Bí Mật Trại Tâm Thần

Chương 5



Trương không chết!

Câu này đang văng vẳng trong đầu tôi, không ngạc nhiên vì anh ta đã truyền thông điều đó cho tôi bằng cách này, cánh cửa và bức tường là trò chơi chúng ta thường chơi trước đây!

Vậy mà đám tang của anh ta là thế nào?

Không, không, không, chúng tôi không thấy xác của anh ta, chỉ có tro cốt.

Tại sao bố mẹ anh lại sử dụng tro cốt giả để tổ chức tang lễ? Hay là, bố mẹ anh không biết rằng anh ta chưa chết? Họ cũng như tôi, chỉ nhìn thấy tro cốt không tồn tại?

Không, việc hỏa thiêu xác cần chữ ký của gia đình.

Viện tâm thần và bố mẹ anh ta tại sao lại che giấu sự thật rằng anh ta còn sống?



Bố mẹ anh nói anh ấy chết như thế nào? Tự tử, đúng rồi, là tự tử.

Vì anh ấy mắc bệnh trầm cảm nặng, nhân viên y tế không giám kiểm soát cẩn thận nên anh ta mới có thể tự tử thành công.

Đây là trò quỷ ám hay là một âm mưu?

Vì sự sợ hãi không rõ ràng, đầu óc tôi hỗn loạn.

Tiếng đập vỡi vò vẫn kéo dài, nhưng tôi gần như không thể suy nghĩ.

Bước chân càng ngày càng gần, Tề Hữu nhìn tôi quan tâm: "Bạn cũ, bạn sao vậy?"

Tiếng đập ngừng lại, người bên trong không muốn anh ta biết chúng tôi đang trò chuyện.

Tôi cố nở nụ cười: "Không sao, đúng là ngày kinh, bụng đau một chút thôi."

Hánh động vô cùng dối trá, tôi mắc hội chứng buồng trứng đa nang, không điều trị tốt, chu kỳ kinh nguyệt luôn bất thường. Gần đây tôi càng áp lực lớn, có lẽ đã một thời gian không có kinh, nhưng không có thời gian đi khám và lấy thuốc.

"Cần nghỉ ngơi một chút không? Trong phòng làm việc của tôi có nước nóng."

Tôi vẫn chưa hồi phục, lo sợ rằng sẽ lộ bài, tôi lắc đầu về phía anh ta.

"Vậy tôi đưa bạn về nhé, tôi gần xong phần công việc ở đây rồi."

Dưới ánh đèn lộ ra từ hành lang, tôi nhìn thấy...

Không có ai!

Phòng trống trơn chỉ có một chiếc giường và một cửa sổ!

"Pa" một tiếng, đèn sáng lên.

Phòng sáng rõ ràng, tôi bước vào nhưng không có người đang trò chuyện bằng phương pháp tín hiệu Morse như trước đây.

Tường trắng trơn, trên tường có những hình ảnh kỳ lạ.

Tháng Tư, thời tiết đã trở nên ấm áp, nhưng tôi cảm thấy lạnh run cả người.

Có phải tôi đang mắc ảo giác? Hay là điều gì khác?

Mọi chuyện vượt xa tưởng tượng của tôi.

"Người bạn cũ?"

"À?"

"Bạn tránh qua chỗ đấy."

Nhân viên y tá muốn đi qua phía sau tôi, đưa bệnh nhân lên giường bệnh. Thấy tôi vẫn còn sững sờ, anh ta đưa tay kéo tôi một chút.

Đầu mũi tôi suýt chạm vào vai anh ta, trên người anh ta dường như có một mùi thơm bạc hà dễ chịu.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy hơi nghẹt thở.

Tôi lùi lại một bước và quay ra khỏi phòng.