Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 85: Chốn cũ trọng du (End)



"Điện hạ?" Dù cho đó là biến hóa rất nhỏ trên người thái tử, sự mẫn cảm Nhã Nhu cũng có thể nhận thấy được.

Thái tử thu hồi cánh tay, khôngdám đối mặt với ánh mắt của thái tử phi, "Nhã Nhu, nàng trước đi rangoài, để ta yên ổn lại một hồi."

"Điện hạ, đêm nay là trở vềphòng an giấc hay là đến chỗ những muội muội khác?" Dường như là thuậnmiệng hỏi, Nhã Nhu tận lực làm thanh âm không hiện ra là mình để tâm đến vấn đề này, nhưng có mang theo sự oán giận, "Thiếp thân đã lâu khôngcùng thái tử ăn chung bữa cơm, mặc kệ đêm nay chàng ở nơi nào, có thểđến bữa cơm mà lưu lại phòng Nhã Nhu?"

"Vậy như ý thái tử phi, đến cơmtối ta sẽ qua." Hắn đi tới, nâng lên cằm nàng khẽ hôn, "Buổi tối ta cònmuốn ở lại trong phòng nàng, nàng thật tốt Nhã Nhu, vi phu thật ra rấtchờ mong."

Thái tử phi trên mặt hiện ra sắc mặt hồng e thẹn, nàng thật sự vui rạo rực, mặt nàng hiện rõ hài lòng,"Như vậy Nhã Nhu đi ra ngoài chuẩn bị, phân phó hạ nhân đem lên hảo tửulâu năm."

Thái tử gật đầu, nhìn bóng lưngthướt tha của nàng biến mất sau sân, hắn lại lần nữa đem tinh thần tậptrung suy nghĩ vấn đề vừa rồi, thiếu nữ tựa thiên tiên khoác áo chồn bạc đến tột cùng là người ra sao.

Cuối cùng, áp lực mong muốn được gặp lại thiếu nữ thần bí càng lúc càng mãnh liệt, hắn mang theo mấyngười nội thị mặc thường phục lại đến Duệ thân vương phủ, cũng không đitừ cửa chính mà vòng quanh dạo một hồi bên tường vây cao to kia, huyễntưởng có thể gặp lại nàng một lần nữa.

Mà lúc này, Đào Tiểu Vi chính là bất đắc dĩ bị Nhan Hi mạnh mẽ nắm lấy cổ tay, nằm bên cạnh hắn trên ghế dựa mà ngủ, thế nào biết được bên ngoài còn có một nam nhân đối vớinàng nhớ mãi không quên, tại trong đêm tuyết không ngại gió lạnh mà đitìm hình bóng nàng.

Tẩm cung Thái tử phi, rượu vàthức ăn nguội lạnh đã đem đi hâm nóng mấy lần, Nhã Nhu vung tay lên saingười mang xuống, phái tiểu nha hoàn đi thư phòng tới tới lui lui vàilần, mỗi lần đều nói tìm không được thái tử.

Không thích hợp, rất không thích hợp, Nhã Nhu chống tay lên mặt, ánh mắt lạnh chập chờn bởi ánh nến, rơi vào trầm tư.