Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 70: Đối diện tranh phong



Thuần Vu Gia đi rồi, Tuyên đế liền hạ chỉ cho Đại Lý Tự, kêu Bàng Kiện tự mình thẩm tra án này. Hai ngày sau, Bàng Kiện liền đem hồ sơ dâng lên, văn kiện được chỉnh lý vô cùng trật tự, rõ ràng. Nàng kia còn trình ra mấy quyển sổ sách ghi chép làm bằng chứng, Bàng Kiện cũng tự mình duyệt qua, bút ký thập phần rõ ràng, không phải giả tạo, xem tình hình có đến bảy tám phần là chuẩn xác.

Tuyên đế cố ý kêu Thuần Vu Gia tự mình đi một chuyến, vì vậy không vội để Bàng Kiện phá án, mà là thâm ý hỏi: “Là ai kêu nàng kia ngăn cản cỗ kiệu của Thuần Vu thị lang, sẽ không có âm mưu khác đi?”

Bàng Kiện mặt đơ như tường thành, nghiêm túc đáp: “Thần lúc ấy cũng có suy đoán như vậy. Thuần Vu đại nhân có nói qua một câu rằng ‘chữ viết trên đơn kiện trông có chút quen mắt’, thần liền sợ là ngài ấy đắc tội người ta, nên có người muốn mượn án này đem ngài ấy kéo vào âm mưu. Vì thế Thuần Vu đại nhân vừa đi, thần liền kêu nàng kia khai ra người viết đơn kiện giùm nàng, còn phái thủ hạ nửa đêm đi bắt người……”

Bàng Kiện ngược lại rất có thiên phú thuyết thư, không chỉ ngữ điệu đầy cảm xúc, còn biết cách ngưng nghỉ ở những câu dụ hoặc lòng người nhất. Tuyên đế nghe mê mẩn đến nỗi thân mình đã hơi chồm tới, mãi đến lúc y dừng lại mới phát hiện chính mình thất thố, vội ngồi thẳng lưng, khụ một tiếng: “Vậy đã bắt được người nọ chưa? Chẳng lẽ là loạn phỉ trên giang hồ?”

Bàng Kiện lắc đầu, thần sắc càng thêm cao thâm khó lường, sau đó không dấu vết mà lui một bước nhỏ: “Kết quả người nọ lại là tân khoa tiến sĩ năm nay, đang ở trong kinh chờ nhận chức, là học sinh mới nhận của Thuần Vu đại nhân, vậy nên hắn mới đem chuyện này đưa tới chỗ Thuần Vu đại nhân.”

Tuyên đế nghe xong tim gan liền cồn cào, chỉ muốn biết người nọ rốt cuộc là ai, sau lưng có âm mưu gì, bị Bàng Kiện nói vòng vo một hồi quả thực sinh khí, đứng lên bước tới trước hai bước, vội vã hỏi: “Người nọ rốt cuộc là ai, ngươi đã đem người giữ lại hay chưa?”

Thân hình khổng lồ của Bàng Kiện lập tức lùi lại hai bước, sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng: “Bệ hạ thứ tội, thần trong nhà đã có vợ già con thơ……”

Tuyên đế bị một câu của Bàng Kiện làm cho tức đến cả người lung lay, u ám trợn trắng mắt: “Trẫm còn chưa nói ngươi coi trọng người kia, bẩm tấu trước ngự tiền mà ngươi nói giống như là thuyết thư, ngươi mau trả lời trẫm người nọ rốt cuộc là ai!”

Bàng Kiện lúc này mới bỏ xuống gánh nặng, cho Tuyên đế một câu thống khoái: “Người nọ là kim khoa đệ nhị giáp*, gọi là Dương Thành, vốn là người Tương Châu. Năm kia vùng Tây Bắc bị nạn đói, quan viên Tương Châu không chịu tiếp nhận lưu dân và mở kho lương cứu tế, khi Thuần Vu đại nhân đến đó trấn an bá tánh, đúng lúc ở tại nhà hắn, cũng có chút lui tới. Từ đó trong lòng hắn vẫn luôn ghi nhớ Thuần Vu đại nhân là thanh thiên đại lão gia, nghe xong phụ nhân kia kể rằng không có chỗ cáo trạng, liền chỉ điểm cho nàng trực tiếp đi tìm Thuần Vu đại nhân.”

[*Ba mức độ đỗ đạt trong kỳ thi đình: đệ nhất giáp (là 3 người đỗ đầu, gọi là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa) đệ nhị giáp (gọi là hoàng giáp, những người đỗ dưới thám hoa nhưng trên tiến sĩ), và đệ tam giáp (gọi chung là tiến sĩ).]

