Bên Trời Ngân Mãi Khúc Đào Hoa

Chương 5: Màn sương gói cả vạn bụi cây (Thượng)




Thịnh Nhan vào cung Trùng Phúc đã mấy hôm, từ hoàng lăng đi về kinh thành cũng mất không ít thời gian, nghe nói hoàng đế đang trên đường về.

Càng đợi lâu, cô càng hoang mang. Rõ ràng đã quen y, nhưng cô vẫn không ngừng suy đoán, chẳng biết nam tử dịu dàng mỉm cười bên hồ Tam Sinh hôm ấy sẽ xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ thế nào.

Còn nữa, khi gặp phải nói gì, nói ra sao, làm những gì, làm thế nào đây?

CÓ điều bất kể băn khoăn đến đâu, thì ngày gặp mặt cũng sẽ tới. Hôm ấy, lúc cô trở dậy, cả khu nhà lặng ngắt như tờ, chỉ có Ngô chiêu thận loanh quanh, thấy cô bước ra liền cười nói: "Sớm nay người bên cạnh thái hậu đến báo, cho phép mọi người ra ngoài đi dạo."

Khu nhà này nằm trong nội cung, bước ra ngoài chính là hậu cung, đương nhiên mọi người đều nôn nóng muốn ra xem nơi mình về sau sẽ sống trông thế nào. Huống hồ, có lẽ hôm nay hoàng đế cũng về đến.

Cô chẳng rõ những người khác làm sao lại được tin từ sớm, nhưng cũng chỉ cười với Ngô chiêu thận, rồi thay đồ ra ngoài. Bộ áo hôm nay cô chọn màu lục nhạt, mặc vào ngày xuân thế này trông rất tươi tắn, cũng không quá kiều diễm. Đi được mấy bước, cô cảm thấy eo hơi rộng, nhưng đành bất lực nghĩ thâm, chừng nào về sẽ sửa lại.

Đương vào độ đẹp nhất của mùa xuân, cô được cung nhân dẫn đến ngự hoa viên, thấy ho nở khắp vườn như gấm lụa.

"Đằng trước là Lăng Ba thủy tạ, thái hậu đang ở đó nghe hát. Tiểu thư có thể đi xem." Cung nhân nói.

Cô theo cung nhân đi về phía đình Lăng Ba, vừa đii vừa ngắm cảnh ngự hoa viên. TRên hòn giả sơn, tường vi vươn ra rực rỡ tươi thắm, dưới hồ là sen nhú khỏi mặt nước, tròn trịa xinh xắn. Mùa xuân khắp trong thiên hạ, đâu đâu cũng vậy.

Cung nhân nọ bình thường ít khi phải họa động nhiều chẳng mấy chốc đã đau chân không đi nổi đành chỉ đường cho cô tự đi. Dọc đường cô đi, tường vi, mẫu đơn, hải đường từng khóm từng bụi đẹp như gấm thêu.

Lúc băng qua một hòn giả sơn cao ngất, cô trông thấy một chùm hoa từ trên cao buông xuống, lơ lửng giữa không trung. Đứng bên dưới nhìn lên, chùm hoa nọ đẹp không tả xiết dưới nền trời xanh ngắt, cô chẳng biết là hoa gì, chỉ thấy đỏ rực tươi tắn, nên cứ ngẩn người ra ngắm. Tới lúc cúi đầu xuống, mới phát hiện một nam tử mặc áo đỏ thắm đi đến, phía sau cách một đoạn không xa và không hần có một đám người theo hầu.

Thấy đám người hầu kẻ nào kẻ nấy cung kình cúi đầu, uy thế thực không nhỏ, cô vội lui sang bên lề, thầm nghĩ thân phận người nó nhất định rất hiển quý, nên mới được ra vào cung thoải mái thế này.

Có lẽ đây chính là Thụy vương, anh trai của hoàng đế, người nắm quyền binh trong triều đây chăng?

Cô nép mình vào hốc lõm bên giả sơn, nhường cho hắn đi trước.

Song hắn lại dừng chân giữa đường nhìn cô cười hỏi khẽ: "Nàng là Thịnh Nhan đấy ư?"

Giọng người nọ nhẹ ngàng từ tốn, tuy gọi thẳng tên người ta song không có vẻ gì là đường đột thất lễ, tría lại nghe như thủ thỉ bên tai.

