Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Chương 39



HỒI THỨ MƯỜI HAI

Trong kí ức, cậu căng thẳng áp tai vào ngực tớ lắng nghe tiếng tim đập, sau đó không rời đi nữa.

01

Vẫn vô số lần nhớ đến Tề Minh.

Khi lên lớp.

Trong giấc mơ.

Lúc đi đường.

Sáng sớm có mưa phùn hơi lành lạnh.

Buổi chiều nóng nực làm nước trong hồ bốc hơi lên ngột ngạt.

Lúc nhá nhem có bồ câu ngoài cửa sổ xẹt một tiếng bay về phía trời xanh, tà dương hắt ánh sáng ấm áp mà quen thuộc vào đầy cửa sổ.

Rất nhiều, rất nhiều lúc, khuôn mặt mơ hồ của Tề Minh, khuôn mặt điềm đạm mỗi giờ mỗi phút đều có sự dịu dàng lưu chuyển bên trên của Tề Minh, đều sẽ hiện ra nhạt nhoà trong trí nhớ.

Mặc dù đã bị ngâm trong dung dịch thời gian, làm mất đi những chi tiết lẽ ra nên giữ nguyên vẹn, nhưng vẫn để lại một phần đã ăn sâu bén rễ, ngoan cường sống tiếp trong tim.
Mỗi ngày đều có máu chảy qua nơi đó, sau đó lại chảy đi khắp toàn thân.

02

Hình như cũng không có cách nào tìm được đường về nữa.

Giống như cô bé trong truyện thiếu nhi rải vụn bánh mì dọc theo đường đi, sau đó dũng cảm đi vào rừng rậm tối tăm. Nhưng khi cô bắt đầu cô đơn, bắt đầu sợ hãi, cô quay đầu lại mới phát hiện những vụn bánh mì trên đường đã bị đàn chim mổ hết.

Mà cũng chính cô đã dùng vụn bánh mì nuôi lớn đàn chim tham ăn này.

Vậy nên rồi sẽ có một ngày, những việc mình đã làm sẽ chặn mất con đường quay về của mình, giống như một sự báo ứng.

Giống như đột nhiên phát hiện chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay đã không còn chạy. Bạn muốn chỉnh lại giờ chính xác, nhưng không thể biết được nên vặn kim đồng hồ đến vị trí nào.

Hoàn toàn không thể biết lúc này là mấy giờ.
Bởi vì bạn hoàn toàn không biết thời gian đã ngừng trôi từ khi nào.

03

Dịch Dao vẫn thường hay mơ thấy mẹ.

Sau rất nhiều ngày trôi qua, cuối cùng cô đã có thể thản nhiên gọi một tiếng mẹ. Còn những ngày gọi ba tiếng Lâm Hoa Phượng trước kia dường như đã bị gió cuốn ra một vùng biển xa xăm.

Thực ra Lâm Hoa Phượng chết lúc đang định lấy chiếc hộp sắt tây trên đỉnh tủ xuống. Trong hộp không có gì ngoài một chiếc phong bì, bên trên phong bì viết “Học phí của Dao Dao”.

Trong phong bì có một ít tiền, còn có hai tờ bảo hiểm nhân thọ, người được hưởng là Dịch Dao.

Hình như một ngày nào đó của trước kia, chính mình còn tức giận vì tên mình trong điện thoại của Tề Minh không phải là Dao Dao mà là Dịch Dao. Nhưng kì thực ở một nơi mình không chú ý đến trên thế gian này, sớm đã có người vẫn gọi mình là Dao Dao. Chỉ có điều cách gọi như vậy bị niêm phong trong chiếc hộp sắt, cuối cùng phải trả giá bằng cái chết mới khiến mình nghe thấy được.
Dịch Dao từ chối đề nghị đến sống với Dịch Gia Ngôn của toà án.

Cô cảm thấy một mình ở trong ngõ cũng rất tốt.

Chỉ là trong ngõ không còn Tề Minh mà thôi.

