Bệnh Sủng

Chương 88



Thoáng cái đã hết buổi chiều, đúng sáu giờ tối nhà họ Giản ăn cơm, lúc Tiểu Thố và Giản Chính Dương xuất hiện ở tầng một. Mặc dù vẻ mặt của hai người không có gì đặc biệt, nhưng nếu cẩn thận chút liền có thể phát hiện ánh mắt Tiểu Thố tràn đầy nét phong tình quyến rũ, dáng vẻ bị người ta hung hăng yêu thương. Tiểu Thố đi trên đường, cũng không được nhanh nhẹn lắm, chú ý đến chi tiết này, là người tương đối biết quan sát, Giản Tình khẽ cau mày, tuy rằng con trai con dâu tuổi còn trẻ, nhưng nếu như ngày nào cũng miệt mài như vậy, thì sẽ ảnh hưởng đến thân thể, xem ra phải dặn dò phòng bếp làm canh bồi bổ cho hai đứa uống mới được.

Tiểu Thố cũng không biết mình đã bị nhìn thấu vẫn ăn cơm vui vẻ với người lớn trong nhà như bữa trưa, đương nhiên, lần này cô không quên vỗ về Giản Chính Dương, người đàn ông này lòng dạ rất nhỏ nhen, buổi trưa đặc biệt nấu mì cho anh ăn, sau đó còn không phải thuận tiện lấy bài kiểm tra mà chính đáng chiếm lấy mình. Buổi sáng vốn ngủ được một giấc, thắt lưng tối ngày hôm qua mới tốt lên một chút, kết quả chiều nay lại làm như thế, ôi, vừa mỏi vừa đau.

Ăn cơm xong, cả nhà tới phòng khách nói chuyện, ba người phụ nữ nói chuyện nhiều hơn, ông ngoại Giản Chính Dương nhắm mắt nghỉ ngơi, Giản Chính Dương lấy ra một tờ báo bắt đầu đọc, ánh mắt luôn nhìn về phía Tiểu Thố. Ba người phụ nữ ăn hoa quả mà người giúp việc đã rửa sạch, cắt miếng bưng lên.

Khoảng tám giờ chuông cửa vang lên, thời gian này còn có ai tới nhà bọn họ chứ?

“Tiểu thư, là Tiểu thư Tô Á đến gặp cô, có cần bảo cô ấy đi vào không?” Màn hình hiện lên người đang đứng ở cổng.

Là Tô Á đã tới nhà họ Giản mấy lần, trí nhớ của A Hoa không tồi, nhìn qua liền hỏi ý kiến của Giản Tình.

“Cho cô ấy vào đi.” Giản Tình không nghĩ nhiều, nói.

Sao cô ấy lại đến đây? Nhìn như thế này, trước đây cũng đã từng đến rồi. Không biết Tô Á đến đây làm gì, nhưng sau khi biết Tô Á có chút tâm tư như thế với Giản Chính Dương, Tiểu Thố không có cách nào vui vẻ đối mặt với cô ta.

Biết Tô Á lén lút, còn thân thiết với người nhà họ Giản, Tiểu Thố có hơi chua xót, cô không vui, cũng ghen ghét với người ta rồi.

“Chúng ta lên tầng đi.” Giản Chính Dương cẩn thận phát hiện ra thay đổi cảm xúc của Tiểu Thố, mặc dù cô che giấu rất tốt, nhưng để lộ trong nháy mắt như thế, vẫn làm cho anh chú ý đến.

“Nhưng mà có khách tới.” Tiểu Thố nói.

“Lại cũng không phải là khách của chúng ta.” Giản Chính Dương khăng khăng lôi kéo Tiểu Thố muốn đi lên tầng, anh không thích cô gái đó, mỗi lần quay lại nhìn mình đều giống như muốn cởi sạch quần áo của mình ấy, càng không thích cách cô gái đó nhìn Tiểu Thố. Nếu như cô ta dám tổn thương Tiểu Thố, anh nhất định sẽ khiến cho cô ta hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.

“Nhưng mà…”

Tiểu Thố còn muốn nói gì đó, Giản Chính Dương bỗng nhiên dứt khoát bế cô lên “Chúng con lên tầng đây.”

Coi như là đã chào hỏi xong, cũng không đợi ông bà và Giản Tình phản ứng lại, liền bế Tiểu Thố như vậy mà đi lên tầng.

Bỏ đi, biết Tô Á vẫn còn chưa hết hi vọng với con trai, Giản Tình cũng không muốn để cô ấy dây dưa gì thêm với con trai nữa. Con trai không muốn gặp cô ấy thì liền không gặp đi, Giản Tình gật gật đầu.

“Ừ.”

Lúc Giản Chính Dương vừa đi đến cầu thang tầng một lên tầng hai, Tô Á đã đi vào, không biết như thế nào mà vừa liếc mắt đã nhìn thấy hình bóng của Giản Chính Dương và Tiểu Thố, bọn họ sao lại ở nơi này? Còn ôm nhau nữa?

Đè nén trái tim chua xót và cảm giác ngờ vực, bước nhanh tới chỗ Giản Tình: “Ông Giản, Bà Giản, chị Giản, mạo muội tới chơi, đã làm phiền rồi.”

Cách xưng hô của Tô Á có hơi lẫn lộn, gọi ba mẹ của Giản Tình là ông bà, nhưng lại gọi bà là chị. Bởi vì tuổi tác của cô ta và Giản Chính Dương gần bằng nhau, nếu gọi ba mẹ Giản Tình là chú dì, vậy thì chẳng phải trở thành bề trên của Giản Chính Dương à? Vai vế này không thể lẫn lộn được, mà cách gọi Chị Giản, hoàn toàn là từ công việc mà gọi ra, trong công việc, chỉ xem tuổi tác, không nhìn vai vế, cho nên, dứt khoát có tên thì gọi tên, làm theo ý mình, không có gì cản trở.

Ba mẹ Giản Tình lần đầu tiên nghe thấy Tô Á gọi như vậy cũng cảm thấy có hơi rối loạn, sau này suy nghĩ lại cũng hiểu, liền ngầm đồng ý cách gọi như vậy của cô ta. Mà Tô Á là một người rất có lòng, từ sau khi có một lần tình cờ tới nhà họ Giản, dù không có chuyện gì, cũng thường xuyên đến hỏi thăm, đến vài lần, liền thân thuộc với ba mẹ Giản Tình.

