Bí Thư Trùng Sinh

Chương 489: Chuyển biến



Đổng Quốc Khánh luôn quan sát phản ứng của Hứa Tiền Giang, khi thấy vẻ mặt lãnh đạo không được tốt thì hắn cũng thầm cảm thấy ớn lạnh. Nhưng Vương Tử Quân chính là lực cản quá mạnh cho Nhâm Xương Bình tiến lên, bọn họ làm như vậy tuy quá xấu xa nhưng cũng là tất yếu. Trưởng phòng Hứa chắc chắn sẽ mất hứng, chờ đến khi tan họp hắn sẽ mở lời giải thích.

Nhâm Xương Bình cũng quan tâm đến vẻ mặt của Hứa Tiền Giang, tuy hắn ngồi có hơi xa Hứa Tiền Giang, thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn không chủ quan rời khỏi gương mặt lãnh đạo. Lần đầu tiên hắn thấy gương mặt với nụ cười tủm tỉm và cực kỳ bình dị của lãnh đạo đã trở nên nổi giận, thế là trong lòng chợt sinh ra cảm giác bất an. Nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Đổng Quốc Khánh, trong lòng hắn chợt yên ắng.

Quách Tiên Vi nãy giờ luôn cười ha hả nhìn các nghi thức ký kết hợp đồng diễn ra, thế nhưng tình thế tiến triển sau đó lại làm hắn cười không nổi. Dù trước khi đến hắn đã từ miệng Hứa Tiền Giang mà biết sẽ có người tiến hành chèn ép Vương Tử Quân, thế nhưng cục diện vao lúc này lại làm hắn cực kỳ bất ngờ, rõ ràng là chèn ép quá dữ dội.

Nói rõ tên của lãnh đạo trước mặt bao người, dù Vương Tử Quân không có sai lầm gì cũng sẽ để lại ấn tượng xấu trước mặt lãnh đạo. Thông qua hoạt động ký kết lần này, chỉ sợ địa vị mà Vương Tử Quân vừa dựng lên ở thành phố Đông Bộ sẽ nhanh chóng xao động.

Cậu Vương Tử Quân, xem như hôm nay gặp phải phiền phức lớn rồi.

Quách Tiên Vi thầm nhắc nhở một câu, sau đó hắn suy nghĩ xem nên làm thế nào để loại trừ lực ảnh hưởng với Vương Tử Quân. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy biện pháp thỏa đáng nhất là Vương Tử Quân phải rời khỏi thành phố Đông Bộ.

Nếu Vương Tử Quân không rời khỏi thành phố Đông Bộ, chỉ sợ sẽ không có tương lai phát triển ở nơi này. Nhưng điều động Vương Tử Quân cũng không phải là vấn đề đơn giản, cần phải có hội nghị thường ủy tỉnh ủy họp và cho ra quyết định, một vị phó phòng tổ chức nho nhỏ như hắn căn bản là không đủ lực.

Tiết Diệu Tiến nhìn sự việc tiến triển mà thầm cười lạnh, hắn trầm ngâm một chút rồi nhìn về phía Hứa Tiền Giang nói:

- Trưởng phòng Hứa, tôi thấy có vài người làm việc thật sự quá mức.

Tiết Diệu Tiến dù nói không rõ ràng nhưng ý nghĩa của nó thì ai cũng hiểu, gương mặt Hứa Tiền Giang đang lạnh lẽo chợt càng thêm lạnh.

- Bí thư Tiết, anh bao che khuyết điểm thì tôi cũng hiểu, nhưng có một số việc phải dám làm dám chịu, những người không chịu trách nhiệm với việc làm của mình thì phải chịu hậu quả. Khi tổ chức giao phó quyền lực thì còn giao cho nghĩa vụ tương ứng, chúng ta cũng không thể cho anh ta quyền lợi mà không phải thực hiện nhiệm vụ, chúng ta cũng không phải là những người như vậy.

Đổng Quốc Khánh hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng nói.

