Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực

Chương 6



Trong thời gian một tuầnquen nhau, Hạ Anh Đông thật đúng là nói được làm được, ngoan ngoãn đợi điệnthoại của cô, hoàn toàn không chủ động, làm hại cô mỗi ngày đều nhìn chằm chằmđiện thoại di động đến ngẩn người. Tô Phân thậm chí còn hoài nghi, cô có phảilà mắc bệnh gì liên quan đến điện thoại di động không nữa.

Bệnh ư…có lẽ đúng.

Bởi vì lời nói ngắn ngủicủa Hạ Anh Đông “Anh chờ điện thoại của em ” giống như là sợi dây thừng quấnvào cổ, không chế cô vậy, khi tỉnh cô cũng nghĩ, khi ngủ cũng nghĩ, trong đầutrừ anh ra, cái khác cũng không trọng yếu.

Cô cũng muốn điện thoạicho anh, nhưng sau khi điện xong có thể khiến tình huống càng trở nên hỗn loạnhơn, nên cô do dự.

“Aiz! Mình như thế nàobết bát như thế này a……” Mạc Tử Nhân nhìn vách tường trước mặt thở dài.

Hạ Anh Đông cho cô thờigian làm việc rất phóng khoáng, không còn hạn chế nên cô cũng cảm thấy thoảimái…. Không! Cô căn bản không thể thư giãn được, bởi vì những lời nói kia củaanh làm cho cô càng thêm phiền não.

Bình tĩnh suy nghĩ mộtchút, nghĩ đến điều gì có thể giúp cô chuyên tâm làm việc, bởi vì hiện tại vừanghĩ tới Hạ Anh Đông, giống như dòng điện chạy qua dây dẫn, dù có đóng mở chấtthế nào cũng không thể không chế được tâm tình.

“Ở đâu không xong?”

Lầm bầm lầu bầu oán hận,nhưng lại được đáp lại, cô vội vàng xoay người, thấy Hạ Lập Dương đang khoanhhai tay trước ngực nhìn chằm chằm cô.

“Làm sao anh……” bên cạnhchân hắn có một túi hành lý, đã giải thích rõ hết thảy. “Phải ra khỏi cửa sao?”

“Ừ, cho nên đặc biệtsang đây xem tình huống, tôi nghe nói anh họ không ra hạn thời gian là sao? Anhấy đối với cô thật là tốt, vậy cô sẽ phải biểu hiện thật tốt, đừng làm cho anh ấythất vọng.” Hạ Lập Dương đi thẳng tới nhìn quanh. “Anh họ tôi đối với nơi nàytựa hồ rất có mong đợi, mặc dù tôi không biết rõ tại sao anh ấy đột nhiên lạiđối với loại quán nhỏ này cảm thấy hứng thú như vậy…… Anh ấy hiện tại đã là ôngchủ lớn, không hiểu là ngẫu nhiên hay đang làm chuyện kỳ quái gì…… A! Nhưng tôikhông phải vì thế mà chê bai anh ấy đâu nha!”

“Tôi biết rõ.”

“Anh họ tôi cũng khôngphải là thường xuyên làm loại chuyện kỳ quái này…… Duy nhất trách phải là anhấy có một sỗ điện thoại di động chưa từng gọi đến, nhưng anh như xưa giữ lạicái số kia, hình như là đang đợi ai gọi điện đến……, nhưng những thứ này đềukhông phải là trọng điểm, trọng điểm là cô nhất định phải vẽ một bức tranh thậtđẹp, nếu không tôi sẽ bị đánh !”

Nhìn Hạ Lập Dương, xemnét mặt phong phú của hắn, động tác tứ chi thập phần tự nhiên, giống như cùngcô quen biết thật lâu vậy. Đồng dạng, Mạc Tử Nhân cũng cảm thấy chính mìnhgiống như biết hắn đã lâu rồi, trên thực tế cô quan sát hắn đã bốn năm, thực sựcó thể tính là biết hắn thật lâu, nhưng nếu nói tới quen thuộc, vậy thì rấtkhông có khả năng,cô đối với Hạ Lập Dương vẫn chưa tới trình độ quen thuộc, côchỉ là bởi vì quan sát mà biết hắn.

Hạ Lập Dương cá tính rấttốt, nhưng nếu như thật muốn gần gũi, hai người bọn họ chưa hẳn ở gần vui vẻđược. Cô không quen loại phương thức tích cực, lại thoải mái này của hắn, giốngnhư là trên biển một đợt sóng lớn, nói đến liền đến, nói lui liền lui, làmngười ta không cách nào thích ứng được.

Có lẽ tựa như phòng vẽtranh, theo như lời ông chủ nói, con mắt cùng thân thể là hai loại cảnh giới,thậm chí cô cùng Hạ Lập Dương sát lại gần như vậy, cũng không làm tim cô đậprộn lên, hoặc là có cảm giác khẩn trương, chẳng lẽ là bởi vì cảm giác của côđối với hắn đã phai nhạt?

“Tại sao nhìn tôi nhưvậy?”