Thịnh Nhan thoáng ngẩn ra thầm nghĩ, người nọ thực chẳng giống Thụy vương giương cung bạt kiếm quyền nghiêng triều đình trong truyền thuyết chút nào, huống hồ xem tuổi tác dường như còn trẻ hơn thánh thượng thì phải.

Chẳng biết hắn bắt chuyện với mình là có ý gì, cô đành gật khẽ rồi cúi đầu hành lễ.

"Hôm qua nghe Ngô chiêu thận nhắc tới nàng, quả rất giống những gì bà ta miêu tả." Hắn thuận miệng nói rồi đi qua cô, lúc Thịnh Nhan ngẩng lên, ánh mắt người nọ cũng vừa lướt qua đôi vai gầy gò của cô, rồi dường như thoàng xúc động, hắn hơi nghiêng đầu ngoái nhìn cô.

Đôi ánh mắt giao nhau, hai người đều trông rõ dáng vẻ đối phương.

Một người ôn hòa như ngọc.

Một người diễm lệ hơn hoa.

Cô đứng dưới giàn tử đằng bên ngọn giả sơn, nắng xuân chói lọi xuyên qua giàn hoa như tỏa ra hoàng quang rực rỡ.

Chỉ thấy người nọ tao nhã tuấn tú, y phục đỏ thắm cũng không át được dung nhan, lúc cười lên còn toát ra vẻ thanh cao. Đó là khí chất của kẻ chìm đắm trong sách vở lâu ngày, cả người như có sương mù bảng lảng bao quanh.

Thịnh Nhan bất giác só sánh người nọ với hoàng đế, cảm thấy một chín một mườikhó phân hơn kém.

Một trầm tĩnh bức người, một phong nhã thoát tục.

Cô vội quay đi, vờ nhìn đóa hoa trên vách đá, lòng thoáng bối rối.

Người nọ nhìn theo ánh mắt cô, không khỏi phì cười, thấy đám người hầu còn khuất phía dưới giả sơn, không thấy được hành động của mình bèn quay người đi đến, tóm lấu một bụi tử đằng có bẻ chắc chắn, dợm thử chỗ đặt chân trên giả sơn, thấy vững chãi bèn trèo lên.

Thịnh Nhan đứng bên dưới thấy hắn hái được đóa hoa rồi từ từ tụt xuống, nào ngờ hụt chân, gần như ngã nhào, cô nhất thời luống cuống, vôi giơ tay đỡ lấy lưng hắn.

Người nọ cúi đầu nhìn cô nói khẽ: "Không sao."

Bấy giờ cô mới sực tỉnh, hốt hoảng rụt tay lùi lại, mặt đỏ bừng.

Hắn trao cho cô đóa hoa vừa hái, Thịnh Nhan thấy đóa hoa đỏ thắm trong tay hắn đỏ ra ánh sáng nhàn nhạt thì không khỏi bối rối, nhìn chằm chằm trên bàn tay hắn, song không dám chìa tay ra nhận.

Cả ngọn giả sơn phủ kín tử đằng, nhìn thiếu nữ thẹn thùng, đứng giữa một trời hoa tím biếc, hắn như thấy một làn gió mát thổi qua người.

Bên mỉm cười kéo tay cô lại, nhẹ nhàng đặt đóa hoa vào.

Cô đỏ mặt, bàn tay bị hắn nắm nóng bừng lên, cả người hơi co lại, cô vội vã cầm đóa hoa đi thằng không dám ngoảnh đầu.

Đến đình Lăng Ba, Thịnh Nhan mới nhận ra các thiếu nữ phụng chỉ vào cung lần này đều đã tề tựu, chỉ mình cô là không ai thông báo nên đến muộn nhất.

Tự biết sẽ bị xa lánh, nhưng cô cũng đành thông báo thân phận với cung nữ đứng hầu bên ngoài, thỉnh tội cầu kiến.

"Ồ, là con gái Thịnh Di, đấy ư?" Nhớ ra trước khi đến hoàng lăng bái tế từng căn dặn chuyện này, thái hậu bèn cho dẫn cô vào.