Đáng tiếc Tô Á và Giản Chính Dương không có duyên với nhau, đến nhà họ Giản nhiều lần như thế cũng không gặp được Giản Chính Dương lần nào, đến lần này bất ngờ có cơ hội, đáng tiếc Giản Chính Dương đã có người trong long rồi, cuối cùng cũng không có quan hệ gì với cô ta.

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Á, giọng nói bà ngoại Giản Chính Dương rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Là Tô Á hả, nào đến đây, sao lại mua nhiều đồ như vậy, không phải đã nói với cháu rồi sao, đến thì đến, không cần mỗi lần đều mua nhiều đồ như vậy.”

“Cái đó thì không được, mua đồ tới là lễ nghi, là mang đến biếu bà và ông, chỉ cần ông bà đừng ghét bỏ là được rồi.” Tô Á cười cười ngồi xuống bên cạnh bà ngoại Giản Chính Dương.

“Ngộ nhỡ khiến bà ghét bỏ, không cho cháu vào cửa, vậy thì cháu thật sự là không còn mặt mũi nhìn người.”

“Haha, cái miệng nhỏ này, thật là biết cách nói chuyện.”

“Haha…” Tô Á nhìn người giúp việc cầm đồ đi, mới nhìn Giản Tình nói: “Chị Giản, hôm nay lúc em gọi điện thoại cho chị nghe thấy giọng chị có chút không đúng, có phải bị cảm cúm rồi không?”

Giản Tình bóp bóp mũi: “Có chút.”

“Đã uống thuốc chưa?”

“Chưa, không sao đâu.”

“Như vậy sao được, cảm cúm tuy nhỏ nhặt nhưng hành người nhất, hơn nữa không cẩn thận, còn dễ dàng lây bệnh cho người nhà, không thể xem nhẹ đâu.” Tô Á vừa nói vừa lấy hai hộp thuốc từ trong túi ra.

“Lúc em đến vừa vặn đi ngang qua một tiệm thuốc, liền đi vào mua thuốc cảm cúm luôn, đây là hạ sốt, đây là thuốc ho, đây là thuốc trị nghẹt mũi. Chị Giản chị xem xem, có triệu chứng gì thì uống thuốc đó, uống xong thuốc tối ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy đảm bảo sức khỏe chị sẽ tốt lên rất nhiều.”

Lúc nghe thấy Tô Á nói lây nhiễm, không hiểu vì sao Giản Tình liền nghĩ ngay đến Tần Ca bị cảm cúm, hôm qua ném ông vào trong xe, sau đó gọi điện thoại nói mình quá không có tình bạn bè, cũng không biết cảm cúm như thế nào, hôm qua tuy mình mệt mỏi, buổi tối tắm rửa cũng không bị lạnh, theo lý thuyết thì không nên bị cảm cúm mới phải, chẳng lẽ là bị lây nhiễm?

Nếu thật sự là như thế, bà sẽ không tha cho tên kia.

Lúc Giản Tình đang hơi hơi lơ đãng, Tô Á đã gọi người giúp việc mnag nước ấm tới, thái độ cương quyết muốn Giản Tình uống thuốc.

Mặc dù thái độ này có hơi cứng rắn, nhưng quan tâm người khác là tốt, ông bà Giản cũng có chút tán thành suy nghĩ của Tô Á, bảo Giản Tình uống thuốc.

Thấy vậy, Giản Tình cũng không khách khí, nói lời cảm ơn, cầm ly nước, lấy thuốc hạ sốt, thuốc ho, mỗi thứ mỗi viên rồi uống.

“Thế này mới ngoan chứ.” Thấy Giản Tình uống thuốc, Tô Á lại có thể khen ngợi Giản Tình giống như khen ngợi một đứa bé, làm bà dở khóc dở cười: “Trước đây chị đã nói, sinh con, vẫn là nên sinh con gái mới thân thiết, nhìn Tiểu Tô, thật sự là tri kỷ mà.”

“Đúng vậy, đứa nhỏ thông minh như vậy, cũng không biết là con trai nhà nào có phúc có thể cưới về nhà.” Bà ngoại Giản Chính Dương cười nói theo.

Tiểu Thố đỏ mặt dựa vào lồng ngực Giản Chính Dương, mặc dù không nghe rõ bên dưới nói gì, nhưng không khí hài hòa vẫn làm cho cô có chút không vui, nhưng có lẽ bởi vì Tô Á có mục đích với Giản Chính Dương, cho nên tiềm thức của cô liền không hoan nghênh cô ta đến đây, nhất là lúc nhận được sự yêu thích của người nhà Giản Chính Dương, bầu không khí này, so sánh với lần đầu tiên mình đến hài hòa hơn rất nhiều.

“Vừa rồi hình như em nhìn thấy bóng dáng của Chính Dương?”

Nói chuyện một lúc, Tô Á cười cười giả bộ tùy ý nhắc đến.

“Đúng vậy, thằng bé và Tiểu Thố về đây ở vài ngày.” Giản Tình cười cười “Em biết con trai chị rồi đó, không thích gặp người lạ, liền không gọi nó ra gặp khách nữa, đừng để ý nhé.”

Khuôn mặt Tô Á hơi hơi cứng ngắc, trước đây chị ta còn ước gì mình gặp được con trai của chị ta, bây giờ thì tốt rồi, có vợ rồi, liền không để mình gặp nữa, cô ta đè nén sự không vui trong lòng.

“Không sao, em vốn tới để thăm mọi người mà.”

Ông bà ngoại Giản Chính Dương cười cười, thật là một đứa trẻ lễ phép, lại ngồi thêm một lúc nữa, ông ngoại Giản Chính Dương cảm thấy hơi mệt, đứng dậy: “Mọi người cứ từ từ nói chuyện, ba muốn nghỉ ngơi một lát, hơi mệt mỏi.”

“Tôi đi cùng ông.” Bà ngoại Giản Chính Dương lập tức đứng dậy ngay.