Tiết Diệu Tiến không nói gì thêm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hứa Tiền Giang, giống như đang chờ câu trả lời của lãnh đạo.

Gương mặt Hứa Tiền Giang thật sự rất trầm trọng, lão rất bất mãn với những trò đấu tranh nội bộ như thế này, nhưng hiện tại lão vẫn muốn giúp đỡ Đổng Quốc Khánh. Dù thế nào thì Đổng Quốc Khánh là trợ thủ của hắn, lại là người đại biểu cho tỉnh ủy xuống giúp đỡ ban ngành thành phố Đông Bộ triển khai mở rộng công tác. Hơn nữa sự việc này tuy có chút ản hưởng với Vương Tử Quân, thế nhưng trải qua sự kiện này có thể làm cho tên kia an phận một chút ở thành phố Đông Bộ, để đối phương nhớ rõ một vấn đề: Tiến lên quá mạnh cũng không tốt, cần phải biết kiềm chế một chút.

Khi Hứa Tiền Giang chuẩn bị mở miệng, lúc này Cát Trường Binh đang đứng trên đài chợt mở miệng nói:

- Chuyện này xin mọi người thứ cho tôi không trả lời, nhưng tôi có thể nói rõ với mọi người, chúng tôi chính thức hủy kế hoạch vào đầu năm này...

"Chính thức hủy kết hoạch xây dựng nhà máy vào đầu năm này!"

Những lời này tuy không diểm danh người nào, nhưng đám người nơi đây đều hiểu Cát Trường Binh muốn làm gì. Cát Trường Binh đã nói quá rõ, hắn căn bản không có ý kiến gì với vị phó chủ tịch đã vướng vòng lao lý vào trước tết, căn bản là có ý kiến với những vị phó chủ tịch đến liên hệ với nhà máy rượu Tân Nguyên vào đầu năm này.

Vị nào đến liên hệ với nhà máy rượu Tân Nguyên vào đầu năm nay?

Ai đi, là Vương Tử Quân.

Hầu như chỉ sau nháy mắt thì đám cán bộ đều đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, ánh mắt của bọn họ có đồng tình, có vui vẻ, có kẻ hả hê, cũng có người muốn xem náo nhiệt.

Khi Cát Trường Binh nói đến câu hủy kết hoạch vào đầu năm này thì thở dài một hơi, vì trước tết hắn đã liên hệ với nhà máy rượu Tân Nguyên, mãi sau tết mới tiếp tục, chỉ còn lại mình Vương Tử Quân là sau tết mới liên hệ mà thôi. Tuy hắn bây giờ luôn hợp tác với Vương Tử Quân, nhưng có câu anh chết tôi không chết thì hay, hai người ở vào tình huống xui xẻo nhưng hắn lại là người thoát thân, thế nên hắn thật sự rất hạnh phúc. Chỉ cần hắn có thể bình an vô sự, như vậy hắn cũng không quan tâm đến những thứ khác.

- Các vị, tôi cũng thanh minh một chút, đó là tôi có chút bất mãn với thái độ của vị lãnh đạo này. Tôi cũng nói thẳng, kêu gọi đầu tư dù sao cũng là một lựa chọn từ hai phía, biết đâu vị lãnh đạo kia có chuyện gì đó quan trọng hơn, hoặc là phát hiện được một đối tượng hợp tác tốt hơn, mới đi về hướng khác?

Cát Trường Binh khẽ dịch người trên ghế rồi mỉm cười tiếp nhận ánh mắt của mọi người nói.

Trong tỉnh Sơn Nam còn có nhà máy rượu nào tốt hơn Tân Nguyên nữa sao? Đối với các thành phố khác, còn có gì quan trọng bằng công tác kéo hạng mục của nhà máy rượu Tân Nguyên? Cát Trường Binh dù nói những lời vừa rồi khá hời hợt nhưng lại bày ra tư thái kiêu ngạo và trào phúng trong tình huống vô hình.

