Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi

Chương 41: Say rượu



Vòng chung kết của cuộc thi Olympic Toán sẽ được tổ chức vào cuối tháng 1, mà sinh nhật của Giang Dã là ngày 1 tháng 1.

Yến Hoa nằm trên giường nhìn thời gian, nói với Giang Dã phía bên kia "Ngày mai em mười tám tuổi."

"Đúng vậy, quà em đâu?" Giang Dã xòe tay đòi quà.

Tấm màn màu xanh ở giữa được kéo ra, cả hai có thể nhìn thẳng vào nhau.

Yến Hoa nghiêng người hỏi: "Muốn quà gì?"

Đương nhiên, món quà năm 18 tuổi của Giang Dã là được làm bạn trai của Yến Hoa.

Nhưng hắn không thể nói được.

"Anh chưa chuẩn bị quà cho em đúng không, mấy phút nữa em mười tám tuổi rồi mà bây giờ anh mới hỏi em muốn gì." Giang Dã được anh cưng chiều tới mức kiêu ngạo, phe phẩy cái đuôi vô hình.

Yến Hoa thực sự không biết nên tặng gì, anh đã tặng quà cho hắn nhiều năm, chẳng có gì mới nhưng anh vẫn chuẩn bị sẵn một món, không biết Tiểu Dã có thích không.

"Trước đó anh đã hỏi em mấy lần nhưng em đều không nói, hiện tại còn trách anh, thiếu gia em ngày càng khó hầu hạ."

Giang Dã thản nhiên nói: "Em không có trách anh."

Yến Hoa: "Vậy em muốn cái gì?"

"Em muốn gì anh cũng sẽ đáp ứng sao?" Giang Dã giẫm lên điểm mấu chốt hỏi.

Yến Hoa ngáp dài: "Muốn sao hay trăng, dù em có muốn cũng không có đâu."

"Em không muốn sao hay trăng...."

Em chỉ muốn anh thôi.

"Vậy em muốn gì?"

Giang Dã thử thăm dò hỏi: "Anh có thể hứa với em không?"

"Nói đi."

"Hứa với em trước đi."

"Em phải nói trước, sau đó anh mới quyết định có đáp ứng được hay không."

"Lỡ như em muốn giết người hay phóng hỏa nhà hàng đối diện thì sao."

Giang Dã lắc đầu, "Đều không phải."

Yến Hoa đột nhiên tò mò thứ hắn đang muốn, "Việc gì anh có thể làm được?"

Giang Dã nhìn Yến Hoa cười nói: "Chỉ cần anh muốn, nhất định có thể làm được."

"Vậy nói cho anh biết đi, anh hứa với em." Yến Hoa đã quen với việc nuông chiều Giang Dã.

Giang Dã gần như định nói ra lời trong lòng, nhưng lại kịp ngăn lại trước khi thốt nó ra.

"Nếu em không nói thì anh sẽ không đồng ý nữa."

Giang Dã lo lắng nói: "Không, anh đã đồng ý với em rồi."

Yến Hoa thúc giục: "Vậy em nói đi, thiếu gia à."

"Anh Kiều."

"Ừm."

"Có thể không?"

Yến Hoa ngơ ngác nói: "Cái gì?"

Giang Dã nghĩ nghĩ, lại do dự, hắn muốn trở thành bạn trai của anh Kiều, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Cuối cùng, hắn thay đổi một yêu cầu khác: "Anh Kiều, anh có thể không kết hôn với người khác trong suốt quãng đời còn lại không?"

Phòng ngủ chợt im lặng.

Không có ai lên tiếng nữa.

Giang Dã vén chăn bông đi đến bên giường Yến Hoa.

Yến Hoa còn chưa kịp phản ứng, Giang Dã đã đứng ở trước mặt anh.

"Trời lạnh thế này em sang đây làm gì?"

Giang Dã vén chăn lên rồi leo lên giường Yến Hoa, chỉ vào đồng hồ báo thức.

"Đã nửa đêm rồi."

Yến Hoa nhìn thoáng qua, kim giờ và kim phút đã giao nhau ở số 12.