Thịnh Nnhan bước vào, thấy trong nhà thủy tạ có hai cô bé chừng mười tuổi đang hát khúc Thanh Bình điệu, giọng lanh lảnh non nớt, nghe rất dễ thương. Thái hậu đang vui vẻ, Thịnh Nhan dĩ nhiên không dám làm phiền, đành cúi đầu đứng bên dưới.

Nghe hết câu cuối, thái hậu mới liếc nhìn Thịnh Nhan, trước tieenn là săm soi dung mạo cô, thấy cô tuy phục sức giản dị nhưng dung nhan diễm lệ khác thường, bà bất giác nhìn thật kỹ rồi quay sang bảo nữ quan đứng bên, "Con bé này nhan sắc thật đấy."

Nữ quan khom mình cười đáp, "Thưa phải, hôm qua nô tỳ vừa theo thái hậu về cung đã nghe danh Thịnh tiểu thư, những người gặp mặt đều không ngớt lời tán dương dung mạo. Cô ấy lại được thái hậu đặc cách khai ân cho vào cung nên càng được người ta chú ý."

Nghe câu nói vô ý, thái hậu chỉ cúi mặt cười xòa. Triều đại nào trong cung cũng có một kẻ dung nhan tuyệt mỹ đứng đầu hậu cung, ví như người hai mươi năm trước đây vậy. Tiếc rằng, cuối cùng kẻ bước lên tột đỉnh phồn hoa, thường không phải bọn họ.

Có điều tâm trạng vui vẻ của bà cũng vì thế mà tắt ngấm, song thái hậu vẫn giữ nguyên nụ cười, quay sang hỏi một cung nữ khác, "Trong cung nhiều kẻ lắm lời, bên cạnh thánh thượng cũng không ít, nói vậy là thánh thượng cũng đã nghe đến tên cô ta?"

Cung nữ nọ gật đầu, "Tối qua thái hậu lo thánh thượng mệt mỏi, sai nô tỳ sang hỏi thăm, lúc sang đến nơi, nô tỳ cũng nghe bọn Cảnh Thái Cảnh Hoàn kể, thánh thượng vừa về cung đã nghe được chuyện này, ngài ngự vốn sẵn tò mò về vị tiểu thư họ Thịnh sinh cùng ngày với mình, nên có hỏi han đôi câu."

Lời này vừa thốt ra, mọi người hiểu ngay dù chưa gặp mặt song cô tự nhiên đã có ưu thế, được hoàng thượng để tâm. Các cô gái ngồi đó tuy vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng đều ấm ức.

Thịnh Nhan thấy căng thẳng khôn xiết, lại nghĩ tới việc hoàng đế vừa về cung đã hỏi han, quả thật có mình trong lòng, lời thề hẹn bên hồ Tam Sinh hẳn không phải tùy tiện vờ vịt.

Tim cô bất giác đập rộn lên, mặt cũng đỏ bừng vì thẹn, đành cúi đầu nín lặng, không dám nói gì.

Vô số ánh mắt đổ dồn vào Thịnh Nhan, thấy cô được hoàng đế hỏi han mấy câu mà mừng đến luống cuống, chẳng biết có bao người cười thầm trong dạ, ngay đến các nữ quan và thái hậu cũng coi thường.

Tới khi ánh mắt thái hậu lướt nhìn xuống dưới, thấy cô mặc quần áo không vừa thì có phần không vui, ra hiệu cho cô đướng dâỵ rồi thuận miệng bảo, "Ngươi và hoàng thượng sinh cùng ngày , lại được tiên đế ban tên, có lẽ cũng có duyên với hoàng gia, thế nên trong cung mới đặc cách gọi ngươi vào. Có điều mọi việc trên đời đều trông vào duyên phận, rốt cuộc hoạng thượng thích ai cũng chưa chắc được, ngươi liệu mà cẩn thận."

Thịnh Nhan thấy mặt nóng rực, tự biết mình thất thố, lấy làm hối hận không thôi. Nhưng cô cũng không biết phân bùa thế nào, đành nhỏ giọng đáp: "Vâng."

Thái hậu sai người kê thêm một chiếc ghế cạnh cửa để Thịnh Nhan ngồi xuống như những người khác. Đoạn bà cười bảo: "Hôm nay hoàng thượng vốn muốn cùng bản cung dạo ngự hoa viên, tiếc rằng hôm qua vừa từ sơn lăng về, việc chính sự trong triều dồn đống lại, nên mới sai người tới bảo để các ngươi chung vui với bả cung là đủ rồi. Trước hết chúng ta đi ngắm hoa đã, hoàng thượng không đến cũng hay, mọi người càng được thoải mái, khỏi phải bó buộc."