Mạc Tử Nhân nháy mắt mấycái, hô hấp của cô bình thường, tim đập bình thường, tất cả cảm giác đều rấtbình thường, vì vậy cô mở miệng nói: “Hạ Lập Dương, tôi thích anh.” cô cảm thấychính mình nói chuyện rất tự nhiên, tựa như khí trời ngoài kia vậy.

“Cái gì?” Hạ Lập Dươngkêu to một tiếng, hiển nhiên là bị cô doạ, trừng to mắt nhìn bộ dáng chọc cườicủa Mạc Tử Nhân.

“Ha ha!”

Hạ Lập Dương vò vò đầutóc, vẻ mặt bất đắc dĩ lại kinh ngạc. “Cô đây là đang cùng tôi nói đùa sao?”

“Không phải, tôi là thậtsự thích anh đã bốn năm, cũng quan sát anh bốn năm; Vốn là tại ngày tốt nghiệpđó, tôi là muốn hướng anh tỏ tình, bất quá sai sót ngẫu nhiên lại biến thànhhướng anh họ của anh tỏ tình, cho nên hiện tại mới biến thành tình huống hỗnloạn như vậy.”

“Cái gì? Cô nói vốn làmuốn hướng tôi tỏ tình? Vậy cô bây giờ cùng anh họ tôi là xảy ra chuyện gì?”Hắn chỉ cảm thấy một mảnh hỗn loạn.

“Tôi vẫn cho là mìnhthích anh, nhưng lần này đánh bậy đánh bạ, tôi bắt đầu có điểm để ý đến anh họcủa anh …… Kỳ thật tôi cảm thấy không cần phải như vậy, dù sao tôi mới nóithích anh, không nghĩ tới nhanh như vậy liền thay đổi tâm……” cô cũng không hiểuđược dùng hai chữ “Thay lòng” này có đúng hay không.

“Đúng là tôi không cóbiện pháp lừa gạt mình, tôi đối với anh ấy thật là có cảm giác động tâm…… Anhsẽ không phải là cảm thấy tôi rất tệ đấy chứ?”

Vạn nhất Hạ Lập Dươngcảm thấy cô rất tệ, Hạ Anh Đông có thể hay không cũng cảm thấy cô nhanh như vậyđã thay lòng, có phải quá tệ rồi không?

Hạ Lập Dương nghe cô nóixong, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn cũng không dự định cùng anh họ vìthế mà nổi dậy phân tranh. “Tuyệt đối sẽ không, trước tiên cô nói cho tôi biếtbây giờ nhìn tôi, cô có cảm giác gì?”

Mạc Tử Nhân cẩn thậntheo dõi hắn, qua sau một lúc lâu mới nói: “Rất bình thường, coi anh như là mộtngười bạn.”

“Sẽ khẩn trương sao?”

“Không.”

“Tim đập có nhanh haykhông?” Hạ Lập Dương cố ý đến gần nàng.

Mạc Tử Nhân không rõ ýđồ của hắn, nhẹ nhàng lui về sau. “Không ……”

“Vậy cô tại sao phải luivề phía sau?” Hắn lại tiến tới gần.

“Bởi vì tôi không biếtanh định làm cái gì.” Hắn đến gần làm cô không khỏi phòng bị.

“Có một chút sợ hãisao?”

Cô lắc lắc đầu.

“Cô đã yêu thích tôi,cũng không sợ tôi, tại sao phải lui về phía sau?”

“Anh tiếp cận quá gần,tôi tự nhiên sẽ muốn lui về phía sau.” Cô đối với nam nhân đều có cảm giácphòng bị như vậy.

“Nếu như là anh họ củatôi đến gần cô, cô có như vậy không?”

Nếu như là Hạ Anh Đông……Mạc Tử Nhân chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nếu đổi lại là Hạ Anh Đông, chỉ sợcô còn chưa kịp lui về sau đã bị anh ôm lấy!

Hành động của anh luônnhanh hơn suy nghĩ của cô, làm cho cô trở tay không kịp, nhưng cô cũng sẽ khôngcảm thấy chán ghét.

“Thích rất lâu cũng chỉlà một loại cảm giác mơ hồ, gần gũi thực sự rồi sẽ hiểu lòng của mình. Hiện tạicô tự hỏi mình một chút, ai mới chính là người trong lòng của cô, cần phải cóđáp án rõ ràng nhất?”

“Ừ, tôi biết rồi.” Đâycoi như là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau không hề cố kỵ như vậy.

“Đương nhiên, nếu như cômuốn tiếp tục yêu thích tôi, tôi cũng vui lòng đáp ứng, dù sao cô cũng thậtđáng yêu.”

Mạc Tử Nhân nghe được ranhững lời cuối cùng của Hạ Lập Dương, dường như hoá giải hết cảm giác lúng túngvừa rồi. “Kỳ thật tôi vốn cũng không dự định nói ra, chẳng qua là cảm thấy nếunhư không đem chuyện này làm rõ, tôi sẽ cảm giác mình rất tệ. Hơn nữa tôi cũngmuốn biết rõ chính mình đến tột cùng là nghĩ như thế nào, thật sự xin lỗi, làmcho anh thêm phiền toái.”