"Chúc mừng sinh nhật Tiểu Dã." Yến Hoa nhẹ nhàng nói.

Giang Dã nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Yến Hoa, "Anh còn chưa đồng ý quà sinh nhật của em."

Yến Hoa nhìn lên trần nhà nói: "Sao em lại muốn món quà này?"

Giang Dã trầm giọng đáng thương: "Anh không đồng ý với em à?"

"Em phải nói cho anh biết lý do tại sao không muốn anh lập gia đình?"

"Em chỉ không muốn anh lấy vợ, căn nhà này chỉ cần có hai chúng ta là đủ rồi." Giang Dã có thể chấp nhận làm em trai của anh cả đời, nhưng anh Kiều không thể cùng người kết hôn, lập gia đình.

Hắn quá ích kỷ, tham lam, hắn khao khát có được toàn bộ tình yêu của Yến Hoa.

Yến Hoa liếc nhìn hắn nói: "Sau này em không kết hôn à?"

"Đừng chuyển chủ đề, hiện tại chúng ta đang thảo luận về quà sinh nhật của em."

Giang Dã dĩ nhiên sẽ không kết hôn, nhưng hắn biết chỉ cần mình trả lời, Yến Hoa sẽ chuyển vấn đề này lên người hắn.

Yến Hoa im lặng không nói gì, Giang Dã đã biết đáp án nên lật chăn trở về giường của mình.

"Nếu anh không đồng ý thì quên đi, coi như em chưa nói gì." Giọng hắn nức nở như đang khóc.

Yến Hoa nhìn Giang Dã nửa đêm đi tới đi lui trong phòng.

Bây giờ hắn đang nằm nghiêng quay mặt vào tường, không nói gì nữa.

Hắn đã mười tám tuổi nhưng vẫn hành động như một đứa trẻ ba tuổi.

Đôi khi Yến Hoa cảm thấy Giang Dã quá trưởng thành, nhưng đôi khi anh lại cảm thấy hắn chỉ mới ba tuổi.

Không khác gì trẻ con cả.

Giang Dã quay lưng vào tường chưa được hai phút đã tức giận ngồi dậy, tủi thân che mắt: "Bây giờ anh không còn không muốn dỗ em nữa."

Yến Hoa bất đắc dĩ nói: "Em mặc đồ ngủ đi tới đi lui, ngày mai sẽ bị cảm lạnh."

"Cảm lạnh thì cảm lạnh, dù sao cũng không có ai quan tâm đến em." Giang Dã khoanh tay trước ngực, hừ lạnh.

Yến Hoa thấy hắn chỉ mặc đồ ngủ dựa vào đầu giường, bên ngoài gió lạnh ù ù mà trong nhà lại không có máy sưởi, nhắc nhở hắn: "Đắp chăn vào đi."

Giang Dã nâng cằm lên, bướng bỉnh nói: " Không, em có chết cóng thì anh cũng không cần anh quan tâm, anh hãy quan tâm đến vợ tương lai của mình ấy."

Yến Hoa thở dài, đứng dậy đi tới bên giường Giang Dã, nhét hắn vào trong chăn.

"Nằm yên, không được nhúc nhích."

Giang Dã kéo tay Yến Hoa nói: "Vậy anh hứa với em đi."

Yến Hoa vốn không có ý định kết hôn, một tên sao chổi như anh thì có thể lấy ai được.

Nghe thấy hắn tha thiết ước nguyện như vậy, anh cũng không muốn phá hỏng niềm vui này sinh nhật của hắn, hồi lâu mới gật đầu.

"Anh hứa với em, anh sẽ không kết hôn."

"Dạ." Giang Dã mỉm cười hài lòng.

Lúc này đây hắn mới thực sự xác định mình được Yến Hoa cưng chiều vô hạn đến mức nào.

Giang Dã từng cố gắng trở nên ngoan ngoãn để được anh Kiều yêu thương, nhưng sau đó hắn mới phát hiện, cho dù mình có biến thành dáng vẻ xấu xa thế nào thì Yến Hoa vẫn nguyện ý chiều chuộng hắn.