Tuyên đế trên mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng lại kích động không thôi. Ấu Đạo năm ấy bất quá chỉ là một tứ phẩm thị lang, đơn thân độc mã ra ngoài làm việc, vậy mà đã để lại danh thơm trong lòng bá tánh, còn khiến người ta nhớ lâu nhớ rõ như thế, thật là làm cho hắn nở mày nở mặt! Đợi sau khi Thuần Vu Gia xử lý xong vụ án buôn lậu muối sắt ở Ích Châu trở về, hắn cũng nên thăng cấp cho y lên thành Trung Thư lệnh, vị trí Trung Thư thị lang nói thấp không thấp, nhưng dù sao cũng không phải chủ quản, có một số việc vẫn không tiện quyết định.

Bàng Kiện nhìn không ra vui buồn của Tuyên đế, liền hỏi dò: “Dương Thành kia thần đã tạm lưu lại trong Đại Lý Tự, thân phận thì chờ Thuần Vu đại nhân trở về cùng nhau đối chất. Bệ hạ còn có gì muốn hỏi không ạ?”

Tuyên đế lúc này mới phục hồi tinh thần, vẻ mặt ôn hoà mà khen ngợi: “Ái khanh nhanh như vậy đã tra ra manh mối, thực sự vất vả. Việc này cần phái người đi Ích Châu lấy bằng chứng, ngươi để Hứa thiếu khanh cùng đi với Thuần Vu ái khanh, trên đường mang theo nhiều Ngự lâm quân hộ vệ, không cần để ý thân phận Hạ Quách, phải đem việc này điều tra cặn kẽ.”

Bàng Kiện lĩnh mệnh, thuận tiện hỏi một câu: “Việc này cho một mình Hứa Duẫn đi là đủ rồi, hiện giờ mà để Thuần Vu đại nhân rời kinh, hình như có chút không tiện?”

Tuyên đế ngạc nhiên hỏi: “Không tiện cái gì, chẳng lẽ còn muốn giữ y lại đối chất?”

Bàng Kiện ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tuyên đế, thấy không có chỗ nào là không vui mới nói: “Thần nghe Lục đại nhân nói, bệ hạ ít ngày nữa liền phải nạp phi. Thần nghĩ tuy rằng nam tử bất đồng với nữ tử, nhưng thích hợp nhất vẫn là nên chọn người chưa lập gia đình. Quan viên trong triều chưa thành thân cũng không nhiều lắm, Thuần Vu đại nhân tuy lớn hơn bệ hạ vài tuổi, nhưng cũng coi như tuấn lãng……”

Ngôn ngữ thái độ của Bàng Kiện thập phần khẩn thiết, khuyên đến nỗi Tuyên đế có chút phát ngốc, cho rằng chính mình đã thật sự phát ra cái chiếu chỉ đó. Đợi nghe xong một hồi mới nghĩ ra, chính mình xác thật chưa từng hạ chỉ tuyển phi, lúc trước cũng chưa từng đem việc này để trong lòng, thế nhưng trong triều lại đã nghị luận lung tung thành ra như vậy!

Tuyên đế lửa giận bừng bừng, đang muốn khiển trách Bàng Kiện, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe linh quang, nhớ tới ngày ấy Thuần Vu Gia tự tiến cử vào cung, liền nén xuống cơn giận, mặt vô biểu tình hỏi: “Trẫm muốn chọn nam phi từ trong triều thần, những đại thần đó há không hoảng hốt náo loạn. Trẫm cũng sợ mọi người trong lòng không vui, nhưng e ngại hoàng mệnh nên không dám không tuân theo……”

Bàng Kiện cũng khó xử mà nói: “Cũng không phải như vậy, theo lý thuyết bệ hạ nếu sủng ái nam tử, thì nên noi theo tiền lệ tăng quan thêm tước cho các thị quân của các triều trước, để họ tùy ý xuất nhập hậu cung. Nhưng hiện tại hoàng hậu lại không xuất sĩ làm quan, mọi người không khỏi lo lắng chuyện vào cung rồi sẽ không thể tham dự triều chính được nữa, thậm chí không thể cưới vợ, vì thế nên mới khó xử.”

Tuyên đế dần dần nghe ra vài phần ý vị. Xem ra chúng thần không quá mâu thuẫn việc hắn tuyển nam phi nhỉ? Nói như thế, nếu Thuần Vu Gia thật bị nạp vào cung, đám triều thần cũng chưa chắc xem thường y, tương lai y vẫn có thể tiếp tục làm quan?

Tuyên đế bất động thanh sắc mà cho Bàng Kiện lui xuống, chính mình bãi giá trở về hậu cung. Ngoài dự kiến của hắn, Chu Huyên thế nhưng không ở trong Khôn Ninh Cung, ngay cả thái giám cũng mang theo ra ngoài, trong cung chỉ còn lại mấy nội thị vẩy nước quét sân.

