đángthương nhìn Liz rồi gật đầu. Cảm giác nhói lên ở lưng khiến em không tài nàochịu được. Từng bước chân mà em đi càng làm cho vết thương có cơ hội để hành hạem hơn. Em nắm chặt túi đồ và cắn chặt môi lại với nhau để đè nén cho cơn đaugiảm đi. Liz cũng biết là em đang đau lắm nhưng cậu không biết phải làm gì hơnngoài việc an ủi em bằng lời nói:

- Em đừng lo! Nghỉ ngơivài ngày là vết thương sẽ hết đau thôi.

Đáp lại lời nói của Lizchỉ là sự im lặng từ em. Chắc là cậu không biết chuyện gì đã xảy ra ngay khilần đầu tiên em bước chân vào gian nhà bếp nên cậu mới nói thế. Nếu như em vềđó mà có thể nghỉ ngơi dù chỉ là nửa ngày thôi thì đó đúng là chuyện lạ đối vớiem. Ngay bây giờ, em có thể nói cho Liz biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra để cậucó thể giúp đỡ cho em, nhưng suy nghĩ lại thì em không nên làm thế. Liz đã giúpem như vậy là quá đủ rồi, em không nên làm phiền cậu nữa. Với lại, em khôngphải là một đứa mách lẻo hễ khi chuyện gì xảy ra thì lại co giò chạy đi méc.

Cả hai im lặng suốtquãng đường đi cho đến khi về tới gian nhà bếp.

Dừng lại ở trước cửabếp, Liz dặn em vài điều rồi bước đi. Vừa lúc đó, Emi từ trong nhà bước ra. Côthoáng thấy bóng dáng Liz vừa khuất sau dãy hành lang rồi lại nhìn em đang đứnge dè trước cửa không dám vào. Cô nhìn bộ đồ mà em đang mặc rồi nhìn xuống túi đồmà em đang cầm, đôi mày cô chợt nhíu lại. Đứng khoanh tay dựa lưng vào tường,cô bắt đầu tra hỏi em:

- Đồ ở đâu mà mày mặcvà đem về thế?

Em nhìn Emi, nhìn thấyđôi mắt sắc lẹm của cô đang chỉa vào người em. Em sợ hãi vội cúi đầu xuống, nhỏgiọng trả lời:

- Dạ, của anh Liz!

- Của anh Liz! - Emitrề môi nhái lại giọng nói của em rồi sau đó hỏi tiếp - Bộ mày thân với cậu Lizlắm hay sao mà cậu ấy cho đồ mày mặc? Hay là… mày dụ dỗ cậu ấy?

Hai câu hỏi đó của Emiem không trả lời được, hay nói đúng hơn là em không biết phải trả lời như thếnào cho đúng nữa. Em và Liz chỉ mới quen nhau đâythôi nên không thể cho là thân. Hơn nữa, em lại không dụ dỗ Liz bất cứ điều gìnhư cô nói, là do Liz tốt bụng muốn giúp đỡ em thôi. Nếu đã như thế thì hai câuhỏi đó của cô em phải trả lời làm sao đây?

Sự im lặng của em làmcho Emi nghĩ là cô đã nói đúng, ánh mắt cô bắt đầu trở nên sắc bén hơn. Cô đứngthẳng người lại, nâng cằm em lên và không ngần ngại tát thẳng vào gương mặt bầubĩnh của em.

Chát!

Cái tát mạnh của Emilàm em ngã xuống đất, túi đồ em đang cầm trên tay cũng văng ra một góc. Sự vachạm mạnh giữa người em và đất làm ảnh hưởng đến vết thương chưa hết đau ở lưngem. Sự đau đớn đang được em biểu hiện rõ đến từng chi tiết trên mặt. Cái thứchất lỏng mờ đục trong mắt em lại bắt đầu ứa ra nhưng nhiêu đó thì có thấm gìvới một con người không có nhân tính như Emi.