Hắn bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn, từng bước, từng bước dẫm lên điểm mấu chốt của Yến Hoa.

Ngoài món quà này, Yến Hoa còn tặng cho Giang Dã một chiếc máy tính xách tay và 50 ngàn nhân dân tệ.

Ngoài quà tặng, Yến Hoa thường đều đặn gửi tiền vào sổ ngân hàng cho Giang Dã vào dịp sinh nhật hàng năm.

Trong nhà có một chiếc máy tính để bàn được mua vào kì nghỉ hè để giúp Giang Dã ôn thi tuyển sinh cấp 3. Trước đây, trong nhà Giang Thành cũng từng có một cái, Giang Dã mua nó để chuẩn bị có cuộc thi lập trình ở Ôn Dương, sau khi về đây, Yến Hoa lại mua cho hắn một cái mới.

Giang Dã thường ngồi trước máy tính viết chương trình.

Giang Dã đã tham dự trận chung kết Olympic Toán vào cuối tháng 1, thành công lọt vào đội tuyển huấn luyện quốc gia, cuối cùng được tuyển thẳng vào đại học, hắn chính là học sinh duy nhất trong 5 năm gần đây của trường trung học số 4 Nam Giang được giới thiệu vào Đại học Thanh Hoa khi chỉ mới học năm 2 trung học.

Với thành tích xuất sắc và tương lai sáng lạn, cùng sự sủng ái vô hạn của Yến Hoa, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.

Thành phố Nam Giang đón chào mùa xuân sớm, Giang Dã thành công trúng tuyển đại học, hắn không còn bị bắt buộc phải đến trường mỗi ngày nữa, có nhiều thời gian hơn ở bên cạnh Yến Hoa.

Yến Hoa nhìn Giang Dã vẫn đang tập trung vào phần mềm lập trình trên máy tính, không nhịn được hỏi: "Tối nay không phải em có hẹn cùng các bạn à? Sao em vẫn chưa đi?"

Nhắc đến điều này lại khiến Giang Dã khó chịu, hắn cau mày nói, "Nó ở ngay bên kia đường, chỉ cách một bước chân thôi."

Giang Dã không ngạc nhiên khi Hà Nhị Duy lại chọn nhà hàng bên kia đường để tổ chức sinh nhật, dù sao thì cha của Hà Nhị Duy chính là chú của Bùi Thanh Ưng, hiện đang là giáo viên của trường trung học số 4 Nam Giang, nhờ Hà Nhị Duy mà Giang Dã biết kha khá điều về Bùi Thanh Ưng.

"Được rồi, ngồi thẳng lên đi." Yến Hoa nhắc nhở Giang Dã cách xa máy tính một chút.

Giang Dã ngoan ngoãn nói: "Được."

Yến Hoa hỏi: "Tối nay là sinh nhật bạn cùng lớp của em phải không?"



"Đúng vậy, Hà Nhị Duy mười tám tuổi, chọn một chỗ không tốt chút nào."

Yến Hoa cười bất lực, "Hôm nay là sinh nhật của người ta mà em còn muốn quản người ta chọn chỗ à?"

"Nhưng em không muốn tới nhà hàng đó, nhìn thấy con gà đấy lại thấy phiền."

Mỗi lần nói chuyện với Yến Hoa, Giang Dã thường gọi Bùi Thanh Ưng là con gà.

Bùi Thanh Gà.

Mặc kệ có lịch sự hay không, hắn không nói ở bên ngoài là được.

Anh Kiều sẽ chiều chuộng hắn.

Yến Hoa lại nhắc nhở: "Nhớ phải lịch sự."

"Ở nhà hàng của người ta thì đừng đặt biệt danh lung tung."

Giang Dã đáp: "Em không gọi đâu, em chỉ nói trước mặt anh thôi."

"Buổi tối đừng uống nhiều quá."

Hiện tại Giang Dã đã mười tám tuổi rồi nên Yến Hoa không quá khắt khe vấn đề này nữa, hắn không còn là đứa em trai chỉ có thể uống nước trái cây.