Vương Nghĩa đi qua hỏi một tiểu thái giám, mới biết được Chu Huyên là đến Ngự Hoa Viên giải sầu, tiểu thái giám thập phần lanh lợi, cúi đầu đáp: “Chính là tòa Thủy Các mà năm trước bệ hạ cùng Thuần Vu đại nhân và Phượng đại nhân thưởng tuyết, hoàng hậu nói thời tiết hôm nay đẹp, muốn mang theo hoàng tôn dạo chơi sẵn tiện luyện chút công phu.”

Tuyên đế kêu Vương Nghĩa thưởng cho tiểu thái giám, phân phó hạ nhân đưa hắn đến Thủy Các. Dọc theo đường đi, trong lòng hắn vẫn có chút thấp thỏm, không chỉ sợ Chu Huyên ghen, càng sợ hoàng tôn nghe được chuyện không nên nghe, sau này lớn lên nhiễm phải tật xấu háo sắc.

Kết quả hắn sợ cái gì thì cái đó tới, vừa đến trước Thủy Các liền thấy hoàng tôn đang một mình luyện kiếm bên hồ, trong đình lờ mờ bóng dáng hai người đang ngồi, cả hai đều là thanh niên nam tử. Tuyên đế híp mắt xem xét quần áo hai người kia, mới vừa nhận ra một người trong đó là Chu Huyên, liền nghe phía dưới truyền đến tiếng kêu thanh thúy: “Tham kiến hoàng tổ phụ!”

Một tiếng này đem ánh mắt của hai người trong đình đều hấp dẫn lại đây. Tuyên đế cùng bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, liền cúi người bế lên hoàng tôn, mỉm cười khích lệ nói: “Thành nhi mới vừa rồi luyện kiếm pháp thật tốt, lúc tổ phụ lớn bằng ngươi cũng không luyện tốt được như ngươi. Bất quá hiện tại mặt trời đang giữa trưa, ánh nắng rất độc, ngươi ở chỗ này phơi lâu như vậy đối với thân mình không tốt, vẫn nên về cung uống chút dược canh trước, nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi tối tổ phụ sẽ dạy ngươi đọc sách.”

Tiểu hoàng tôn quy quy củ củ mà “Dạ” một tiếng, liền khoác áo, theo bọn thái giám đi ra ngoài. Tuyên đế lúc này mới chú ý rằng nó không ngồi kiệu tới, hơi có chút đau lòng, xoa xoa tóc của nó, kêu tiểu thái giám dùng cỗ kiệu của mình đưa hài tử trở về.

Đợi hoàng tôn ngồi kiệu đi xa, hai người trong đình mới bước tới cùng thỉnh an Tuyên đế, bất quá một người chỉ hơi khom lưng, một người lại quỳ xuống một gối, cất cao giọng: “Thần Phượng Huyền tham kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hai người này sao lại ở cùng một chỗ? Tuyên đế thầm than trong lòng, trước tiên kêu cả hai đều đứng lên, sao đó cho chúng nội thị lui xuống, rồi mới mang theo bọn họ cùng hướng vào Thủy Các.

Nơi đó đã bày bàn rượu cùng mấy món trái cây, nhưng nhìn dáng vẻ thì trừ bỏ rượu những thứ khác đều chưa từng động qua. Tuyên đế mới vừa ngồi xuống, Chu Huyên liền cực kì tự nhiên mà đem chén của mình đưa qua: “Nơi này không có người hầu hạ, Thất lang cứ dùng chén của ta. Rượu này hàn tính, chuyên dùng để giải nhiệt.”

Tuyên đế mới vừa tiếp nhận chén rượu nhấp một ngụm, Phượng Huyền liền lột một quả sơn trà, nhẹ nhàng cắn một miếng, đưa chỗ có dấu răng kia tới bên môi Tuyên đế: “Thần đã thử qua, sơn trà này không có độc, thỉnh bệ hạ yên tâm mà dùng.”

Tuyên đế bị hai người bọn họ làm cho sởn tóc gáy, cắn lấy một miếng trên quả sơn trà trong tay Phượng Huyền xong liền dời mặt đi hỏi: “Phượng khanh sao lại đến hậu cung, còn cùng A…… hoàng hậu ở chỗ này thưởng thức phong cảnh?”

Chu Huyên khẽ cười một tiếng: “Tiểu Phượng học sĩ sao lại không biết thân phận của ta, Thất lang không cần giấu hắn. Hiện giờ ta đã là hoàng hậu, tiểu Phượng học sĩ đối với bệ hạ cực kì trung thành, sẽ không đem chuyện của ta nói ra, khiến Thất lang khó xử.”