Động tác khom lưng tạlỗi của cô làm cho Hạ Lập Dương cảm giác thật đáng yêu, nhịn không được ôm cômột cái. “Tuyệt đối sẽ không phiền toái, có một nữ sinh đáng yêu như thế yêuthích, là vinh hạnh của tôi, đáng tiếc đã xảy ra sự việc nhầm lẫn này, nếukhông nhất định tôi sẽ đáp ứng cô!”

“Bởi vì anh yêu thíchtôi sao?” cô thẳng thắn hỏi.

Hạ Lập Dương ngơ ngác mộtchút, sờ sờ đầu của nàng, khéo léo hỏi ngược lại: “Cô hi vọngtôi thích cô sao?”

Cô thích Hạ Lập Dươngsáng sủa, lạc quan, khôi hài, nhưng hôm nay đối với hắn, cũng chỉ còn lại cócảm giác là bạn bè. Tô Phân từng nói qua cô cùng Hạ Lập Dương là không thể nào,hiện tại cô cũng đồng ý, không có trải qua gần gũi, thích kỳ thật phi thườngyếu kém bạc nhược, rất dễ dàng biến mất.

Mạc Tử Nhân lập tức lắcđầu, cảm tình tại trên mặt, cô chưa từng nghĩ tới muốn một lúc nhiều màu vẽ,chỉ thích có một, chuyên chú yêu một người mà thôi.

“Thật cao hứng chúng tacó cùng nhận thức, trước tiên là như vậy đi, tôi bây giờ phải đi rồi…… Đúngrồi, việc này ngàn vạn đừng để cho anh họ tôi biết, người kia lòng dạ vôcùng hẹp hòi, nếu như anh ấy hiểu lầm, xui xẻo nhất chính là tôi.”

Ách…… Thực không xong,Hạ Anh Đông đã biết…… Cô có nên hay không nói trước cho Hạ Lập Dương, làm chohắn chuẩn bị tâm lý, nhưng Mạc Tử Nhân mới ngẩng đầu lên, người trước mắt đãkhông thấy bóng dáng.

Hành động thực nhanh!Thôi, chờ hắn trở lại nói sau cũng được, cô hít sâu một hơi, vững vàng khốngchế cảm xúc phập phồng quá lớn vừa rồi, cũng quyết định nên giải quyết vấn đềtrước mắt, cô tột cùng nên vẽ gì cho cái vách tường này đây?

Cái hẻm nhỏ, cái hẻmnhỏ…… Tên quán thật tốt, hơn nữa cô cảm giác giống như đã nghe qua nơi nào…… A!Cô nghĩ tới, là –

Đang suy nghĩ đến một sựviệc, đột nhiên thân thể lại bị người khác vững vàng ôm lấy, Mạc Tử Nhân vộivàng không kịp chuẩn bị gì hết, lúc này cô mới nhớ ra mình đã quên khóa cửa,khẩn trương đang muốn hô to, lại đột nhiên ngửi được một cỗ mùi quen thuộc, đólà mùi cô chỉ ngửi qua ở một người, là mùi nước hoa nhàn nhạt cộng thêm một cỗhương vị tươi mát hòa quyện, ngoài ra còn có hơi thở, làm cô không thể nào quênđược.

Là Hạ Anh Đông!

Mạc Tử Nhân thoáng cáiđã quên phản kháng, lẳng lặng tùy ý anh ôm.

Môi của anh tại vành taicủa cô mè nheo, hơi thở ấm áp liền phun tại cổ của cô, làm cô không tự chủ đượcrụt rụt thân thể, nhưng như thế lại càng lâm vào trong ngực của anh.

Cô không thích cùng namnhân xa lạ có tiếp xúc thân mật như vậy, hết lần này tới lần khác Hạ Anh Đôngđối với cô hết thảy đều dừng đúng lúc, sẽ không để cho cô sinh ra phản ứng, đâygọi là hấp dẫn lẫn nhau sao?

“Tiểu Nhân, Lập Dươngcùng em là không thể nào…… Nên quên hắn đi!”

Anh chưa từng cùng MạcTử Nhân làm gì quá giới hạn, nhưng mỗi ngày cũng dành chút thời gian đi tới đâymột chút, chính là muốn ngẫu nhiên gặp gỡ cô.

Bởi vì cô vẫn không cóchủ động gọi điện cho anh, mà anh lại không muốn bức cô quá mức, chỉ đành phảitiếp tục chậm rãi mà tiến. Nhưng vừa rồi lúc nhìn thấy Lập Dương ôm lấy cô, anhthật sự nghe thấy thanh âm cắn răng của chính mình, nếu không phải biết cá tínhcủa Lập Dương, anh sợ đã xông vào động thủ, một khi chuyện dính dáng đến cô, lýtrí của anh luôn không thể khống chế được.

“Vì cái gì…… Anh lại yêuem?”

“Vì cái gì anh không thểyêu em?” Ôm cô cảm giác thực ngọt ngào,anh không muốn buông ra chút nào.

“Em lớn lên rất bìnhthường, cũng không có sở trường đặc biệt gì. Dựa vào điều kiện của anh tốt nhưvậy…… Em thật không xứng với anh” Nói xong lời cuối cùng, cô rũ mắt xuống, rõràng khắc sâu sự chênh lệch giữa hai người.

