Biển Khóc

Chương 4: Ngày không vui của ác quỷ



Tổ chức Leaders đượcchia làm năm bậc:

Bậc 1: Dành cho nhữngngười giúp việc thấp kém, xếp vào loại hạ cấp.

Bậc 2: Dành cho nhữngtrợ thủ có cấp bậc trung bình, xếp vào loại sơ cấp.

Bậc 3: Dành cho nhữngnhân viên có cấp bậc khá cao, xếp vào loại trung cấp.

Bậc 4: Dành cho nhữngngười làm chủ cấp cao, xếp vào loại cao cấp.

Bậc 5: Dành cho ngườithừa kế chức vụ tối cao, xếp vào loại thượng cấp.

Hắn hiện đang ở bậc nămcủa tổ chức - là một người thừa kế chức vụ tối cao trong tương lai nên hắn cảmthấy rất vui vì điều đó, còn gì vui sướng bằng khi được cả một tổ chức lớn vớihàng ngàn nhân viên phải phục tùng trước mình? Nắm trong tay quyền lực, tiềnbạc và địa vị cao ngất trời thì lúc đó hắn muốn làm gì mà chẳng được. Cha hắnđã tuyên bố sau khi hắn vừa tròn hai mươi mốt tuổithì sẽ giao quyền thừa kế lại cho hắn và hắn sẽ phải kết hôn với Jane khi hắnlên hai mươi hai tuổi. Địa vị cao, tiền bạc nhiều, lại còn có người vợđẹp thì còn mong muốn gì hơn?

Cuộc đời thật khôngcông bằng khi để cho những kẻ ăn không ngồi rồi chỉ biết bày mưu tính kế cướpđoạt hết những của cải mà người khác đã cực khổ cất công dựng nên, làm cho họphải tan nhà nát cửa, sống một kiếp người ăn xin khi trong tay chẳng còn lại gìcả. Trong khi đó, những con người hèn hạ chuyên đi cướp của kia lại được tự dongoài vòng pháp luật hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp vốn không dành cho chúng.Những con quỷ khát máu ấy đến bao giờ mới chịu dừng lại cái trò cướp của giếtngười đây? Và đến khi nào thì đất nước Mỹ mới có ngày được bình yên?

Hắn ngồi trong nhà nhìnra ngoài cửa sổ.

Hôm nay bầu trời thậttrong xanh, gió nhè nhẹ thổi làm đung đưa những tán lá xanh tạo ra âm thanh xàoxạc nghe thật vui tai. Những đám mây trắng bồng bềnh vẫn hiên ngang theo gióbay từ nơi này đến nơi khác không bao giờ ngừng nghỉ, vừa bay mây vừa vẽ ranhiều hình thù rất ngộ nghĩnh. Lúc mây vui thì mây khoác lên mình một màu trắngtinh khiết không chút bụi trần, còn khi buồn thì mây lại mang trên mình một màuđen u ám với biết bao nhiêu muộn phiền đang chứa đựng bên trong. Để trút đi nỗibuồn đang đè nặng trong lòng ấy, mây chỉ còn cách là khóc thật to để cho nỗibuồn theo đó mà ra hết. Trạng thái của tự nhiên cũng giống như con người vậy,có lúc vui lúc buồn khác nhau. Chỉ có điều chúng không phải chịu bất kì sự đauđớn nào như một con người đã, đang và sẽ gánh chịu.

Đã một tuần trôi quarồi mà hắn vẫn chưa đụng đến em, cảm giác thật buồn chán! Hắn đã chuẩn bị mộttrò chơi mới cho em rồi nhưng trò này thì đòihỏi vết thương của em mau lành thì mới chơi được, đó là lý do vì sao mà hắn vẫnđể cho em yên thân đến bây giờ.

Dù cho hắn có là mộtcon người tàn nhẫn đến đâu đi nữa nhưng đâu đó trong con người hắn vẫn còn đọnglại một chút gì đó gọi là “nhân từ” được hưởng từ người mẹ đáng kính của hắn.