Mọi người dạ vâng rồi theo thái hậu đứng lên. Mấy người tự phụ tài hoa chỉ muốn bước ra thể hiện có phần hơi hụt hẫng nhưng lấy lòng thái hậu cũng như lấy lòng hoàng thượng vậy thôi. Huống hồ nhiều người cũng nghe ngóng được hoàng đế tính tình ôn hòa, điềm đạm, dĩ nhiên không thích những nơi đông đúc như thế này.

Đứng dậy ra đế cửa, ngẫu nhiên nhác thấy bàn tay nắm chặt của Thịnh Nhan, tháu hậu thuận miệng hỏi, "Ngươi nắm gì trong tay thế?"

Thịnh Nhan cúi đầu nhìn, bấy giờ mới nhận ra mình vẫn siết chặt đóa hoa nọ trong ta đốt tay nắm chặt đến mức tái nhợt.

Cô lúng túng xòe tay, phát hiện đóa hoa kiều diễm khôn tả đã bị vò nát, nước hoa đỏ choét dây cả ra bộ váy xanh nhạt của cô, thoạt trong là thấy.

Cô lật đật quẳng đóa hoa đi, nhất thời chẳng biết phải làm sao mới đúng. Thái hậu nghĩ đến việc cha cô đã qua đời, cảnh nhà sa sút lụn bại, giờ thấy cô cuống cuồng như thế thì càng không ưa, cho rằng chẳng có phong thái của tiểu thư nhà đại gia, bắt đầu hối hận vì một phút bốc động triệu cô vào cung, bèn bực bội nói, "Ngươi khỏi phải theo, mau về thay đồ đi."

Thịnh Nhan vội cáo từ, rời đình Lăng Ba, quay lại con đường mòn lúc trước, xung quanh vẫn ríu rít tiếng chim, hoa nở bạt ngàn.

Nhưng lòng cô đã rối bời, tự biết hôm nay thất thố trước mặt thái hậu, rồi lại nghĩ tới nam từ nắm tay mình khi nãy, chỉ thấy ngổn ngang muôn mối tơ vò.

Ở nơi xa lạ này, gặp toàn những người xa lạ, cô chẳng biết về sau phải ứng xử thế nào, càng nghĩ càng buồn bã, nước mắt rơm rớm.

Ra khỏi ngự hoa viên ả cung nữ nói sẽ đợi cô giờ chẳng biết đã đi đâu mất.

Thịnh Nhan ngơ ngác đứng đơ người ở lối vào hồi lâu, chỉ thấy vắng hoe không một bóng người. Những cô gáu vào cung cùng cô đều ríu rít đi theo thái hậu, gió xuân đưa tiếng oanh yến líu lo từ xa vẫn vẳng lại, khiến cô càng thêm buồn bực.

Thịnh Nhan đành tự dựa vào trí nhớ, lần đường trở về

Vừa đi vừa nghỉ mới phát hiện, thì ra hoàng cung rộng lớn vô cùng, làn gió nhẹ thổi qua nhưng lâu đài đình các cao ngất cũng thành ra lồng lộng buốt người. Hết thảy cung điện đều nguy nga lộng lẫy, uy nghiêm đến mức không chừa ra chỗ nào để dung thân. Giữa bốn bề vắng lặng, cô nghe rõ tiếng bước chân mình vang vang.

Hơi lạnh vẩn vít quanh cô.

Thịnh Nhan lặng lẽ lau nước mắt, ngước nhìn trừi cao quạnh quẽ đè nặng trên đầu. Cô bồi hồi, gắng gạt chuyện của mình sang một bên, chỉ chú râm nghĩ tới người ấy.

Y mất mẹ từ nhỏ, sống giữa hoàng cung rộng lớn này hẳn là rất lạnh lẽo.

Chẳng rõ gốc đào mẹ y tự tay trồng có còn hay không hay đã bị nhổ mất rồi.