Bởi vì Lâm Hoa Phượng không còn nữa, nên quan hệ giữa Dịch Dao và hàng xóm láng giềng cũng từ đối chọi gay gắt của ban đầu biến thành thờ ơ lạnh nhạt như bây giờ. Có lúc Dịch Dao nhìn thấy người khác vặn vòi nước nhà mình, cô cũng chỉ yên lặng đi đến vặn lại chứ không nói những lời khó nghe như Lâm Hoa Phượng.

Mỗi sáng đều rời khỏi ngõ từ lúc trời còn chưa sáng, sau đó đến khi trời tối mới quay về.

Nằm ngủ trên giường của mẹ cũng không có gì là không yên giấc.

Lúc vừa vào hè, cả nhà Tề Minh đã chuyển đến căn hộ trung cư cao cấp mới hoàn thiện xong.

“Nghe nói bên đó có thể nhìn thấy mặt sông.”

Dịch Dao giúp Tề Minh sắp xếp hành lý, thuận miệng nói chuyện.
“Đúng vậy, lúc nào rảnh thì cậu tới chơi.” Tề Minh nheo mắt cười lên.

“Ừ.”

Lúc chuyển đi chỉ nói với nhau mấy lời ngắn gọn như vậy.

Hình như còn một số lời vụn vặt nào đó, nhưng bây giờ không thể nhớ được nữa.

Chỉ nhớ rõ vào buổi chiều muộn Tề Minh chuyển đi ấy, trời đổ cơn mưa. Đường trong ngõ ướt sũng. Lý Uyển Tâm vừa oán giận thời tiết vừa kéo váy đi ra bên ngoài. Chiếc xe tải dừng ở đầu ngõ chở đầy đồ gia dụng.

Lúc đi ngang qua Dịch Dao, Lý Uyển Tâm dừng lại, định nói gì đó, những cuối cùng chỉ thở dài đi tiếp, không nói lời nào.

Thực ra chuyện này Dịch Dao đều hiểu. Trong lòng cô thực ra vẫn luôn hiểu.

Cô đứng trước cửa nhà vẫy tay với Tề Minh. Trong buổi chiều hôm, cậu vĩnh viễn đẹp trai như trong trí nhớ.

Khuôn mặt dịu dàng làm nhịp tim người khác cũng đập chậm lại.
Trong trường học cũng hiếm khi gặp.

Hết năm lớp Mười một, mỗi lớp chọn ra một số học sinh hợp thành một lớp trọng điểm. Tề Minh đương nhiên vào lớp trọng điểm, còn Dịch Dao thì ở lại lớp cũ. Có một điều bất ngờ là Đường Tiểu Mễ mắc sai lầm nghiêm trọng khi làm bài thi, trong lòng tràn đầy oán hận mà ở lại lớp cũ.

Vẫn cùng Dịch Dao kèn cựa không dừng lại được.

Nhưng dần dần Dịch Dao cũng không để ý đến nữa.

Thỉnh thoảng trong giờ ra chơi, đứng bên lan can hành lang là có thể trông thấy Tề Minh mặc sơ mi trắng ở bên phía hành lang đối diện, ôm bài tập đi đến văn phòng giáo viên.

Vẫn có thể phân biệt cậu ấy giữa đám người đông đúc. Bất kể cách cậu bao xa, vẫn có thể đưa ánh mắt tới chỗ cậu.

Dịch Dao nhìn trời xanh trên đầu.

Mười tám tuổi rồi.
04

Bởi vì cùng lớp nên Tề Minh và Cố Sâm Tương vẫn thường cùng nhau đi về. Chỉ thỉnh thoảng Tề Minh mới đi cùng Dịch Dao về.

“Sao thế? Bị bỏ rơi à?” Dịch Dao dắt xe theo Tề Minh, đi ra khỏi trường.

“Ờ, đúng vậy, bạn ấy ở lại họp hội học sinh. Lúc nào cũng bận.” Tề Minh gãi đầu, bật cười ngượng ngùng.