Giang Dã nghe lời Yến Hoa từng cái một: "Em biết rồi, em sẽ không uống quá nhiều."

Khi Yến Hoa định nói điều gì đó thì giọng của Hà Nhị Duy đã truyền ra ở bên ngoài.

"Lớp trưởng, cậu có ở đó không?"

"Đi đi." Yến Hoa vỗ vỗ Giang Dã.

Giang Dã đóng máy tính lại, nhìn Yến Hoa, miễn cưỡng cười nói: "Lát nữa anh nhớ chờ em, lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà."

"Được." Yến Hoa đồng ý như thường lệ.

Vào sinh nhật lần thứ mười tám của Hà Nhị Duy, cậu ta đã mời tất cả các bạn cùng lớp trong lớp 7 và thêm cả Lý Hòa lớp 5 đến dự tiệc sinh nhật.

"Lý Hòa thật ra cũng khá tốt, lớp trưởng, cậu đừng có thành kiến với cậu ta." Hà Nhị Duy thấp giọng nói, sợ Giang Dã không vui.

Giang Dã không có thành kiến với cậu ta, chỉ cần không làm hại anh Kiều thì ai hắn cũng xem như nhau cả.

Nhưng nếu hắn nhớ không lầm thì trước đây Hà Nhị Duy mới là người có thành kiến ​​với Lý Hòa.

"Vậy thì tốt, hôm nay chúng ta uống chút rượu nhé, anh trai của tôi đặc biệt mua nó để tặng tôi nhân sinh nhật đó." Hà Nhị Duy nâng chai rượu lên, vui vẻ nói.

Bên cạnh có một người bạn học đột nhiên hỏi: "Lớp trưởng, anh trai của cậu tặng cho cậu quà gì hôm sinh nhật vậy?"

Khóe miệng Giang Dã nhếch lên đầy đắc ý, "Một món quà tốt nhất."

"Không thể nói cho cậu biết."

Mọi người xung quanh reo lên: "Nói cho bọn tôi biết đi mà, lớp trưởng, rốt cuộc là quà gì thế?"

Giang Dã chỉ cười không nói gì.

Bùi Thanh Ưng vừa bước vào liền nghe thấy tiếng la ó.

"Mọi người đang nói gì mà vui vậy?"

Hà Nhị Duy ngồi ở giữa, lớn tiếng gọi: "Anh Thanh Ưng."

Hà Nhị Duy kéo Bùi Thanh Ưng lại giới thiệu: "Đây là anh họ của mình, Bùi Thanh Ưng, đồng thời cũng là ông chủ cửa hàng Thanh Hoa."

Sau đó, cậu chỉ vào các bạn cùng lớp của mình giới thiệu: "Đây đều là bạn cùng lớp của em."

Rồi lại chỉ vào Giang Dã, hào hứng nói: "Đây là lớp trưởng của em, cậu ấy thật sự rất giỏi luôn, vừa được tiến cử vào đại học Thanh Hoa khi chỉ mới học năm 2 trung học, cậu ấy bây giờ không cần phải đến lớp nữa, em ghen tị quá đi!"

Bùi Thanh Ưng nở một nụ cười giả tạo với Giang Dã, "Anh biết Tiểu Dã mà, anh trai cậu ấy chính là bạn cũ của anh."

Giang Dã cũng lười diễn trước Bùi Thanh Ưng, trực tiếp phớt lờ gã.

Bùi Thanh Ưng không chấp một thằng nhóc con, hào phóng nói: "Anh sẽ đãi mọi người bữa này, cứ gọi những gì mình muốn nhé."

Cả bàn đồng thanh reo lên, "Cảm ơn anh, vậy bọn em không khách sáo nữa!"

Chỉ có Giang Dã là không để ý tới Bùi Thanh Ưng.

Gã tìm một chỗ trống ngồi xuống: "Vừa rồi mọi người đang nói gì vậy? Trước khi vào anh đã nghe mọi người reo hò."