- Ha ha ha, giám đốc Cát thật sự quá khiêm nhường, ngài cũng không cần kiếm cớ cho vị lãnh đạo kia, nếu không thì vị lãnh đạo kia cũng đỏ mặt.

Nữ phóng viên cười rất rung động, bộ ngực rủn rẩy điên cuồng làm cho người ta nghi ngờ nếu nàng cứ cười mãi như vậy không biết những thứ bên trong có phá vỡ quần áo mà xuất hiện hay không.

Càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, một số người từ bên ngoài đến cũng nhận định chuyện này liên quan đến Vương Tử Quân. Khi nhìn gương mặt bình tĩnh của vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, có người bắt đầu thầm nói:

- Cuối cùng cũng là một câu ngoài miệng không lông thì làm việc không tốn sức, quá trẻ tuổi cũng không hay, cũng cần phải mài giũa cho tốt.

Vương Tử Quân càng bình tĩnh thì càng làm cho người ta nghĩ rằng hắn đang gắng gượng chống đỡ, bọn họ căn bản cũng không tin vị phó chủ tịch kia có thể chống đỡ được.

Lưu Nham Phú ngồi sau lưng Vương Tử Quân, hắn cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Trong lúc công tác với nhau thì hắn hiểu rõ Vương Tử Quân là hạng người gì, hắn nghe bạn tốt của mình bị chỉ trích như vậy, trong lòng không khỏi bừng bừng ngọn lửa căm giận.

Con bà nó, phóng viên chó má gì, hôm nay ông muốn xem chúng mày là thứ gì biến thành? Khi Lưu Nham Phú chuẩn bị vỗ bàn đứng lên thì đã bị Lý Cẩm Hồ ngồi bên cạnh giữ lại.

- Chủ tịch Lưu, cứ để bọn họ đắc ý, chút nữa bọn họ sẽ cười không nổi, chúng ta chờ xem kịch hay là được.

Lý Cẩm Hồ nói, gương mặt lộ ra cảm giác vui sướng cực kỳ thần bí.

Nữ phóng viên kia lúc này cực kỳ đắc ý, nàng nhìn giám đốc Cát đang liên tục nở nụ cười trên đài giống như được thấy một mớ đặc sản vùng quê vậy. Trước kia nàng không phải chưa từng trải qua những chuyện gài người thế này, nhưng lại chưa từng liên quan đến một cán bộ cấp bậc cao như Vương Tử Quân.

Nhưng nữ phóng viên cũng không chút cảm giác lo lắng, vì nàng thấy mình cũng không nói gì thêm. Vị phó chủ tịch thường vụ kia dù có nhiều bất mãn nhưng chỉ sợ cũng chỉ có thể câm lặng chịu thiệt thòi mà thôi, còn những thứ khác, căn bản không làm gi được nàng.

Khi nữ phóng viên chuẩn bị hỏi cho xong một vấn đề cuối cùng, cũng giống như một nhân vật kết thúc bộ phim trên truyền hình, đột nhiên có một người trầm giọng hỏi:

- Giám đốc Cát, tôi có thể hỏi chủ tịch Nhâm một vấn đề được không?

Cát Trường Binh lúc này cũng cảm thấy cực kỳ vui sướng, tuy hắn và Vương Tử Quân không có thù hận gì, nhưng Vương Tử Quân là đá kê chân cho con hắn bay xa, hắn phải giẫm đạp lên đối phương. Lý do này đã quá đầy đủ, vì con của mình mà hắn không thể không ra tay với Vương Tử Quân. Hơn nữa gần đây hắn rất bực bội vì sự phát triển quật khởi của nhà máy rượu Hồng La Xuân, lúc này khó có được chút cảm giác hưng phấn.

Giẫm đạp lên người ta cũng phải có phương pháp rõ ràng, hơn nữa giẫm lên người có địa vị càng cao thì cảm giác hưng phấn càng được duy trì rất lâu.

