Biển Cấm

Chương 24



Nguyên Bảo thật mau đã trở về từ Bảo Linh Quan, theo sau một thiếu niên mảnh khảnh trên người mặc đạo bào màu xanh, chân mang giày thái cực*.

(*太极鞋.)

Đây là đệ tử của Lữ Chi Lương, tên là Tiếu Phi Vũ, năm nay vừa mới mười bảy, tuổi không lớn lắm, thiên phú lại rất cao, học trọn tinh hoa, tất cả đều là sư phụ y truyền cho.

“Ai bị thương?” Y vội vã chạy đến, khuôn mặt tuấn tú chạy ra một tầng màu hồng.

Ta cùng Mặc Diễm né qua một bên, cho y nhìn tiểu Bạch long trên giường.

“?” Y nhìn nhìn, phản ứng không khác gì ta lúc trước, trừng mắt hút khí, vô cùng khiếp sợ.

“Ngươi xem thử còn có thể cứu không?” Ta nói với y sự tích nhặt được tiểu Bạch long của Mặc Diễm, “Hắn vừa mở mắt.”

Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh giường, mở hòm thuốc tùy thân, xốc chăn ở trên người tiểu Bạch long lên, vừa nhìn hàng lông mày thanh tú lập tức nhíu lại.

“Bị thương thật nặng a.”

Y bắt đầu xử lý vết thương một cách thành thạo, lọc đi da thịt bị đốt cháy của tiểu Bạch long, lúc vết thương máu me đầm đìa kia lộ ở trước mắt, ta theo bản năng che đi hai mắt của Mặc Diễm.

“Cha làm gì nha?” Nang gỡ tay ta ra kêu loạn, “Dọa con giật mình!”

Ta bụm lấy miệng nàng đẩy nàng tới cửa, “Đi, đi chơi với Nguyên Bảo, cha ở đây xem là được rồi, chờ hắn tỉnh lại thì gọi con.”

“Nguyên Bảo thì có gì vui?”

“Con cũng không chơi với gã làm sao con biết chơi không vui?”

Nguyên Bảo ở một bên nghe vậy run rẩy, muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn ta chứa đầy “Cự tuyệt”, giống như không phải đi chơi với Mặc Diễm, mà là phải đi chịu chết.

Ta đẩy nàng ra ngoài: “Nơi này máu me dao kéo có gì đẹp? Ngoan, đừng xem.”

Sau đó cũng không để ý tới nàng, trực tiếp đóng cửa.

Lúc trở lại bên giường, Tiếu Phi Vũ đang xử lý vết thương trên đầu tiểu Bạch long. Y vừa đụng tới, tiểu Bạch long rõ ràng còn đang hôn mê lại vẫn giãy giụa theo, dường như vô cùng đau đớn.

“Coi chừng…” Lời vừa ra khỏi miệng, tự bản thân đều sững sờ.

Tiếu Phi Vũ dừng động tác nhìn qua, trong mắt đều là khó hiểu.

Ta hắng giọng một cái nói: “Sừng của Long tộc rất nhạy cảm, hiện tại nhất định là hắn rất đau, có thứ gì... có thể giảm đau không?”

Thiếu niên nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Có thì có, nhưng đều là cho người dùng, rồng mà nói sư phụ không ở đây ta không dám lung tung. Nếu không ngươi ôm đầu hắn để cho hắn đừng lộn xộn, ta tới bôi thuốc?”

Ta nhìn y một lúc, lại nhìn tiểu Bạch long không nhúc nhích trên giường, cảm thấy có chút khó xử.

Hắn thật sự rất giống Linh Trạch, ta không nên dựa hắn gần như vậy, lỡ như kích dậy tâm ma thì phiền toái.

Vẫn là kêu Lưu thúc đến đây đi, sức lực của ông ấy cũng lớn.

“Ta……”

Lúc này tiểu Bạch long bỗng nhiên giật giật đầu, miệng phát ra tiếng kêu dài mà mỏng manh, giống như thú non, thành công dừng lại bước chân của ta.

Ta cắn răng một cái, tung vạt áo liền ngồi xuống giường, ôm đầu tiểu Bạch long vào trong ngực.

“Đến đi, mau một chút.”

Tiếu Phi Vũ gật gật đầu, lúc mới xuống tay, quả nhiên động tác nhẹ nhàng hơn vừa rồi không ít.

