Biển Khóc

Chương 2: Cần một người hiểu



Con đường từ nhà Zinđến gian nhà bếp dài hun hút. Em phải đi qua hết dãy nhà này đến dãy nhà khác,hành lang này đến hành lang khác mới đến được nơi cần đến. Giờ này mọi người aicũng đã ngủ hết rồi, cửa nẻo cũng đã được đóng kín nhưng Luck không ngần ngạimà đưa tay gõ cửa.

Cộc… cộc… cộc

Tiếng gõ cửa phá tanbầu không khí im lặng bên trong, những tiếng xì xầm khó chịu vì bị phá giấcgiữa chừng vang lên. Một cô gái trẻ có tên là Emi mở cửa bước ra, tóc tai khôngđược gọn gàng cho lắm, với giọng ngái ngủ lẫn bực bội, cô hỏi:

- Có chuyện gì?

Luck kéo em lên trướcmặt Emi, rồi thuật lại lời của Zin:

- Thiếu gia nói cô đilấy đồ cho nó thay và sắp xếp chỗ ngủ cho nó. Từ nay nó sẽ ở chung với các cô.

Nói xong Luck bước đikhông cho Emi có cơ hội hỏi hay nói thêm lời nào. Emi nhìn theo mà tức muốn hộcmáu. Khi không đang ngủ ngon thì đem cái con ranh này tới, nói vài câu rồi bỏđi. Đúng là tên kiệm lời khó ưa!

Emi nhìn em, cô bắt đầugiở chiêu “giận cá chém thớt” ra. Cô lôi cổ em vào trong phòng rồi đóng cửalại.

Chát!

Một cái tát đau điếnggiáng xuống gương mặt bầu bĩnh của em, làm cho em không đứng vững được nên téxuống đất. Tất cả mọi người trong phòng chứng kiến cảnh đó thì không còn tâmtrạng đâu mà ngủ nữa. Từ trên giường, họ cố chồm người lên để coi. Chà chà, lâurồi mới có cảnh hay để xem.

- Con nhỏ đó tới sốrồi, làm chị hai giận thì chỉ có nước chết. - Một người đang nằm trên giườngquay sang nói với người bên cạnh. Trong phòng này không ai là không biết Emi làmột người chanh chua, đanh đá như thế nào. Nay em đã làm cho cô giận thì dù làchuyện nhỏ đến đâu đi nữa thì trong phòng này sẽ không có ngày cho em yên thân.

- Ừ! Đúng đó! - Ngườikế bên gật gù.

Em ôm một bên má vừa bịEmi tát, cái tát quá mạnh khiến em không thể không khóc. Má em bắt đầu đỏ ửnglên, năm ngón tay của Emi in hằn trên đó. Em chống tay còn lại xuống đất, khónhọc đứng lên. Nhưng em chưa kịp đứng thì Emi túm lấy tóc đã ướt đẫm nước mưacủa em, cô chỉ vào mặt em rồi quát:

- Con ranh! Mày tới đâyvào giờ này tính phá giấc ngủ của bọn tao à?

- Ưm…Ưm… - Em lắc đầu, hai tay cố tìm cách để gỡ tay Emi ra khỏitóc, nhưng với sức lực của một đứa con nít như em liệu có thể làm được điều đó?Tất cả ánh mắt của hàng chục người trong phòng đều đổ dồn về phía em, nhưngkhông một ai có ý định giúp em cả. Ngược lại, họ cảm thấy thích thú khi em bịEmi hành hạ. Họ đều là người lớn sao lại có thể nhẫn tâm hành hạ một đứa connít mới tám tuổi chưa hiều sự đời như em chứ?

Chát!