Lý Hòa liếc nhìn Giang Dã nói: "Vừa rồi bọn em đang nói về món quà mười tám tuổi của Giang Dã."

"Cậu ấy nói anh trai đã tặng cho mình một món quà tốt nhất, nhưng cậu ấy không muốn nói cho bọn em biết."

Bùi Thanh Ưng nhìn Giang Dã, cả hai người đều ngầm hiểu Yến Hoa.

Món quà tốt nhất...

Bùi Thanh Ưng đột nhiên cảm thấy nguy cơ, Tiểu Hoa có đồng ý ở bên tên khốn này không?

Nếu không thì món quà nào có thể được coi là tốt nhất?

Nhưng ngay khi nảy ra ý tưởng này, gã đã ngay lập tức bác bỏ.

Không, làm sao Tiểu Hoa có thể đồng ý chuyện này được.

Mặc dù bề ngoài Yến Hoa nhìn có vẻ không được tốt, nhưng mặt đạo đức của anh lại cực kì cao, anh tuyệt đối không thể ở cạnh em trai do chính mình nuôi dưỡng.

Bùi Thanh Ưng không nhịn được hỏi: "Quà của Tiểu Dã là gì thế? Có thể kể cho anh nghe một chút được không."

Giang Dã khẽ nhướng mày, nhìn Bùi Thanh Ưng bằng đôi mắt hoa đào đầy khiêu khích, "Đương nhiên là không thể nói."

Có người lại nói: "Có phải lớp trưởng lừa bọn tôi phải không?"

"Phải đó, một mực không chịu nói gì cả."

Hà Nhị Duy đột nhiên vỗ trán nói: "A, tôi biết, tôi biết."

"Anh trai cậu ấy đã tặng cho cậu ấy một chiếc máy tính xách tay có cấu hình rất tốt."

"Thật sao?"

Các bạn cùng lớp có chút thất vọng: "Làm sao một chiếc máy tính có thể được coi là món quà tốt nhất?"

"Tại sao không? Máy tính xách tay rất có giá trị, tôi cũng muốn một chiếc máy tính mà bố tôi không cho, cho nên chỉ có thể sử dụng máy tính để bàn."

Giang Dã không lên tiếng đính chính, để mặc họ nghĩ máy tính là món quà tốt nhất.

Nhưng Bùi Thanh Ưng biết đây chắc chắn không phải là món quà tuyệt vời nhất.

Món quà tốt nhất phải liên quan đến Yến Hoa.

Bùi Thanh Ưng mắng một câu trong lòng, tên khốn kiếp này không nói gì mà đang cố ý khoe khoang với gã.

Gã phải nghĩ cách gì đó, nếu Tiểu Hoa đồng ý với tên khốn này thì gã sẽ phát điên mất.

Yến Hoa đang đứng trong cửa hàng nhìn nhân viên làm việc, đột nhiên nhìn thấy Bùi Thanh Ưng vội vàng đi ra khỏi nhà hàng rồi tới gần mình.

Người này lại định làm gì?

Yến Hoa còn chưa kịp nhấc chân rời đi thì Bùi Thanh Ưng đã đứng chặn trước mặt.

"Có chuyện gì à?" Yến Hoa khó hiểu hỏi.

Bùi Thanh Ưng cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân: "Em đã tặng quà sinh nhật gì cho Giang Dã?"

Yến Hoa:?

"Quà gì?" Bùi Thanh Ưng lại hỏi.

Yến Hoa không nói nên lời, "Tôi tặng quà cho em trai tôi còn phải báo cáo với cậu à?"

"Em trai em? Thực sự là em trai sao?" Bùi Thanh Ưng quả thực đã bị Giang Dã chọc điên.

Mỗi lần nhìn thấy Giang Dã và Yến Hoa ở cùng nhau, gã đều tức giận muốn chết.

Tên khốn này cố ý làm vậy.

Sắc mặt Yến Hoa lập tức thay đổi khi nghe gã nói như vậy, cảnh cáo nói: "Bùi Thanh Ưng, xin hãy cẩn thận lời nói của mình."