“Ba, ba cẩn thận chút, bác sĩ bảo ba nên nằm nghỉ ngơi nhiều vào, đừng đứng lên, có chuyện gì gọi một tiếng là được rồi.” Giản Tình đứng lên chăm sóc ba, tuổi tác lớn rồi, không còn khỏe mạnh như trước đây.

“Ông khó chịu sao ạ?” Tô Á ngạc nhiên đứng dậy theo.

“Không có gì, chỉ là già rồi, Tiểu Tô, cháu ở đây nhé, ông không ngồi cùng cháu được rồi.”

“Không sao ạ, ông, sức khỏe quan trọng hơn, ông phải cố gắng nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

“Ừm.”

Đợi bà ngoại Giản Chính Dương đỡ ông ngoại Giản Chính Dương về phòng nghỉ ngơi, Giản Tình lại ngồi xuống bên cạnh Tô Á nói chuyện, đương nhiên là hỏi tình huống trong cửa hàng như thế nào, Tô Á trả lời từng câu một, lại nói chuyện thêm một hồi, không biết có phải là liên quan đến tính chất của thuốc hay không, cảm thấy có hơi buồn ngủ, thấy tinh thần của bà không được ổn, Tô Á rất biết điều mà đứng lên

“Vậy chị Giản, chị cũng đi nghỉ ngơi đi, thuốc này có một vài thành phần an thần, sau khi uống xong tốt nhất là nên đi ngủ một giấc, em về trước đây.”

“Về luôn sao?”

“Vâng.”

“Vậy để chị bảo lái xe đưa em về nhé?”

“Không cần đâu, hôm nay em lái xe đến đây.”

“Vậy được rồi, lái xe cẩn thận nhé.”

“Vâng, chị Giản không cần tiễn đâu, em đi đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Tiễn Tô Á đi rồi, Giản Tình về phòng, tắm rửa đơn giản chuẩn bị lên giường đi ngủ, vừa mới đi vào giấc ngủ, điện thoại lại vang lên. Cầm lên, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị, giọng điệu lập tức liền không tốt lắm.

“Gọi điện thoại làm gì đấy?”

“Sao giọng điệu hung hăng vậy, ai chọc giận em rồi, dáng vẻ không vui như vậy.” Người phía bên kia điện thoại – Tần Ca, hiếm khi nhạy cảm như thế, lại có thể nghe ra ấm ức của Giản Tình.

“Tôi nói với em tôi đã khỏi cảm cúm rồi, mặc dù hôm qua em ác độc ném tôi vào trong xe, nhưng tôi đây sức khỏe tốt, bây giờ đã không sao rồi, thế nào, có muốn ra ngoài uống một ly không?”

Tên đàn ông này, còn phải đặc biệt tuyên truyền phải không? Xoa xoa đầu mình, choáng váng “Anh khỏi thì khỏi đi, gọi cái gì hả, có bệnh à? Để khoe sức khỏe tốt hay là như thế nào, uống rượu cái đầu anh ấy, anh khỏe rồi, tôi còn chưa khỏe đâu.”

“Ý gì thế?”

“Ý gì, chính là ngồi trên cái xe của tên tai họa nhà anh, đang yên lành làm tôi cũng cảm cúm rồi.”

“A, không phải chứ, sức khỏe của em kém như thế, như vậy liền bị lây rồi?” Người phía bên kia điện thoại – Tần Ca đang ngồi uống rượu trong quán bar nghe thấy Giản Tình nói như vậy, lập tứng ngồi thẳng người, có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Tên khốn, còn dám cười tôi.” Giản Tình hận không thể chặt tên đang cười thành mười tám khúc rồi cho chó ăn “Sớm biết anh là môt tên tai họa liền nên thừa dịp anh ngủ, trực tiếp lái xe đến bờ sông rồi ném anh xuống đó.”

“Không phải chứ, chỉ vì tôi lây bệnh cảm cúm cho em? Thế cũng quá ác rồi đó, câu đó nói như thế nào ta, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, phải không?” Tần Ca khoa trương cười lớn, thu hút rất nhiều ánh nhìn của khách trong quán bar, ông lại làm như không nhìn thấy gì, người pha chế rượu đứng trong quầy bar, nhìn thấy những người bên cạnh quăng đến ánh mắt khó chịu, một giọt mồ hôi lạnh từ sau gáy chảy xuống.

“Tôi nói này ông chủ, bình thường anh không đến đây thì thôi đi, khó lắm mới đến được một chuyến, đừng lớn tiếng như thế mà đắc tội với tất cả khách hàng có được hay không?”

Liếc mắt nhìn người pha chế ra hiệu, Tần Ca đi đến phòng dự trữ rượu bên cạnh, khuôn mặt mang theo nụ cười sung sướng, nghe thấy Giản Tình muốn cúp điện thoại, vội vàng nói:

Ấy, đừng cúp, đừng cúp mà.”

Giản Tình cầm điện thoại, chỉ cảm thấy sau khi nói vài câu với Tần Ca, cơn nhức đầu lại càng tăng thêm: “Còn có chuyện gì?”

“Em ở đâu?”

Bên kia điện thoại, Tần Ca dường như đi đến một nơi khá yên tĩnh, đột nhiên không có âm thanh xung quanh, Giản Tình vẫn có chút không quen, giống như chỉ còn lại âm thanh hô hấp của mình và ông thôi vậy.

“Sao thế?”

“Ở đâu, nói đi.” Tần Ca nhìn thời gian, vẫn còn sớm, đến đó nhìn xem hẳn là vẫn kịp.

“Anh muốn đến?” Mặc dù Giản Tình đau đầu nhưng vẫn còn năng lực suy nghĩ của bản thân: “Không cần đâu, tôi sắp ngủ rồi.”

“Ấy, đừng mà, không phải em bảo tôi lây bệnh cho em sao, nhưng tôi lại là một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm, vẫn là để tôi tới xem xem đi, nếu không tối nay tôi sẽ không ngủ được.”

“Không cần.”

“Nếu em không nói, tôi liền cứ quấn lấy em đấy.”

“Tôi nói này, anh có phải là ấu trĩ hay không hả, cũng đã mấy chục tuổi rồi còn chơi trò đe dọa? Tôi không sợ đâu.”

“Thật sự không nói?”