Ngồi trầm ngâm trên ghếsofa một hồi lâu, hắn mới với tay lấy chiếc điện thoại đang để trên bàn và bấm vào mục trò chơiđể chơi. Xả hết những bực bội, buồn chán vào những trò đánh đấm bạo lực khiếnhắn cảm thấy thích thú, nỗi buồn chán cũng vơi đi bớt. Dồn hết sức lực vào haiđầu ngón cái, hắn bấm mạnh vào các nút lên xuống, qua lại để di chuyển nhân vậtvà các nút có chức năng khác trên bàn phím điện thoại. Để tăng thêm phần hứngthú cho cuộc chơi, hắn vừa bấm vừa kêu lên:

- Cho mày chết, dámđánh tao hả?

Chỉ có những giây phútnhư vậy thì người khác mới có thể biết được bên trong hắn cũng chỉ là một đứacon nít thích chơi đùa như bao đứa trẻ khác, chứ không giống như vẻ bề ngoàiluôn tỏ ra là một người lạnh lùng và không quan tâm đến bất cứ điều gì như hắnvẫn thường hay tỏ ra.

Hắn chơi say mê đến nỗimà cha hắn - ông Henry đến lúc nào không hay. Ông đứng phía sau lưng hắn, quansát trò chơi mà hắn đang chơi, đôi lúc ông hay nghiêng đầu để nhìn biểu hiệntrên gương mặt hắn. Thấy hắn vui vẻ hơn mọi ngày, ông lấy làm ngạc nhiên. Hắncó bao giờ như thế đâu, trò chơi đó có gì vui mà hắn lại...?

- Trông con có vẻ vuiquá nhỉ!

Nghe thấy giọng nóiquen thuộc từ sau lưng cất lên, hắn vội bấm nút thoát để thoát ra khỏi trò chơiđang chơi dở rồi để điện thoại lại xuống bàn. Gương mặt hắn lại trở về trạngthái ban đầu, nét mặt vui vẻ cũng biến đâu mất khi hắn nhìn thấy ông - mộtngười mà hắn không bao giờ muốn gặp kể từ khi mẹ hắn chết đi. Vết thương tronglòng hắn giờ đây vẫn không ngừng rỉ máu và nỗi ám ảnh ngày đó vẫn đeo theo hắncho đến giờ, làm cho hắn phải day dứt mãi không yên. Hắn tự trách bản thân mìnhngày đó còn quá nhỏ nên không ngăn cản được ông, chỉ biết đứng đó mà nhìn cáicảnh thương tâm đang diễn ra trước mắt. Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho ông,tha thứ cho kẻ đã nhẫn tâm ra tay với người mẹ mà hắn yêu quý nhất.

- Cha đến đây có chuyệngì không? - Dù cho có hận ông như thế nào đi nữa nhưng trong vai trò là mộtngười con hắn vẫn luôn xử sự đúng mực theo ngôn từ xưng hô.

Ông im lặng, đi đếnchiếc ghế sofa đối diện hắn rồi ngồi xuống, chắp hai tay lại với nhau và đặtlên đùi. Ông đã bốn mươi mấy tuổi rồi mà nhìn ông vẫn còn rất trẻ và phong độ.Mái tóc đen nhánh được chải cao lên để lộ ra một vầng trán rộng thông minh.Sóng mũi cao cùng với đôi môi mỏng gợi cảm rất khó để phái nữ cưỡng lại đượcsức hút từ đôi môi đó. Xung quanh ông luôn có những người phụ nữ quyến rũ, họluôn làm cho ông vui mỗi khi ông muộn phiền về hắn hay thấy căng thẳng về côngviệc. Nhưng những người phụ nữ đó, đối với ông… chỉ là những người phụ nữ chơiqua đường mà thôi. Vì trong tim ông, hình ảnh của mẹ hắn sẽ không bao giờ tanbiến.