Cơn giận của Bùi Thanh Ưng gần như đã biến mất, cho dù có phát điên cũng không thể thể hiện nó ra trước mặt Yến Hoa, gã lại khiến Yến Hoa tức giận rồi.

"Tiểu Hoa, thật xin lỗi, vừa rồi tâm tình của tôi không tốt, đừng để ý." Bùi Thanh Ưng cúi đầu xin lỗi, ấn tượng của Yến Hoa đối với gã đã tệ hại tới cùng cực rồi, gã không thể để nó tệ hơn được nữa.

Yến Hoa không muốn để ý tới gã, quay người đi vào trong.

Bùi Thanh Ưng đi theo anh, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc em tặng cậu ta cái gì vậy? Hôm nay là sinh nhật em họ tôi, mà tôi lại chưa kịp chuẩn bị quà nên muốn tham khảo em một chút."

Sau khi nghe lời giải thích này, Yến Hoa miễn cưỡng chỉ vào chiếc máy tính đặt ở quầy lễ tân.

"Máy tính."

"Đây là quà à?" Đây chắc chắn không phải món quà tuyệt vời nhất.

Yến Hoa: "Nếu không thì sao?"

Bùi Thanh Ưng cẩn thận quan sát sắc mặt của Nhan Hoa, thử thăm dò hỏi: "Em có biết Nhị Duy có bạn gái hay không?"

Yến Hoa đầy nghi hoặc: "Làm sao tôi biết được?"

Bùi Thanh Ưng hỏi. "Tôi còn nghĩ Nhị Duy và Tiểu Dã là bạn cùng lớp nên Tiểu Dã sẽ biết điều gì đó."

"Tiểu Dã thường kể cho em mọi chuyện nên tôi mới muốn hỏi em."

"Tôi không có em trai ruột nên coi Nhị Duy như em trai của mình vậy, nên muốn hiểu nó thêm một chút."



Bùi Thanh Ưng cố gắng tạo dựng bản thân là một người anh trai rốt.

Ít nhất Yến Hoa không tỏ ra chán ghét hình tượng này vì anh cũng là một người anh trai.

"Tôi không biết, Tiểu Dã chưa bao giờ nói Nhị Duy có bạn gái."

Bùi Thanh Ưng tiếp tục hỏi: "Vậy Tiểu Dã có bạn gái chưa?"

Yến Hoa khó hiểu nhìn gã.

Hỏi cái này làm gì?

Bùi Thanh Ưng lại bịa ra những lời vô nghĩa: "Tôi chỉ nghe họ nói chuyện, hình như Tiểu Dã có bạn gái..."

Yến Hoa a một tiếng, vẻ mặt hoang mang.

"Tôi không biết."

Tiểu Dã có bạn gái rồi sao?

Bùi Thanh Ưng quan sát vẻ mặt Yến Hoa, nghi ngờ trong lòng đã được hóa giải.

Xem ra Yến Hoa vẫn chưa biết Giang Diệp thích mình, nếu không anh sẽ không phản ứng như vậy.

Gã chợt cười nhẹ, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng: "Chắc là tôi nghe nhầm rồi."

"Không biết thì đừng nói nhảm." Yến Hoa cảnh cáo.

Bùi Thanh Ưng có cảm giác như bị đâm vào tim, chua chát nói, "Tôi sẽ không nói nhảm."

"Vậy tôi về trước đây, em nhớ ăn cơm tối nhé."

Mặc dù Bùi Thanh Ưng vẫn không nghĩ ra món quà tốt nhất là gì, nhưng gã chắc chắn Yến Hoa vẫn chưa biết những tâm tư của Giang Dã dành cho mình.

Gã cười khinh thường, xem tên khốn này còn trụ được bao lâu.

Trong phòng riêng, bữa tiệc sinh nhật diễn ra vô cùng náo nhiệt, học sinh cấp 3 hiếm khi có được khoảng thời gian thư giãn như vậy, bọn họ thoải mái vui đùa với nhau.

Hà Nhị Duy ôm lấy cánh tay Giang Dã, trên mặt tèm nhem nước mắt nước mũi: "Lớp trưởng ơi, tôi xin cậu đó..."