Nhưng dù nhẹ dù mau, tiểu Bạch long vẫn là đau đến run lẩy bẩy, bốn móng vuốt giãy giụa trong vô thức, động đến mấy vết thương trên người kia lại chảy ra máu.

Ta một tay cố định đầu hắn, tay còn lại giữ lấy hai chân trước của hắn. Móng rồng sắc bén, lúc giãy giụa không thể tránh khỏi rạch mấy đường trên tay ta, đau đớn cộng thêm mùi máu tươi ngập phòng, khiến người bực bội không thôi.

Ta nhíu mày, dứt khoát nhắm mắt niệm Thanh Tâm Chú.

Chờ đến khi ta niệm Thanh Tâm Chú lần thứ mười, Tiếu Phi Vũ ngừng động tác.

“Được rồi.”

Ta mở mắt ra, vết thương trên đầu tiểu Bạch long đã được xử lý tốt, lúc này hô hấp bằng phẳng, hai mắt khép hờ, hẳn là tạm thời không còn đáng ngại.

Tiếu Phi Vũ ngâm hai tay vào chậu nước: “Có phải sừng của hắn bị gãy lúc rơi xuống không? Các ngươi có đi tìm cái hố kia không? Sừng rồng chính là bảo vật, tìm được nghiền thành phấn cho hắn uống cũng có thể thúc đẩy miệng vết thương khép lại.”

“Chưa, đợi lát nữa ta đi xem.” Ta cẩn thận đặt tiểu Bạch long xuống giường, chèn lại chăn cho hắn.

Tiếu Phi Vũ lắc lắc tay, ngồi vào bên cạnh bàn nhấc bút viết đơn thuốc.

Ta tiễn y đến cổng lớn, y dựng một tay ở trước người, ngón cái cùng ngón giữa chắp lại, khom lưng hành lễ cáo biệt ta.

“Ta đây đi trước, nếu vết thương của Bạch long có thay đổi gì, có thể gọi Nguyên Bảo lại đến trong chùa tìm ta.” Y đổi hướng bước chân, chuyển một nửa bỗng dừng lại, “Đúng rồi, có lẽ mấy ngày nữa sư phụ ta sẽ về, liền trong tháng này.”

Ta gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng lưng chậm rãi rời đi của y.

Chờ đến khi không còn nhìn thấy y, ta thu hồi tầm mắt, xoay người cũng không trở lại phòng, mà nhấc bước hướng về trong núi.

Dựa theo phương hướng Mặc Diễm nói đi ước chừng một nén nhang, quả thật liền ngửi được mùi khét nhàn nhạt, lại đi lên trước, vết cháy khắp nơi, trước mắt xuất hiện một cái hố sâu vô cùng lớn.

Nhảy vào hố, ta quét một vòng, tìm được một khúc sừng trong đống tro bụi.

Sừng rồng mặt ngoài mọc lông tơ ngắn ngủn, xúc cảm còn rất mềm mại, không cứng như khi hóa rồng.

Tìm được sừng rồi, ta lại dò xét xung quanh, xác định không có tung tích của một con rồng khác, liền phất tay áo lấp lại hố lớn, lại làm thủ thuật che mắt ở phía trên mới rời đi.

Về đến nhà, ta ném sừng rồng kia cho Xuân thẩm, để nàng cắt thành mảnh, sắc cùng với thuốc cho tiểu Bạch long uống.

Xuân thẩm nhìn chằm chằm sừng rồng màu trắng kia, trên mặt có một chớp mắt hiện ra yêu tướng của cóc tinh. Những tiểu yêu như bọn họ chính là như vậy, có đôi khi căn bản không khống chế được bản năng ham muốn đối với lực lượng mạnh mẽ, cũng không biết nên nói là dũng cảm hay là ngu ngốc.

“Chỉ có thể cho ngươi một miếng.”

Xuân thẩm chợt hoàn hồn, lúc đôi mắt đen thui nhìn về phía ta, cả người đều run rẩy, đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống đất.

“Xin, xin lỗi chủ nhân… là ta sai, đừng ăn bọn ta… cầu người đừng ăn bọn ta!”

Hai năm trước ma khí trên người ta rất nặng, mấy tiểu yêu quái này nhìn ta liền giống như nhìn thấy cha, động một tí liền phải quỳ. Những năm gần đây ta thành công thu lại ma khí, làm người cũng ôn hòa rất nhiều, lúc này bọn họ mới dần dần thả lỏng.

