Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt?

Chương 62: Dạy con



Mẹ Hà đẩy cửa bước vào, mặt bà bình thản, nhưng cái mặt nhỏ của nhóc con nọ thì tái mét.

“Sao nào? Hai đứa đang bày mưu gì đấy?”

Mẹ Hà khoanh tay nhìn hai kẻ tình nghi trong phòng, lúc nói chuyện bà có hơi hơi cúi đầu xuống bởi vì lúc này Hạ Chi và Khánh Minh vẫn đang ngồi dưới đất, mới vừa nãy bà còn thấy chúng nó đang ôm nhau nữa cơ đấy.

Hạ Chi ậm ờ không lên tiếng, rồi kéo kéo tay anh kêu cứu, hồi nãy anh hứa rồi, anh phải giúp cô thôi.

“Con muốn nuôi thú cưng.” Khánh Minh kéo Hạ Chi đứng lên rồi trả lời một cách mạnh mẽ nhất.

“Ồ!” Mẹ Hà ra vẻ ngạc nhiên đáp lời.

Khánh Minh chỉ về cái đồ lắm lông đang nằm lật bụng, đưa bốn chân lên trời, yên lặng giả chế.t ở gần gầm giường: “Con muốn nuôi cái thứ đó.”

“Thế anh không ghét chó nữa nhỉ?” Mẹ Hà hỏi lại.

“Con không ghét nữa, con thích cái thứ đó rồi.” Khánh Minh quả quyết nói.

Miệng nói là thích mà cái chữ chó còn chẳng thèm nhắc đến cơ.

“Ồ! Vậy cơ đấy.” Mẹ Hà lại trầm trồ.

“Mẹ nói vậy là sao? Mẹ cho con nuôi nhé.”

Hạ Chi nghe anh nói xong cũng hướng mắt về mẹ Hà, mặt mong chờ.

“Mẹ thì không có ý kiến...”

Có cô bé nọ nghe vậy hớn hở ra mặt, cả con cún nhỏ đang lật bụng ở đằng xa cũng lập tức sống lại, nhưng lời tiếp theo của mẹ Hà lại làm mặt cả “hai đứa” ỉu xìu.

“Nhưng ba con bị dị ứng lông chó, làm sao cho ba đồng ý thì mới được.”

Mẹ Hà mặt đầy suy tư nói, nói xong thì bà bật cười.

“Nhưng mà Khánh Minh đã hứa với em rồi thì con phải tự xin ba cho em đấy, còn được em “mua chuộc” rồi, không phải sao?”

Nghe lời bà nói mà có hai đứa nhỏ mặt đỏ bừng, hóa ra là cái “giao dịch” vừa rồi bị nhìn thấy rồi, đã vậy chắc là còn bị nhìn thấy từ đầu luôn rồi cũng nên.

Xem như việc có thêm thành viên mới trong nhà, mẹ Hà bỏ phiếu trống, tình hình hiện tại xem như là có hai phiếu thuận của Hạ Chi và Khánh Minh nữa, nếu xét theo số lượng mỗi bên thì cún nhỏ chắc chắn là được nhận rồi, nhưng ngặt nỗi cái phiếu cuối cùng của ba Đức mới mang tính quyết định cơ.

Có hai người mải im lặng, mẹ Hà quay sang Hạ Chi: “Mà Hạ Chi này, áo con ướt hết rồi kìa, con đi thay áo đi, để vậy... không nên chút nào đâu, dễ bệnh lắm đấy, mà có người...” Mẹ Hà nói đến đây rồi liếc sang thằng con trai ruột (thừa) nhà mình, “Hình như sắp bị đau mắt đến nơi rồi.”

Hạ Chi nhìn xuống quần áo trên người, vốn là hồi nãy lúc cô bé tắm cho bé cún là đã ướt sẵn rồi, lát sau cô bế cún nhỏ trên tay mà người nó ướt sũng nữa nên áo sơ mi trắng của cô bé cũng vì thế mà thấm đẫm một mảng, giờ nó lấm lem, một mảng hồng hồng đang ẩn hiện ở trên lớp áo trắng trong suốt.

“Áaaaaaa con... con đi thay ngay đây ạ.”

Hạ Chi chạy vội vào nhà tắm, vậy mà từ nãy đến giờ cô bé không để ý.

Bên trong nhà tắm cách âm không tốt, có cô bé nọ đang nghe trộm hai người ở bên ngoài nói chuyện.

“Tôi thấy anh dạo này “dã tâm” thật lớn đấy nhé, đã bảo em còn nhỏ, con mà dám làm gì em thì biết tay mẹ nghe chưa?”

