Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2716: Thấy mình ngắn cần nhìn người khác dài (2)



Nguyễn Chấn Nhạc là chủ tịch thành phố, hắn đã ký tên xuất tiền nhưng bên dưới không đưa tiền, điều này nói rõ điều gì? Rõ ràng là người ta không thèm quan tâm đến sự chỉ huy của mình. Hắn nghĩ đến phương diện trưởng phòng tài chính ngoảnh mặt làm ngơ với mình, thế là máu nóng vọt lên đỉnh đầu.

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc là người thông minh, cuối cùng hắn vẫn cố gắng nín nhịn. Hắn hiểu lúc này mình không nên tức giận, cũng không phải là lúc hắn đi tìm trưởng phòng tài chính. Nhẫn có nghĩa là nhẫn nhịn, ẩn nhẫn hoặc là tàn nhẫn, nhưng khi anh không có tư cách tàn nhẫn thì anh chỉ còn một con đường để đi: Đó là nuốt răng vào bụng, yên lặng nhẫn nhịn.

Nếu không như thế, chính mình làm việc theo cảm tính, tìm trưởng phòng tài chính để chất vấn, chỉ sợ mình còn chưa kịp phê bình thì người ta đã cho ra hàng đống lý do chính đáng, ép mình không thể nói nên lời. Nguyễn Chấn Nhạc không khỏi xoa đầu của mình, hắn biết điều quan trọng vào lúc này chính là thay đổi trạng thái lúng túng của mình, chỉ có thể thay đổi được điều này mới có thể nói đến những thứ khác.

Lúc này chỉ có thể ra tay từ hai bộ phận mới thay đổi được hiện trạng của mình, tất nhiên đó là Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương. Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến cuộc điện thoại hôm qua mình gọi đi mà không khỏi cảm khái một tiếng, thầm nghĩ đây là lúc mình nên cúi đầu thì bắt buộc phải cúi đầu, thức thời mới là tuấn kiệt, chính mình có cứng nhắc cũng không được gì.

Giữa trưa khi Nguyễn Chấn Nhạc về nhà thì Tào Chân Nhi đã làm tốt các món ăn, hai người cùng dùng cơm, Tào Chân Nhi chợt khẽ nói: - Công tác của anh hôm nay thế nào?

Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không muốn trả lời, cũng không muốn nói lời nào với vấn đề này, chỉ tiếp tục dùng cơm. Động tác này của hắn căn bản chọc giận một Tào Chân Nhi đang cố gắng tỏ ra dịu dàng nhỏ nhẹ, nàng đặt đôi đũa trong tay xuống bàn rồi nói: - Anh có chuyện gì vậy? Có phải là không nghe rõ lời nói của em không?

- Thật sự phiền phức, em có thể để anh yên tĩnh một chút được không? Nguyễn Chấn Nhạc nhìn vợ con của mình rồi dùng giọng mất kiên nhẫn nói.

Cho đến nay Tào Chân Nhi luôn có biểu hiện là một người phụ nữ hiền thục dịu dàng trước mặt người khác, thế nhưng bây giờ nàng lại không nhịn được nói: - Hừ, bị người ta chọc tức thì về nhà phát tiết với em, anh nếu thật sự là đàn ông, như vậy thì mau đi tìm xử lý những người làm chính mình không thoải mái ấy.

Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là một bụng tức, bây giờ căn bản là không chịu được, hắn quăng đôi đũa trong tay ra rồi xoay người đi về phía phòng làm việc của mình.

Nguyễn Chấn Nhạc ngồi trong phòng, hắn lấy gói thuốc đã nhiều năm không hút đặt lên bàn, hắn tất nhiên là người có quyết tâm, thế nhưng bây giờ lấy thuốc ra chủ yếu là muốn phát tiết cảm giác không thoải mái trong lòng. Tuy bây giờ vẫn có không ít người xem trọng hắn, thế nhưng hắn biết rõ mình không còn giá cả cao như năm xưa đến tỉnh Sơn Nam làm bí thư thị ủy.

Đôi khi Nguyễn Chấn Nhạc ngồi một mình và thầm nghĩ, nếu như năm xưa mình không đến tỉnh Sơn Nam, nếu như mình không gặp Vương Tử Quân, chính mình có thể phát triển thuận buồm xuôi gió hay không? Cho dù kết quả cuối cùng có sự khác biệt với lý tưởng, thế nhưng tin chắc cũng không khác biệt quá nhiều.

Nhưng thế gian này căn bản không có nhiều giả thiết như vậy, nhân sinh độc hành, nếu như đã đi qua thì khó thể nào quay trở lại. Thật sự giống như tình cảnh của mình vào lúc này, chính mình đã đến Mật Đông, dù có khó khăn thế nào cũng phải kiên định tiếp tục tiến lên.

Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang cảm thấy ảo não thì một ly trà ấm xuất hiện trên mặt bàn. Hắn nhìn gương mặt ân cần của Tào Chân Nhi, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần ấm áp: - Chân Nhi, anh không phải nổi giận với em, thật sự là anh không nhịn được.