Nhưng xem ra, uy lực dư thừa vẫn còn đó.

Ngưỡng mộ kẻ cường lại sợ kẻ cường, bệnh chung của Yêu.

“Đứng lên.” Ta nhíu mày ra lệnh.

Xuân thẩm run run rẩy rẩy đứng lên, nức nở không dám nhìn ta.

Ăn gì thì ăn, loại chuyện ăn sai đồ này chỉ một lần là đủ rồi, ai còn cả ngày muốn ăn đám cóc bọn họ?

“Đi sắc thuốc. Chỉ cần một nhà các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không tùy tiện ăn các ngươi.”

Xuân thẩm vội gật đầu không ngừng: “Bọn ta nghe lời, bọn ta nhất định nghe lời!”

Nàng lau nước mắt, xoay người đi về phía phòng bếp.

Tiểu Bạch long ngủ suốt ba ngày ba đêm.

Mặc Diễm canh giữ trong phòng cả ngày, cách mấy canh giờ lại đến nhìn một cái, đến giờ ăn cơm lại hỏi ta một câu “Tỉnh chưa”, cũng chỉ dùng ba ngày.

Dược của Tiếu Phi Vũ rất tốt, ba ngày vết thương trên người tiểu Bạch long đều kết vảy, cũng không có dấu hiệu sinh mủ.

Đến tối ngày thứ tư, ta theo thường lệ đến nhìn hắn một chút, khả năng Xuân thẩm vừa mới đổi thuốc cho hắn, chăn đắp trên người xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, đuôi cũng rớt xuống đất.

Ta thở dài, vào phòng đắp lại chăn cho hắn, lại nhét đuôi vào trong chăn.

“Bộp”, ta vừa muốn đi, cái đuôi kia nhẹ nhàng bắn đến chân ta, không ngờ lại rớt ra ngoài.

Ta không thể làm gì khác hơn là nhấc đuôi hắn lên lại nhét vào, chỉ là chưa được bao lâu liền chứng nào tật nấy, ta nhét đến có chút bực bội.

Sau lại lại lại một lần nữa cái đuôi kia rũ xuống đất, ta hít sâu một hơi, xoay người ra khỏi phòng, quyết định không thèm quan tâm đến hắn.

Đi vào tĩnh thất viết mấy tấm phù, càng viết lòng càng nóng nảy, như thế nào cũng không bình tĩnh được, nằm cũng không buồn ngủ.

Trằn trọc đến nửa đêm, dứt khoát choàng áo lại đến phòng cho khách xem tiểu Bạch long kia.

Vừa đẩy cửa ra, liền thấy dưới đất không có đuôi, ta cảm thấy mừng, nhưng nhìn đến hắn chôn cả đầu vào trong chăn, khóe miệng ta liền không ngăn được mà run rẩy.

“Không khó chịu sao?” Sợ hắn khiến mình nghẹn hỏng rồi, ta chỉ phải bất đắc dĩ đến gần mép giường, duỗi tay xốc chăn hắn lên.

Không nghĩ tới này vừa nhấc lên, xuất hiện dưới chăn cũng không phải tiểu Bạch long.

Thiếu niên hơi cuộn mình, tóc dài tán loạn, cả người trần trụi, trên da thịt vốn trắng nõn che kín xanh tím cùng vết thương đáng sợ, sừng non màu trắng trên đầu bị gãy một cái, máu bầm sưng phù vẫn luôn lan đến trên lông mày.

Hắn sinh đến đẹp mắt, như vậy liền giống như ngọc đẹp sinh tì vết, khiến người không tự chủ đau lòng thương tiếc.

Thương tiếc là của người khác, đau lòng là của ta.

Tay ta run lên, chăn rớt xuống lại phủ lên đầu đối phương.

Khuôn mặt này, cả đời này ta cũng sẽ không quên, từng gặp trong ảo cảnh, từng có trong ác mộng, là bộ dạng thiếu niên trước khi lột xác của Linh Trạch.

Ta cho rằng tiểu Bạch long là Ngao Yến, không thể tưởng được là cha y??

Chăn giật giật, dường như là ngại ta còn bị kích thích chưa đủ, chậm rãi ngọ nguậy thò ra một cái đầu.

Linh Trạch mở to đôi mắt màu lam không chút tạp chất, nhìn ta không chớp.