Ông đưa đôi mắt u buồn nhìn hắn, nhìn đứacon trai được kết tinh bởi tình yêu không trọn vẹn của ông và người yêu đã mấtmà không khỏi xót xa. Ông muốn chạy đến ôm hắn vào lòng để cảm nhận lại tìnhcha con như lúc hắn vừa chào đời. Ông còn nhớ khi hắn vừa được sinh ra, ông đãvui biết chừng nào. Nhìn đứa con bé bỏng mà ông ôm trên tay ngày nào mà bây giờđã lớn như thế này, ông thực sự vui lắm! Nhưng mỗi một giây, một phút trôi quakhoảng cách của ông và hắn cứ theo thời gian mà kéo đi xa mãi. Nếu như ngày đóông không giết chết mẹ hắn chỉ vì tham vọng thì bây giờ chắc hẳn ông đã có mộtgia đình rất hạnh phúc và hắn cũng không phải xa lánh ông như một tên giếtngười không gớm tay như vậy.

Cố kềm nén lại cảm xúcđang dâng trào trong lòng, ông nhẹ giọng nói:

- Ta nghe nói con mớiđưa một đứa ăn mày vào đây phải không?

- Phải! Có gì khiến chakhông hài lòng à?

Hắn không tỏ vẻ gì làngạc nhiên khi nghe ông hỏi thế, vì mỗi khi hắn làm gì hay bị gì thì tai mắtcủa ông cũng đều thông báo cho ông biết hết. Hắn biết, tuy ông không thườngxuyên đến thăm hắn nhưng nhất cử nhất động của hắn ông đều nắm rõ như lòng bàntay.

- Ta chỉ muốn nói chocon biết một điều là con bé đó… con để làm đồ chơi thì được chứ đừng bao giờyêu cái hạng người thấp kém như nó. Nếu con làm trái lời ta cũng như quy địnhtrong Leaders thì con cũng biết mình phải chịu những hậu quả gì rồi chứ?

Câu nói của ông vừa dứtthì lập tức nhận được cái nhếch môi khinh bỉ từ hắn. Sở dĩ ông nói như thế làvì ông không muốn hắn phải đi theo vết xe đỗ của ông ngày nào. Phải ra tay giếtchết người mình yêu, điều đó… thực sự đau lắm!

Hắn nhìn ông, cười lạnhrồi trả lời:

- Cha yên tâm! Conkhông bao giờ yêu những người có thân phận thấp kém để rồi phải ra tay giếtchết họ đâu. Như thế… thì ÁC lắm!

Câu trả lời của hắn nhưxoáy sâu vào trong tâm can ông. Từng câu, từngchữ mà hắn nói tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa thì thật sâu xa. Ông biết là hắnđang muốn ám chỉ ông nhưng ông lại không lên tiếng trách mắng hắn vì hắn nóiđúng. Yêu người ta để rồi lại ra tay giết chết người mình yêu thì quả thật làrất ÁC.

Ông im lặng một lúc rồi đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo cho thẳngrồi nói:

- Thôi, ta về đây! Connhớ phải tự chăm sóc cho bản thân mình, khi nào rảnh ta sẽ lại đến thăm con.

Ông nhìn hắn chờ đợicâu trả lời nhưng hắn chỉ im lặng mà không nói gì. Điều đó khiến ông cảm thấyhơi buồn, ông quay đi và bước thẳng ra cửa trả lại không gian yên tĩnh cho hắn.

