Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 252: Tôi Sẽ Không Gây Cản Trở Em Nữa



Edit & Beta : Đòe

Trước đây hắn đã từng nhìn thấy bộ dáng của Sầm Lễ trong tưởng tượng, nhưng khi hắn bước tới, đưa tay ra chạm vào thì người kia sẽ biến mất. Lần này phi thường chân thực, hắn thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng lửa giận trong mắt người kia.

"Tôi vẫn... bởi vì... tôi đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa." Ninh Tu Viễn khàn khàn giọng nói. Kiều Nguyên cười lạnh, "Ninh Tu Viễn, vì sao anh cứ luôn tự cho mình là đúng vậy?" Nghe thấy tiếng nói này, Ninh Tu Viễn sững sờ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Kiều Nguyên sẽ chủ động đến tìm hắn, cho dù là trước hay sau, mỗi lần gặp Kiều Nguyên, đều là hắn cố tình tạo cơ hội.

"Anh cho rằng nếu như anh giấu diếm chuyện này, tôi sẽ biết ơn anh sao? Hay là anh cho rằng nếu như gánh vác hết thảy trọng trách, bản thân sẽ trở nên vĩ đại? Những việc anh làm chỉ khiến tôi cảm thấy anh là một kẻ dối trá mà thôi."


Mặc dù đối phương đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng Kiều Nguyên cũng sẽ không áp đặt lên người hắn những tội danh hư vô, vậy Ninh Tu Viễn của trước đây và bây giờ có gì khác nhau? Bàn giao xong công việc cho phó tổng rồi nhờ trợ lý đặt vé máy bay, tới thành phố L cũng chỉ mất một tiếng rưỡi, Kiều Nguyên đã tới trại giam để gặp mặt Đinh Hạo.

So với vẻ kiêu ngạo lúc đầu, Đinh Hạo lúc ở trong tù thực sự khó khăn, dưới mi mắt hiện lên một vòng xanh đen, hai má hơi hõm xuống, sau khi nhìn thấy cậu, ánh mắt lộ ra một chút sáng ngời.

Đinh Hạo coi cậu như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, đối phương sẽ trả lời bất cứ điều gì cậu hỏi, tòa phán quyết Đinh Hạo vào tù vì tội lừa đảo, còn Kiều Nguyên thì cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Với thân phận của Đinh Hạo, làm sao có thể uy hiếp được ông chủ của Tường Vân, nếu như vậy thì mọi chuyện đã bại lộ rồi, đến lúc đó Kiều Nguyên mới hiểu rõ ràng đây chỉ là một cuộc giao dịch và cậu là đối ttượng được nhắm đến, bọ họ muốn bỏ thuốc hại cậu. Trách cậu gà mờ uống một hơi cạn sạch chén rượu, sau đó cậu cảm thấy như lửa nóng thiêu đốt toàn thân.


Là Ninh Tu Viễn nhìn thấy Đinh Hạo ở ngoài cửa, rồi phát hiện có điều không ổn, lập tức đạp cửa xông vào đưa cậu ra ngoài. Vài người trong số đó đã bị Ninh Tu Viễn đập cho hoảng loạn đầu óc, vì vậy không có gì lạ khi bọn họ muốn lấy Đinh Hạo ra làm bia chắn, trút giận. Chỉ bằng cách này, cậu mới có thể hiểu tại sao sau khi tỉnh dậy, mấy người đứng đầu công ty đang bàn bạc chuyện làm ăn tự dưng biến mất, ngay cả số điện thoại của Đinh Hạo cũng không gọi được, trong phòng chỉ có Ninh Tu Viễn.

Đinh Hạo bỏ thuốc kíƈɦ ɖụƈ vào trong chén rượu cậu uống, để cậu không còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi tỉnh táo lại. Nếu là Ninh Tu Viễn nhân dịp cháy nhà mà đi hôi của, bằng kinh nghiệm từng trải trước đây, cậu có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt về cơ thể mình, nếu không phát hiện ra bản thân đang mang thai, chỉ sợ cậu vẫn không thể xác định được Ninh Tu Viễn đã làm gì với mình.


Ninh Tu Viễn cũng không nói một lời nào với cậu về những gì đã xảy ra lúc đó.

Người đàn ông đẹp trai trước mặt hé môi, không chắc chắn hỏi, "... thật sự là em sao? "

Vừa rồi Kiều Nguyên còn chưa nhìn kỹ, ngày hôm nay người đàn ông này từ lâu đã mất đi khí chất thanh cao, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, nhưng không thấy hào quang của vẻ trang nghiêm ngày thường, làm cho người ta cảm thấy hơi u ám, lãnh đạm.