"Có thể bổ nửa bộ óc cho tôi được không? Tôi cũng muốn đến Đại học Thanh Hoa!"

Lý Hòa chán ghét nói: "Đến Đại học Thanh Hoa cái gì, lau nước mũi trước đi."

Giang Dã trước đây bị Yến Hoa quản lý gắt gao nên chưa từng được uống rượu, hôm nay không biết hắn đã uống bao nhiêu, đầu óc có chút choáng váng.

Nhưng theo bản năng hắn vẫn rút cánh tay khỏi người Hà Nhị Duy, không muốn quần áo bị dính nước mũi.

Hà Nhị Duy bị vứt bỏ, chỉ có thể lủi đến chỗ Lý Hòa khóc tiếp.

"Tại sao tôi không thể vào Đại học Thanh Hoa chứ?"

"Bắc Đại cũng được, tôi không kén chọn đâu."

Lý Hòa cạn lời.

Trong phòng riêng, gần như tất cả mọi người đều đã say, bước chân Giang Dã có chút loạng choạng, mở cửa hành lang để hóng gió.

Nhà hàng Thanh Hoa có tổng cộng ba tầng, các phòng riêng được bố trí lấy hình tròn làm trung tâm, hành lang trải dài xung quanh các hòn non nhân tạo cùng các đài phun nước.

Giang Dã tìm một góc đứng, vịn vào lan can nhìn về phương xa, tùy ý cởi bỏ hai nút áo sơ mi, gió chiều thổi qua khiến mái tóc tán loạn trên trán.

Ý thức đang dần trôi nổi.

Bùi Thanh Ưng ác ý đi vào: "Uống nhiều quá à?"

Giang Dã nghiêng người liếc gã một cái rồi quay đầu đi.

Ngay cả khi đang say, hắn vẫn chán ghét tất cả những người đã làm tổn thương Yến Hoa.

"Không sợ anh trai thấy cậu say thế này sẽ tức giận à?" Bùi Thanh Ưng cố ý dẫn dắt chủ đề hướng về Yến Hoa.

Khi nhắc đến Yến Hoa, Giang Dã chuyển tầm mắt về phía tiệm sửa xe Kiều Giang, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, lẩm bẩm: "Không đâu."

Anh Kiều sẽ chiều chuộng hắn.

"Tiểu Hoa đối với cậu rất tốt."

Ai cũng thấy được.

Giang Dã kiêu ngạo nói: "Nếu như thế thì sao?"

Hắn cố ý nói với Bùi Thanh Ưng: "Anh tôi đối xử với anh có tốt như vậy không?"

Bùi Thanh Ưng đút hai tay vào túi quần, lẳng lặng đến trước mặt Giang Dã: "Tiểu Hoa đương nhiên không đối xử với tôi tốt bằng cậu."

"Biết thì tốt."

Giang Dã thật sự đã say.

Bùi Thanh Ưng từng bước giăng bẫy, "Tiểu Hoa có biết cậu thích cậu ấy không?"

Giang Dã đột nhiên quay đầu lại, tà ác nhìn gã: "Anh muốn nói cái gì?"

"Chỉ có hai người chúng ta ở đây thôi, còn không chịu thừa nhận à?"

"Cậu có tâm tư gì với Yến Hoa, chúng ta đều hiểu mà."

"Giấu diếm cũng vô ích."

Giang Dã không nói gì, nhưng ánh mắt lại không rõ ràng, men rượu xâm chiếm toàn bộ tế bào não khiến suy nghĩ của hắn dần dần đình trệ.

Bùi Thanh Ưng ấn một nút vào điện thoai, tự nhủ: "Vậy tôi thay đổi vấn đề, Yến Hoa có biết cậu là gay không?"

Giang Dã tiêu hóa xong câu hỏi của Bùi Thanh Ưng, trầm mặc một lát mới hỏi: "Anh Kiều có biết anh là gay không?

Nếu là bình thường, hắn chắc chắn sẽ nói chuyện với Bùi Thanh Ưng về chuyện của Yến Hoa.