Lại thêm một cái tátnữa dành cho em, lại một lần nữa em quay vòng và té xuống đất. Cả phòng đượcdịp cười ồ lên. Emi phủi phủi tay, điều đó cho thấy cô đã hả giận nhưng ngàynào em còn ở đây thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Dù cho có giận như thếnào đi nữa thì Emi vẫn không quên lời dặn của Zin. Cô đi đến góc phòng, nơi cómột cái giẻ rách mang hình dạng của một chiếc áo đang nằm đó. Cô lấy nó lên rồiđưa cho em, sau đó cô mở tủ lấy ra một cái quần thun cỡ rộng ném vào người emrồi nói:

- Đồ cho mày đó, mau đithay đi!

Em cầm bộ đồ lên rồibước vào nhà vệ sinh, hai cái tát của Emi lúc nãy vẫn còn làm cho em xây xẩmmặt mày. Em vào đây chưa tròn một ngày mà đã phải chịu những sự hành hạ quá mứcnhư vậy thì trong vòng mười năm, em có thể chịu đựng được không? Liệu em sẽ bỏcuộc hay cố gắng chịu đựng để lấy lại được sợi dây chuyền kỉ niệm? Những câuhỏi đó không một ai có thể có câu trả lời chính xác ngoài em.

Em thay bộ đồ rách rướiđã ướt đẫm nước mưa của mình ra, lau khô người rồi mặc vào bộ đồ mà Emi mớiđưa. Cái áo cô đưa trông còn thảm hơn cái áo của em, nó không được lành lặn cholắm. Nhưng không sao, dù cho cái áo nó có tàn tạ hơn đi nữa thì em cũng sẽ mặcvì em chỉ cần một bộ đồ khô để mặc cho khỏi nhiễm bệnh là được rồi. Nhưng còncái quần, nó quá rộng so với em. Nếu em cử động mạnh là nó sẽ tuột xuống ngay.Em loay hoay tìm sợi thun rồi túm một bên quần rồi buộc chặt nó lại với nhau.Như vậy là xong, một bộ đồ “hoàn hảo” đã ngự trị trên người em.

Cạch!

- Ha ha ha! Cô bé nhọnồi ra kìa tụi mày ơi!

Em vừa bước ra khỏi nhàvệ sinh thì lập tức bị bọn họ trêu chọc. Nếu như là người khác thì hẳn là sẽrất ngại khi ở trong tình cảnh hiện giờ của em. Nhưng còn em thì không, nếu nhưngại thì hai năm qua em đã không đi xin ăn với bộ dạng chẳng ra hình người rồi.

Em cười trừ nhìn họ rồiđi tìm chỗ ngủ. Phải nói là bọn họ hơi bị “hố” khi không thấy em phản ứng gìkhác ngoài việc cười. Họ thở dài chán nản rồi quay lại giường ngủ tiếp.

Em nhìn tới nhìn lui màvẫn không tìm được chỗ ngủ thích hợp. Có một cái giường còn trống một chỗ, emđịnh đến đó xin ngủ nhưng lại không dám. Em quay sang nhìn Emi vì theo như lờiZin nói thì cô sẽ là người sắp xếp chỗ ngủ cho em.

Emi hiểu điều đó, nhưng cô sẽ không cho emngủ ở một chỗ sạch sẽ được vì nó không phù hợp với một đứa ăn mày như em.

Emi chỉ tay vào cáigiường lúc nãy mà em nhìn thấy rồi nói:

- Chỗ ngủ của mày kiakìa, nhưng mà mày phải hỏi xem Lina có cho một - đứa - như - mày ngủ chungkhông đã. - Là cô cố tình nhấn mạnh bốn chữ đó để lăng mạ em đây mà.

Cô đưa mắt nhìn Lina đangnằm trên giường, hiểu được ý trong đôi mắt của Emi thay vì cô từ chối một cáchkhôn khéo để không làm em đau thì cô lại dùng những lời lẽ miệt thị để nói vớiem:

- Khi nào trên ngườimày hết mùi hôi của một đứa ăn mày đi thì hãy mong ngủ chung với tao.

Em sững người, khônghiểu vì sao họ lại ghét ăn mày đến thế. Làm ăn mày là sai sao?

Họ nghĩ họ ở trong mộttòa nhà lớn như thế này thì có thể xem thường người khác hay sao?