Dịch Dao nhìn Tề Minh mỉm cười trước mặt, trong lòng như có một dòng sông chảy qua, tất cả mọi tâm tình và rung động trước kia đều bị những hạt phù xa nhỏ bé dưới đáy sông chôn vùi. Cũng không biết bao giờ thì sẽ bị sự vận động của vỏ trái đất làm cho lộ ra dưới ánh nắng một lần nữa, cũng không biết khi đó đã biến thành hoá thạch hay là bị xói mòn đến không còn lại gì nữa. Những chuyện tốt đẹp nhất của thời thanh xuân, lấp lánh ánh sáng giống như nước mắt, từ từ chìm xuống đáy sông.
Mỗi ngày, nhìn Tề Minh dần dần rời khỏi thế giới mình, càng lúc càng trở nên chói sáng.

Càng ngày càng toả ra ánh sáng chói mắt hơn.

Không cần cùng mình thong thả đi trong con ngõ dài giá lanh mà tối tăm đó nữa.

“Đi thôi.”

“Ừ.” Tề Minh gật đầu, nhấc chân bước lên xe đạp.

Hai người cùng hoà vào dòng xe cộ tấp nập.

Cùng đi qua mấy giao lộ, sau đó vẫn tay chào tạm biệt ở lối rẽ tiếp theo.

Đạp được một đoạn, Dịch Dao quay đầu lại, có thể nhìn thấy Tề Minh cũng quay đầu lại nhìn mình dưới ánh tà dương.

Thế là bật cười nhạt nhoà trong buổi chiều muộn.

Gần như ngày nào Cố Sâm Tây cũng dắt xe chờ cô ở trước giảng đường.

Hai người cùng đạp xe, chậm rãi đi qua những buổi hoàng hôn. Cậu cũng giống như Tề Minh, là một người không nhiều lời, vậy nên đa số thời gian đều chìm trong yên lặng. Hoặc là Dịch Dao kể mấy chuyện vui trong lớp hôm nay, Cố Sâm Tây nghe xong thì khinh thường nhếch miệng.
Cũng sẽ có lúc cùng cậu ngồi hóng gió trên khán đài trống trải cạnh sân thể dục, hoặc xem cậu đá bóng.

Đầu hạ, cứ đến gần tối là lại có ráng đỏ. Mồ hôi thấm ướt áo phông, rơi xuống mặt cỏ biến thành một ấn kí.

Có thể rất nhiều năm sau quay về một lần nữa, những ấn kí này sẽ từ dưới đất tuôn ra, nhảy lên hai mắt, hoá thành nước mắt thương cảm.

Đám mây cuồn cuộn trôi qua trên bầu trời.

“Hôm qua tớ đi khám bác sĩ.” Cố Sâm Tây uống nước, khuôn mặt bình tĩnh.

“Cậu bị ốm à?” Dịch Dao nghiêng đầu nhìn mồ hôi chảy dọc xuống theo tóc mai cậu, đưa cho cậu một chiếc khăn tay.

“Tim không ổn, tim đập có tạp âm, nhịp tim cũng không đều, có thể sẽ không sống lâu.”

“Nói dối!” Dịch Dao đưa tay cốc đầu cậu. “Tự dưng nói mấy lời này là xúi quẩy lắm.”
Cố Sâm Tây khẽ gạt tay cô ra, thiếu kiên nhẫn bảo: “Không nói dối đâu. Nếu cậu không tin thì có thể tự nghe.”

Dịch Dao áp mặt vào ngực cậu, tiếng tim đập đều đặn mà khoẻ mạnh, vừa định ngẩng đầu lên mắng đột nhiên bị hai cánh tay ôm chặt lấy không nhúc nhích được nữa.

Bên tai là tiếng tim đập thong thả và đầy sức sống của cậu.

Từng tiếng nối tiếp nhau, như truyền đến từ thế giới trên trời.

Cổng trường cũ bị phá bỏ.

Cùng với đó là đài phun nước bị bỏ hoang cũng bị san lấp.

Hôm phá cổng trường, có rất nhiều học sinh đến xem, bởi vì phá bằng thuốc nổ có định hướng, nghe có vẻ rất lợi hại.

