[BHTT] Tôi Nhận Tội, Thưa Quý Toà

Chương 30



"Mẹ kiếp! Thả tôi ra!"

"Bang, bang, bang, bang!"

Bành Vũ gầm lên và dùng hết sức lực rung chuyển các thanh sắt. Cô không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình huống như vậy. Cô không trách Tống Tĩnh Tử, không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra vậy? Người phụ nữ chết tiệt đó lại lấy Tống Tĩnh Tử làm quân cờ. Đối phương đã nói gì?

"Mẹ kiếp, xét xử tôi! Chỉ có Chúa mới xứng đáng phán xét tôi!"

Bành Vũ giận dữ nhìn những người cảnh sát bên ngoài song sắt và hét vào mặt họ:

"Trả lại điện thoại cho tôi! Tôi muốn gọi cho bạn tôi!"

"Ầm! "

"Sao lại làm ầm lên như vậy!"

Một lời mắng mỏ nghiêm khắc đột nhiên khiến Bành Vũ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, cô nhìn người vừa đến thì thấy cô ấy đang mặc đồng phục cảnh sát, hai tay giơ lên. Ngồi khoanh chân ở một chiếc bàn cách đó không xa, trên tay cô một cuốn sách vừa ném xuống đất, tiếng động lớn vừa rồi là do cuốn sách bị ném xuống.

"Cô không nhìn thấy dòng chữ ở đây sao!?" Hoàng Dận Khanh chỉ vào khẩu hiệu "Không ồn ào" dán trên tường, "Cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn giống như một đứa trẻ không có đầu óc, sủa khắp nơi. Cô là chó à? "

"Cô! Cô là ai!?"

Bành Vũ giống như châm một quả thuốc nổ có thể nổ bất cứ lúc nào, nhưng khi đối phương nói ra thì chỉ đổ thêm dầu vào lửa.

"Tôi nhất định phải làm ồn đó, thế thì cô có thể làm gì? Nếu có thể, hãy giết tôi đi! Trên thắt lưng cô không phải là có súng sao? Tiến lên! Nhắm vào đây!" Bành Vũ chỉ vào thái dương của mình.

"Hahahahaha——" Hoàng Dận Khanh đứng dậy và nhìn Bành Vũ, "Cô thật táo bạo, nhưng sẽ không có ai khen ngợi sự dũng cảm của cô."

"Đừng nói nhảm nữa và trả lại điện thoại cho tôi. Tôi muốn tìm luật sư! " Bành Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có quyền lấy lại điện thoại của mình."

"À?" Hoàng Dận Khanh ánh mắt như một kẻ ngốc, "Sau khi bước vào hàng rào sắt, cô là một công dân cấp thấp. Nếu cô không muốn đau khổ, phải nghe lời tôi và im lặng."

"Chết tiệt !"

"Tôi vẫn đang xem bằng chứng về cô. Tôi không ngờ cô lại vẽ ra thứ đó." Hoàng Dận Khanh nhặt cuốn sách từ dưới đất lên, Bành Vũ vừa rồi không để ý đến nó, khi cô nhìn kỹ hơn, cô nhận ra cuốn sách Hoàng Dận Khanh đã đọc trước đó chính là bộ truyện tranh cô vẽ.

"Không phải việc của cô!"

Nhìn thấy cai ngục đang đọc truyện tranh mình vẽ, Bành Vũ vô thức cảm thấy xấu hổ và đỏ mặt. Trong truyện tranh có quá nhiều cảnh 18+, cho dù chưa từng đọc sách hay tiếp xúc thật với điều này. Nhưng tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng trực tiếp bằng cách nhìn vào hình ảnh.

"Em đang đỏ mặt đấy."

"Câm cái miệng hôi hám của mày lại đi, con khốn!"

"Nếu có cơ hội, tôi sẽ cho em vẽ cơ thể trần trụi của tôi. Tôi có một thân hình tuyệt vời đấy."