“Tôi cúp đây.” Không cho Tần Ca lại có cơ hội nói chuyện, Giản Tình cúp luôn điện thoại, sợ Tần Ca lại gọi tới làm phiền mình nữa, dứt khoát tắt luôn nguồn, thật sự là, chưa gặp người đàn ông nào dông dài như vậy.

Nằm được khoảng mười phút, đột nhiên nghĩ đến Tiểu Thố và Tần Ca còn quen biết nhau, nếu như ông ta gọi điện thoại cho Tiểu Thố, bảo Tiểu Thố nói cho ông ta, vậy thì phiền phức rồi, vội vàng ngồi dậy đi lên tầng ba

“Cốc cốc… Tiểu Thố.”

“Mẹ?” Tiểu Thố mặc đồ ngủ ra mở cửa “Sao thế ạ?”

Liếc qua Giản Chính Dương còn đang dùng máy tính, Giản Tình kéo Tiểu Thố nói: “Ông chủ cửa hàng tiện lợi trước đây của con, nếu như gọi điện thoại hỏi con đang ở đâu, con đừng nói nhé.”

“Vì sao?”

“Không có gì, dù sao chỉ cần đừng nói là được.”

“Nhưng…” Tiểu Thố khó xử nhìn Giản Tình “Tần Ca đã gọi điện thoại tới rồi, con cũng đã nói cho ông ấy biết.”

“Sao con lại tùy tiện nói cho ông ta biết chứ?” Giản Tình trợn mắt.

Tiểu Thố liếm liếm môi, mẹ chồng như vậy, sao lại có hơi đáng sợ nhỉ “Tần Ca không phải là người xấu, con quen biết ông ấy vài năm rồi, còn là một người hiểu lý lẽ, hơn nữa ông ấy nói ông ấy không cẩn thận lây bệnh cảm cúm cho mẹ, mẹ vì thế mà trách ông ấy, nếu như không đến thăm, trong lòng ông ấy khó mà yên ổn, tối nay cũng sẽ không ngủ được.”

Khóe môi Giản Tình run rẩy, còn chưa kịp nói gì, lại đối mặt với ánh mắt tò mò của Tiểu Thố: “Mẹ, mẹ và Tần Ca thân thiết như vậy từ khi nào thế? Ngay cả cảm cúm cũng lây cho mẹ hả?”

Trong mắt Tiểu Thố, viết rất rõ ràng, cảm cúm, là hôn môi mới có thể lây sang, mau mau nói cho con chân tướng sự việc đi.

Giản Tình bởi vì đọc được suy nghĩ trong mắt Tiểu Thố mà muốn khóc lớn, tức giận nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, mẹ và ông ấy không có gì hết, chỉ là hôm trước lúc từ bệnh viện trở về, vì xe bị hỏng, đúng lúc gặp được ông ấy bị cảm cúm đi bệnh viện lấy thuốc, liền tiện thể đưa mẹ một đoạn đường, sau đó liền bị cảm cúm.”

“Ngồi trong cùng một chiếc xe với người bị cảm cúm cũng có thể bị lây sao?” Tiểu Thố rõ ràng tỏ ý nghi ngờ, thấy Giản Tình lại sắp tức giận, vội vàng lùi về phía sau một bước, sờ cái gáy của mình.

“Đương nhiên mẹ tương đối thấu đáo, cho nên khá là khác biệt, hiểu, con hiểu mà, nhưng mà mẹ, con đã nói cho Tần Ca biết rồi, làm sao bây giờ? Bây giờ ông ấy có lẽ đang trên đường rồi, còn có, nghe giọng điệu, Tần Ca hình như rất quan tâm mẹ đó.”

Chẳng lẽ con bé cho rằng mình và tên họ Tần đó có gì với nhau? Giản Tình đen mặt: “Tóm lại me và Tần Ca của con không có quan hệ gì, đừng có mà nghĩ lung tung, đến thì đến đi, lát nữa mẹ xuống dưới đón tiếp ông ta là được rồi. Được rồi, không có chuyện gì nữa, con nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Tiểu Thố gật gật đầu, nhìn Giản Tình xoay người, nói “Mẹ, thật ra mẹ cũng độc thân, Tần Ca cũng độc thân, hai người rất xứng đôi, thật đó, con và Chính Dương đều rất thoải mái, không để ý mẹ lại đi tìm mùa xuân thứ hai đâu.”

Bóng lưng Giản Tình không ổn định, suýt chút nữa từ trên cầu thang ngã xuống, sốc nặng. Biết mình đã nói ra lời nói quá to gan, Tiểu Thố lè lưỡi, vội vàng đóng cửa lại.

Giản Tình quay đầu, có chút phẫn nộ muốn lườm Tiểu Thố, kết quả Tiểu Thố chạy còn nhanh hơn bà, chỉ đành hết cách cười cười. Đã rất nhiều năm rồi, bà đã không còn tin vào tình yêu nữa, mùa xuân thứ hai, thật đúng là mệt cô nghĩ ra được.

Lắc lắc đầu không để mình suy nghĩ lung tung, về phòng thay quần áo thôi, đợi lát nữa có khách đến cửa, cũng không thể mặc quần áo ngủ tiếp khách, như thế là mất lịch sự.

Lại nói Tiểu Thố đóng cửa lại, tim đạp bang bang, nếu như mẹ chồng lại tới gõ cửa mắng mình, vậy thì toi rồi, kết quả chờ một lúc chỉ nghe thấy âm thanh Giản Tình đi xuống cầu thang, lén lút mở cửa, thấy hình bóng Giản Tình đã biến mất ở cuối cầu thang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may, vẫn còn may.

Vỗ vỗ lồng ngực, quay đầu nhìn Giản Chính Dương đang chăm chú đọc sổ ghi chép, lập tức cảm thấy trán đau, nũng nịu gọi một tiếng “Ông xã … Anh yêu à”

Nghe thấy âm thanh nũng nịu này của Tiểu Thố, Giản Chính Dương bỏ việc trong tay ngay xuống, đón lấy thân thể đang bổ nhào về phía mình, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu Thố nhào vào trong lòng Giản Chính Dương, đưa cái trán qua: “Trán em đau.”

“Anh xoa bóp cho em sẽ không đau nữa.” Giản Chính Dương dịu dàng nói, môi nhẹ nhàng hôn lên một cái: “Còn đau không?”