Nghĩ tới y, cô bất giác bình tĩnh lại. Tự an ủi rằng, lần đầu gặp mặt, hẳn thái hậu cũng biết cô sẽ làm hoảng loạn, sau này ở lâu khắc rõ lòng người, ắt hiểu được bản tính của cô.

Rẽ qua mấy đoạn tường vây, phía trước chợt nghe loáng thoáng tiếng sáo, là khúc Lâm giang tiên, vì cách xa nên lại có vẻ du dương như có như không, lay động lòng người.Mọi người dạ vâng rồi theo thái hậu đứng lên. Mấy người tự phụ tài hoa chỉ muốn bước ra thể hiện có phần hơi hụt hẫng nhưng lấy lòng thái hậu cũng như lấy lòng hoàng thượng vậy thôi. Huống hồ nhiều người cũng nghe ngóng được hoàng đế tính tình ôn hòa, điềm đạm, dĩ nhiên không thích những nơi đông đúc như thế này.

Đứng dậy ra đế cửa, ngẫu nhiên nhác thấy bàn tay nắm chặt của Thịnh Nhan, tháu hậu thuận miệng hỏi, "Ngươi nắm gì trong tay thế?"

Thịnh Nhan cúi đầu nhìn, bấy giờ mới nhận ra mình vẫn siết chặt đóa hoa nọ trong ta đốt tay nắm chặt đến mức tái nhợt.

Cô lúng túng xòe tay, phát hiện đóa hoa kiều diễm khôn tả đã bị vò nát, nước hoa đỏ choét dây cả ra bộ váy xanh nhạt của cô, thoạt trong là thấy.

Cô lật đật quẳng đóa hoa đi, nhất thời chẳng biết phải làm sao mới đúng. Thái hậu nghĩ đến việc cha cô đã qua đời, cảnh nhà sa sút lụn bại, giờ thấy cô cuống cuồng như thế thì càng không ưa, cho rằng chẳng có phong thái của tiểu thư nhà đại gia, bắt đầu hối hận vì một phút bốc động triệu cô vào cung, bèn bực bội nói, "Ngươi khỏi phải theo, mau về thay đồ đi."

Thịnh Nhan vội cáo từ, rời đình Lăng Ba, quay lại con đường mòn lúc trước, xung quanh vẫn ríu rít tiếng chim, hoa nở bạt ngàn.

Nhưng lòng cô đã rối bời, tự biết hôm nay thất thố trước mặt thái hậu, rồi lại nghĩ tới nam từ nắm tay mình khi nãy, chỉ thấy ngổn ngang muôn mối tơ vò.

Ở nơi xa lạ này, gặp toàn những người xa lạ, cô chẳng biết về sau phải ứng xử thế nào, càng nghĩ càng buồn bã, nước mắt rơm rớm.

Ra khỏi ngự hoa viên ả cung nữ nói sẽ đợi cô giờ chẳng biết đã đi đâu mất.

Thịnh Nhan ngơ ngác đứng đơ người ở lối vào hồi lâu, chỉ thấy vắng hoe không một bóng người. Những cô gáu vào cung cùng cô đều ríu rít đi theo thái hậu, gió xuân đưa tiếng oanh yến líu lo từ xa vẫn vẳng lại, khiến cô càng thêm buồn bực.

Thịnh Nhan đành tự dựa vào trí nhớ, lần đường trở về

Vừa đi vừa nghỉ mới phát hiện, thì ra hoàng cung rộng lớn vô cùng, làn gió nhẹ thổi qua nhưng lâu đài đình các cao ngất cũng thành ra lồng lộng buốt người. Hết thảy cung điện đều nguy nga lộng lẫy, uy nghiêm đến mức không chừa ra chỗ nào để dung thân. Giữa bốn bề vắng lặng, cô nghe rõ tiếng bước chân mình vang vang.

Hơi lạnh vẩn vít quanh cô.

Thịnh Nhan lặng lẽ lau nước mắt, ngước nhìn trừi cao quạnh quẽ đè nặng trên đầu. Cô bồi hồi, gắng gạt chuyện của mình sang một bên, chỉ chú râm nghĩ tới người ấy.

Y mất mẹ từ nhỏ, sống giữa hoàng cung rộng lớn này hẳn là rất lạnh lẽo.

Chẳng rõ gốc đào mẹ y tự tay trồng có còn hay không hay đã bị nhổ mất rồi.