Hạ Anh Đông càng ôm chặtcô hơn, phảng phất như muốn không để chút không khí nào trở thành khoảng cáchgiữa hai người. “Nếu em rất đẹp, vóc người đẹp, lại có thêm một đống ưu điểm,nhưng quan trọng nhất là anh không thích em, những ích lợi kia thì có ý nghĩagì nữa? Tiểu Nhân, anh thích chính là em, đối với em động tâm, chỉ có thể nghĩtới em. Anh cảm thấy rằng khi thích sẽ bỏ qua được hết thảy, nếu không thích,mặc kệ em có hoàn mỹ như thế nào, với anh mà nói cũng chỉ là một người xa lạ.”

Lần đầu tiên, do anh gặpcô không đúng lúc, cho nên bọn họ không có cùng xuất hiện. Còn lần này, bọn họlại được gặp lại, nên anh sẽ không buông tay lần nữa.

“Em…… Có tốt như vậysao?” cô cũng đỏ mặt.

“Đương nhiên, không cótính a dua, em rất kiên trì cùng nhẫn nại, sẽ không dễ dàng bị tình cảnh khókhăn mà đánh ngã, kiên cường lại thiện lương, luôn làm chuyện ngoài dự đoán củangươi khác…… Anh chính là thích em như vậy.”

Di? Như thế nào nghe HạAnh Đông nói những lời này, giống như anh rất hiểu rõ cô vậy.

“Cái kia…… Có thể haykhông thả em ra trước? Em, em thật không thể thở nổi.” Đương nhiên không phảilà Hạ Anh Đông ôm quá chặt, mà là chỉ cần anh dựa gần, cô sẽ cảm thấy thật khẩntrương.

“Xin lỗi.” anh vội vãbuông cô ra.

Mạc Tử Nhân hít một hơithật sâu, đợi cho cảm giác khẩn trương lắng xuống mới xoay người đối mặt với HạAnh Đông. “Anh Đông…… Vừa rồi là em hướng Hạ Lập Dương tỏ tình.” Thành thậtthừa nhận.

Anh vừa nghe, thiếu chútnữa không kìm được nổi lên bão tố.

“Em nghĩ cần phải thẳngthắn đối diện với cảm giác của mình, em nghĩ muốn kết thúc tất cả mới có thể bỏqua quá khứ, sau đó tiếp tục đi lên phía trước….Anh nói đúng, em cùng Hạ LậpDương là không thể nào, là vì hình như, hình như em có điểm thích anh……”

Bây giờ là như thế nào,không phải là cô cho anh ngồi tàu Yun-night Speed (*)kích thích đấy chứ? “Chonên ?” cô khẩn trương, anh so với cô còn muốn cuống cuồng hơn.

(*tàu Yun-night Speed: tàu siêu tốc)

“Em thầm mến Hạ LậpDương bốn năm, kết quả sau khi cùng anh ấy thực sự tiếp xúc, mặc dù anh ấy rấttốt, nhưng cảm giác của em đối với anh, đối với Lập Dương lại thay đổi, điềunày làm em phát hiện thì ra là em chỉ thích ở vẻ ngoài, hiện tại…… Anh nói yêuthích em, cho nên em nghĩ, em nghĩ nếu như anh không phản đối, em nghĩ hay cùnganh thử một lần vậy, được không?” Nếu không bước thêm bước này, cô vĩnh viễnkhông cách nào xác nhận được Hạ Anh Đông, có phải hay không là một nửa kia củacô, cô nguyện ý vì Hạ Anh Đông mà bạo gan một lần.

Hỏi anh có nguyện ý haykhông ư, anh làm sao có thể có cái khác đáp án được chứ. “Tiểu Nhân, anh có thểhay không……”

“Ừ?” Cô ngước đầu, vẻmặt ngờ nghệch nhìn qua anh.

Thật là đáng yêu, Hạ AnhĐông lập tức cúi người ôm hôn cô, đầu lưỡi làm càn thăm dò vào trong miệng củacô, hấp thu tư vị ngọt ngào trong ấy.

Anh lúc liếm lúc cắn,hành động chọc cho Mạc Tử Nhân choáng váng cả đầu óc, hoàn toàn không biết phảnkháng như thế nào.

Rốt cục thành công độtphá lòng của cô, lấy được sự đồng ý của cô, bức tường chắn giữa hai người cuốicùng đã được phá bỏ, quả nhiên anh có thể giống như lời hứa hẹn lúc trước– muốnlàm gì thì làm.

Anh nghĩ cô có lẽ phảisuy nghĩ thật lâu, khoảng chừng năm năm. Kí ức lúc đầu gặp mặt chỉ là nhàn nhạtmà thôi, nhưng lại ngẫu nhiên tưởng niệm, vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ quênđược, dù sao có một điều rất rõ ràng là trừ bỏ lần đó không có thêm lần nào nhưthế nữa? Qua nhiều năm, anh thủy chung không cách nào có thể nghiêm túc đối đãivới bất kỳ một nữ nhân nào, luôn là gặp một người quên một người, về sau mớihiểu thì ra là anh chỉ muốn tìm bóng dáng của Tiểu Nhân trên người nữ nhânkhác, bất đắc dĩ là không có một người nào có thể làm cho timanh đập thìnhthịch, anh mong muốn nhất vẫn là cô.