"Cái quái gì..." Nứu răng của Bành Vũ gần như đã bị hỏng.

"Quản giáo Hoàng! Xin hãy hộ tống tù nhân ra xe."

Bành Vũ bị một giọng nói ngoài cửa cắt ngang khi cô đang chửi bới. Hoàng Dận Khanh nháy mắt với Bành Vũ, sau đó bước ra cửa, quay lại nói với Bành Vũ:

"Dựa vào nội dung trong sách, tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm gặp nhau. Không sao cả, lúc đó tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho em."

Những gì Hoàng Dận Khanh nói trước khi rời đi chắc chắn là một đòn nặng nề. Cuối cùng cô cũng bị bắt, còn những họa sĩ hay nhà văn khác thì sao? Họ đều có thể bị kết án tù có thời hạn, mức án tối đa lên tới mười năm, cô không thể tưởng tượng được rằng tuổi trẻ của mình sẽ bị tiêu hao trong nhà tù lạnh lẽo.

"Tại sao ? Tại sao ?"

Bành Vũ liều mạng lắc các thanh sắt cho đến khi kiệt sức, điều chờ đợi cô là phán quyết của tòa án.

Tống Tĩnh Tử từ hôm qua tâm tình không tốt, xem được tin tức ngày hôm qua nói rằng cảnh sát đã đóng cửa triển lãm truyện tranh, một số lớn họa sĩ vẽ truyện tranh khiêu dâm đã bị bắt, những người liên quan cũng bị tống vào tù. Tệ nhất chính là Bành Vũ, cô ấy là người giỏi nhất trong số các họa sĩ Bách hợp. Nếu xem xét cẩn thận, sẽ phát hiện ra rằng cô ấy có liên quan đến một âm mưu lớn hơn, và mục tiêu là nhắm vào cô ấy.

Trên mạng đang có rất nhiều tranh luận về vấn đề này, nhiều người nói về việc tại sao không có hệ thống phân loại và tại sao người lớn không được xem những thứ thuộc về người lớn. Bức tranh của họa sĩ không gây hại cho bất cứ ai, kể cả những người tham gia triển lãm truyện tranh. Ngoài việc bị nghi ngờ trốn thuế, còn có chuyện gì nữa?

Cư dân mạng luôn nhớ đến tác giả bị kết án mười năm tù, về vấn đề này, họ càng lo lắng hơn cho những người sắp bị kết án cũng như những người tổ chức triển lãm truyện tranh.

Tuy nhiên, trên mạng không hề đề cập đến Tống Tĩnh Tử, cũng không có báo cáo nào về Khổng Thắng Nam, tuy nhiên Tống Tĩnh Tử biết rằng điều này chắc chắn là do tòa án hoặc cảnh sát không tiết lộ người cung cấp thông tin vì lý do an toàn. Tất cả những người có liên quan đã bị bắt tại hiện trường đã nhìn thấy Tống Tĩnh Tử và còn có một số bạn bè của nàng, tuy chưa gặp mặt trực tiếp nhưng những cư dân mạng mà nàng biết trước đó chắc chắn cũng nằm trong số những người bị bắt.

Nàng thật có lỗi với họ, lẽ ra họ không đáng bị như vậy, cũng không nên bị bắt, họ không hề làm gì sai cả! Vấn đề hoàn toàn nằm ở sự thiếu hoàn hảo của hệ thống pháp luật và sự quản lý lười biếng chết tiệt này!

Nếu không có luật lệ như vậy, Khổng Thắng Nam sẽ không bao giờ bắt được Bành Vũ, nàng cũng không hiểu nổi giữa Khổng Thắng Nam và Bành Vũ rốt cuộc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có lẽ là vì lần trước nàng mời cô ấy đến nhà dạy nấu ăn, Khổng Thắng Nam đến bây giờ vẫn còn giận à?

"Làm sao bây giờ! Làm sao đây..."