Ta lui về sau một bước, không biết phải đối mặt hắn thế nào.

Không bằng hiện tại bỏ chạy, dù sao hắn cũng không đuổi kịp.

Ta lùi thêm một bước, làm bộ muốn chạy.

Hắn nhíu mày, ấn đường đều nhíu thành mấy rãnh, nhíu đến một mức độ nhất định, có lẽ là động đến vết thương trên trán mà cảm thấy đau đớn, lại chỉ có thể bị ép giãn mày ra. Nhưng dường như hắn không nhớ được lâu, thật mau lại nhíu vào.

Cứ lặp lại như vậy, rốt cuộc hắn không chịu nổi tra tấn này, đôi mắt nhìn ta sinh ra ướt át, nháy mắt tiếp theo thế nhưng lại rơi từng hạt nước mắt thật lớn giống như suối phun.

“Đau…” Giọng hắn phát run, tràn đầy ủy khuất.

Đầu óc ta chợt ngốc, giống như cũng bị sét đánh.

Hắn có ý gì, làm gì đột nhiên liền khóc? Thân thể thu nhỏ, chẳng lẽ lực chịu đau cũng biến thấp? Đặt ở trước kia, dù có đau đến lăn lộn trên giường hắn cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt.

Ta cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn lộ vẻ vô tội, khóc đến thương tâm, đánh bạo hỏi: “Ngươi… còn nhận ra ta không?”

Tuy rằng hắn cần mẫn rơi nước mắt, nhưng kỳ thật ngoài tiếng hô “đau” kia cũng không phát ra âm thanh nào khác, nhưng bộ dạng lặng lẽ rơi lệ như vậy, ngược lại làm hắn càng có vẻ đáng thương.

Đôi mắt được nước mắt rửa đến trong suốt, mặt hắn tràn đầy vẻ ngây thơ hồn nhiên, nhìn chằm chằm ta lại mở miệng: “… Đau quá.”

Hắn cũng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ bướng bỉnh truyền đạt cảm thụ của thân thể hắn đối với ta, giống như hắn nói như vậy, ta liền có biện pháp giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh bây giờ.

“Linh Trạch? Bệ hạ?” Ta tiếp tục thử hắn, “… Công chúa ở chỗ này của ta, ta dưỡng rất tốt, người muốn gặp không?”

Hắn giật giật, vươn một bàn tay ra khỏi chăn. Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay có một nơi bị cọ rách da, lộ ra thịt màu hồng nhạt. Bởi vì thương cũng không tính quá nghiêm trọng, Tiếu Phi Vũ liền không băng bó, chỉ đơn giản bôi chút thuốc.

Hắn nhìn chằm chằm vào vết thương kia thật lâu, dường như cảm thấy bôi thuốc không thoải mái, thè lưỡi ra liếm. Mùi vị thuốc trị thương nào có tốt, hắn liếm liếm liền nếm đến mùi vị đắng chát, cả khuôn mặt đều nhăn lại, không ngừng lắc đầu.

Lắc đầu, dường như lại quay về lúc trước, bởi vì động đến vết thương trên đầu mà đau đến lập tức rớt nước mắt.

Ta thấy còn không ngăn cản hắn lại phải duỗi tay sờ đến chỗ cái sừng bị gãy, thật sự không nhịn được, bước qua bắt lấy cổ tay hắn.

Này nhất định là bị đụng choáng váng, không ngốc không đủ để giải thích hành vi bây giờ của hắn.

Hắn giãy giãy, giãy không ra, ánh mắt nhìn ta hiện lên cảnh giác.

“Không thể đụng vào.” Ta tăng thêm lực, mạnh tay nhét hắn vào chăn.

Đột nhiên hắn phát ra tiếng gầm nhẹ giống như uy hiếp với ta, đồng thời lực giãy trên tay lại càng lớn.

Ta tâm phiền ý loạn, giọng nói cũng không tốt: “Ngươi đừng nhúc nhích, lại đụng đến ta liền nổi nóng!”

Câu trả lời của hắn chính là dứt khoát cắn một ngụm ở trên mu bàn tay ta. Ta đau đến a một tiếng, nhịn xuống không ném tay hắn ra.

Răng nanh nhòn nhọn đâm vào da thịt, vết thương chảy ra máu, thật mau liền nhỏ giọt xuống chăn.

Hắn nếm đến mùi máu tươi, trong mắt lộ ra hung ác, giống như một dã thú ăn thịt người, một trời một vực với bộ dạng đáng thương ngu ngốc vừa rồi.