“Còn một chút.”

Lại hôn thêm một cái “Bây giờ thì sao?”

“Không đau như thế nữa rồi, chồng à, anh hôn thêm nữa đi.”

Hôn liền mấy cái, Tiểu Thố hài lòng gật gật đầu

“Không đau nữa, hihi.”

Đứng dậy, rời khỏi lồng ngực của Giản Chính Dương: “Anh tiếp tục đi.”

‘Ừm.” Giản Chính Dương gật đầu, tay vừa mới đặt lên bàn phím lần nữa, Tiểu Thố đột nhiên lại khom lưng xuống: “Chồng à, vừa rồi em và mẹ nói chuyện, anh đều nghe thấy cả chứ?”

“Ừm.”

“Vậy anh nói xem, nếu như mẹ và Tần Ca thành một đôi, thì như thế nào?”

“Chuyện của bà ấy, anh mặc kệ.” Suy nghĩ của Giản Chính Dương đơn giản rõ ràng, anh chỉ quan tâm chuyện của mình, chuyện của Giản Tình, đăch biệt là cuộc sống tình cảm của bà, anh tuyệt đối sẽ không quan tâm.

“Đó là mẹ anh đấy, anh cũng không thèm quan tâm luôn.” Tiểu Thố bĩu môi, thật là nhạt nhẽo mà.

Giản Chính Dương dừng lại một lát: ” Em cũng là người của nhà họ Giản, em nói như thế nào chính là như thế ấy.”

Ý tứ này, là coi ý kiến của Tiểu Thố như thánh chỉ mà nghe rồi, nhà họ Giản, người thật sự làm chủ là Giản Tình. Bình thường mấy việc nhỏ nhặt bà ấy cũng không quản lý. Như chuyện lần trước của Giản Chính Dương, tương đối lớn, mặc dù bà ngoại Giản Chính Dương vô cùng phản đối, Giản Tình xuất phát từ sự tôn trọng mẹ mình mà không phản bác, nhưng thủ đoạn sau này của mẹ bắt đầu trở nên quá quyết liệt, mà Giản Chính Dương thà chết cũng không chịu khuất phục. Giản Tình vừa lên tiếng, bà ngoại Giản Chính Dương liền không thể nói thêm gì nữa, Cái này là nguyên nhân sau khi Tiểu Thố và Giản Chính Dương quay về nhà mình cũng không đến tìm bọn họ gây phiền toái.

Nếu như không có sự giúp đỡ của Giản Tình hoặc là nói nếu như Giản Tình hoàn toàn phản đối, cho dù Giản Chính Dương có yêu Tiểu Thố đến đâu, quyết không buông tay cô như thế nào, cả nhà Giản Tình vẫn có thể xuống tay từ phía Tiểu Thố. Làm người ai cũng có nhược điểm, Tiểu Thố cũng có nhược điểm của riêng mình. Trên đời này, không có cặp vợ chồng nào không thể tách rời, huống hồ hai người là đôi tình nhân mới bắt đầu chưa được bao lâu.

Mà trong lòng Giản Tình quan trọng nhất là Giản Chính Dương, cho nên mới nói, mỗi đứa trẻ đều là kẻ thù của cha mẹ. Cha mẹ của Giản Tình, nghe Giản Tình, Giản Tình, nghe Giản Chính Dương, Giản Chính Dương, lại nghe lời Tiểu Thố, cái quan hệ này mà tiếp diễn, quyền lên tiếng của Tiểu Thố, liền trở thành pháp bảo vô cùng quan trọng.

Tiểu Thố cũng nghĩ đến một tầng quan hệ này, nhất thời nhận thấy cảm giác tồn tại của mình quá mạnh mẽ rồi. Có điều cô tự nhận bản thân là một người phụ nữ có tư tưởng sẽ không vì được yêu thương mà kiêu ngạo, cho nên cô khua khua tay:

“Đều là người lớn cả rồi, có suy nghĩ của riêng mình. Mặc dù là ba mẹ của chúng ta, nhưng cũng có quyền theo đuổi tình cảm của riêng mình. Nếu như có người xứng đáng để mẹ yêu, em cảm thấy, nên chúc phúc cho bà.”

“Ừm.” Giản Chính Dương nghĩ cũng không thèm nghĩ liền gật đầu, Tiểu Thố nói được chính là được.

“Tần Ca, người này, ít nhất trong mắt em cũng là một người không tồi.” Tiểu Thố sờ sờ cằm mình, “Em biết ông ấy đã từng ly hôn, hình như cũng có một đứa con, cùng với người vợ trước, chỉ là không biết vợ cũ ông ấy bây giờ như thế nào rồi, ông ấy có còn liên lạc với vợ cũ hay không, trong lòng ông ấy, rốt cuộc có còn người vợ cũ hay không, hoặc là nói có người phụ nữ nào khác hay không. Còn có đứa con kia, có ủng hộ ba tìm bà xã không, mấy cái này đều là nhân tố có thể ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của ông ấy, không thể coi thường. Xem ra tìm một cơ hội, em phải nói chuyện với Tần Ca mới được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông ấy muốn phát triển tình cảm với mẹ. Làm sao mới có thể biết được tâm tư thật sự của ông ấy đối với mẹ đây? Đúng là một câu hỏi khó mà.”

“Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.” Giản Chính Dương cảm thấy Tiểu Thố suy nghĩ toàn là chuyện nhàm chán.

“Như vậy sao được, em phải giúp mẹ kiểm tra một lượt.”

“Em không phải nói mẹ đã là người lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình sao? Chuyện bà ấy xử lý, so với chuyện em xử lí còn nhiều hơn. Chuyện em có thể làm, chính là có một thái độ ủng hộ mà thôi, những cái khác, chuyện gì cũng không cần làm.” Để xua tan mối bận tâm của Tiểu Thố về chuyện tình cảm của mẹ mình, Giản Chính Dương khó lắm mới nói ra được vài lời như thế.

“Lời anh nói hình như rất có đạo lí.” Tiểu Thố chu môi. Ôi chao, cô chỉ muốn làm nổi bật cảm giác tồn tại của mình chút thôi mà, sao liền trở thành xen vào chuyện của người khác rồi.