Tuy em là ăn mày nhưngem chưa bao giờ làm hại ai hết, còn họ tuy sống trong cảnh giàu sang nhưng lạilấy cái giàu sang đó mà khinh thường, hành hạ người khác. Nếu như bây giờ emđược một nửa giàu sang của họ thì chắc hẳn em sẽ lấy hết của cải của mình đểchia cho những ai có hoàn cảnh khó khăn mà không thấy tiếc. Tấm lòng của emcũng giống như cái tên của em vậy, vừa bao la vừa rộng lớn, không gì có thểthay đổi được điều đó.

Emi mỉm cười hài lòngvới cái cách trả lời của Lina. Sau đó cô quay sang em, giở giọng của một ngườicảm thấy nuối tiếc một điều gì đó:

- Ối trời ơi! Tiếcthật! Lina không cho cưng ngủ chung rồi, biết làm sao đây? Hay là cưng ngủ dướiđất đỡ đi ha. - Emi dừng lại, cô thấy như vậy vẫn còn nhẹ cho em quá nên cô nóithêm. - À mà không! Ngủ ở đây cũng không được, mùi hôi của cưng sẽ làm cho mọingười khó chịu mất. Hay là cưng chịu khó xuống dưới bếp ngủ đi nha!

Những lời lẽ đay nghiếncủa Emi thật khó nghe, cô đã dồn em vào chân tường rồi mà vẫn chưa chịu tha choem sao?

Em nhìn Lina rồi lạinhìn Emi, hai tay nắm chặt vào vạt áo cố để không cho mình bật khóc. Nhưng tạisao lại không được? Em không thể làm chủ được nước mắt của mình, nó cứ lần lượtrơi xuống. Em cố bước thật nhanh để họ không thể nhìn thấy em khóc. Em khôngmuốn cho họ thấy được sự yếu đuối trong em. Nhưng mà em chỉ là một đứa con nít,việc nước mắt rơi khi bị người khác hành hạ, khinh bỉ là một điều không thểtránh khỏi. Em làm sao có thể làm được điều đó trong khi hết lần này đến lầnkhác bọn họ đều làm tổn thương em?

Cố lau nhanh đi nhữnggiọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên má, em bước thật nhanh xuống nhà bếp.

Một khoảng tối bao trùmcả nhà bếp rộng lớn, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ của nhà trên rọi xuống thôinhưng cũng đủ để cho em xác định được phương hướng và tìm chỗ ngủ.

Em đi đến chỗ mà em cholà tối nhất của nhà bếp, rồi từ từ ngồi xuống. Dựa người vào tường, hai tay emđặt chồng lên đầu gối và úp mặt vào đó.

- Hu hu hu!

Tiếng khóc nỉ non nghethật thảm thiết. Em chẳng khác gì một con thú hoang bị nhốt trong lồng sắt mongchờ ngày được tự do vui chơi ở thế giới ngoài kia. Trông em thật tội nghiệp!Bây giờ em đang rất cần, rất cần một người bạn đồng tuổi để chia sẻ nỗi buồncùng em. Nhưng trong phòng này toàn là người lớn, họ ghét em còn không hết thìlấy đâu ra người có thể hiểu và thông cảm cho em đây?

Em ngước gương mặt đẫmlệ của mình lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh cửa sổ đã bị nhòe đi bởi những giọtnước mưa bám trên mặt kính. Em cảm thấy mình cô đơn, lạclõng, nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Em lại úp mặt xuống, bóng dáng cô độcbị bao trùm bởi khoảng không gian đen tối. Em dần dần chìm sâu vào giấcngủ và mong rằng ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

Ngoài trời, mưa vẫn cứrơi, tiếng mưa rơi mỗi lúc một lớn hơn…

Liệu ngày mai mọichuyện sẽ tốt đẹp hay…?

Sau cơn mưa, trời lạisáng.

Mọi vật lại trở về trạngthái ban đầu của nó.

