Bên A Xin Đừng Hắc Hóa!

Chương 15



An Mật Mật từ trong cơn mơ mang mà giật mình tĩnh lại đưa ánh mắt đề phòng về phía hắn , đương nhiên tuy trong lòng cô chấp nhận việc thân mật với hắn nhưng chẳng có nghĩ là An Mật Mật củng phải thích cái lên lưu manh này nha .

Thấy con nhóc trước mặt đưa ánh mắt đề phong về phía mình , tận sau trong đáy lòng của Bạch Phong Lãng xuất hiện một tia hứng thú muốn ức hiếp con nhóc này .

Nghĩ như thế hắn liền mở miệng nói .

" Lại đây !"

Nói xong hắn lại nằm xuống chiếc giường mềm mại ấy kèm theo giọng nói như chí cao vô thượng không muốn người khác từ chối này , trong lòng trái tim nhỏ của An Mật Mật nhảy loạn nhịp âm thầm mắn mười tám đời tổ tiên nhà hắn .

Nhưng phía bên ngoài cô vẫn cố giữ bình tĩnh mà nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh của Bạch Phong Lãng , hắn thấy thế liền nở nụ cười hài lòng đưa bàn tay tắt lấy ánh đèn trong phòng ngủ , và tay còn gái ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê kia của cô vào trong lòng .

Bạch Phong Lãng ở thời điểm hiện tại chỉ là muốn ôm con nhóc này giúp mình dễ ngủ hơn chứ thật sự không có ý định gì khác cả , nhưng cảm nhận được hương thơm thoang thoảng và xúc cảm mềm mại từ đôi gò bông đào kia làm cho hắn như phía phát điên .

Cái vật to lớn đầy ấm nóng kia ở dưới thân hắn không kìm chế nổi sự khao khác và thèm muốn nên đã chủ động ngẩn cao đầu chạm vào chiếc bụng của cô .

Thân thể nhỏ nhắn của An Mật Mật rung rẩy khi bị cái vật to lớn ấm nóng kia chạm trúng , cả thân thể cô như không quen với hoàn cảnh như thế này liền cứng đờ người ra sắc mặt tái nhợt có chút bất an .

" Mẹ nó ! "

Trong lòng Bạch Phong Lãng thầm mắn bản thân mình định lực kém cõi mới ôm có một chút đã chẳng thể nào kìm chế nỗi , theo phản xạ tự nhiên đôi bàn tay hắn liền siết chặt thân thể cô hơn tham lam hít thở hương thơm làm cho mình dễ ngủ kia .

Một đêm lặng lẽ không có việc gì xảy ra đã trôi qua , đôi mắt An Mật Mật có chút thâm đen vì cảm đêm chưa được ngủ ngoan vì phải trông chừng cái tên này .

Nhưng chờ mãi chỉ thấy hắn ôm cô chặt hơn mà điều chỉnh tư thế cho bàn thân dễ ngủ nhất , có lúc cái đầu của Bạch Phong Lãng lại gục vào đôi gò bông đào kia của cô mà ngủ trông rất ngoan lạnh .

Lúc đầu An Mật Mật còn hồi hợp và lo lắng nhưng đến thời điểm hiện tại thì cô chẳng cần biết là có việc gì xảy ra hay không nữa mà nhanh chóng chiềm vào giấc ngủ .

Chẳng biết là trôi qua bao nhiêu thời gian , Bạch Phong Lãng lười biến mở mắt thì phát hiện mình đang gục đầu vào đôi gò bông đào căng tròn kia của cô mà ngủ ngoan lành thì liền giật mình .



Bạch Phong Lãng đưa ánh mắt nhìn khắp cơ thể cô như đánh giá rồi dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn xinh như búp bê kia thì dừng lại nhìn châm chú một hồi lâu .

Ngay phút giây này trong ký ức của hắn xuất hiện một hình dáng nhỏ nhắn mà bản thân không thấy được khuôn mặt , nhưng mà cái cảm giác đó rất giống như người con gái đang nằm cạnh mình lúc này .

Bạch Phong Lãng vô thức đưa ánh mắt sát lại kề khuôn mặt xinh như búp bê kia của An Mật Mật như muốn nhìn rõ hơn , không kìm được lý trí mách bảo hắn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng kia của An Mật Mật một nụ hôn nhẹ nhàng đầy tình cảm.

Một thoáng sau trôi qua Bạch Phong Lãng mới giật mình tĩnh mộng liền lui cái đầu mình ra phía xa , tuy động tác nhanh nhẹ nhưng không đánh thức người còn gái bên cạnh .

Bạch Phong Lãng lẩm bẩm.

" Mình điên rồi , tại sao lại có thể hôn con nhóc này như thế chứ ? Lại còn hôn lén lút như thế này chẳng khác nào một tên ăn trộm cả !"

Bạch Phong Lãng chuẩn bị quay người rời đi thì ánh mắt lại vô tình lướt qua một bên tai trái của An Mật Mật , đôi đồng tử của Bạch Phong Lãng thì co rút lại thì thấy được vết thẹo phía bên tên chiếc tai ngọc ngã đã bị mái tóc mềm mại của cô ché khuất nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ chẳng thấy được .

----- Chợt có một giòng hồi ức xưa của ùa về trong trí nhớ đã từng lãng quên kia của Bạch Phong Lãng ------

Một thằng nhóc nhỏ tầm năm sáu tuổi đang ngồi tại một góc trong bệng viện khuôn mặt không ngừng rơi vài giọt nước mắt tuổi thân .

" Hu...hu...ba mẹ tại sao lại mất sớm như thế ? Tại sao ông lại nói dối không cho cháu gặp ba mẹ của mình một lần chứ ?"

Chẳng biết là thằng nhóc nhỏ con khuôn mặt lạnh băng kia đã khóc được bao nhiêu lâu , nhưng nước mặt ấy đã thấm đẫm cả bộ đồ bệnh nhân trên người .

Chợt có một thanh âm truyền đến tuy rất non nớt nhưng vô cùng rõ ràng .

" Cậu không sao đây chứ ? Nhưng lúc buồn như thế này cậu nên nếm thử một viên kẹo mật ong , ba mẹ mình nói những lúc buồn ăn đồ ngọt sẽ giúp cậu vui hơn .

Âm thanh truyền khắp bên tai thằng nhóc kia vẫn thút thít nhưng đã đưa ánh mắt đẫm lệ ấy nhìn lên , xuất hiện trước mặt cậu là một cô nhóc khoắc chiếc váy màu hồng dáng người nhỏ nhắn nhưng đặt biệt là khuôn mặt và đôi mắt ấy trông rất giống búp bê .