Mà một khi anh lấy được,sẽ lấy toàn bộ, và tuyệt đối không lại buông tay một cách dễ dàng được. Vô luậnlà thân thể của cô, lòng của cô, anh đều muốn tất cả, không có bỏ sót.

Bỏ mặc đầu lưỡi nhấmnháp, tay của anh to gan thăm dò vào trong quần áo của cô, ôn nhu lại tra tấnxoa nắn lấy vùng tròn trịa căng mịn của cô, dẫn dắt cô phát tiếng thở ưm ưm.

Một giây sau, anh càngkhông kiêng nể kéo cổ áo của cô xuống, đem mặt vùi sâu vào ngực của cô, lập tứcin lên những vết ấn ký làm cho người ta đỏ mặt, tim đập liên hồi.

Dục vọng nam tính đóikhát muốn chiếm lấy vùng đất mềm mại nữ tính của cô, anh muốn cô đến độ sắpđiên rồi, không ngừng ma sát thân thể yếu ớt của cô, muốn đi vào trong cơ thểướt át kia, để hoàn toàn chiếm hữu cô.

Mạc Tử Nhân cảm giácchính mình cần phải phản kháng, không thể để tùy ý anh muốn làm gì thì làm,nhưng là tay chân của cô giống như bị trói chặt không thể nào nhúc nhích được,chỉ có thể vô lực dựa vào anh.

Bộ dáng của cô giống nhưngười uống rượu say, nhìn vào trong mắt Hạ Anh Đông, làm cho anh đột nhiên ýthức được rốt cuộc mình đã làm cái gì mà thấp giọng chửi bới, vội vàng thay côsửa sang lại tốt quần áo.

Mạc Tử Nhân cũng ổn địnhlại tâm trí, xem một chút chính mình, lại xem một chút Hạ Anh Đông, thoáng chốctrừng to mắt, một bộ dạng giống như mới vừa khôi phục lý trí, cầm chặt y phụccủa mình.

Vừa rồi, vừa rồi là phátsinh chuyện gì? Như thế nào biến thành như vậy?

“Xin lỗi, anh quá nóngvội.” anh dùng lực vò đầu tóc, cảm thấy phi thường băn khoăn. “Bởi anh thật caohứng.”

Nhìn qua cánh môi bịmình hôn đến sưng đỏ, anh càng cảm thấy mừng rỡ.

“Không có gì, không quanhệ.” cô chỉ là không nghĩ tới động tác Hạ Anh Đông sẽ nhanh như vậy.

Quái dị hơn chính là côthật sự một chút không vì hành động của anh mà cảm thấy phản cảm, như vậy cóphải hay không là quá tùy tiện?

Anh thay cô sửa sang lạivài sợi tóc hỗn loạn, nhẹ nhàng tại trên má cô in lên một cái hôn ôn nhu, sauđó nâng lên vết thương trên tay phải của cô hôn nhẹ.

Mạc Tử Nhân vội vànggiải thích “Đây không phải là em tự tử.” Quá nhiều người hiểu lầm rằng cô từngtự sát, cho nên muốn hướng anh nói rõ ràng.

“Anh biết rõ…… Bởi vìanh tin tưởng em sẽ không dễ dàng bị khuất phục.” Vốn là anh sợ cuộc sống saulưng anh sẽ quấy rầy đến cuộc sống cuộc sống đơn thuần của cô, kết quả là côlại chủ động đến bên cạnh anh, khó mà có cơ hội như thế, bảo anh làm sao camlòng buông tay cho được?

Anh đối với bất cứchuyện gì đều chưa từng do dự, duy nhất khi đối mặt với cô, thật sự làm cho anhkhông biết là nên nắm lấy hay là từ bỏ…… Anh không biết rằng có thể cho cô hạnhphúc không, có thể bỏ qua những hối tiếc trong lòng được không. Chẳng qua bâygiờ anh sẽ không chần chờ thêm nữa, nắm chắc tương lai cả đời mình. “Tiểu Nhân,anh nhất định sẽ đối với em thật tốt.”

Lời hứa của anh tựa nhưmột lời thề thốt.

************

Mạc Tử Nhân ngay cả bútcòn chưa đụng đến, lại bị Hạ Anh Đông mang đến nhà hàng ăn cơm, anh thật sự rấtbiết cách hưởng thụ mỹ thực, thông hiểu phương thức nhấm nháp mỹ vị, cô cảmthấy cùng anh ngồi ăn không chỉ có ăn no bụng, quan sát cũng là một cách hưởngthụ.

Hôm nay bọn họ đến mộttiệm bán mì sợi, ông chủ đến từ Nhật Bản, cưới vợ Đài Loan, ở chỗ này mở tiệmlàm ăn.