Gió vẫn cứ thổi

Mây vẫn cứ bay

Và chim vẫn cứ hót

Mọi thứ… thật bình yênđến lạ.

Mặt trời cũng đã bắtđầu lên cao. Ánh nắng nhẹ dịu chiếu xuyên qua kẽ lá và rọi thẳng xuống nền đấtẩm thấp. Những giọt mưa đêm qua đâu đó vẫn còn đọng lại trên lá, chúng lần lượtrơi xuống rồi thấm nhanh vào đất như không muốn ở lại trần thế lâu hơn.

Một giọt

Hai giọt

Rồi ba giọt

Chúng cứ thế mà rơixuống cho đến khi ánh nắng của mặt trời làm cho chúng bốc hơi đi hết. Nhữngtiếng ngáp ngắn, ngáp dài của mọi người trong phòng ở gian nhà bếp vang lên. Họvươn mình uể oải, buộc tóc lại gọn gàng rồi lần lượt thay phiên nhau đi làm vệsinh cá nhân. Xong xuôi, họ bắt tay vào công việc làm bếp để chuẩn bị bữa sángcho những người chủ ở cùng tầng.

Ở góc bếp, em vẫn cònngủ say trong tư thế gục mặt xuống hai tay đang chồng lên gối. Chắc là vì đêmqua có nhiều chuyện đã xảy ra quá nên người em vẫn còn mệt. Những tiếng lục đụckhó nghe của nồi, chảo, chén, dĩa trong bếp vẫn không thể làm em thức giấc chođến khi Emi lấy chân đạp đạp vào người và kèm theo tiếng quát lớn:

- Con ranh kia! Giờ nàymà còn chưa chịu dậy, bộ mày định ngủ tới tối à?

Tiếng quát lớn của Emilàm cho em giật mình. Em vội ngẩng đầu lên, lấy hai tay dụi dụi mắt để nhìn rõhơn. Hình ảnh đầu tiên mà mắt em nhận được là Emi đang đứng chống nạnh, gươngmặt đằng đằng sát khí như muốn giết người tới nơi. Em lật đật ngồi dậy, mắtkhông dám nhìn thẳng vào gương mặt đang giận dữ ấy. Mà không chỉ có Emi, tất cảmọi người trong bếp đều đang nhìn em với cặp mắt nảy lửa. Em cúi mặt xuống rồilách người qua Emi để đi vào nhà vệ sinh.

Em hứng từng đợt nướclạnh đưa lên mặt, vuốt lên vuốt xuống để cho cơn buồn ngủ qua đi. Cảm giác thậtdễ chịu!

Tắt vòi nước, em kéovạt áo của mình lên để lau mặt. Sau khi thấy mình đã tỉnh ngủ hẳn, em mới từngbước rời khỏi nhà vệ sinh.

Cạch!

Em vừa bước ra thì thấyEmi đã đứng trước cửa từ lúc nào. Trên tay cô đang cầm cây lau nhà và xô nướclạnh. Đặt xô nước xuống, cô đưa cây lau nhà cho em rồi ra lệnh:

- Lên nhà trên dọn dẹpphòng cho bọn tao! Mày nhớ là phải làm cho sạch đó, mày mà làm không xong thìđừng hòng mà ăn cơm. Nghe rõ chưa?

Em gật đầu rồi xách xônước và cây lau nhà đi.

Nhưng vì xô nước quánặng nên em cầm không nổi. Đi được vài bước thì em lại đặt xô nước xuống, thởhổn hển như chạy maratông mười nghìn mét. Phải chật vật lắm em mới “rinh” được xô nước lên nhàtrên.

Em dựng cây lau nhà vàotường rồi trèo lên giường bắt đầu với công việc dọn dẹp. Đầu tiên là xếp mềngối lại cho ngay ngắn, sau đó phải quét nhà cho sạch sẽ rồi mới đến lau nhà.

Em nhúng cây lau nhàvào trong xô nước, vắt cho hơi khô rồi mới bắt đầu lau. Những công việc này đốivới em không có gì là khó vì lúc trước em vẫn thường hay giúp mẹ làm việc nhàmà.