Nàng làm sao có thể cứu Bành Vũ? Nhưng bây giờ nàng cũng không biết làm cách nào để liên lạc với Bành Vũ, thậm chí nếu có thì có ích gì? Nàng không phải là người giám hộ của Bành Vũ, cũng không phải người thân, chỉ là một người bạn, và không đủ tư cách để thuê luật sư cho bên kia .

Chỉ còn một cách duy nhất, đó chính là... hỏi Khổng Thắng Nam.

Nhưng từ khi chuyện này xảy ra, bọn họ không còn gì để nói, nàng ghét Khổng Thắng Nam đến cực điểm, nàng đã rất tin tưởng nhưng cô lại lợi dụng nàng để đạt được mục đích bẩn thỉu của mình. Nàng luôn biết Khổng Thắng Nam là một người có bản lĩnh, vẻ mặt hung ác nhưng nàng không ngờ tới, cho đến khi cô tấn công Bành Vũ.

"Ding-ding-ding-ding-"

Điện thoại di động của Tống Tĩnh Tử reo lên, cô nhìn thấy chữ " Đông Đông" trên đó, làm sao Triệu Đông Đông có thể gọi cho nàng được?

"Alo...?" Tống Tĩnh Tử lo lắng nghe điện thoại.

"Tĩnh Tử! Tại sao chị lại làm điều này?! Người ở hiện trường nhất định là chị!"

" Đông Đông, em, làm sao em biết..."

"Tại sao em không biết? Ở hiện trường có người nhận ra chị, nhưng cô ấy hoàn toàn không biết chị. Cô ấy đã nói trên Internet rằng ngay có một chút tin tức về người tố cáo và phát hiện ra những bức ảnh chụp ở hiện trường, em đã mời cô ấy đi uống nước ngay lập tức! Tại hiện trường, theo mô tả của cô ấy, em biết đó là chị."

"Ôi trời ơi, không phải vậy! Đồng Đồng, hãy nghe lời giải thích của chị."

"Em không thể tin được chị là một người như vậy. Rõ ràng chị rất hiền lành. Chị đã quên rằng đó là nơi bí mật để mọi người tập hợp lại? Đó là những người vô tội. Chị báo cáo họ như thế này có lợi gì? Nếu dính vào vụ án này thì tương lai của họ sau này sẽ bị ảnh hưởng, dù là việc làm, du học hay nghỉ hưu. Chết tiệt!"

"Thật sự không như em nghĩ đâu..." Tống Tĩnh Tử bật khóc. Nàng buồn quá, bị bạn tốt tố cáo. Bành Vũ, Triệu Đông Đông là nhưng người bạn duy nhất của nàng!

"..."

Hai bên im lặng hồi lâu, Tống Tĩnh Tử âm thầm nức nở, nàng thậm chí còn không dám để Triệu Đông Đông nghe thấy tiếng khóc của mình.

"Tôi không còn gì để nói nữa, cứ vậy đi."

Tống Tĩnh Tử nghe thấy tín hiệu ngắt máy từ đầu bên kia, đột nhiên gục xuống khóc lớn. Nàng không còn bạn bè, không có gì cả, nàng không thể quay ngược thời gian để sửa chữa .

"Cạch - cạch -"

Là tiếng chìa khóa mở cửa, Khổng Thắng Nam đi làm về, Tống Tĩnh Tử còn chưa kịp lau nước mắt đã lao ra khỏi phòng ngủ, tình cờ nhìn thấy Khổng Thắng Nam đang đi lên lầu.

"Khổng Thắng Nam! Dừng lại!" Tống Tĩnh Tử đứng ở cửa phòng ngủ, hô lớn với Khổng Thắng Nam đang đi được nửa cầu thang.

"Hả?" Khổng Thắng Nam dừng lại, nheo mắt nhìn Tống Tĩnh Tử, cười tà ác: "Em còn tưởng rằng lần này chị sẽ trốn trong phòng ngủ thật lâu, đến mức muốn đi tiểu."

"Cô..."