Nghĩ tới y, cô bất giác bình tĩnh lại. Tự an ủi rằng, lần đầu gặp mặt, hẳn thái hậu cũng biết cô sẽ làm hoảng loạn, sau này ở lâu khắc rõ lòng người, ắt hiểu được bản tính của cô.

Rẽ qua mấy đoạn tường vây, phía trước chợt nghe loáng thoáng tiếng sáo, là khúc Lâm giang tiên, vì cách xa nên lại có vẻ du dương như có như không, lay động lòng người.

Thịnh Nhan dừng chân đứng nghe. Tiếng sao xa xăm dìu dặt như mùa xuân ấm áp, xoa dịu cõi lòng cô. Cô không thuộc đường đi lối lại trong cung, đành dựa vào tường lặng lẽ lắng nghe.

Đột nhiên, tiếng sáo vút lên, rồi thình lình ngưng bặt, tựa như đã gãy lưỡi gà.

Cô buồn bã thở dài, quay người định đi, nào ngờ một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt khiến cô giật bắn mình, cuống quýt lùi lại, suýt thì ngã ngửa.

Người nọ nhanh nhẹ giữ lấy cổ thay cô, "Sao thế, làm nàng giật mình ư?"

Thịnh Nhan ngước lên, bắt gặp một tà áo đỏ, thêu hoa văn mây lành. Ra là kẻ hái hóa chô cô lúc trước. Cho rằng chính hắn là nguyên nhân đã hại mình khiến thái hậu mất vui, Thịnh Nhan bèn giãy tay hất ra, thầm nghĩ kẻ này thực vô lễ, tùy tiện động tay động chân, lẽ nào không biết cô là tú nữ nhập cung đợi tuyển ư.

Người nọ rất mực ôn hòa, bị cô hất ra cũng chẳng lấy làm khó chịu, chỉ huơ cây sáo trong tay cười nói, "Lưỡi gà tự dưng bị gãy, biết ngay có người nghe trộm."

"Mới nghe nói gảy đàn có người nghe trộm thì đàn đứt dây, chừng từng nghe thổi sáo bị nghe trộm thì gãy lưỡi gà bao giờ." Cô đang rầu rĩ, buột miệng cãi, "Rõ ràng là lúc chuyển điệu, huynh bị tắc khí, làm gãy lưỡi gà thì có."

"Nói vậy là nàng cũng biết thổi ư?" Hắn cười hỏi, giọng nói ấm áp, vẻ mặt hiền hoa, người sao tiếng sáo vậy.

Mẹ cô cũng coi như xuất thân thư hương, từng dạy cô thổi sáo, hòng tìm chút niềm vui giữa cảnh đời vất vả.

Cô gật đầu. Kẻ hầu bên cạnh vội dâng cho cô một cây sáo.

Ống sáo cực tốt, các lỗ đều đặn cân xứng. CÔ chìa tay nhận lấy, vừa đưa lên miệng, người nọ đã biết cô cũng thổi khúc Lâm giang tiên.

Tiếng sáo trong trẻo, thủ thỉ nghẹn ngào, hòa cùng tiếng líu lo của vàng anh trong hoa viên, chẳng khác nào tiếng châu tiếng ngọc.

Bị tiếng sáo của cô dẫn dụ, hắn cũng cầm một cây sáo hòa điệu cùng cô. Thịnh Nhan hơi yếu nên tiếng sáo uyển chuyển dìu dặt, còn tiếng sáo của người nọ lại du dương trầm bổng, tiếng sáo của hai người hòa quyện vang khắp định viện. Nhất thời ngay gió trên tán lá cánh hoa cũng ngưng bặt, vạn vật đều im tiếng. Hai luồng âm thanh như khói mây quấn quýt, vút cao vấn vít, át cả mây xanh.

Cô vốn chỉ định thử vài âm, song lúc này đã không kiềm chế được, tiếp tục thổi.

Khúc Lâm giang tiên có bốn cách hai điệu, vốn là điệu tông cao về sau cũng có người thổi tông trầm. Lúc cùng diễn tấu, tông cao và tông trầm có thể kết hợp. NHưng vào đoạn kết thúc, cô định thổi tông trầm từ tốn kết lại, song hắn lại thổi tông cao, lấy hơi dài. Cô hơi yếu, lòng lại đang mắc chuyện không vui, không tiếp tục thổi được nữa.