“Có thời gian vẫn là nên đọc thêm nhiều sách hơn đi.”

“Ồ, được thôi.”

Cô gãi gãi đầu, không tình nguyện lấy sách tới, lại là tiếng anh, nhìn thấy là lại đau đầu: “Không được, em phải đổi một quyển khác, đọc quyển này không vào được.”

Mang theo bên người vài cuốn sách, Tiểu Thố phát hiện tầng ba còn có một cái giá sách to đùng, trên đó có đủ loại sách, nghe nói là đặc biệt chuẩn bị cho Giản Chính Dương. Có rất nhiều sách Giản Chính Dương trước kia khi còn chưa chuyển đi đã từng đọc, mặc dù sau khi anh chuyển ra ngoài thì rất ít khi quay về, nhưng những cuốn sách này Giản Tình đều giữ gìn cẩn thận cho anh, hơn nữa còn thường xuyên đi mua sách mới mang về để ở đây.

Nhiều sách như vậy, nhìn đã choáng váng đầu óc, chỉ nhìn mục lục cũng đã khó chịu rồi. Mà ở đây có rất nhiều sách Giản Chính Dương đã đọc qua, Tiểu Thố chân thành thể hiện sự khâm phục. Đáng tiếc phần lớn sách ở đây đều có nội dung khô khan, mấy loại giống như tiểu thuyết con gái hay đọc cũng không có, tìm nửa ngày cuối cùng từ trong đó cũng tìm ra được một cuốn giới thiệu tập tính động vật để đọc. Lật đi lật lại, đột nhiên nhìn thấy một con thỏ, sau đó Tiểu Thố bỗng nhiên

nhớ ra, buổi sáng bọn họ rời đi vội vàng, hình như đã quên mất tiêu con thỏ ở ban công rồi.

“Chồng à…”

“Ừ”

“Chúng ta hình như đã quên mất một thứ rất quan trọng.”

“Thứ gì?”

“Tiểu Bạch.”

“Ừm?” Giản Chính Dương nhất thời còn chưa phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thố đang cầm cuốn sách quay về phía mình, một con thỏ to lớn chiếm hết một trang sách, Giản Chính Dương lập tức nhận ra:

“Đúng rồi, quên mang Tiểu Bạch theo rồi.”

Giản Chính Dương mua Tiểu Bạch là bởi vì Tiểu Thố. Đã có Tiểu Thố ở bên cạnh, đương nhiên Tiểu Bạch không còn quan trọng nữa, cho nên thường xuyên bị anh lãng quên, mà Tiểu Thố thì sao? Mặc dù thích thỏ, nhưng thường xuyên nhớ trước quên sau, bảo cô nuôi động vật nhỏ, hai ba ngày còn được, thời gian dài liền dễ dàng mất đi sự kiên nhẫn, tóm lại không phải là một người chủ tốt.

Tiểu Bạch đáng thương, bị hai chủ nhân không có lương tâm bỏ quên một ngày, cũng không biết bây giờ đã đói thành thế nào rồi.

Để sách xuống, Tiểu Thố xoay người bắt đầu thay quần áo: “Chúng ta phải mang Tiểu Bạch đến đây mới được.”

“Anh đi cùng em.” Giản Chính Dương đứng dậy.

“Ừm.”

Hai người đi xuống tầng, Giản Tình đang ngồi một mình dựa người trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Bà vẫn đang chờ Tần Ca đến “Mẹ, chìa khóa xe của mẹ có thể cho chúng con mượn một chút không?”

“Các con muốn đi đâu?” Giản Tình nghe thấy giọng nói của Tiểu Thố, mở mắt ra nhìn cách hai người ăn mặc hỏi

“Ừm, phải quay về một chuyến ạ.” Tiểu Thố gật gật đầu, có hơi áy náy: “Chúng con quên mang theo Tiểu Bạch ạ.”

Giản Tình ngẩn người, nhớ đến con thỏ mình mua cho con trai, hiểu ra gật gật đầu: “Tối rồi lái xe phải cẩn thận chút.”

Mặc dù Tiểu Thố chỉ biết lái ô tô hộp số tự động, nhưng Giản Chính Dương có thể lái ô tô hộp số tay, hơn nữa bây giờ là buổi tối, cảnh sát giao thông cũng đã tan làm rồi, không có bằng lái xe cũng không sợ.

“Vâng ạ.” Tiểu Thố trả lời thay Giản Chính Dương

Cầm chìa khóa xe của Giản Tình ra ngoài. Giản Chính Dương lái xe, Tiểu Thố lấy điện thoại gọi cho Tần Ca, hỏi lúc nào thì ông đến, Giản Tình đang ngồi ở ghế sô pha chờ ông.

Nghe thấy Giản Tình đặc biệt ngồi ở phòng khách chờ mình, trong lòng Tần Ca nhộn nhạo, nói rằng đang ở cửa hàng hoa quả, nhanh thôi sẽ phóng xe tới đó.

Tiểu Thố là một người thích thận trọng, nghe thấy Tần Ca nói phóng xe tới thì đen mặt, liên tục nhắc nhở ông cẩn thận an toàn. Tiếp nhận ánh mắt bất mãn của Giản Chính Dương đưa đến, nói với Tần Ca thêm vài ba câu, lập tức cúp điện thoại.

Về nhà nhìn thây Tiểu Bạch Thỏ, Tiểu Thố tỏ vẻ vô cùng áy náy: “Xin lỗi nha, Tiểu Bạch, không phải cố ý quên mất em đâu, chị bảo đảm sau này sẽ không bao giờ quên em nữa, ngoan…”

Cầm cái lồng bỏ Tiểu Bạch vào, ở chỗ để đồ ăn bên cạnh bỏ đồ ăn vào, Tiểu Bạch lập tức bắt đầu ăn từng miếng lớn. Một con thỏ đáng thương, chính là bị đói cũng không thể phát ra âm thanh gì, mãi luôn im lặng, tủi thân mà chết. Nếu giống như mấy con chó, con mèo gì đó, có thể kêu lên, Tiểu Thố cũng sẽ không quên mất nó.