Cái quán này nho nhỏkhuất sâu trong góc hẻm, bên ngoài cũng không có gì bắt mắt, trong tiệm cũngchỉ có vài chỗ ngồi, còn lại thì phải xếp hàng dài đến tận cửa để ăn mì. Hạ AnhĐông hình như là quen biết ông chủ, bởi vậy mới miễn cưỡng có hai chỗ đứng.

Ghi món ăn xong, ánh mắtôn nhu của Hạ Anh Đông thủy chung rơi vào trên người của cô, làm cho cô độtnhiên cảm thấy đỏ mặt. Đặc biệt là khi nhớ tới chuyện vừa rồi phát sinh tại“Cái hẻm nhỏ”, cô thật muốn đào cái hố đem mình chui xuống đó.

Ánh mắt Hạ AnhĐông sâu kín thủy chung không rời bỏ cô, thật vất vả mới chiếm được bảo bốinày, trên mặt của anh đầy vẻ sung sướng, dường như không ai có thể phá hư tâmtình của anh.

“Anh, anh không cần phảivẫn nhìn chằm chằm vào em như vậy!” cô xấu hổ oán trách, anh liên tục nhìn, vịkhách bên cạnh cũng đang nhìn bọn họ, làm cô thật là khó khăn nói chuyện, đànhphải cúi đầu.

Hạ Anh Đông rất cao,chân lại dài, đành phải nghiêng người dùng khuỷu tay chống đỡ trên mặt bàn nângmặt nhìn cô. “Không nhìn em, anh sợ đây chỉ là nằm mộng, nháy mắt một cái, emlại sẽ biến mất không thấy đâu nữa.”

Năm đó bởi vì anh vướngbận nhiều việc, không có cách nào đi xem cô, đành phải nhờ chú thay anh ra taychiếu cố hai mẹ con cô, không nghĩ tới hai người lại thừa dịp ban đêm chạytrốn, làm cho anh không thể tìm ra tin tức. Hôm nay rốt cuộc tìm được cô, anhchỉ có thể đem người nhìn cho kĩ một chút.

“Em, em sẽ không biếnmất mà không thấy gì đâu.”

“Anh thích nhìn thật kĩem, nếu không em lại không thấy, lần này anh nhất định sẽ lại không tìm thấyem!”

Lại…… cô chú ý tới HạAnh Đông dùng từ lại này, làm cô không hiểu rõ, hay là anh đã dùng sai chữ rồi.

Hạ Anh Đông giống nhưcũng ý thức được chính mình quá mức “Nhiệt tình”, vội vàng nói sang chuyệnkhác. “Ông chủ quán mì này cũng chính là sư phụ của anh, tay nghệ của người rấttốt, ngay cả ở Đài Loan mà người Nhật Bản cũng hâm mộ tiếng tăm tìm đến.”

Mạc Tử Nhân nhìn nhìnbên ngoài, quả thật là một quán nhỏ nhưng rất đông khách

“Anh thật sự là đầu bếpsao?” Vừa vặn anh nói sang chuyện khác, cô cũng không muốn tiếp tục nói đếnnhững chuyện làm cô lúng túng.

“Anh thích nếm thức ăntươi, cho nên từng đến các nơi bái sư học nghệ, có Nhật Bản, Italy, nước Pháp,thậm chí còn đi Ấn Độ, bất quá luôn tìm không được hương vị anh thích nhất.Thức ăn ngon tuy là mỹ vị, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu cái gì…… Qua thật lâuanh mới hiểu được cái thiếu kia là cái gì, thì ra là anh muốn có cảm giác “Giađình”, anh hy vọng có thể có được nơi ăn cơm làm cho người ta cảm thấy ấm áp.”

“Kể từ sau khi cha mẹanh qua đời, anh đã không còn có thể cảm nhận được hơi thở “Gia đình”. Khicòn bé, thân thể mẹ của anh không tốt, cho nên ít khi xuống bếp, trong trí nhớcủa anh trong hai năm số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần như thếcũng làm cho anh ấn tượng sâu sắc, cho nên anh rất thích cảm giác gia đình, vàcó ý định kiến tạo lại cái loại không khí đó…… Nên mới có ý niệm mở ‘Cái hẻmnhỏ’” này.” Dù rằng cả nhà chú luôn xem anh như người nhà, nhưng anhvẫn luôncảm thấy có thiếu gì đó, muốn có một ngôi nhà hoàn toàn thuộc về mình.

“Mẹ của anh nhất định sẽcảm thấy vẻ vang vì anh bây giờ.” Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay của anh.

“Anh cũng hi vọng thế……”Tay của cô rất nhỏ, lại làm cho anh cảm thấy vô cùng ấm áp. “Tin tưởng có em,anh rất nhanh sẽ có một ngôi nhà của chính mình.”

“Ách……” Mạc Tử Nhân lạivì những lời anh chọc mà làm cho đỏ mặt. “Cái kia…… Em còn không hiểu ý của anhlắm?” Vội vàng nói sang chuyện khác.