Em lau tới, lau lui,lau qua, lau lại, lau cho đến khi không còn một chỗ dơ nào nữa thì em mới dámngưng.

Đứng chống cây lau nhàxuống đất, em nhìn lại thành quả mà mình vừa làm xong. Sàn nhà sạch bong, đồđạc thì gọn gàng, ngăn nắp đâu vào đó. Nói chung là tất cả mọi thứ đều ổn.

Em mỉm cười hài lòngrồi xách xô nước đi đổ, nhưng em vừa quay đi thì đụng phải Emi làm cho xô nướcdơ mém xíu nữa là đổ đầy sàn. Emi vội đẩyngười em ra, lấy tay phủi phủi người mình. Cô nhăn mặt, hỏi:

- Mày lau dọn sạch chưađấy?

Em cố định thần sau cúva chạm lúc nãy rồi nhẹ gật đầu. Emi không tin, cô vội bước lên trên để xemthử.

Nhìn một lượt khắpphòng, Emi cũng phải công nhận là em làm rất tốt nhưng cô lại không muốn thừanhận điều ấy ra miệng. Quay sang em, cô gắt:

- Lau như thế này màmày bảo là sạch à? Đi lấy nước lau lại, mau!

Lời nói của cô vừa dứtthì em chồm người lên phía trước để xem. Em nhíu mày khó hiểu : Sạch lắm rồimà! Sao còn phải lau lại?

- Mày không nghe taonói gì hả con kia? Mày định cãi lời tao đấy à?

Em cứ ngây người ra đócho đến khi Emi quát lên thì em mới gật gật xách xô đi.

Thế là em lại phải lauthêm một lần nữa mặc dù chẳng còn gì để lau. Em thật ngây thơ khi không biếtrằng Emi đang cố tình hành hạ em. Em chỉ nghĩ là chắc mình chưa lau sạch theonhư lời cô nói thôi chứ không nghĩ gì khác. Mà thôi kệ! Cứ coi như là em đangtập thể dục buổi sáng đi.

Khi em làm xong hết mọichuyện cũng là lúc mọi người đang ăn cơm. Em e dè không biết nên ngồi đâu bâygiờ thì Emi đưa tô cơm cho em, rồi bảo:

- Mày bưng ra góc kiangồi ăn đi! Ở đây không có chỗ cho mày đâu.

Cách con người đối xửvới con người là như thế sao?

Em nhìn bọn họ đangquay quần trước một bữa ăn thịnh soạn rồi lại nhìn vào tô cơm mình đang cầm -chỉ là một tô cơm trắng không có lấy một miếng rau, miếng thịt. Nhưng em lạikhông nói hay phàn nàn gì vì em biết biết thân phận của mình là gì mà.

Em cầm tô cơm rồi ragóc mà Emi chỉ từ từ ngồi xuống ăn. Múc từng muỗng cơm đưa lên miệng, cảm giáckhô khan làm em nuốt không trôi nhưng em vẫn cứ ăn. Chẳng phải lúc trước khicòn là ăn mày em cũng thường ăn như vậy sao?

Sea à! Mày ăn là đểsống chứ không phải sống để ăn. Dù có nuốt không trôi thì mày vẫn phải ăn. Từđây cho đến ngày đó còn dài lắm, nếu mày không ăn thì sẽ không có sức đâu màlàm việc.

Em vừa ăn vừa tự nhủvới bản thân mình như thế. Không bao lâu thì tô cơm em ăn đã hết sạch, nhưngmà… mắc nghẹn quá!

Em vội đặt tô cơm xuốngrồi chạy đi lấy nước uống.

Vừa lúc đó thì Luckbước vào. Y không thèm để ý đến bọn người đang ăn cơm mà dõi mắt như đang tìmkiếm một người nào đó. Hành động khinh người của y khiến Emi ghét vô cùng. Côđặt chén cơm xuống, đứng dậy hỏi với thái độ khinh khỉnh:

- Tìm ai?