Mang theo con thỏ, hai người trở về theo đường cũ. Vốn chỉ là một chuyện rất bình thường, ai biết được lúc Giản Chính Dương lái xe qua một cái đèn giao thông, một chiếc xe BMW ở bên trái đột nhiên liền vọt lên với tốc độ cực nhanh, vượt đèn đỏ hả?

“Chít…”

May mà Giản Chính Dương phản ứng nhanh, đúng lúc đèn đỏ, xe chạy cũng không phải rất nhanh. Có là như vậy thì xe BMW vẫn hung hãn đâm vào phía sau xe bọn họ một cái, sau đó là một tiếng két chói tai, chiếc xe BMW trượt đi mười mấy mét mới dừng lại, mà Tiểu Thố và Giản Chính Dương đồng thời bị đập mạnh về phía trước. Bởi vì Tiểu Thố nhắm mắt nghỉ ngơi không chú ý đến chiếc xe vọt tới chỗ bọn họ, cho nên không có sự chuẩn bị, chỉ cảm thấy đột nhiên nghe thấy tiếng còi chói tai và tiếng thắng xe dữ dội, sau đó cái gì cũng không còn rõ ràng, đầu trước tiên va vào cửa sổ bên phải, sau đó lại va vào thủy tinh trước mặt. Vừa bên phải vừa phía trước, khiến cô va nổ cả đom đóm mắt.

Giản Chính Dương ổn hơn Tiểu Thố một chút, bởi vì anh nhìn thấy chiếc xe BMW lao đến, có sự chuẩn bị, nhưng cũng bị đập mạnh vào thủy tinh. Giống với Tiểu Thố, va đập đến nổ đom đóm mắt, trong nháy mắt cái gì cũng không nhìn thấy, có điều trong đầu anh, điều quan tâm trước tiên là Tiểu Thố đang ngồi ở bên cạnh. Quay đầu qua, thấy Tiểu Thố dựa lưng vào ghế, sau khi tối tăm trong nháy mắt qua đi, thị giác cuối cùng đã chầm chậm khôi phục, phát hiện trên trán Tiểu Thố bị sưng to sau đó còn chảy máu, dọa anh sợ tới mức mặt ngay lập tức trắng bệch.

“Tiểu Thố, Tiểu Thố…”

Mặc dù Tiểu Thố choáng váng, nhưng cũng không mất đi ý thức. Trán đau đớn kinh khủng, vốn muốn nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một lát, kết quả liền nghe thấy giọng nói Giản Chính Dương biến đổi, còn dùng tay ra sức vỗ vỗ khuôn mặt mình, ôi, vết thương trên trán còn chưa xong chẳng lẽ lại muốn bị thương nặng nữa.

“Đừng vỗ nữa.”

Thấy Tiểu Thố yếu ớt mở mắt, trái tim Giản Chính Dương tạm thời về lại chỗ cũ, run giọng hỏi: “Em sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?”

“Chỉ là đau đầu kinh khủng.” Tiểu Thố cau mày nói “Anh thì sao?”

“Anh không sao.” May mà hai người đều thắt dây an toàn, nếu không còn có khả năng bị thương nghiêm trọng hơn. Trên thực tế cục sưng trên trán Giản Chính Dương cũng không nhỏ, có điều bây giờ anh chẳng cảm thấy gì hết, chỉ quan tâm đến mình Tiểu Thố mà thôi.

Thấy Giản Chính Dương nói mình không sao, nhìn cục u trên trán anh, lại nhìn mình từ gương chiếu hậu, hai người bị thương gần như nhau, Tiểu Thố đỡ trán, mở cửa.

“Chúng ta đi xem người lái chiếc xe kia thế nào rồi đi?”

Chiếc xe BMW sau khi dừng lại ở đó không hề có động tĩnh, cũng không biết thế nào rồi. Giờ này đã muộn lắm rồi. Nơi này của bọn họ thỉnh thoảng có xe đi ngang qua, nhưng không có ai dừng xe lại cả.

Tiểu Thố biết Giản Chính Dương dừng xe lúc đèn đỏ, cho nên có thể đoán ra không phải trách nhiệm của bọn họ, có điều để xác nhận vẫn nên hỏi lại Giản Chính Dương.

“Là trách nhiệm của ai?”

“Bọn họ vượt đèn đỏ.” Giản Chính Dương nói ngắn gọn.

“Vậy thì tốt rồi.” Không phải trách nhiệm của bọn họ, vậy thì bọn họ liền có lí rồi, Tiểu Thố kéo Giản Chính Dương chầm chầm đi đến chỗ xe BMW

“Này, này, mở cửa.”

Chiếc xe BMW không có động tĩnh, chẳng lẽ bất tỉnh rồi? Tiểu Thố cúi đầu, nhíu mày, nhịn lại sự khó chịu nhìn vào trong xe. May mà cửa kính xe BMW đang mở, bằng không có thủy tinh chặn đi ánh sáng như vậy cũng không nhìn được gì. Vừa cúi đầu liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, làm Tiểu Thố buồn nôn suýt chút nữa nôn ra.

“Ọe … Này này, các người sao rồi?”

Trong xe BMW có hai người, đều không có phản ứng. Tiểu Thố giơ tay muốn xê dịch người lái xe khỏi tay lái, nhưng vừa mới đụng đến người ta lại sợ ngộ nhỡ bị thương quá nặng, mình hành động lung tung thì không ổn, phải rồi, vẫn nên báo cảnh sát trước đã.

Lấy điện thoại ra, lúc sắp ấn gọi 110, Tiểu Thố lại do dự, bởi vì cô nhớ mình và Giản Chính Dương đều không có bằng lái xe. Mặc dù bây giờ người sai không phải là bọn họ, nhưng, bọn họ hình như cũng phải chịu phạt.

Trời ạ, chuyện gì đây chứ?

Thế nhưng lỡ như hai người kia có chuyện gì, vốn không phải là chuyện của bọn họ cũng thành chuyện của bọn họ rồi, hơn nữa hai người đó rõ ràng là uống rượu lái xe, không được, vẫn phải gọi thôi.

110 không vừa được kết nối, đang chờ nghe âm thanh, một giọng nam liền truyền tới, trời, nhận nhanh như vậy? Tiểu Thố sợ đến suýt chút nữa ném luôn điện thoại đi, lắp ba lắp bắp nói:

“Xin, xin chào, ở chỗ chúng tôi xảy ra tai nạn xe cộ, là xxxxxxxx, xin lập tức tới đây, còn có hai người bị thương, trước mắt không rõ tình trạng, có thể cần xe cứu thương.”