Khổng Thắng Nam nhắc nhở Tống Tĩnh Tử về chuyện xấu hổ trước đó, toàn thân nàng đột nhiên cứng đờ, Khổng Thắng Nam đang từng bước phá vỡ phòng ngự tâm lý của nàng, hiện tại nàng có thể nhìn thấy.

"Không có gì, mấy ngày nữa em chỉ ở trong phòng để chuẩn bị cho phiên tòa. Tôi thực sự rất bận." Lời nói của đối phương có ẩn ý, ​​Tống Tĩnh lập tức hiểu ra Khổng Thắng Nam muốn mở vụ án Bành Vũ .

"Không! Cô không được phép đi đâu cả!"

Tống Tĩnh Tử chạy lên lầu, túm lấy áo của Khổng Thắng Nam, Khổng Thắng Nam lạnh lùng nhìn nàng, giọng điệu có chút bình tĩnh.

"Buông ra."

"Ồ, đừng bắt Bành Vũ vào tù, xin đừng bắt cô ấy vào tù..." Tống Tĩnh Tử túm lấy áo của Khổng Thắng Nam, bờ vai nàng run lên vì khóc nức nở, ở thời điểm này nàng biết cử chỉ cầu xin đáng khinh bỉ đến mức nào?

"Buông ra, đừng níu kéo."

Khổng Thắng Nam nắm lấy tay nàng, hất ra khỏi người mình, sau đó lập tức xoay người đi lên lầu.

"Không! Không! Làm ơn! Khổng Thắng Nam -"

Tống Tĩnh Tử lảo đảo muốn đuổi kịp cô, nhưng không nhanh bằng Khổng Thắng Nam, nàng sợ Khổng Thắng Nam sẽ đóng cửa phòng ngủ lại và không có cách nào để nói chuyện tiếp. Trong lúc hoảng sợ, nàng quên mất còn phải bước một bước nữa, trong phút chốc hụt chân, nàng ngã xuống đất, vô tình dùng tay tóm lấy quần Khổng Thắng Nam.

Khổng Thắng Nam đành phải dừng lại, buồn cười quay đầu nhìn Tống Tĩnh Tử ngã xuống đất.

"Huhuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu"

Khi cảnh tượng này rơi vào mắt Khổng Thắng Nam, cô cảm thấy có thứ gì đó kích thích nhân tố tà ác trong mạch máu của mình, trong lòng dâng lên một khoái cảm dâng trào.

Tống Tĩnh Tử càng khóc, càng hèn nhát, cô lại càng thoải mái, tốt nhất cứ mãi như vậy, ngoan ngoãn nghe lời cô, để cô điều khiển nàng.

"Kỳ thực cứu bọn họ cũng không phải là không có khả năng."

Một lúc sau, Khổng Thắng Nam ngồi xổm xuống, sau đó nhìn Tống Tĩnh Tử nước mắt đầy mặt, đột nhiên cười nói.

Tống Tĩnh Tử nghe xong từ từ ngừng khóc.

"Vậy thì, tôi nên làm gì... làm thế nào, tôi nên làm như thế nào..."

"Nếu chị có thể đồng ý với yêu cầu của em, thì em sẽ tìm cách?" Khổng Thắng Nam giống như một con ác quỷ khổng lồ, cố gắng từ từ nuốt chửng trái tim của Tống Tĩnh Tử.

"Yêu cầu là gì...?"

"Từ giờ trở đi, nếu không có sự cho phép của em, chị không được phép ra ngoài, không được liên lạc với người khác hoặc đọc loại sách đó. Em sẽ tịch thu điện thoại di động của chị, ngay cả khi chị có ảo tưởng về tình dục. Khổng Thắng Nam siết chặt tay nhìn chằm chằm Tống Tĩnh Tử, cô chậm rãi nói: "Đối tượng trong mộng của chị chỉ có thể là em."

Cô tựa hồ đang nói ra một yêu cầu mà mình đã dự định từ lâu.