“Con có làm gì đâu chứ.”

Giọng mẹ Hà cực kỳ nghiêm túc, ai đó thì vẫn thái độ thản nhiên như không.

Ở bên trong Hạ Chi lơ ngơ chẳng rõ cuộc trò chuyện này là có ý gì.

Dã tâm gì cơ?

Làm gì là làm gì?

Chắc cô biết anh bắt nạt mình đây mà, Hà Chi đoán mò.

“Thế từ nãy giờ áo em ướt sao anh không nói hả? Dám nói từ nãy đến giờ không nhìn đi?”

“Thì làm sao? Có gì mà con chưa thấy đâu.”

“Nói cái gì đấy hả?!”

“Thì hồi bé tấm chung em ấy có bao giờ mặc đồ... ây da...”

Thế rồi hình như anh bị kéo tai đi ra khỏi phòng đống của cái cạch. Mặt Hạ Chi đỏ bừng, trời ơi, sao cái gì anh cũng nhớ, trí nhớ anh tốt đến đáng sợ luôn đấy...

Hạ Chi thay đồ xong rồi chậm chạp đi xuống nhà ăn cơm, sẵn tiện cũng mang cún nhỏ xuống cho nó ăn ké, cả nhà ăn gì nó cũng được ăn cái đấy, cún nhỏ mới đầu hơi nhát, qua một hồi làm quen thì nó ăn sạch sành sanh.

Nhưng có người bị cô nhóc bơ đẹp rồi.

Hạ Chi ôm cún nhỏ lên phòng.

Cửa vừa đống lại thì cô bé giật mình thét lên.

“Anh... sao anh không về phòng đi?!”

“Anh sang tìm em bàn cách xin ba cho nó ở lại chứ làm gì.”

Khánh Minh búng trán Hạ Chi một cái rồi nắm tay cô bé đi lại chỗ giường ngồi.

Một lúc sau..

“Trà Sữa nhìn nhé, con phải học cách nịnh nịnh theo mẹ này có biết không hả?

Cún nhỏ giương hai mắt tròn xoe nhìn nhìn rồi thoáng nghiêng đầu.

Nó là chó chắc là không hiểu tiếng người đâu, Hạ Chi nghĩ vậy nên cô bé nghĩ ra cách vừa nói vừa diễn tả bằng hành động cho nó, cô bé ngồi dưới sàn ôm chân Khánh Minh cứng ngắt.

“Như vậy đấy, hiểu không?”

“Nó tên là Trà Sữa á?” Khánh Minh ngồi trên giường làm mẫu từ nãy giờ có hơi chán nên hỏi vu vơ.

Hả Chi ngước mắt nhìn lên vừa gật vừa lắc đầu.

“Phải mà cũng không phải, tại vì Trà Sữa là tên rút gọn thôi.”

“Chứ tên đầy đủ của nó là gì?”

Cái mặt nhỏ hít một hơi thật sâu rồi tuông ra một tràng.

“Trà Sữa Hương Nho Sai Ít Ít Ít Ít Ít Ít Ít Ít En Lờ Pun Tốp Ping* Lấy Trân Trâu Trắng Không Lấy Trân Trâu Đen Ngon Số Một Thế Giới...”

“Thôi được rồi, anh biết rồi.”

Lẽ ra Hạ Chi còn tiếp tục nói nhưng Khánh Minh đã vội lên tiếng ngăn lại, có người lại đau đầu.

“Nhưng mà nó vẫn còn một cái tên tối giản nữa đấy, anh có muốn biết luôn không?”

“Ừm, có.”

Nghe bảo tên tối giản ai đó mới dám bảo thế, chứ mà lại tên đầy đủ thì Khánh Minh đã nhất quyết lắc đầu luôn rồi.

“Tên là Đốm.”

“Sao tự dưng em lại đặt tên này?”

“Bởi vì lông của nó này, bởi vậy em mới đặt thế.”

Cún con là chó cỏ, lông nó ngăn ngắn, thật ra lông nó không phải màu xám, lúc sáng trông nó bẩn bẩn nên Hạ Chi cứ tưởng thế, nhưng sau khi được mẹ Chi tắm rữa xong sạch sẽ, thơm tho thì bộ lông màu trắng mới dần hiện ra, nhưng cũng chẳng phải toàn là lông trắng không thôi, nó cũng có cả mấy chỗ lông đen nữa, một bên mắt của nó còn có thêm một vòng tròn màu đen như mắt gấu trúc vậy, nhưng chỉ là một bên thôi.