“Hứng thú của anh là ăn,cho nên thích mở nhà hàng, trước mắt trong tay anh có năm nhà hàng, còn có mộtcái có thêm cửa hàng cà phê. Anh dự tính sang năm đi đại lục mở cửa tiệm, đếnlúc đó sẽ phải tốn thêm một chút thời gian ở đó, nếu như em đồng ý, anh hi vọngem có thể theo giúp anh một khoảng thời gian.” anh muốn hai mươi bốn tiếng đồnghồ đều trông thấy cô.

“Mẹ em một mình ở tạiĐài Loan, em sẽ không yên lòng về người ”

“Vậy thì anh cũng mangbác gái theo luôn.” anh nắm chặt tay của cô, không để cho cô rút lại.

“Anh, Anh Đông, anh bâygiờ đối với em tốt như vậy, vậy sau này thì sao, lỡ như em thành thói quen thìlàm sao bây giờ.” cô kể lể tình huống có thể phát sinh, cũng không có ý tứ lênán.

“Tương lai nếu như anhkhông thể đối với em tốt, vậy nhất định là anh rời đi trước…… Không quan hệ,anh sẽ dặn dò con trai tiếp tục chiếu cố em thật tốt, nếu là nó không làm được,anh sẽ đánh nó.”

Trợn to mắt chăm chúnhìn vào vẻ mặt thành thật của Hạ Anh Đông, lời anh ngọt ngào lọt vào trong tâmcủa cô, làm cô không tự chủ được, tưởng tượng ra một bức tranh tương lai hoàthuận vui vẻ. “Vì cái gì anh đối tốt với em như vậy?”

“Cô bé ngốc, không đốivới em tốt, chẳng lẽ em muốn anh đối tốt với những nữ nhân khác sao?”

Mạc Tử Nhân lại đỏ mặt.

Vừa vặn ông chủ tự mìnhbưng hai bát mì sợi tới, cô mới có thể đem khuôn mặt hồng hồng giấu ở sau mànsương mù màu trắng, làm bộ cố gắng ăn mì để che dấu tâm hoảng ý loạn, cũng cốgắng nghĩ làm sao để tránh cho động một chút là tình trạng đỏ mặt quẫn bách.

Kế tiếp chính là thờigian ăn mì, bởi vì mì sợi còn nóng ăn mới ngon, bọn họ mới yên lặng không nóichuyện, mà chuyên tâm ăn mì, cho đến khi trả tiền.

“Cái kia…… Anh Đông, embiết rõ tiền anh kiếm so với em nhiều hơn, nhưng em hi vọng giữa chúng ta cầncó sự công bằng, em không muốn chiếm tiện nghi của anh. Lần trước anh cũng đãnói, lần này đến lượt em mời khách, anh không phản đối chứ!” Cô cảm thấy trướctiên nên nói rõ ràng, miễn cho lại bị anh cướp đi tờ hóa đơn.

Hạ Anh Đông thẳng tayrút đi tờ giấy trên tay cô “Lần trước chúng ta là quan hệ bạn bè, mỗi người trảmột lần là rất công bằng. Nhưng hôm nay, em là nữ nhân của anh, đương nhiên anhmuốn chiếu cố em.”

“Chúng ta chỉ là bạn bènam nữ ……”

“Anh đem ngươi xem là vợcủa anh nam nhân thay nữ nhân của mình trả tiền là đạo lý hiển nhiên, đây làmột trong những gia huấn nhà anh, nếu như em có dị nghị gì, có thể đi tìm bacủa anh khiếu nại, tin tưởng ông ấy sẽ rất cao hứng thay em giải đáp .” anhcười đến xấu xa.

“Đúng là……” Muốn cô đitìm người đã vãng sinh* khiếu nại như thế nào a?

*người đã vãng sinh:người đã mất

Anh nghiêm túc nói:“Được rồi! Vì em nói muốn công bằng, anh đồng ý cho em thanh toán, nhưng anh cómột điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Dùng thẻ của anh, vềsau mặc kệ em đi đâu, đều có thể dùng nó để thanh toán.”

Mạc Tử Nhân vẻ mặt lạithất vọng, như vậy chẳng phải là cùng anh thanh toán không có gì khác biệt haysao?

“Ngoan ngoãn đi, đừng đểtâm vào mấy chuyện vụn vặt này, anh đối tốt với em là anh cam tâm tình nguyện,anh thương em, chiếu cố em sẽ làm tâm tình của anh rất tốt, anh cũng vậy chỉmuốn đối với em làm một người tốt…… Đương nhiên, tương lai còn có thể kể cả mẹem, anh sẽ chiếu cố hai người thật tốt, cho nên em đừng cùng anh phân chia rõràng như thế, vì em dùng tiền của anh sẽ làm anh càng cố gắng kiếm tiền…… Nếunhư em muốn dùng phương thức khác đối tốt với anh, anh cũng không phản đối.”anh nhướng cao mi, vẻ mặt có vài phần mập mờ.

“Là như thế nào đây?” HạAnh Đông có tiền nhiều như vậy, so ra cô thật kém, nên dùng phương thức gì đểđối tốt với anh đây?

Hạ Anh Đông ghé sát vàobên tai nàng, thấp giọng nói: “Trên giường.”

Oanh một tiếng, Mạc TửNhân khuôn mặt lại hoá hồng, thân thể lập tức lui về phía sau, đụng vào câycột, đau đến ôm đầu.