Hai người đang hợp tấu đột ngột tách ra, cả hai đều cúng hứng đặt sáo xuống.

Khúc hợp tấu tuyệt diệu này cuối cùng lại thành ra đầu voi đuôi chuột.

Cô trả lại sáo cho hắn, lúc cúi đầu mới thấy bàn tay hắn, sáo ngọc xanh biếc, mười ngón tay trắng trẻo, sáng bóng lên dưới nắng. Người nọ có thể đi lại tự do trong cung, lại không phải hoàng đế, chắc hẳn là Thụy Vương.

Lời đồn đúng là không thể tin được, thực không ngờ Thụy Vương ngang tàng, hống hách trong truyền thuyết lại là người dễ gần, còn rành âm luật như vậy.

Tuy hắn là anh trai hoàng đế nhưng gặp nhau trong cung thế này không hợp lễ tiết, Thịnh Nhan không khỏi sinh lòng cảnh giác, thầm lùi lại một bước.

Chợt nghe loáng thoáng có người đi đến, bước chân xôn xao, hẳn là cả một đám đông, có kẻ còn nói, "Chẳng biết ai thổi sáo ở đây nhỉ, nghe hay quá."

Thấy có người đi đến, cô hốt hoảng quay lưng định đi, quên bẵng cả lễ tiết.

Hắn ở đằng sau gọi giật lại: "Nàng sao thế?" Nhưng Thịnh Nhan không muốn nhiều lời với người nọ, liền rảo chân bước thật mau, toan đi cho nhanh.

Người nọ đưa mắt cho kẻ hầu bên cạnh, ý bảo hắn đi theo xa xa đằng sau, còn mình thì đuổi theo nàng hỏi, "Sao nàng cứ đi lại lung tung trong này thế? Luật lệ trong cung nghiêm khắc, tự ý đi lại sẽ bị trị tội đấy. Nhất là người chưa có danh vị như nàng, nói không chừng còn bị đuổi ra."

Bấy giờ Thịnh Nhan mới vỡ lẽ, ngước mắt lên nhìn con đường phía trước, chẳng biết đâu là Nam Bắc Đông Tây, nàng bất giác lạnh buốt cả lòng, hàng mi hơi run rẩy.

Chẳng trách cung nữ dẫn đường cho cô lại lấy cớ đau chân, chẳng trách lúc cô đi ra ả đã lỉnh mất, thì ra là có âm mưu.

Thấy nàng biến sắc, luống cuống ra mặt, hắn phì cười, giơ tay nắm lấy tay áo nàng, kéo vào một ngách nhỏ nằm trong cung điện, "Qua bên này đi, ta biết đường tắt về cung Trùng Phúc."

Thịnh Nhan nhất thời lúng túng, lại thấy mấy người kia sắp trông thấy mình tới nơi, đành cuống quýt chạy theo người nọ, len lỏi giữa những cung điện lạ lẫm. Tới khi nhận ra đi như thế không ổn, thì cô đã chẳng biết mình đang ở đâu nữa, chỉ còn cách cắn răng bám theo hắn.

Người nọ cực kỳ rành rẽ đường đi lối lại giữa cung, rẽ trái, ngoặt phải, chẳng mấy chốc đã thấy cửa ngách bên hông cung Trùng Phúc đằng xa.

Thấy đã đến nơi, cô mới dám thở phào nhẹ nhóm, vội cảm tạ hắn, đồng thời cũng có ý bảo hắn dừng bước.

Song hắn vẫn lẽo đẽo đi theo, "Nàng vừa mới đến, nhẽ ra khi đi lại trong cung phải có người dẫn đường chứ?"

Câu này hắn hỏi rất khẽ, cũng rất dịu dàng, gần như thủ thỉ, vì sợ người khác nghe thấy. Thịnh Nhan cơ hồ cảm giác được hơi thở của hắn phả vào tai, vô thức né ra nửa bước rồi cúi đầu rầu rầu đáp," Cung nữ dẫn đường cho tôi đi đến dưới sơn giả thì trẹo chân."