Hắn vẫn ngồi yên trênghế mà không hề nhúc nhích hay mở miệng chào ông cho đến khi ông đi về. Đơngiản vì hắn không muốn nói với ông thêm bất cứ câu nào nữa. Mỗi lần nói với ônglà mỗi lần hình ảnh của mẹ hắn lại xuất hiện trong đầu hắn, khiến nỗi nhớ mẹcủa hắn cứ không ngừng dấy lên và sự căm ghét của hắn đối với ông cũng ngày mộtnhiều hơn. Hắn ước gì mình có thể quay lại khoảng thời gian vào mười hai năm vềtrước, cái năm mà hắn chưa từng xuất hiện trên đời này. Tại sao ông lại sinh rahắn rồi lại giết chết mẹ hắn để cho hắn phải trở thành một đứa trẻ mồ côi mẹ?Nếu như hắn không được sinh ra thì chắc hẳn hắn sẽ không biết buồn, không biếthận và không phải đau đớn như thế này đâu.

Hôm nay… là một ngày màhắn cảm thấy rất buồn, một nỗi buồn không giống như bao nỗi buồn khác mà hắn đãtừng trải qua.

Một ngày như mọi ngày,em thường lao đầu vào làm những công việc như: quét nhà, lau nhà, giặt đồ, rửachén,… Emi bắt em làm chừng ấy việc vào mỗi buổi sáng sau khi cô cho em ăn mộttô cơm trắng không chút thịt thà. Ấy vậy mà mỗi khi em làm sai hay làm khôngvừa ý cô bất cứ điều gì thì hậu quả mà em nhận được từ cô là một cái tát đauđiếng được ngự trị trên má. Mỗi lần như vậy, em chỉ biết cắn răng mà chịu đựngchứ không làm gì hơn.

Thời gian thấm thoáttrôi qua, mới đó mà đã một tháng rồi kể từ khi em bước chân vào đây. Và cũng kểtừ lúc Zin hành hạ em đến giờ, em vẫn chưa gặp lại hắn. Hắn không biết mỗi mộtngày trôi qua mà hắn không cho người gọi em đến thì em vui mừng như thế nàođâu. Vết thương ở lưng em theo thời gian cũng đã lành hẳn, em có thể tắm mộtcách bình thường được rồi. Một tháng trước khi Liz đưa em về, cậu có dặn em làkhông được để cho vết thương thấm nước, nếu không nó sẽ rất đau và khó lành nênem chỉ dám gội đầu và lau sơ mình thôi.

Bước ra từ nhà tắmtrong bộ pijama ngắn tay mát mẻ, em cảm thấy thoải mái vô cùng.

Ngày đầu tiên trong hainăm làm ăn mày cũng như khi bước chân vào đây, em có thể tắm bình thường nhưmột con người. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ làm cho em thấy hạnh phúc rồi.

Một nụ cười đáng yêuxuất hiện trên môi em.

Cả hàng chục cặp mắtcủa những người trong phòng đang ngồi ăn cơm chĩathẳng vào người em. Họ nhìn em như thể sinh vật lạ. Mới sáng bảnh mắt ra đãthấy em hí hửng hửng lấy đồ chạy đi tắm, cứ như là em chưa bao giờ được tắmvậy. Đã vậy tắm xong lại còn cười nữa, thử hỏi họ có thể nhìn em như một ngườibình thường được không?

Em ngưng ngay nụ cườivừa mới nở khi bắt gặp những ánh mắt kì dị của họ đang nhìn. Em ngượng ngùng vớitay lấy cây lược trên tủ rồi quay đi chỗ khác, khuất khỏi tầm nhìn của họ.

Em đã đi được một lúcrồi mà họ vẫn còn ngẩn ngẩn ngơ ngơ ở đó, miệng ngậm chặt đôi đũa không buông.Emi thấy tình hình không được ổn cho lắm, cô lên tiếng kéo bọn họ trở về thựctại:

- Nè, nó đi rồi. Tụibây làm gì mà nhìn theo nó hoài vậy?

Nghe tiếng của Emi thìhọ mới hoàn hồn, cuộc xì xầm bàn tán về em bắt đầu vang lên:

- Chị hai! Hình như nócó vấn đề về thần kinh đó. - Lina vừa nói vừa đưa ngón trỏ lên ngang đầu xoayxoay mấy vòng làm hành động minh họa.