Nhìn nó ngồ ngộ, ngoại hình nó đã ngộ, mà cái biểu cảm của nó cũng ngộ không kém, hở tí lại nghiên đầu, mặt nó cứ ngơ ngơ ấy, Khánh Minh nhìn nhìn nó rồi tắm tắt khen: “Trông xấu lạ.”

Khánh Minh nói khẽ, sợ mẹ nó nghe thấy, cục bông nhỏ mà nghe được lời kia nói không chừng là sẽ cắt chức ba nuôi của hắn luôn.

Hạ Chi lại dạy Trà Sữa cách nịnh, cô bé lại ôm chân Khánh Minh chỉ nó từng chút, thấy Khánh Minh mãi nghĩ ngợi không hợp tác, cô bé ngước mặt nhìn anh đầy bực dọc, rất ra dáng nóc nhà.

Khánh Minh thở dài rồi xoa xoa đầu Hạ Chi, xong thì tiếp tục đưa tay gãi gãi cầm cô bé, cái mặt nhỏ thể hiện sự vui vẻ.

Thông điệp được truyền tải từ thứ ngôn ngữ của vũ trụ mà mẹ Hạ Chi muốn nói cho đứa con nhỏ:

“Nếu Trà Sữa dính người và ngoan ngoãn nịnh nọt, Trà Sữa sẽ được chủ thương và khen thưởng.”

Thế đấy, dễ hiểu vô cùng, đâu phải bất đồng ngôn ngữ là sẽ không thể giao tiếp được với nhau.

Cún nhỏ ngồi gần đó lại nghiên đầu, không biết nó có hiểu gì không nữa. Cũng không biết có hiệu quả không nhưng thật sự có người cảm thấy vừa dị vừa buồn cười.

“Trà Sữa nên nhớ là ai tóc ngắn thì là ba Đức, còn tóc dài thì là mẹ Hà nghe chưa?”

Ngồi ngắm Hạ Chi nói truyện với cún nhỏ mà Khánh Minh phì cười, lần này Hạ Chi vừa nói vừa diễn tả về tóc hắn và tóc cô bé. Nhưng cái lời dạy tóc ngắn, tóc dài này trong có vẻ quen...

“Rõ là em nhớ việc đó mà lại không nhớ đến chuyện nụ hôn đầu của chúng ta nhỉ?”

Khánh Minh chán nản, chống cầm nói vu vơ.

Hạ Chi giả vờ không nghe thấy, cô bé làm lơ anh rồi tiếp tục dạy cún nhỏ.

“Trà Sữa phải nịnh cả hai luôn nhé, phải như vậy thì mới được thương đấy.”

Hạ Chi rất tập trung, vẫn là vừa nói vừa dùng thứ ngôn ngữ mà tổ tiên mách bảo để truyền tải thông điệp từ vũ trụ đến cho cún nhỏ.

“Wào!!! rõ là lời anh nói em đều nhớ cả đấy, thế mà lại còn giả vờ quên mất chuyện nụ hôn đầu của chúng ta cơ.”

“Trà Sữa phải giả vờ yếu đuối đáng thương một chút, nhìn Trà Sữa tội nghiệp thì ai cũng sẽ mủi lòng thương Trà Sữa hết đấy.”

Hạ Chi vẫn giả ngơ không nghe thấy, cô bé vẫn dạy cún nhỏ. Truyện Trinh Thám

Có thanh niên nọ thì vẫn mặt dày bắt chuyện.

“Wào, đúng đến từng câu từng chữ luôn đấy.”

Hạ Chi chống nạnh nhìn anh: “Sao anh cứ nói chuyện gì không đâu thế hả?”

Khánh Minh nhìn cái điệu bộ đó của Hạ Chi rồi phì cười, không trêu cục bông nhỏ nữa.

Hạ Chi dạy cún nhỏ một hồi thì bắt đầu thấy chán, cô bé ngáp ngắn ngáp dài.

Hạ Chi cảm thấy đã truyền thụ đủ kiến thức cho cún nhỏ, thì định bụng nằm xuống ngủ một lúc rồi chuẩn bị đi học, nhưng hình như có người cứ ở trong phòng cô chẳng chịu về.

“Sao anh còn ở đây nữa?”

...

#mèo

Chú thích thêm

"Trà Sữa Hương Nho Sai Ít Ít Ít Ít Ít Ít Ít Ít En Lờ Pun Tốp Ping* Lấy Trân Trâu Trắng Không Lấy Trân Trâu Đen Ngon Số Một Thế Giới"

Tạm dịch:

“Trà Sữa Hương Nho Size XXXXXXXXL (nói chung là 8 chữ X) Full Topping Lấy Trân Trâu Trắng Không Lấy Trân Trâu Đen Ngon Số Một Thế Giới...”