Emi nhếch môi, cô chỉtay vào mặt em rồi cảnh cáo:

- Mày nên biết thânphận của mày so với cậu Liz là gì đi. Nếu mày để tao biết mày còn dụ dỗ cậu ấynữa thì đừng trách tao.

Nói xong những điều cầnnói, cô phủi tay rồi bước lại vào trong nhà, để mặc em ở đó mà thút thít khóc.Nước mắt từ lúc nào đã giàn giụa trên gương mặt em cùng với năm dấu tay còn inhằn trên đó, chưa kể đến nỗi đau đang không ngừng dày vò em ở lưng. Em đang đaulắm! Đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Ở đây, ngoài Liz ra thì không một ai là tốtvới em hết. Nhưng từ giờ trở đi, bên cạnh em sẽ không còn một người tốt nào nữavì giữa em và Liz đang đó một bức tường lớn ngăn cách.



Trong một ngôi nhà lớn,Zin đang ngồi trên chiếc ghế sofa với dáng vẻ không gì có thể kiêu ngạo hơn.Chân hắn để lên bàn, còn hai tay thì dang rộng ra đặt trên thành ghế, ánh mắtuy quyền đang nhìn chăm chăm vào người đối diện. Im lặng một lúc rồi hắn mớilên tiếng hỏi:

- Cậu đến đây là vì nó?

Liz nhìn hắn, cậu biếtnó ở đây mà hắn nói đến là em. Nếu hắn đã biết thì cậu không cần phải vòng vodo dự nữa, cậu vào thẳng vấn đề luôn:

- Tại sao cậu lại đốixử với Sand như vậy? Cậu không thấy là cô bé đáng thương lắm sao?

Một nụ cười hài lòngxuất hiện trên môi hắn khi nghe Liz gọi em bằng cái tên mà hắn đã đặt cho em.Xem ra em cũng là một đứa biết nghe lời đấy nhỉ!

- Chắc cậu cũng biếtcâu trả lời rồi mà, tại sao còn hỏi mình? - Hắn dửng dưng nói - Mà nó có đángthương hay không thì không việc gì đến mình cả. Chỉ cần mình cảm thấy vui thìnhững việc khác mình không quan tâm, hay nói đúng hơn là không đáng để cho mìnhquan tâm đến.

- Cậu... - Liz tức giậnđứng phắt dậy, cậu không biết phải nói sao với con người ngang bướng này nữa.Phải! Cậu đã biết câu trả lời từ trước nhưng cậu vẫn muốn hỏi, vì cậu muốnchính miệng hắn nói ra. Nhưng hắn đã quá khôn ngoan khi vặn hỏi lại cậu, cậubiết là hắn rất ghét em vì lý do đơn giản là em có thể làm được một việc mà hắnkhông bao giờ làm được - đó là cười. Nụ cười của em có thể khiến cho người khácrất thích nhưng đối với hắn thì không. Hắn đối xử với em như vậy chỉ vì hắnkhông muốn nhìn thấy nụ cười của em nữa. Hắn muốn nhìn thấy em khóc, thấy nhữnggiọt nước mắt long lanh trong đôi mắt to tròn của em. Và từ giờ trở đi, hắn sẽcòn cho em nếm mùi đau khổ nhiều hơn nữa.

Liz bỏ đi, cậu rời khỏingôi nhà hiện đang có một con quỷ khát máu đang ngồi đó. Nhưng trước khi đi,cậu còn quay lại nói:

- Nếu cậu còn đối xửvới Sand như vậy nữa thì sau này cậu sẽ phải hối hận đó.

Câu nói đó của Liz chỉthoáng qua tai hắn một chút rồi bay đi. Cậu bảo hắn sẽ hối hận ư? Hứ! Cậu đã loquá sớm cho tương lai rồi đó. Hắn sẽ không bao giờ hối hận về việc mình đã làmđâu. Đối với hắn, hai từ “hối hận” không bao giờ có mặt trong bộ não đầy chấtxám của hắn.