- Ừhm, tao cũng nghĩvậy. - Emi gật gù.

- À, hay là chị cho nóvài miếng rau vào tô cơm trắng của nó đi. Rau có rất nhiều chất, có thể khiếncho đầu óc nó bình thường lại đó chị. - Một người khác không ngần ngại nêu lên“sáng kiến” của mình với Emi.

- Phải đó chị hai! - Cảphòng cùng đồng thanh reo lên.

Emi đặt chén cơm xuốngrồi xoa xoa cằm suy nghĩ. Nói thật thì cô rất ghét em, đến cả một miếng raucũng không muốn cho em chứ đừng nói chi là vài miếng. Nhưng nếu lỡ em bị gì thìcô biết ăn nói sao với Zin đây? Cô mà làm cho hắn nổi giận thì chỉ còn cách làcuốn gói ra khỏi đây, nhưng như vậy thì chẳng có lợi gì cho cô cả. Thôi thìđành ngậm đắng nuốt cay mà làm người tốt một lần vậy.

Nghĩ thế, cô liền lấyđũa gắp vài miếng rau xanh bỏ vào tô cơm của em. Mức độ tốt bụng của cô chỉdừng lại ở đó thôi chứ không hơn. Vừa lúc đó thì em bước vào, trả cây lược vềlại chỗ cũ rồi đi đến chỗ Emi chờ lấy cơm ăn.

Emi liếc em một cái rồiđưa tô cơm đầy ắp rau cho em. Em cố mở mắt thật to để nhìn tô cơm trên tay Emi,thỉnh thoảng lại dụi mắt vài cái để chắc rằng em không nhìn lầm. Một tháng qua,cô chỉ toàn cho em ăn cơm trắng sao hôm nay đột nhiên cô lại tốt với em nhưvậy?

Em thực sự không dámtin vào mắt mình nên cứ đứng chết trân ở đó. Emi cầm tô cơm từ nãy giờ muốn mỏicả tay mà em thì lại cứ đơ ra như người mất hồn. Cô bực mình quát lên:

- Bây giờ mày có cầmhay là không?

Em giật bắn mình, vộicầm tô cơm từ tay Emi rồi ra chỗ mà em vẫn thường ngồi ăn. Em vừa ăn vừa cườimỉm làm cho mọi người trong phòng càng nghi ngờ về thần kinh của em hơn. Họ đâubiết là em hoàn toàn bình thường, chỉ là em hơi vui vì bữa ăn “thịnh soạn” hômnay của mình thôi.

Kết thúc bữa ăn sángvới tâm trạng vui vẻ, em chuẩn bị bắt tay vào công việc rửa chén - một côngviệc mà em cho là cực hình đối với em. Mỗi ngày rửa chén là mỗi ngày em đều bịEmi cho vài cái tát tay lên mặt, vì tính hậu đậu và bất cẩn của em mà làm chobiết bao nhiêu chén dĩa trong nhà bếp đều lần lượt không cánh mà bay. Nhưng hômnay, em sẽ cố gắng để không làm tổn hại thêm bất cứ cái chén nào nữa.

Ngồi trên cái ghế nhựathấp, em lấy chai nước rửa chén chế một ít vào miếng muốt rồi cầm từng cái dĩalên, chà xung quanh nó cho thật sạch rồi bỏ vào thau nước lớn kế bên. Từng thaotác em làm rất nhẹ nhàng chứ không nhanh như những “đồng nghiệp” xung quanh. Đitừ cái chén này rồi đến cái dĩa khác, em khá hài lòng về việc làm hôm nay củamình. Tất cả đều thuận lợi.

Nhưng sự thuận lợi củaem chỉ đến đây thôi khi em để tuột tay làm cho cái dĩa rơi xuống sàn.

Xoảng!