Cát Trường Binh đang rất đắc ý, thế cho nên hắn thầm hy vọng hoạt động ký kết này kéo dài hơn một chút. Dù sao thời gian dài hơn thì hắn sẽ được hưởng thụ cảm giác thoải mái khi áp chế Vương Tử Quân, cố gắng giải phóng tâm tình đang cực kỳ ức chế vì nhà máy rượu Hồng La Xuân cướp đoạt thị trường của nhà máy rượu Tân Nguyên.

Hỏi chủ tịch Nhâm Xương Bình, Cát Trường Binh nhìn qua tên phóng viên trung niên rồi thầm nghĩ: Quả nhiên là kế hoạch tốt, gần đây phóng viên đều là người trẻ tuổi, phóng viên trẻ cũng khó thể nào so sánh với phóng viên đứng tuổi được. Nếu một phóng viên như vậy đặt câu hỏi với chủ tịch Nhâm, như vậy còn mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều.

- Tất nhiên sẽ không có vấn đề, nhưng thưa đồng chí phóng viên, vấn đề này của ngài hình như phải có được sự đồng ý từ chủ tịch Nhâm mới được.

Cát Trường Binh nhìn tên phóng viên trung niên rồi cười hả hả nói một câu vui đùa.

Tên phong viên trung niên nhìn về phía Nhâm Xương Bình, hắn cũng không chờ Nhâm Xương Bình lên tiếng mà tự giới thiệu:

- Chủ tịch Nhâm, tôi là phóng viên Hào Dũng của nhật báo XX, tôi có một vấn đề cần thỉnh giáo anh.

Nghe đến bốn chữ nhật báo XX thì đám người ngồi nơi đây không khỏi ngừng thở, đây là báo chí lớn cấp quốc gia, nếu nhật báo tỉnh Sơn Nam so với bọn họ thì căn bản không cùng cấp bậc. Đám phóng viên đang định mở miệng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, dù sao nếu mình lên tiếng cũng căn bản không thể nào so sánh với đối phương, cần gì phải làm loạn?

Nhâm Xương Bình cũng không ngờ phóng viên nhật báo XX lại có mặt ở chỗ này, thế là trong lòng hắn cũng không khỏi sinh ra cảm khái, trong lòng thầm nghĩ có câu: Thiên tử có bách thần tương trợ, mình lần này giống như nhân phẩm bộc phát, ngay cả báo Xx cũng đến tương trợ sao? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn càng càng cảm thấy cực kỳ sảng khoái:

- Phóng viên Hào có gì cứ nói, nếu tôi có thể thì nhất định sẽ trả lời.

Chủ tịch Nhâm khẽ vung tay làm ra bộ dạng sẽ không giấu diếm gì cả, điều này làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy rất đẹp đẽ. Nhâm Xương Bình càng thêm thỏa mãn vì biểu hiện của mình, hắn càng nghĩ sẽ quan tâm đến vị phóng viên Hào này hơn, dù sao thì có nhiều bạn cũng có thêm đường đi, hắn lại là người rất thích kết giao bạn bè.

Hào Dũng cầm micro rồi nói: nguồn TruyenFull.vn

- Đa tạ chủ tịch Nhâm, tôi cũng không khách khí. Tôi xin hỏi chủ tịch Nhâm, khi nào thì thành phố chúng ta sẽ ký hợp đồng với nhà máy rượu Hồng La Xuân, tôi thấy giám đốc Tần của nhà máy rượu Hồng La Xuân đã đứng chờ bên ngoài hơi lâu rồi đấy.

"Nhà máy rượu Hồng La Xuân? Ký hợp đồng? Đây là có chuyện gì?"

nhâm xương bình thật sự sinh ra cảm giác biến thành hòa thượng không thể sờ được tóc, hắn có nghe qua nhà máy rượu Hồng La Xuân, không, phải là hai ngày qua hắn đều uống rượu Hồng La Xuân.

Nhưng Nhâm Xương Bình căn bản chưa từng nghe nói thành phố Đông Bộ có ký hợp đồng gì với nhà máy rượu Hồng La Xuân.