Tào Chân Nhi gật đầu nói: - Cũng là em quá gấp, em biết rõ thời gian gần đây rất khó khăn với anh, em...Em hỏi cũng chỉ muốn giúp đỡ anh giải quyết vấn đề.

- Ôi, những chuyện thế này em không cần quản, anh đã liên lạc với Vương Tử Quân ở bên kia, chiều nay anh sẽ đến báo cáo công tác. Nguyễn Chấn Nhạc kéo tay Tào Chân Nhi rồi khẽ nói.

Yêu cầu Nguyễn Chấn Nhạc đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân chính là mục đích của Tào Chân Nhi, nhưng bây giờ nghe Nguyễn Chấn Nhạc nói ra thì nàng vẫn có vài phần đau lòng. Nàng trầm ngâm giây lát rồi nói: - Năm xưa em và Mạc Tiểu Bắc cùng học chung trường với nhau, em định đi tìm cô ấy, dù sao thì cũng là bạn học cũ với nhau từ thủ đô đến Mật Đông, không thể không gặp mặt, anh nói xem có đúng không?

Nguyễn Chấn Nhạc muốn nói thế nhưng lại phát hiện mình không nói nên lời. Hắn hiểu rõ tính cách của Tào Chân Nhi, cho đến bây giờ cũng ít khi chịu phục một ai, xem ra lần này cũng là vì muốn dồn hết tâm tư cho mình mới như vậy. Hắn cảm thấy rất áy náy, muốn nói nhưng không nên lời, chỉ có thể ôm Tào Chân Nhi vào trong lòng.

Ánh mặt trời mùa đông xuyên thấu qua cửa kính chiếu lên người sinh ra cảm giác ấm áp, Sầm Vật Cương thả người trên ghế bên ban công trong phòng, lão vừa phơi nắng vừa cảm nhận sự ấm áp, căn bản cảm thấy khá đắc ý.

- Bí thư Sầm, tôi nhất định phải cho người đặt một chiếc ghế dựa bên cạnh ban công mới được, mặc dù trong phòng có điều hòa thế nhưng không chân thật bằng ánh mặt trời được. Phương Anh Hồ nhìn Sầm Vật Cương híp mắt dưới ánh mặt trời mà không khỏi cười hì hì nói.

Sầm Vật Cương cũng không mở to mắt, lão hưởng thụ sự thản nhiên khó có được, chiếc ghế khẽ lắc lư, sau đó nói: - Thư ký trưởng, tôi đồng ý với ý nghĩ của anh, mỗi ngày phơi nắng có ý nghĩa gì? Có người nói phơi nắng giống như bôi sữa tắm vậy, ha ha, thế mới là theo kịp thời đại.

Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng cực kỳ hứng thú của Sầm Vật Cương, hắn không có ý quay về phòng làm việc của mình, thế là xách một chiếc ghế trong phòng đi đến ngồi bên cạnh Sầm Vật Cương, lúc này mới nói: - Bí thư Sầm, đây là những tài liệu báo cáo thời gian gần đây, khi nào ngài có thời gian thì mời xem qua.

- À, anh cứ để đó, tôi sẽ xem. Sầm Vật Cương hầu như mỗi ngày đều có nhiều tài liệu cần xem xét, thế cho nên cũng không có cảm giác đặc thù gì với những tài liệu Phương Anh Hồ đưa đến vào lúc này.

Hai người nói chuyện vài câu, chợt nghe Phương Anh Hồ nói: - Bí thư Sầm, vừa rồi tôi xuống xe có gặp Nguyễn Chấn Nhạc, tôi nói chuyện với cậu ấy hai câu, hình như hôm nay cậu ấy có chuyện cần đến báo cáo với lãnh đạo chủ yếu của ủy ban nhân dân tỉnh.

Lãnh đạo chủ yếu của ủy ban nhân dân tỉnh, người được xưng hô như vậy ở Mật Đông chỉ có một mình Vương Tử Quân. Lúc này Phương Anh Hồ gọi như vậy căn bản là thay thế tên riêng của Vương Tử Quân.

- Báo cáo công tác là điều cần thiết, nếu muốn làm tốt công tác ở ủy ban nhân dân thành phố, như vậy điều kiện tiên quyết là phải tăng cường liên lạc với lãnh đạo thượng cấp. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi nói.

Vẻ mặt Phương Anh Hồ vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn nâng ly lên uống một ngụm rồi dùng giọng đầy ý nghĩa nói: - Cũng không biết hai người kia sẽ có trạng thái báo cáo công tác như thế nào.

- Nên là trạng thái gì thì là trạng thái đó, chủ tịch Vương tuy là người cực kỳ cá tính, thế nhưng khi làm việc đại cục vẫn cực kỳ nghiêm túc. Thư ký trưởng Phương, không cần phải nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của người khác, cần nhìn vào những điểm sáng, nhìn dài tránh ngắn. Sầm Vật Cương mở to mắt thản nhiên nói.

Phương Anh Hồ cân nhắc lời nói của Sầm Vật Cương, tuy hắn thấy bí thư Sầm có vài phần vui vẻ, thế nhưng dù sao thì tình huống này cũng là bí thư Sầm đứng ở độ cao chính trị của một người đứng đầu Mật Đông một tỉnh.