Cái dĩa vừa mới nãy cònnguyên vẹn mà giờ nó đã biến thành một đống mảnh vỡ nhỏ nằm rải rác khắp sàn.Emi nghe thấy tiếng động quen thuộc nên từ nhà trên chạy xuống, gương mặt côhằm hằm nhìn thảm cảnh trước mặt rồi lại nhìn em. Cô biết thế nào ngày hôm naycũng không ngoại lệ mà.

- Con điên kia! Màyđịnh đập bao nhiêu cái dĩa trong nhà bếp này nữa thì mới chịu ngưng đây hả?

Mỗi lần em làm bể mộtcái chén hay một cái dĩa thì không chỉ Emi mà cả những người xung quanh đều xúmlại mắng mỏ em hết lời. Nhưng hôm nay chỉ có một mình Emi là lên tiếng mắng emthôi, còn những người xung quanh thì không. Vì có lẽ họ đã quá quen với việchằng ngày em đều đập một cái chén hay một cái dĩa rồi, và họ cũng đã quá nhàmvì những lời mắng mỏ của họ chẳng có tác dụng gì với em hết.

Em vội nhúng tay vàothau nước sạch cho hết bọt xà bông dính trên tay rồi đứng dậy, cúi đầu xuốngchờ sự trừng phạt của Emi. Nhưng đợi mãi mà em vẫn không thấy động tĩnh gì ở cônên em ngẩng đầu lên xem thử. Emi đã đi từ lúc nào rồi mà em không biết, đảomắt nhìn quanh một lượt nhưng vẫn không thấy cô đâu hết. Em thở phào nhẹ nhõmrồi ngồi xuống rửa tiếp những cái chén còn lại.

Hôm nay đúng là mộtngày may mắn của em. Em mong ngày may mắn này sẽ còn kéo dài nữa chứ không phảichỉ có ngày hôm nay.

Cái thở phào nhẹ nhõmcủa em vừa thực hiện không được bao lâu thì em lại bắt đầu trở nên căng thằngkhi nhìn thấy Luck bước vào. Em nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh và làm tiếpcông việc đang dang dở. Em không mong lần này Luck lại đến tìm em.

- Thiếu gia có việcmuốn “nhờ” ngươi?

Em giật bắn mình khinghe thấy giọng nói mà em không bao giờ muốn nghe, đặc biệt là nó đang dành choem. Em ngước mặt lên nhìn Luck, y cũng nhìn lại em với gương mặt không chútbiểu cảm. Thì ra, y cũng lạnh lùng như người chủ của y vậy.

Mà khoan đã, lúc nãy ynói là Zin có việc muốn nhờ em sao? Hắn có biết bao nhiêu người hầu kẻ hạ saohắn không nhờ mà lại nhờ em? Điều này khiến em không thể nào tin được.

- Nhưng tôi còn phải…

- Cứ để đấy sẽ có ngườilàm thôi! Đi nhanh lên! Thiếu gia đang đợi.

Em vừa định nói là phảirửa cho xong đống chén này rồi mới đi nhưng chưa kịp nói hết câu thì Luck đãchặn ngang nói thay cho em. Em muốn kéo dài thời gian để không phải gặp hắnnhưng Luck không cho em làm điều đó. Em không còn cách nào khác nên đành phảiđi theo y.

Những người xung quanhnhìn theo hai người họ một lúc rồi quay về với công việc của mình. Không nên đểý đến chuyện của người ta thì hơn.



Lần gặp này không phảiở nhà riêng của hắn nữa mà ở hồ bơi trong khuôn viên tòa nhà. Hắn đang nằm trêncái ghế dựa xếp dài màu nâu đen, trên người chỉ mặc duy nhất có cái quần bơingang đùi chứ không mặc gì hơn. Hắn đang nhâm nhi ly pepsi trên tay dưới bóngmát của cây dù lớn che chắn phía trên. Trông hắn có vẻ ung dung tự tại quá nhỉ!