- Sand! - Y trả lời cộclốc.

- Sand? - Emi nhíu màylặp lại, trong phòng này làm gì có người nào có cái tên khác người như vậy. Suynghĩ một lúc rồi đôi lông mày cô chợt giãn ra khi nhìn thấy em đang uống nước.Ngoài em ra thì còn ai “xứng đáng” với cái tên ấy chứ. Cô nhìn Luck rồi chỉ tayvào em - Nó kia kìa.

Luck nhìn theo hướngtay mà Emi chỉ. Y khá là ngạc nhiên với bộ đồ mà em đang mặc nhưng y lại khôngnói gì. Y nhếch môi nhìn Emi rồi đi đến chỗ em, buông câu ngắn gọn:

- Thiếu gia cần gặpngươi.

Em như chôn chân tạichỗ khi nghe thấy hai chữ “thiếu gia” được phát ra từ miệng của Luck. Mới sángsớm mà hắn đã muốn gặp em rồi ư? Tuy hắn muốn gặp em nhưng em lại không muốngặp hắn vì lý do đơn giản chỉ có một: Em sợ hắn. Khi ở gần hắn, em cảm thấymình như đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết vậy. Hôm qua hắn bắt emđứng ngoài mưa gần một tiếng đồng hồ mới chịu tha, còn hôm nay hắn định bắt emlàm gì đây?

Em nhìn Luck, ánh nhìncầu khẩn trông đến tội. Em thực sự không muốn đi chút nào, nhưng nếu em khôngđi thì đồng nghĩa với việc em cãi lời hắn và khi hắn nổi giận thì ai biết đượcmọi chuyện sẽ ra sao?

Em cất chai nước vào tủrồi quyết định đi theo Luck. Đi ngang qua người Emi, y không cảm ơn cô lấy mộttiếng mà còn nhếch môi cười đểu như muốn khiêu chiến. Emi tức lắm nhưng cô lạikhông làm gì được y, chỉ biết đứng đó mà luôn miệng rủa y là tên chết bầm, đángghét cho đến khi y và em rời khỏi gian nhà bếp thì mới thôi.



Từng bước từng bướctheo sau Luck mà lòng em cứ thấp thỏm không yên. Em mong sao thời gian cứ kéodài mãi để em không phải chạm mặt hắn ngay lúc này. Nhưng chuyện gì đến rồicũng sẽ đến thôi, không thể miễn cưỡng được đâu.

Đứng trước cửa nhà hắn,trong khi em vẫn còn chưa hết sợ thì Luck đã đưa tay gõ cửa.

Cộc… cộc… cộc

- Vào đi! - Bên tronglà tiếng nói lạnh tanh của hắn vọng ra.

Được lệnh, Luck đẩy cửabước vào.

Hắn đang ngồi trên ghếsofa, vắt chân chữ ngũ. Mắt hắn nhìn chăm chăm vào tờ giấy A4 đang cầm trên taymà không thèm liếc nhìn em lấy một cái. Đến khi em và Luck lại gần thì hắn mớiđưa mắt lên nhìn, nhưng không phải nhìn em mà là nhìn Luck. Vẫn giữ tờ giấytrên tay, hắn ra lệnh:

- Ngươi chuẩn bị đi!

Câu nói của hắn vừađược buông ra thì Luck gật đầu rồi đi ra ngoài. Một lúc sau, y trở vào với câyroi đang cầm trên tay. Trong khi em còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thìhắn lên tiếng giải đáp thắc mắc cho em:

- Tao có một trò chơiđặc biệt muốn dành riêng cho mày. Trò này tuy nhẹ nhàng nhưng nếu mày không cẩnthận thì cũng rất là đau đấy.

Nói rồi hắn đưa tờ giấyA4 đang cầm trên tay và cây bút màu sáp ở trên bàn cho em, mắt hắn chạm ngayvào bộ đồ mà em đang mặc. Cũng như Luck hắn cũng im lặng không nói gì, đơn giảnvì hắn nghĩ ăn mặc như vậy mới đúng nghĩa của một đứa ăn mày.

