Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 117: Đau Đớn



Cậu đã phải chịu đau đớn quá nhiều, cũng không kém lần này.

Từ lần đầu tiên đã hoàn toàn phá hủy tam quan của cậu, Ninh Tu Viễn chỉ cần nổi lên hứng thú, sẽ lập tức gọi cậu tới, Sầm Lễ nhớ rõ một lần lào vào tiết thể dục, ở trong nhà vệ sinh nam, ngăn cách với bên ngoài chỉ bằng một cánh cửa.

Có mấy người đang trò chuyện chuẩn bị bước vào, cậu khẩn cầu đẩy Ninh Tu Viễn ra, nhưng bị hắn chặt chẽ chế trụ eo, bức cậu toàn thân run run rẩy rẩy.

Bên trong còn đốt huân hương, ngược lại cũng không có quá nhiều mùi khó ngửi, bọn họ đứng ở khu vực gần nhất, Ninh Tu Viễn giống như dùng đinh đóng chặt cậu lên người, khiến cậu nửa tấc cũng không động đậy được.

Lúc sau mấy người kia rời đi, Ninh Tu Viễn vói tay vào miệng cậu, khiến cậu không khép miệng lại được, sau đó nói," bớt làm bộ làm tịch trước mặt tôi, bọn họ đã đi rồi, cậu có thể rên rỉ."

Cậu đã sớm hận thấu xương người này.

Cậu nghĩ, thời gian như vậy, cũng sẽ không quá dài.

Nghe thấy lời cậu nói, Ninh Tu Viễn làm sao nhận nhịn nổi nữa, gập hai chân cậu lại, ngón tay dọc theo phần đùi trong, vuốt ve.

Một tay khác chống đỡ cơ thể mình, hơi cúi đầu, đầu lưỡi liếm láp phần ngực, bởi vì bị hắn dâm loạn, đầu ngực dựng thẳng. Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Hương vị rất ngọt ngào, cậu có muốn nếm thử không?"

"Không cần." Sầm Lễ nghiêng đầu sang một bên.

Ninh Tu Viễn làm sao sẽ nghe lời cậu, trực tiếp nắm cằm cậu ép quay sang, môi dán tới, sau đó cạy mở miệng cậu, để hắn có thể dễ dàng thâm nhập vào trong hơn. Nuốt hết tiếng rên nức nở của người kia vào bụng. Bàn tay còn lại cũng không nhàn nhã.

Ánh trời ngoài cửa sổ, dần biến thành một mảnh chiều tà, lại chậm rãi, ngả sang màu đậm biến thành bầu trời tối đen.

Sầm Lễ rất lâu vẫn chưa tỉnh lại.

Tuy rằng nhiệt độ tăng lên không ít, nhưng tới chạng vạng, không khí khô nóng cũng phải giảm xuống, toàn bộ quá trình cửa sổ vẫn luôn rộng mở, nơi này bất quá là tầng hai, nếu có người đứng xa chút, nói không chừng đều có thể thấy được hai người bọn họ đang làm gì.

Sầm Lễ da mặt rất mỏng, trước kia chỉ cần hơi dựa gần Ninh Tu Viễn một chút, cậu đều sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng hôm nay, nội tâm cậu lại rất bình tĩnh.

Bị phát hiện thì làm sao, dù sao đám người trong nhà, không ai không biết quan hệ giữ cậu và Ninh Tu Viễn.

Cậu không quá để ý đến thanh danh.

Ninh Tu Viễn khoác cho cậu một chiếc áo mỏng, liền ôm cậu từ thư phòng đi ra ngoài.

Có một hâu gái đang dọn dẹp ở hành lang, nghe thấy tiếng mở cửa liền liếc mắt qua nhìn bọn họ, sau đó lại mặt đỏ tai hồng cúi gằm đầu xuống.

Động tĩnh này, Sầm Lễ tất nhiên là biết, cậu thậm chí còn không thèm trốn tránh.

Một đoạn đùi trắng nõn lộ ra ngoài, mang theo khong ít dấu vết hoan ái, người sáng suốt nhìn thấy sẽ biết ngày bọn họ ở trong thư phòng làm loại chuyện gì, giờ cơm chiều, bọn họ cũng không xuống ăn.

Ninh Tu Viễn ôm cậu vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, diện tích bồn tắm rất lớn, hai người đàn ông trưởng thành cùng ngồi vào cũng sẽ không cảm thấy chặt chội.

Hơi nước tràn ngập căn phòng, Ninh Tu Viễn đặt chân Sầm Lễ lên thành bồn tắm.

Toàn thân Sầm Lễ cứng đờ.

Ninh Tu Viễn ôn thanh nói," sẽ không làm nữa, chỉ muốn giúp cậu làm sạch bên trong."

Loại hành động này, Ninh Tu Viễn trước kia căn bản sẽ không thèm làm, mỗi lần đều là dùng xong, sẽ vứt bỏ một bên, nghĩ đến cậu thì sẽ gọi điện thoại cho cậu.