Luck dẫn em đến chỗhắn, suốt dọc đường em chỉ cúi đầu mà không một lần ngẩng lên. Em đang lo lắm!Không biết hắn định làm gì em nữa đây?

- Thiếu gia! Tôi đã đưanó tới rồi.

Hắn vội đặt ly nước lênbàn rồi nhìn Luck, sau đó lại nhìn sang em đang e dè đứng kế bên. Mắt hắn chạmngay vào bộ pijama mà em đang mặc, trong đầu đang thắc mắc là tại sao em lại cóbộ đồ đó?

Thắc mắc của hắn đượcgiải đáp trong giây lát khi hắn nhớ đến cái lần mà Liz cõng em từ nhà hắn về.Lúc đó người em đã ướt đẫm máu vì những vết roi trên tay Luck gây ra nên cầnphải thay đồ và chữa trị vết thương. Chắc hẳn là Liz đã cho đồ em mặc và giúpem bôi thuốc vì hắn biết Liz là một người tốt, chứ không như hắn - một con quỷđộc ác và vô nhân tính.

Hắn lắc đầu xua tan điý nghĩ điên rồ của mình, khi không lại quan tâm em mặc đồ gì làm chi?

Hắn dùng ngón trỏ ngoắcngoắc em lại gần. Vì hắn đang nằm thấp hơn em đang đứng nên dù có cúi đầu thìem vẫn có thể nhận biết được là hắn đang gọi em. Em từ từ bước lại chỗ hắn vàđợi lệnh.

- Trong lúc bơi, tao đãlỡ làm rớt chiếc khuyên tai xuống đó rồi nhưng lại không biết nó nằm ở đâu. Vìvậy, mày hãy giúp tao tìm lại chiếc khuyên tai đó đi.

Lời hắn nói như sét đánh ngang tai, emkhông thể tin vào những gì mà mình nghe được từ miệng hắn. Hắn bắt em phảixuống hồ bơi rộng lớn đó chỉ để tìm lại chiếc khuyên tai nhỏ xíu cho hắn sao?Làm sao em có thể làm được điều đó trong khi… em lại không biết bơi?

Mà thực chất thì trênngười hắn cũng chẳng có một giọt nước nào để chứng tỏ là hắn đã bơi cả.

Em ngậm ngùi nhìn xuốnghồ bơi, mắt em mở to hết cỡ để nhìn những vật thể lớn nhỏ đang trôi lềnh bềnhdưới đó.

Gì thế kia? Em khôngnhìn nhầm chứ? Sao lại có nhiều đá lạnh thế này?

Em vẫn giữ nguyên đôimắt đó quay sang nhìn hắn, nhưng hắn lại ngoảnh mặt nhìn đi hướng khác. Hắn biếtlà em đang thắc mắc tại sao lại có nhiều đá lạnh ở dưới hồ bơi nhưng hắn khôngmuốn trả lời. Mà cần gì phải thắc mắc, em nhìn như vậy mà vẫn không hiểu là hắnđang muốn hành hạ em sao?

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gìhết, mày mà không tìm lên được cho tao thì đừng trách.

Hắn biết là em đangmuốn nói gì nhưng lại không cho em nói, vì không ai có quyền từ chối hay ý kiếngì với việc làm mà hắn đưa ra, dù người đó có là ai đi chăng nữa thì cũng khôngcó quyền.

Mắt em bắt đầu ngânngấn nước, em phải làm gì bây giờ? Luck nói hắn có việc muốn nhờ em, vậy cáinhờ mà hắn nói là bắt em phải nhảy xuống cái hồ sâu 1m80 đó để tìm “viên ngọcquý” dâng lên trả lại cho hắn sao?

Em bước đến cầu thangcủa hồ bơi, quay người lại rồi từ từ bước xuống. Nhưng chân em vừa chạm đếnnước thì lập tức rút lên lại. Sao buổi sáng mà nước hồ lại lạnh như thế này?