Ta nhíu mày, nâng tay kia lên ấn gáy hắn. Lòng bàn tay hiện lên ánh sáng màu đỏ, cả người hắn lập tức uể oải không còn sức lực, được ta nâng gáy đưa về trên giường.

Dường như hắn còn không cam lòng, nỗ lực căng mí mắt không muốn ngủ, vẫn luôn nhìn ta.

Ta giơ tay phải lên nhìn dấu răng bị hắn cắn ra máu ở chỗ gan bàn tay, giận sôi máu, cố tình lại không thể so đo với kẻ ngốc.

Cầm bàn tay bị thương của mình, ta cùng hắn bốn mắt nhìn nhau trong yên lặng, giống như đang không tiếng động phân cao thấp.

Cuối cùng hắn không địch lại ta, chậm rãi khép mắt, lại ngủ mê mang.

Sáng hôm sau, ta xách theo khuôn mặt một đêm không ngủ ngon, gọi Lưu thúc gom chăn đệm cùng Linh Trạch dời lên xe đẩy, ném ra khỏi sơn trang.

Lưu thúc thân là cóc tinh, có một hình thể to lớn, di chuyển Linh Trạch không tốn sức chút nào, cuốn thành nem rán đặt lên xe, liền phải ra cửa.

“Cha, người làm gì vậy?” Mặc Diễm nghe được động tĩnh, xõa tóc đạp giày liền đi ra.

Nàng chạy đến bên cạnh xe, nhìn Linh Trạch mê mang, trên mặt vừa mừng vừa sợ: “A, hắn hóa hình!”

Cô nương này thật sự bị ta dưỡng có chút thiếu tâm nhãn*, khuôn mặt đó của Linh Trạch đặt ở trước mặt nàng, thậm chí nàng không cảm thấy quen mắt, lại cũng không sinh ra nghi hoặc.

(*心眼 tâm nhãn: kiến thức cùng nhãn lực.)

“Con cũng thấy cảnh tượng ngày đó rồi, không biết hắn đấu với ai mới thành bộ dạng hiện tại. Chúng ta vốn dĩ liền đang tránh né kẻ thù, nếu hắn đưa tới phiền toái gì đó, đều không tốt với mọi người.” Ta kéo nàng đến bên cạnh, “Hiện tại hắn đã tỉnh, hẳn là không có gì đáng ngại. Hắn vốn là Chân long, cũng không dễ dàng chết như vậy. Đưa hắn đi, người nhà của hắn mới nhanh tìm được hắn.”

Ta đưa mắt ra hiệu, Lưu thúc hiểu ý, chậm rãi đẩy xe về phía trước.

Mặc Diễm tiến lên một bước, tầm mắt đi theo xe đẩy kia ra đến cửa, không an tâm nói: “Chính là... không phải cha nói bên ngoài có rất nhiều người xấu sao? Lỡ như hắn ở đó bị người xấu gặp được trước khi người nhà tìm được hắn thì phải làm sao?

Ta im lặng nhìn chăm chú vào sườn mặt nàng, thấy nàng lo lắng sốt ruột, lòng cũng thật hụt hẫng. Chỉ chưa đến mấy ngày, nàng liền sinh ra lưu luyến không tha với Linh Trạch, rốt cuộc là tò mò đối với đồng loại, hay là xuất phát từ thiên tính cha con?

Ta đoạt cốt nhục của người khác như vậy, không biết sau khi chết có phải xuống mười tám tầng địa ngục hay không.

“Đó cũng là mệnh của hắn.” Nếu thật sự bị kẻ thù tìm tới cửa, mệnh của một nhà già trẻ này của chúng ta đều không đủ.

Mặc Diễm kinh ngạc quay đầu nhìn ta, sau khi xác định ta là nghiêm túc, lộ ra biểu tình khẩn cầu: “Đừng mà cha, đây là con nhặt về, cho con dưỡng được không? Con chia một nửa phần ăn của mình cho hắn, sẽ không quá nhiều, người đừng đuổi hắn đi.”

Ta siết chặt tay, nơi bị cắn hôm qua đã ngừng máu kết vảy, tuy đã không còn chảy máu, nhưng khi dùng sức vẫn sinh ra đau đớn.

“Đừng càn quấy.” Ta ít khi nghiêm mặt với nàng.