Không phải vị phóng viên kia có ý nghĩ xấu gì đấy chứ? Nhâm Xương Bình chợt có ý nghĩ như vậy, hắn cố nặn ra nụ cười nói:

- Đồng chí phóng viên, thành phố Đông Bộ chúng tôi cũng không có liên hệ gì với nhà máy rượu Hồng La Xuân cả...

- Chủ tịch Nhâm, khi tôi đến đã gặp giám đốc Tần của nhà máy rượu Hồng La Xuân ở bên ngoài, anh ấy nói muốn cùng nói chuyện hợp tác xây dựng nhà máy với thành phố Đông Bộ các anh. Hơn nữa giám đốc Tần còn nói bọn họ rất có thành ý với việc này, sẽ cố gắng đàm phán cho xong vào ngày hôm nay.

Hào Dũng cũng không chờ Nhâm Xương Bình nói xong mà lên tiếng.

- Điều này...

Nhâm Xương Bình cảm thấy đầu óc mình chợt rối loạn, lúc này hắn thật sự không biết nói sao cho tốt. Có trời mới biết tại sao bây giờ lại xuất hiện một nhà máy rượu Hồng La Xuân, hắn có thể thề với trời là mình căn bản không biết gì về chuyện này.

Cát Trường Binh nghe thấy nhà máy rượu Hồng La Xuân thì trong đầu chợt nổ ầm một tiếng, nụ cười trên mặt chợt tan biến. Lúc này nhà máy rượu Hồng La Xuân đang phát triển quật khởi, hắn thật sự sinh ra một cảm giác sợ hãi tâm lý với đám người của nhà máy rượu Hồng La Xuân này, bây giờ vừa nghe nhắc đến thì thật sự là không thoải mái.

- Chủ tịch Nhâm, chuyện này tôi còn quên chưa báo cáo với anh. Trước đó tôi đi đến đàm phán với nhà máy rượu Tân Nguyên, vì đã bị bọn họ cho chờ đợi hai ngày, tôi cảm thấy nhà máy rượu Tân Nguyên căn bản không có thành ý xây dựng nhà máy ở thành phố Đông Bộ, vì thế tôi nghĩ không muốn dùng dây thừng treo cổ thành phố chúng ta, cuối cùng tìm đến nhà máy rượu Hồng La Xuân.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, sau đó Vương Tử Quân chậm rãi đi lên đài chủ tịch, nụ cười của hắn rất lạnh nhạt thế nhưng bước chân cũng cực kỳ có lực.

- Lúc đó tôi đã được gặp giám đốc Tần Thọ Sinh, giám đốc Tần rất có hứng với hạng mục xây dựng nhà máy ở thành phố Đông Bộ chúng ta. Nhưng khi đó anh ấy vì có chút bận rộn mà không thể cho chúng ta một tin tức chính xác, tôi cảm thấy sự việc này cũng cần trao đổi xem xét lại, cũng nên quay về báo cáo, lại không ngờ anh ấy tìm đến tận đây.

Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Nhâm Xương Bình rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.

"Hợp tác với nhà máy rượu Hồng La Xuân? Vì sao lại là như vậy?"

Nhâm Xương Bình nhìn nụ cười phong độ nhẹ nhàng không chút biến đổi của Vương Tử Quân, hắn chợt hiểu tất cả tính toán của mình đã biến thành nước chảy qua cầu, không, phải nói là tất cả bố cục của hắn, tất cả vỡ diễn của hắn đã biến thành một trò hề.

Dù nhà máy rượu Tân Nguyên thật sự khá tốt nhưng nếu so sánh với nhà máy rượu Hồng La Xuân thì cũng không phải cùng một cấp bậc. Lúc này nhà máy rượu Hồng La Xuân quảng cáo quá mạnh mẽ, rượu Hồng La Xuân đã nổi tiếng cả nước, bây giờ bọn họ đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ, thật sự là một chuyện vui lớn.