Em nhìn xuống hồ, nhìnnhững viên đá lạnh ở dưới đang dần tan ra hòa vào dòng nước mát có màu xanh củahóa chất thì mới biết được. Nếu như em nhảy xuống đó mà không ai cứu em thì emsẽ…

Hắn ngồi trên bờ đưađôi mắt thú thích nhìn xuống em. Luck đứng kế bên hắn, chắp tay để sau lưng vàchờ, vì y biết chỉ một chút nữa thôi sẽ có việc cho y làm.

Em biết hắn hành hạ embằng đủ trò như thế này cũng chỉ muốn em chết. Đã vậy thì em không còn thiết gìmà phải sống trên đời này nữa. Khi xưa, lúc em chưa gặp hắn em đã từng nghĩmình là một cô bé vui vẻ nhất thế gian vì em luôn lấy nụ cười của mình làm niềmvui để sống. Nhưng bây giờ, khi đã gặp hắn, em cảm thấy cuộc sống của mình thậtthảm hại. Em không còn là một người tự do như trước nữa, em bây giờ là nô lệcủa hắn, là món đồ chơi không có giá trị của hắn. Hắn bắt em làm gì thì emkhông có quyền từ chối, thậm chí nếu hắn muốn em chết, em cũng không được quyềncãi lệnh.

“Ba mẹ ơi! Hãy đợi con!Con sẽ lên với hai người nhanh thôi mà.”

Nhìn lên bầu trời xanhbao la, em thầm gửi gắm cho họ lời nói cuối cùng rồi nhắm mắt lại, buông taynắm khỏi cầu thang và ngả người tự do rơi xuống nước.

Ùm!

Nước bắn lên tung tóekhi người em vừa rơi xuống. Dù không muốn sống nữa nhưng cảm giác ngột ngạt khóthở khi xung quanh em bốn bề đều là nước vàcái lạnh từ những viên đá kia tan ra khiến em phải ngoi lên để lấy không khí vàhơi ấm của mặt trời, nhưng được vài giây thì em lại chìm xuống. Cái lạnh và sựngột ngạt khó thở đều đang xâm chiếm cả thân hình bé nhỏ, chỉ vì sự nông nổi nhất thời mà em lại phải hành hạ bản thânmình như thế ư? Hắn đâu đáng để em phải chết vì hắn, một chút cũng không đáng.

Vùng vẫy một hồi lâucũng khiến em đuối sức, em vừa định buông xuôi tất cả thì Luck nhảy “ùm” xuốngđưa em lên theo lệnh của Zin. Y đưa em vào bờ và đặt em xuống nền sỏi trắng.

- Khụ… khụ…

Em ho sặc sụa vì đãuống nước quá nhiều, lấy tay vuốt mặt và vén những chùm tóc đang bết chặt vàomá qua một bên. Hai tay em ôm chặt lại với nhau vàthở hổn hển nhìn hắn. Gương mặt hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảyra. Tại sao hắn lại kêu Luck cứu em? Tại sao hắn không để em chết đi? Chẳngphải như vậy hắn sẽ vui lắm sao?

- Đưa nó về đi!

Hắn ra lệnh cho Luckrồi đứng dậy bỏ đi. Nhìn hành động bất cần đời của em lúc nãy là hắn biết emđang muốn chết để thoát khỏi hắn đây mà. Nhưng hắn… đâu có cho em chết dễ dàngnhư vậy.

Xòe bàn tay đang nắmchặt lại từ nãy giờ ra xem. Một vật thể nhỏ nhắn màu bạc dưới ánh nắng ban maicủa mặt trời đang tỏa sáng lấp lánh. Hắn cười lạnh rồi nắm chặt nó vào trongtay.

Trong một tháng qua,hắn luôn tự hỏi: Phải chăng, em đến được đây là do dòng đời xô đẩy?