Ở dưới lầu, cậu hỏi người hầu Ninh Tu Viễn nằm ở phòng nào. Nếu có thể, cậu sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi nhà này nữa, nhưng cậu không muốn một ngày nào đó bản thân trở thành dáng vẻ mà mình căm ghét, Ninh Tu Viễn sống trong căn phòng cậu từng ở, cách bài trí của căn nhà vẫn như cũ. Giường của cậu vẫn ở cạnh cửa sổ.
Chỉ là thân phận của họ dường như đã bị đảo ngược hoàn toàn.

Ninh Tu Viễn thấp giọng ho khan hai tiếng, sức lực của hắn hiện tại có chút yếu ớt, phải mất lúc lâu mới có thể chắc chắn một chuyện mà người thường hiểu rõ.

Hắn dường như đang tự nói với chính mình," ... Tôi không có lừa dối em, ...Chỉ là tôi không muốn em lại phải trải qua những chuyện như trong quá khứ, em có thể tiếp tục làm một Kiều Nguyên vô ưu vô lo, đứng dưới ánh mặt trời, không sợ phải giao thiệp với người ngoài nữa, càng không lo vướng bận với đàn ông."

Ninh Tu Viễn trước sau nhớ rất rõ ràng, lúc trước Sầm Lễ đã từng nói gì với hắn.

Nhưng khi đó, hắn chỉ nghĩ cho chính mình, không bao giờ quan tâm đến người khác.

Nhiều đến mức hắn phải sống trong hối hận một thời gian dài, rõ ràng là họ có thể có một khởi đầu tốt, nhưng tại sao mọi thứ lại phát triển theo hướng tồi tệ như vậy.
Vì vậy, sau sự việc này, hắn muốn giấu không cho Kiều Nguyên biết. Cậu tâm cao khí ngạo, làm sao có thể ở vị thế thấp hơn, huống hồ khi ấy bọn họ còn chưa quen nhau, Ninh Tu Viễn cũng không muốn bọn họ bắt đầu từ việc tranh chấp mâu thuẫn. Hắn muốn xuất phát từ cảm tình, rồi sau đó thuận lý thành chương tiến đến gần hơn.

Chỉ là chưa kịp nước chảy mây trôi, Kiều Nguyên đã rời bỏ hắn.

Thanh âm Ninh Tu Viễn có hơi run run, nhưng Kiều Nguyên vẫn chăm chú nghe đối phương nói, tức giận lúc trước, vẻ mặt hèn mọn lúc giải thích xong không thể nào là giả được, cứ như vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, nhìn cậu đi tới, tay vươn ra muốn chạm vào cậu. Ninh Tu Viễn mở miệng gọi,"...Sầm nhi."

"..."

"Tôi rất nhớ em."

Kiều Nguyên đang định mở miệng châm chọc, giọng nói Ninh Tu Viễn càng trở nên nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, hòa cùng chất lỏng ẩm ướt như thể thấm đẫm máu, hắn chậm rãi vươn tay muốn ôm cậu vào lòng, nhưng sau đó lại dừng lại giữa khoảng không, qua hai giây thì buông xuống. Hắn bất an nắm chặt tay, nỗ lực khắc chế hành động của mình, sợ sẽ dọa đến người trước mặt.
"Tôi cũng không muốn làm phiền đến em... Nhưng tôi luôn không tự chủ được bản thân mình, không nên đi quấy rầy em...Tôi vẫn sợ một ngày nào đó nghe thấy tin báo em sẽ kết hôn. Tôi sợ mình sẽ phát điên mất."

Nếu hắn biết cuộc sống của Kiều Nguyên với người khác không tốt lắm, hắn sẽ lo lắng cho Kiều Nguyên, nếu hắn biết ... cậu sống rất rất vui vẻ với người khác, hắn sẽ tưởng tượng người đó là bản thân trong nỗi cô đơn dài đằng đẵng, lúc tỉnh lại thì ngồi buồn một mình. Hình phạt để lại cho hắn kiếp này cũng không hề giảm bớt, chỉ có thể kết thúc nếu hắn chết đi.

Kiều Nguyên mím môi, không lên tiếng.

Ninh Tu Viễn có chút ủ rũ, giọng nói dần yếu đi, "Tiểu Mặc rất ngoan...nó rất thích em, nếu tôi không còn nữa...chắc hẳn em sẽ chấp nhận nó."

"Nó rất thích đọc sách, các mặt chữ lần trước em dạy, bây giờ nó đều có thể đọc chính xác, nhóc con kia rất giống em.....Sau này nếu em có thời gian, có thể ở bên nó nhiều hơn..... Tôi sẽ không cản trở em nữa."
Ninh Tu Viễn đã tốn rất nhiều tâm sức mới nói ra được câu cuối cùng.