“Lão bà, đụng vào đâurồi?”

Đáng giận nha……“Em, emkhông phải là lão bà của anh!” Đầu rất đau, trong lòng thì rất loạn.

Mẹ cô luôn nói cá tínhcủa cô rất đơn thuần, phải tìm nam nhân ngoan ngoãn một chút mới thích hợp, kếtquả cô lại chọn một người đại bại hoại này — Hạ Anh Đông căn bản chính là khắctinh của cô, đem cô khắc đến sít sao.

Mạc Tử Nhân cố gắng biệnhộ, Hạ Anh Đông lại đem cả người cô ôm vào trong ngực, vẻ mặt yêu thương chỉ cóthể nói là hạnh phúc, làm cho vị khách cùng xếp hàng cũng âm thầm cười.

“Em đương nhiên là vợcủa anh nha!” Hạ Anh Đông thanh toán xong, như cũ ôm Mạc Tử Nhân hào phóng rờikhỏi quán mì.

Mạc Tử Nhân túng quẫnkhông dám ngẩng đầu giải thích, chỉ có thể núp ở trong ngực của anh làm bộkhông phát sinh chuyện gì.

Hạ Anh Đông khóe miệngnở nụ cười làm say lòng người, giống như gió mát mùa xuân, cái trời đông giárét trước đó dường như hoàn toàn tan biến.

Mạc Tử Nhân càng nghĩcàng thắc mắc tại sao cô luôn thất bại, nên ngẩng đầu lên hít thởkhông khí, nếu không nói không chính xác sau này sẽ bị anh liên tục xem thường,vì vậy cô hơi chút thối lui, vươn cao người, để có chút khí thế. “Cái kia…… Nếuquả thật muốn em gả cho anh, anh phải đem tất cả tài sản đều sang tên em, tiềnlương cũng phải hết thảy giao cho tem, về sau em sẽ mỗi tháng cho anh tiền tiêuvặt .”

Hắc hắc, cô cũng khôngtin điều kiện như vậy sẽ có người vui vẻ đồng ý, trừ phi người đó ngốc.

Hạ Anh Đông nghe vậy,lông mày giương lên, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong khoái trá, lậptức lôi kéo tay của cô đi lên phía trước.

Mạc Tử Nhân bị anh lôikéo đi, vẻ mặt khó hiểu.“Anh muốn dẫn em đi đâu?”

“Chỗ hộ chính sự vụ hìnhnhư còn chưa tan tầm, chúng ta đi đăng ký kết hôn trước, chuyện tài sản anhcũng sẽ lập tức xử lý, còn có chọn áo cưới, ngày lành tháng tốt tổ chức tiệccưới, cuối cùng chính là tuần trăng mật.” Kế hoạch anh đưa ra cực kỳ chu đáo.

Di? Cái gì?

Này…… Chẳng lẽ anh nghekhông ra là cô đang giả thiết, chứ không có hỏi anh ??

Anh cũng quá nhanh chânđi! “Đợi một chút, tem là nói nếu nha, không phải nói là hiện tại sẽ phải gảcho anh! ” Nếu không nói cho rõ ràng, chỉ sợ cô thật sự sẽ phải biến thành vợngười ta.

Bọn họ mới biết nhaukhông bao lâu, mới vừa trở thành bạn bè không có bao lâu, lập tức tiến vào hônnhân, chẳng phải qua nhanh sao, cô không có biện pháp tiếp nhận.

“Anh cảm thấy được giảthiết là vấn đề rất phiền toái, không bằng lập tức chứng thật, em mới thấy rõanh thành tâm, không phải sao?” Đây toàn bộ đều là thành ý của anh.

“Em, em tin tưởng anh,nên không cần chứng minh.” Cô nắm chặt lấy anh.

“Em đã tin tưởng anh,vậy chúng ta càng cần phải lập tức kết hôn, như vậy anh mới có thể danh chínhngôn thuận đem em mang về nhà .”

“Cái kia…… Để hôm nàođi! Chúng ta vừa mới trở thành người yêu, như vậy không quá nhanh sao, nói ramẹ em còn chưa biết anh.” Cô mang ra bia đỡ đạn cuối cùng, quả nhiên làm Hạ AnhĐông dừng bước.

Không biết là tại làmsao, Hạ Anh Đông không chỉ dừng bước lại, mà thần sắc còn có chút thay đổi.

“Phải a… Anh phải suynghĩ một chút đến tâm tình của bác gái, em nói đúng, là anh suy tính thiếu chuđáo, anh thấy choáng váng đầu, hay là từ từ sẽ đến đi!” Thâm tình nhìn cô mộtcái.

Mặc kệ anh muốn kết hônvới Tiểu Nhân bao nhiêu, trước tiên cũng phải được trưởng bối đồng ý cái đã,bởi vì anh hiểu rất rõ cô yêu mẹ bao nhiêu, có một số việc thực sự không thểgấp được, mà anh cũng không thể mất đi cô.

Anh hi vọng ánh mắt củacô chỉ luôn nhìn đến thân ảnh của anh, vĩnh viễn, vĩnh viễn như thế.