Lúc ấy cậu sợ nhất phải nhận cuộc gọi hay tin nhắn của Ninh Tu Viễn, nếu cậu không kịp thời trả lời, đối phương sẽ cho cậu biết thế nào là trừng phạt, tra tấn cậu càng ác liệt hơn.

Sầm Lễ khép hờ hai mắt, cố tình xem nhẹ động tác trên người của hắn.

Cậu nghĩ, thân thể này đã không còn là của cậu nữa.

Sau khi giúp cậu rửa sạch, Ninh Tu Viễn liền cầm tới một chiếc khăn lông khô, lau sạch nước trên người Sầm Lễ, chỉ là những dấu hôn được lưu lại đó, sẽ không dễ dàng biến mất.

Ninh Tu Viễn chưa từng chăm sóc cho ai, đến Sầm Lễ cũng là lần đầu tiên, giúp Sầm Lễ mặc quần áo rộng hơn chút, như vậy mới không thắt chặt bụng.

Bụng bị căng da, trừ bỏ vùng bụng lớn lên, mấy chỗ khác đều không thay đổi gì, giống như đống đồ bổ kia uống vào là để nuôi mỗi chỗ đó vậy.

Ninh Tu Viễn sai người hầu bưng bữa tối đến, sau đó mang vào phòng.

Đồ ăn phong phú, muốn gì sẽ có người bê tới tận tay, phòng ngủ sạch sẽ rộng rãi, quần áo đều là loại tốt nhất, mỗi ngày đều có người hầu hạ, hơn nữa Ninh Tu Viễn cũng sẽ thường xuyên chăm sóc cậu.

Cuộc sống đầy đủ không thiếu thứ gì

Trong mắt người ngoài, là một khung cảnh rất hài hòa.

Ninh Tu Viễn thấy cậu mệt, thậm chí còn săn sóc bưng chén lên đút cho cậu.

Ninh Tu Viễn nói, "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Sầm Lễ lắc lắc đầu, cậu cũng không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy có áp lực đè nén, cuộc sống càng an tĩnh, cậu càng thấp thỏm.

Ninh Tu Viễn xoa xoa bụng cho cậu, nói, "Tôi hình như cảm nhận được con đang đạp."

Vẻ mặt Ninh Tu Viễn hiện rõ sự vui sướng, càng dán tới gần Sầm Lễ hơn, trên người cậu tản ra mùi sữa nhàn nhạt, hắn rất thích thú.

"Đến lúc đó, cũng sẽ tìm một nơi bên ngoài nhốt tôi lại sao?" Sầm Lễ thanh âm rất nhẹ.

"..."Ninh Tu Viễn ngây ngươig.

Lông mi Sầm Lễ hơi rũ xuống, nói, "Tùy anh vậy, như Giang Ngôn đã từng nói, loại người như tôi xác thật không đáng nhắc tới sớm hay muộn cũng sẽ có ngày anh chán ghét tôi, còn tôi thì cái gì cũng không có."

Ninh Tu Viễn nói, "Tôi sao có thể chán ghét cậu được."

" Chuyện sau này, không ai lường trước được điều gì."

"..." cũng nên cẩn thận suy xét đến tương lai, kỳ thật Ninh Tu Viễn cũng không nghĩ tới sẽ có người nào khác nữa, hắn muốn ở bên Sầm Lễ, đêm chung chăn chung gối, điều này khiến hắn cảm thấy bọn họ rất giống một đôi vợ chồng ân ái.

Chuyện Giang gia Ninh Tu Viễn rất quyết tuyệt, qua mấy ngày, Ninh Kỳ gọi điện thoại tới.

Trong điện thoại, Ninh Kỳ không tỏ rõ thái độ ra sao, chỉ nói," Chú Giang của con dù sao cũng từng nhìn con lớn lên, làm người vẫn nên chừa một đường sống."

Ninh Tu Viễn né tránh đi đề tài này, vốn Ninh Kỳ không tới tìm hắn, hắn cũng sẽ tới tìm Ninh Kỳ.

"Ba, tôi nghĩ chờ Sầm Lễ sinh con xong, sẽ kết hôn với cậu ấy." Hôn sự này hắn đã tính toán rất nhiều, hắn còn rất muốn dùng mối hôn nhân này để trói buộc Sầm Lễ.

"Con nói sao?" Ninh Kỳ hỏi.

"Tôi nói, chờ Sầm Lễ sinh con xong tôi sẽ kết hôn với cậu ấy, tôi muốn ở bên cậu ấy." Ninh Tu Viễn lặp lại một lần nữa.

"..."Ninh Kỳ không lên tiếng.

"Kỳ thật cấu tạo cơ thể cậu ấy, không khác phụ nữ lắm, cậu ấy có thể sinh con, nếu một đứa cháu mà ba vẫn thấy không đủ, vậy thì để cậu ấy sinh thêm mấy đứa nữa, vừa lúc trong nhà sẽ rất náo nhiệt, hiện tại cậu ấy rất nghe lời, cũng sẽ không đi kiếm chuyện, đến lúc đó để cậu ấy ở nhà sinh con cũng tốt."