Em đưa tay nhận lấy tờgiấy và cây bút màu từ tay hắn, miệng run run không nói thành lời. Mắt em nhìnvào những vòng tròn méo mó được vẽ trên giấy mà vẫn không hiểu ý hắn muốn nóigì nhưng em lại e dè không dám hỏi. Hắn đoán biết được điều đó nên nhếch môi,giải thích:

- Luật chơi như thếnày, mày hãy dùng cây bút màu đó tô vào những vòng tròn trên giấy. Nếu như màysơ suất để nó lem ra ngoài thì Luck sẽ dùng cây roi đó quất vào người mày một cái. Cuộc chơi sẽ chấm dứt nếu như mày hoàn thànhxong 25 vòng tròn trên đó. - Hắn ngưng lại, nhìn vẻ mặt đang thất thần của emrồi tiếp - Bây giờ thì mày đã hiểu luật chơi rồi chứ?

Em như muốn khuỵu xuốngngay khi hắn vừa dứt lời. Tại sao hắn lại có thể nghĩ ra một trò độc như thế đểhành hạ em chứ? Hắn thật chẳng khác gì một con ác quỷ đội lốt người, một concáo già đội lốt nai tơ, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ để em hiểu hết conngười hắn đâu. Chuyện… vẫn còn dài mà.

Em nắm chặt tời giấytrong tay rồi gật nhẹ đầu. Em biết mình không thể làm trái ý hắn nên cách tốtnhất là đành làm theo.

Nhưng điều đáng nói ởđây là hắn tàn nhẫn đến độ không cho em lấy một cái bàn để kê, hắn buộc em phảingồi đất. Em cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc phải cắn răng chịu đựng vàlàm theo yêu cầu của hắn.

Đặt tờ giấy xuống đất,em từ từ ngồi xuống một cách khó nhọc. Trước mặt em là hắn đang ngồi với dángđiệu kênh kiệu hết sức, ánh nhìn chứa đầy sự thích thú nhìn em. Còn sau lưng emlà Luck đang đứng phe phẩy cây roi trên tay như thể y có thể đánh em bất cứ lúcnào ngay khi em làm sai.

Em nuốt nước bọt, cốtrấn tĩnh lại tinh thần đang bị hai con người kia làm cho kinh sợ. Cây bút màutrên tay em từ từ hạ xuống và chạm ngay vào vòng tròn đầu tiên. Tay em hơi run khiến cây bút đang cầm cũng run theo. Emcố gắng tô thật chậm, thật chậm để màu không bị lem ra ngoài.

Không gian phút chốcbỗng trở nên yên lặng.

Tích tắc… Tích tắc…

Tiếng đồng hồ treotường kêu lên từng hồi như muốn phá tan đi cái không khí ngột ngạt, sặc mùinguy hiểm này.

Một phút, hai phút trôiqua một cách nặng nề.

Phù, cuối cùng thì emcũng đã hoàn thành xong vòng tròn đầu tiên trong sự lo lắng và sợ hãi tột cùngcủa em. Hắn ngồi xem nãy giờ nên cũng khá là ngạc nhiên vì vòng tròn đó khôngdễ gì mà tô được. Hắn đã cố tình vẽ thật xấu để em lệch tay nhưng có lẽ hắn đãlầm, bằng chứng là em đã làm được đó thôi.

Em thở phào nhẹ nhõm,thật là may mắn cho em khi đã qua được vòng tròn đầu tiên. Em nhẹ lau mồ hôitrên trán rồi bắt đầu tô tiếp vòng tròn thứ hai. Vòng tròn này còn khó hơn vòngtròn trước, vì nó nhỏ và ngoằn ngoèo hơn nhiều. Liệu lần này em có may mắn nhưlần trước không?

Em sẽ ra khỏi nhà hắnvới thân thể lành lặn hay với những vết thương rát buốt do cây roi trên tayLuck gây ra?