Nhưng tối nay hắn đang say.

Bùi Thanh Ưng đáp: "Đương nhiên là biết."

Gã bình tĩnh nói: "Nhưng Tiểu Hoa không thích tôi, và nếu em ấy biết cậu là gay thì sao nhỉ?"

"Cái kết cũng sẽ giống tôi thôi."

Đầu óc Giang Dã choáng váng, hắn vô thức vặn lại: "Tôi và anh khác nhau."

"Có gì khác nhau?" Bùi Thanh Ưng tiếp tục hỏi.

"Chỉ khác thôi, tôi là Giang Dã còn anh là con gà."

Bùi Gà chính là người mà anh trai ghét nhất.

Còn hắn chính là Tiểu Dã được Yến Hoa yêu thương.

Bùi Thanh Ưng sửng sốt một chút, "Gà gì?"

Giang Dã không nói gì, hắn vẫn nhớ kỹ lời anh Kiều dặn không được tùy tiện đặt biệt danh cho người khác ở bên ngoài, điều nó rất bất lịch sự.

Bùi Thanh Ưng cũng không truy cứu vấn đề này nữa, là gà hay gì cũng không quan trọng.

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ có kết cục giống như tôi thôi."

Giang Dã nghiêng đầu nhìn Bùi Thanh Ưng bằng ánh mắt khinh thường, "Tôi đã nói rồi, tôi khác với anh."

Hắn được Yến Hoa sủng ái, còn con gà đối diện thì không.

"Sao cậu dám chắc chắn?" Bùi Thanh Ưng hỏi.

"Cậu cho rằng khi Yến Hoa biết cậu là gay sẽ đối xử với cậu khác tôi sao?"

Giang Dã không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

Bùi Thanh Ưng dùng kinh nghiệm đàm phán với khách hàng để đối phó với Giang Dã, một người đang say.

"Thì ra cậu thực sự là gay, người đồng tính thích Yến Hoa sẽ có kết cục giống tôi mà thôi, bị Yến Hoa chán ghét và đá đi."

"Giống như một con chó."

Những gì Bùi Thanh Ưng nói chính là những điều Giang Dã lo lắng nhất, gã đã thành công chọc giận được Giang Dã, hắn túm lấy cổ áo của Bùi Thanh Ưng, lớn tiếng hét lên: "Tôi sẽ không, tôi đã nói là tôi sẽ không mà!"

Hắn rõ ràng cần phải phản bác rằng mình không phải gay.

Bùi Thanh Ưng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Cậu đang sợ bị Yến Hoa phát hiện và bỏ rơi đúng không? Vậy cậu có dám nói mình không phải gay không?"

Giang Dã nhìn chằm chằm kẻ đối diện bằng ánh mắt nguy hiểm, rõ ràng biết đây là khiêu khích, nhưng hắn thực sự không còn tỉnh táo nữa, men rượu khiến đầu óc rối tung lên, không thể bình tĩnh nổi.

Hắn nói.

"Nếu tôi là gay thì sao? Nếu tôi thích anh trai mình thì sao?"

Bùi Thanh Ưng cuối cùng cũng nghe được câu trả lời khiến mình hài lòng, gã mỉm cười đắc thắng, tắt máy ghi âm trong túi rồi nói: "Chịu thừa nhận rồi."

Gã lạnh lùng nói, "Tiểu Hoa chắc sẽ đến đây sớm thôi, vừa rồi trước khi lên đây, tôi đã cử người đến nói với Yến Hoa đến đón cậu em trai yêu quý của mình..."

"A, đến rồi kìa."

Gọi anh đến để lắng nghe những tâm tư trong lòng người em trai của mình?

Giang Dã đột nhiên thả lỏng cổ áo Bùi Thanh Ưng, cứng ngắc nhìn về phía cuối hành lang, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.

Yến Hoa đã tới rồi.

Anh đã nghe thấy rồi.

Giang Dã đã học được một bài học khó quên ở tuổi mười tám, đó là không bao giờ được phép say.