Nhắc tới vấn đề này, Ninh Kỳ mới mở miệng, "Cứ chờ đứa nhỏ ra đời rồi lại nói sau." Sau cùng chuyện đàn ông có thể mang thai cũng rất hiếm lạ, ai biết được đứa nhỏ này sinh ra sẽ thế nào, có khỏe mạnh hay không.

"Được thôi, chuyện của Giang gia không phiền ngài nhúng tay, tôi cũng không muốn cậu ấy phải gặp nguy hiểm nữa."

Khả năng Ninh Tu Viễn không biết được rằng, suy nghĩ của hắn đã bị Sầm Lễ dắt mũi.

Thương trường như chiến trường, Ninh Kỳ chỉ hỏi Ninh Tu Viễn một câu thôi, sẽ không có ai thấy lợi mà không tóm lấy, rốt cuộc Ninh gia cũng đã giúp Giang gia quá nhiều rồi, là do Giang gia làm lớn chuyện trước, ngoài miệng tuy rằng không nói, ông ta ngược lại rất muốn ôm đứa cháu này.

Ngày sinh dự tính là vào cuối tháng chín, thời gian trôi đi cũng đã sắp một năm.

Năm trước là vào tháng 11, Bạch Thành Úc nói cho Sầm Lễ biết cậu đã mang thai, sau đó lại bỏ đi đứa nhỏ này, không bao lâu, bị Ninh Tu Viễn phát hiện, sau đó bức bách cậu mang thai thêm lần nữa.

Bởi vì khoảng cách mang thai hai lần quá ngắn, đứa nhỏ này khó mà giữ được.

Trước ngày sinh dự tính một ngày, Ninh Tu Viễn giảm bớt công việc tới chăm cậu, tính lại, sinh viên năm 4 đại học L ít nhiều cũng đã ra ngoài thực tập, đối với sinh viên mới bước ra đời, hết thảy vẫn là những trang giấy trắng.

Rõ ràng tuổi tác không kém bao nhiêu, người khác phải nỗ lực cả đời, cũng chưa chắc đã có được một cuộc sống thư thái, nhưng Sầm Lễ càng ngày càng cảm thấy mình như một ông già vậy.

Để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày trước ngày dự sinh, Ninh Tu Viễn đều ở lại bệnh viện với Sầm Lễ.

Đại khái là lo lắng chứng trầm cảm sau sinh, nếu Bạch Thành Úc không có ca, cũng sẽ tới phòng bệnh Sầm Lễ trò chuyện với cậu.

"Sắp vào thu rồi." Sầm Lễ nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, cũng không nhúc nhích.

Bên ngoài lá cây vàng khô rụng đầy đất, xếp chồng thành một lớp dày, năm trước cậu tới bệnh viện làm phẫu thuật, là vào đầu đông, cây cối hai bên đường trụi lủi cành khô.

"Thời gian trôi qua rất nhanh, bất quá chỉ cần vượt qua cái giá rét của trời đông, vạn vật đều sẽ sống lại." Bạch Thành Úc nói, "Tu Viễn hiện tại đối xử với cậu rất tốt, hai người thật sự sẽ kết hôn sao?"

"Ừ." Sầm Lễ nhàn nhạt cười," Anh có cảm thấy tôi rất hèn hạ không?"

"Đương nhiên là không" Bạch Thành Úc chỉ là cảm thấy quá mức buồn cười, Sầm Lễ ở trước mặt anh ta, vẫn rất kháng cự Ninh Tu Viễn, nhưng đột nhiên, hai người lại thông báo sắp kết hôn.

"Tôi cảm thấy rất hèn." Sầm Lễ lo lắng nói," nhưng tôi không còn cách nào khác."

Quyền lợi cùng tiền tài, cậu đều kém xa Ninh Tu Viễn, về thể lực, cậu càng không phải đối thủ của hắn, cậu chỉ có thể ti tiện như vậy, mới tìm được cách trả thù duy nhất.

Vào ban đêm quần Sầm Lễ ướt một mảng lớn, giống như có thứ gì đó, dọc theo đùi chảy xuống.

Ninh Tu Viễn vội vàng gọi bác sĩ.

Đỉnh đầu là ánh đèn chói lọi, thuốc gây tê từ sau lưng ập tới, sau khi thuốc ngấm vào, phần bụng dâng lên một cảm giác rất đau đớn.

Ninh Tu Viễn đứng bên ngoài phòng cấp cứu, trong đầu tự hỏi một đống nhân sinh, thẳng đến khi nghe thấy tiếng khóc nỉ non bên trong, qua một hồi lâu, hộ sĩ mới bế bé con đi ra cho hắn nhìn, nói, "Là bé trai."

Đứa nhỏ mới sinh da vẫn còn nhăn nheo đỏ hỏn, nhưng Ninh Tu Viễn cảm thấy nhóc con rất xinh đẹp.

Đây là bé con Sầm Lễ sinh cho hắn.