“Được rồi, xin hỏi nên xưng hô như thế nào?”

“Tôi họ Bạch, Bạch trong màu trắng, là người bị hại.”

“Được rồi, chúng tôi lập tức cho người đến đó, trước khi cảnh sát giao thông đến xin cô đừng phá hỏng hiện trường…”

“Được”

Cúp điện thoại, chịu đựng cơn gió lạnh thổi qua, không những đau đầu, Tiểu Thố còn đang nghĩ lát nữa phải đối mặt với cảnh sát, cũng không biết giải quyết như thế nào, nhìn Giản Chính Dương đang giữ im lặng.

“Chồng à lát nữa cảnh sát hỏi,

liền nói là em lái xe, biết không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh không có bằng lái mà.”

“Em cũng không có.”

“Em không sao, dù gì trách nhiệm cũng không phải là của chúng ta, cùng lắm là phạt một chút tiền. Quan trọng là phải làm ghi chép, em đi là được rồi.” Sợ tính tình của Giản Chính Dương sẽ xung đột với cảnh sát. Vốn không phải chuyện của bọn họ thì cũng đã là chuyện của bọn họ rồi, hơn nữa không có bằng mà lái xe là tội gì cũng không biết. Tiểu Thố quả quyết biến tội này thành của mình, nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, mình đối mặt với cảnh sát dù sao cũng ổn hơn so với Giản Chính Dương đối mặt với cảnh sát. Tiểu Thố tự an ủi trong lòng, thật ra có hơi chột dạ.

“Ừm.” Giản Chính Dương không nói nhiều, gật gật đầu

Thấy anh ngoan ngoãn nghe lời, Tiểu Thố âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi về xe “Tiểu Bạch không biết như thế nào rồi.”

Đã không chăm sóc tốt Tiểu Bạch, lại luôn không chú ý đến nó, trong lòng Tiểu Thố rất lo lắng, may mà lúc xe va chạm, Tiểu Bạch đang ở ghế sau. Mặc dù bị quăng đi quăng lại, nhưng cũng không có vấn đề gì.

Đưa Tiểu Bạch ra, thức ăn đã đổ ra rồi, ngày mai, không phải, sau khi sửa xe xong vẫn phải đi rửa một chút mới được.

Cảnh sát giao thông đến rất nhanh. Tiểu Thố nghi ngờ cô cúp điện thoại chưa đến một phút đồng hồ, gần như cô vừa mới lấy Tiểu Bạch ra kiểm tra một chút liền nghe thấy âm thanh cảnh sát.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Người tới là cảnh sát giao thông tuần tra gần đấy, sau khi nhận được thông báo liền lập tức chạy tới đây, Tiểu Thố ôm Tiểu Bạch đang định nói chuyện, Giản Chính Dương đã nhấc chân đi tới.

“Là như thế này…”

Tiểu Thố sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng lúc lúc này lại nói dối sợ sẽ khiến cho cảnh sát nghi ngờ, ngược lại lại dẫn đến nhiều chuyện hơn. Chỉ có thể gắt gao đứng phía sau Giản Chính Dương, xoay chuyển suy nghĩ, chỉ cần Giản Chính Dương nói ra lời nào không thích hợp, cô sẽ lập tứcnhảy ra giúp đỡ.

Ngạc nhiên là, Giản Chính Dương bình thường trên cơ bản sẽ không nói chuyện với người lạ lại có thể kể lại sự việc vô cùng rõ rang. Từ trong lời anh kể lại, mình chính là người bị hại, hơn nữa từ vết trượt trên hiện trường có thể thấy, là chiếc xe BMW đâm vào xe của bọn họ là không thể nghi ngờ, có điều, cuối cùng là vấn đề ai vượt đèn đỏ, phải xác nhận trước.

Nghe Giản Chính Dương kể lại, Cảnh sát giao thông báo cáo với ban chỉ huy, cho chụp ảnh hiện trường, sau đó đi đến chụp ảnh chiếc xe BMW. Mùi rượu nồng nặc khiến cảnh sát giao thông cau mày lại. Đây là đã uống bao nhiêu mới có mùi rượu nồng như thế được?

Làm cho cảnh sát dở khóc dở cười chính là đến gần chiếc xe BMW, thế mà lại nghe thấy tiếng ngáy. Tiểu Thố và Giản Chính Dương tay trong tay đứng phía sau cảnh sát cũng nghe thấy tiếng ngáy này, không khỏi thở phào một hơi.

“Hình như bọn họ đang ngủ.”

“Thế này mà vẫn còn tâm tình đi ngủ nữa.” Cảnh sát giao thông không hài lòng nói, đi đến đẩy người lái xe: “Tiên sinh, tỉnh lại, tiên sinh, tỉnh lại nào.”

Nghe giọng điệu của cảnh sát giao thông, Tiểu Thố cũng hơi an tâm. Trách nhiệm là của bọn họ, mình đây chỉ xem như là không có bằng lái, chắc là hình phạt cũng không lớn lắm đâu.

Nghĩ đến Giản Chính Dương lại có thể không nghe lời mình nói, bảo với cảnh sát là anh lái xe. Cô không nhịn được véo anh một cái thật mạnh. Người đàn ông này, không thèm nghe lời cô, thật là muốn đánh anh mà.

Có điều, tâm tư bảo vệ cô của anh, vẫn làm cho cô vô cùng cảm động.

Dưới nỗ lực của cảnh sát giao thông, cái người lái xe đang giả chết kia cuối cùng cũng có phản ứng. Đại khái là có người quấy rầy giấc ngủ của mình, rất không vui, cho nên lắc lư xuống xe, bực mình hét to

“Cmn, tên khốn nào quấy rầy giấc ngủ của ông đây.”

Khiến cho Tiểu Thố trợn mắt kinh ngạc chính là, cô cảm thấy người đàn ông này rất quen mặt, cuối cùng nhớ ra, đây không phải là người đàn ông đã kết hôn lừa gạt Tiểu Tình hay sao, gọi là gì ấy nhỉ?