Người nọ mới vỡ lẽ, im lặng quan sát cô, biết ngay cô trong lúc vô ý đã bị người khác chơi xấu, lại hỏi, "Những người mới vào cung chẳng phải đều đi ngắm hoa với thái hậu ư? Sao nàng lại một mình quay về?"

Thịnh Nhan cụp mắt đáp, "Trên giải sơn bỗng dưng có người tặng tôi bông hoa, tôi căng thẳng, nắm quá chặt làm nát cả đóa hoa, nước dây ra hết vạt váy nên thái hậu lệnh cho tôi về thay đồ."

Ánh mắt hắn dừng trên vày cô, bất giác cười, "Đúng là lỗi của ta, mong Thịnh Nhan tiểu thư đừng trách tội."

Thấy hắn cười thản nhiên như vậy, Thịnh Nhan ngượng ngùng phủi phủi chỗ dây bẩn trên váy, "Bông hoa ấy đang nở đẹp thế, sao huynh cứ khăng khăng hái xuống làm gì? Vừa ngắt xuống, nháy mắt đã bị vò nát."

"Thực có lỗi, là ta hiểu lầm, cứ ngỡ nàng thích nó." Nói đoạn hắn cười nhìn cô, "Huống hồ, trong cung nhiều hoa như vậy, nếu không ai thưởng thức thì hoa nở ra còn có ý nghĩa gì? Được nàng ngắm thêm một lúc, cũng coi như không uổng công nó nở."

Câu này nghe như tán tụng, song lại có vẻ mập mờ, vừa ôn hòa ân cần vừa chừng mực làm thân, khiến người ta như được tắm gió xuân.

Trước một kẻ ôn hòa như thế, nỗi buồn bực của Thịnh Nhan cũng vơi bớt phần nào. Cô thở hắt ra, nghĩ thầm, dù thái hậu không ưa mình thì thân phận như bà cũng chẳng buồn để tâm đến đến mình làm gì. Đời người có rất nhều việc không được như ý, chỉ cần y yêu cô là đủ những chuyện khác chẳng có gì quan trọng.

Thấy cô có vẻ đã bình tâm, cặp mắt ướt lắng lại, vẻ đáng thương cũng giảm bớt mấy phần, hắn chợt nảy ý trêu chọc, bèn cười cười khích, "Có điều xem bộ sau này nàng sống trong cung chẳng dễ dàng gì."

Thịnh Nhan khẽ cắn môi, lặng lẽ tựa vào cửa, lát sau mới đáp, "Không đâu, tôi nhất định sẽ sống thật tốt, đã đến đây rồi thì không rời khỏi đâu."

Bởi vì, cô đã nhận lời y, đã hứa với y, huynh yên tâm, muội đợi huynh.

Thiên hạ rộng lớn như thế, cung đình trang nghiêm như thế, thời gian đằng đẵng như thế, có lẽ chỉ mình cô biết, thuở nhỏ y từng ngồi khóc thầm trước tẩm cung mẹ mình sống.

Thấy cô lặng lẽ mà quật cường khẳng định sẽ ở lại nơi này, kiên quyết như lập lời thề, người bên cạnh cười hỏi, "Nếu hoàng thượng không thích nàng thì sao?"

Thịnh Nhan quay mặt đi, tránh ánh mắt hắn, đáp thật khẽ, gần như không nghe tiếng, "Khỏi phiền huynh lo."

Đối phương bất giác phì cười, thích thú cúi đầu nhìn cô, "Còn chưa gặp mặt mà đã có vẻ nắm chắc phần thắng nhỉ?"

Tiếng "nhỉ" cuối câu kéo dài, đầy vẻ trêu cợt, trong giọng nói còn ẩn ý cười.

Bọn họ chỉ là hai người xa lạ, ăn nói thế sao được. Thịnh Nhan tức thì sửa lại vạt áo, thi lễ cảm tạ hắn rồi im lặng rảo chân bước qua cổng.

Bước vào sân, cô hơi ngoái lại, thấy hắn vẫn đứng đó mỉm cười nhìn theo, cô vội cúi đầu rẽ ngoặt, lẩn vào chỗ hắn không nhìn thấy được.

Nhủ thầm, nếu hoàng thượng không còn thích mình, âu cũng là số mệnh.

Ít nhất cô cũng đã giữ đúng lời hứa, nếu bội ước thì là y bội ước, không phải cô, cô không thẹn với lòng.