Cố Sâm Tây đứng xa xa, nói với Dịch Dao bên cạnh: “Lần trước giữa mùa đông tớ xuống nước lấy cặp sách cho cậu, cậu có cảm giác cả đời mình chỉ có thể thuộc về một người hay không?”
Dịch Dao giơ chân lên đá: “Nghe buồn nôn chết đi được.”

Sau đó là một tiếng nổ lớn, cổng trường to lớn trước mặt sụp xuống thẳng tắp.

Trên tai là hai bàn tay Cố Sâm Tây kịp thời đưa tới.

Thế nên cô gần như không cảm thấy tiếng nổ này đinh tai nhức óc.

Dịch Dao đưa tay lên nhẹ nhàng nắm hai bàn tay của Cố Sâm Tây.

Lá cây mùa này rất tươi tốt.

Ánh mặt trời bị vô số không gian màu lục chia cắt. Vệt sáng chiếu lên lưng áo sơ mi trắng di động lên xuống.

Không nhớ là lần thứ bao nhiêu cùng Tề Minh đi qua đoạn đường dốc lên hai bên trồng đầy cây nhãn cao lớn này rồi.

“Hôn rồi à?”

“Gì cơ?” Tề Minh giật mình, xe lảo đảo mấy cái.

“Tớ nói là cậu và Cố Sâm Tương đã hôn nhau rồi à.” Dịch Dao quay sang nhìn Tề Minh đi bên cạnh mình. Mặt cậu chậm rãi đỏ lên dưới ánh mặt trời mãnh liệt.
“Sâm Tây nói với cậu à?”

“Ừ.”

“Bạn ấy bảo tớ không được nói, thế mà chính mình lại về kể với em trai.” Tề Minh cúi đầu bật cười.

“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, cẩn thận kẻo quá giới hạn đấy.” Dịch Dao khẽ cười.

Đó là một tâm tình như thế nào?

Giống như buổi chiều có ánh nắng rực rỡ, trong quán cà phê vỉa hè ven đường, chậm rãi đổ một cốc đồ uống gọi là “bi thương” vào một cốc đồ uống khác gọi là “hạnh phúc”. Chậm rãi khuấy lên, khuấy nữa, khuấy mãi. Bốc hơi thành một đám mây nho nhỏ bao phủ chính mình.

“Bạn ấy sẽ không để tớ được đằng chân lân đằng đầu đâu, bạn ấy bảo thủ lắm. Lần trước hôn một cái sau đó nhất quyết không cho hôn nữa. Bạn ý cần gì phải giữ gìn quá mức như thế nhỉ?”

Nụ cười của Dịch Dao có vẻ gượng gạo.
Sau khi phản ứng lại, Tề Minh vội áy náy nói: “Ý tớ không phải thế…”

Dịch Dao cười lắc đầu: “Không sao, lần trước bạn ấy đã nhìn thấy cảnh của tớ sau khi phá thai mà. Chắc chắn là bạn ấy phải đề phòng các bạn nam hơn rồi, cũng nên như thế.”

“Xin lỗi.” Tề Minh quay đầu đi, không nỡ nhìn mặt Dịch Dao lúc này.

“Đừng ngốc nữa.” Dịch Dao xua tay.

Phong cảnh hai bên đường rất tươi sáng.

“Cám ơn cậu.” Tề Minh từ bên cạnh đưa tay tới, nhẹ nhàng nắm tay cô một chút.

“Cám ơn tớ cái gì?”

“Không có gì… Chỉ là cám ơn cậu.”

05 Truy๖enDKM.com

Thực ra tớ cũng biết, tiếng cám ơn của cậu là cám ơn tớ đã rời khỏi thế giới của cậu. Để cậu có thể sống mà không còn gánh nặng như hôm nay.

Mặc dù nghe cậu nói như vậy, tớ cảm thấy rất đau lòng, nhưng thấy cậu hạnh phúc như bây giờ, tớ cũng thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Một bài hát trước đây mà mỗi lần nghe đều khiến tớ cảm thấy rất khinh thường, hôm đó lại làm tớ rơi lệ. Bài hát ấy có tên là: Rất yêu rất yêu anh.