Kiều Nguyên không còn phải lo lắng khi nhìn thấy hắn sẽ nghĩ đến quá khứ đau buồn nữa, huống chi là lo lắng cho hắn, lúc đó mọi thứ liên quan đến hắn đều sẽ biến mất. Thấy hắn nói vậy, lông mày của Kiều Nguyên càng nhíu chặt lại, vẻ giễu cợt nơi khóe miệng cậu nhạt dần, trên mặt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

"Anh dựa vào đâu mà muốn sắp xếp cuộc đời tôi?" Kiều Nguyên hỏi.

Kiều Nguyên cười, "Ninh Tu Viễn, anh luôn thích áp đặt ý muốn của mình lên người khác, bất kể là trước đây hay bây giờ."

Nếu Ninh Tu Viễn nói cho cậu biết chuyện xảy ra ở trang viên, sau này cậu sẽ không có ác ý lớn như vậy với người này, về việc Ninh Tu Viễn trừng phạt Đinh Hạo và ông chủ của Tường Vân sau lưng, những điều này cậu có thể làm được bằng chính năng lực của mình, cậu không cần hắn, nhưng đối phương lại áp đặt lên người cậu.
Cậu là đàn ông, không phải hoa trồng trong nhà kính.

Mấy ngày trước, vì cứu cậu mà hắn bị thương ở lòng bàn tay, bởi vì động tác của Ninh Tu Viễn, miệng vết thương hình như lại rách ra rồi.

Kiều Nguyên giận dữ nói, "Anh đừng lộn xộn."

"Anh cho rằng biến mình thành bộ dạng này, sẽ chiếm được sự đồng tình của người khác?"

Ninh Tu Viễn lần này thật sự không phải vì muốn chiếm được thiện cảm mới làm vậy, nghe thấy Kiều Nguyên nói vậy, hắn ... chẳng lẽ vì cách cái chết không còn bao lâu, nên hắn mới sinh ra ảo giác chân thật đến vậy.

Nhưng Kiều Nguyên lại tiến lên phía trước, cầm lấy tay hắn nhìn vết trong trong lòng bàn tay.

"Thật sự là em sao ?" Ninh Tu Viễn không thể tin nổi hỏi.

Kiều Nguyên ngẩng đầu, như đang nhìn một thằng ngốc vậy.

Ninh Tu Viễn tự giễu cười cười, "Có khi lúc tỉnh lại sẽ không thấy em đâu nữa, em sao có thể xuất hiện ở đây được..."
Kiều Nguyên nhíu mày nói, "Tôi là Kiều Nguyên."

"Đây là Kiều Nguyên." Ninh Tu Viễn khẽ nhẩm lại trong miệng.

"Có thật là em không?" Ninh Tu Viễn hỏi.

"Giấc mộng hôm nay rất chân thật."

"Không phải mộng." Kiều Nguyên nói.

"Nhìn tôi này"

Vốn dĩ cậu tới đây là để hỏi tại sao Ninh Tu Viễn lại lừa dối cậu, thế nhưng hiện giờ cậu lại phải tranh luận với hắn những vấn đề tầm thường như này đây.

Ninh Tu Viễn còn cố ý vươn cánh tay tới trước mặt cậu, nhéo một cái.

Vẻ mặt Kiều Nguyên không tốt lắm, trực tiếp đập tay hắn.

Mu bàn tay đỏ lên, Ninh Tu Viễn nhỏ giọng xác nhận,"...là thật."

Hắn cẩn thận ngắm nhìn người trước mặt, không dám chớp mặt một cái, bộ dạng vẫn giống như lsuc cậu bỏ đi, mặc một cái áo khoác gió kaki, quần sẫm màu xắn lên hai gấu, đường nét khuôn mặt xinh đẹp như bước ra từ trong tranh, sắc mặt hơi tái nhợt nhìn gần hơn có thể thấy rõ vầng đen dưới mí mắt, hơi cau mày lại, nom có vẻ rất tức giận.
Mấy lời nói ra đều hết sức hèn mọn, từ cái lúc mà Kiều Nguyên đưa thẻ ngân hàng cho hắn, vạch rõ ranh giới với hắn, cậu hành động rất dứt khoát.

"Tôi muốn nói vài lời muốn với em, có được không?" Ninh Tu Viễn thật cẩn thận hỏi.

Kiều Nguyên nhướng mày, không biết là do Ninh Tu Viễn trông quá bi thương hay do cái gì khác, cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Ánh mắt Ninh Tu Viễn nhìn cậu sáng long lanh, hắn dừng lại vài giây trước khi nói. Hắn sợ nếu bây giờ không nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.