Phượng Huyền bình tĩnh mà nghe Chu Huyên nói, đem quả sơn trà ăn sạch sẽ, lau tay xong mới đáp: “Đại…… hoàng hậu nói cực đúng, thần tất nhiên sẽ không làm ra chuyện khiến bệ hạ không vui. Hôm nay thần tới tìm hoàng hậu, là vì ước hẹn lúc trước ― bệ hạ còn nhớ không, Đại tướng quân từng hứa với thần, nếu thần có khả năng thị quân, liền cho thần vào cung cùng hầu hạ thánh thượng?”

Tuyên đế tự nhiên còn nhớ.

Khi ấy để bắt cóc hắn ra khỏi kinh thành, Chu Huyên chính là dùng cái cớ kiểm tra năng lực này của Phượng Huyền, nhưng lời nói khi đó cũng không phải là vào cung nha? Không đề cập tới chuyện Chu Huyên vừa mới thành hoàng hậu, nhưng vì mặt mũi của hắn, cũng nên chờ qua vài ba năm nữa, hiện giờ trong triều còn chưa có định ra chế độ mới. Phượng Huyền nếu sau khi vào cung không thể tiếp tục làm quan, việc này sẽ trở thành tiền lệ, hắn lập tức thiếu đi hai vị lương thần, hắn chính là thật luyến tiếc a!

Tuyên đế vừa muốn biện bạch, Phượng Huyền liền đứng dậy xắn tay áo: “Thần trong phủ cũng chỉ có một mình, mấy ngày nay bệ hạ đại hôn, thần không có việc gì liền khổ luyện một phen. Mới vừa rồi e ngại nội thị quá đông không tiện thi triển, hiện giờ bệ hạ vừa lúc ở đây, thần liền bêu xấu.”

Phượng Huyền còn chưa dứt lời, liền rút ra bội kiếm từ bên hông, thân kiếm run động, quang hoa bắn ra bốn phía. Tuyên đế bị ánh sáng phản chiếu trên thân kiếm khiến cho không thể trực tiếp mở mắt nhìn, chỉ thấy cánh tay y tinh tế rung động, nghe được thanh âm đinh linh trên bàn, đợi đến khi Phượng Huyền thu tay lại liền lập tức mở mắt ra xem, trái cây trên bàn đều đã chỉnh tề hoặc thành sợi hoặc thành khối, độ dày dài ngắn đều tăm tắp, không chệch một li.

Phượng Huyền từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau mũi kiếm, ánh mắt dừng trên mặt Chu Huyên: “Ta không chỉ luyện kỹ thuật xắt rau, lúc này nếu phải làm đồ ăn, cũng lập tức có thể làm ra. Đại tướng quân nếu là quân tử, hôm nay cũng nên thực hiện lời hứa đi?”

Chu Huyên tùy tay rót một chén rượu, bình tĩnh mà nhìn Phượng Huyền lau kiếm, thẳng đến khi trọng kiếm thu vào vỏ, mới nhướng mày nói: “Ôi chao, Phượng học sĩ ở trước mặt thánh thượng động đao động kiếm, cũng coi như là có đức hay sao? Ta đã muốn kiểm tra ngươi, tự nhiên không chỉ làm chút đồ ăn là xong, hôm nay vừa lúc, không bằng chúng ta đến bên hồ trao đổi một chút, để bệ hạ nhìn xem thân thể tư nghi của ngươi như thế nào đi.”

Phượng Huyền đứng dậy, cởi xuống trường kiếm: “Thần sẽ không dùng binh khí để chiếm lợi từ hoàng hậu, thỉnh!”

Tuyên đế nếu còn không ngăn cản liền thật sự xảy ra chuyện, vội vàng đứng dậy mỗi tay bắt lấy một người, lạnh giọng quát: “Đều không được nhúc nhích! Trẫm còn ở chỗ này mà các ngươi đã động quyền động cước, nếu trẫm không ở, có phải liền ngươi sống ta chết luôn có phải hay không? Các ngươi một ngươi là hoàng hậu của trẫm, một người là……”

Lời nói của hắn bỗng nhiên bị Chu Huyên nuốt vào trong cổ họng, thân mình cũng bị áp tới trên ghế. Chu Huyên một tay chế trụ cái gáy của Tuyên đế hôn xuống, một tay tiếp được chưởng phong của Phượng Huyền, trong chốc lát đã cùng Phượng Huyền so hơn mười chiêu.

Phượng Huyền một mặt động thủ một mặt cười lạnh nói: “Cử chỉ này của hoàng hậu chẳng những không hiền lương mà còn chẳng thục đức, dám tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt. Hậu cung tuy là gia sự của bệ hạ, nhưng cũng là đại sự của thiên hạ, thần dám thỉnh bệ hạ trị hoàng hậu tội thất nghi.”

Chu Huyên ngẩng đầu, mang theo vài tia thần sắc động tình nói: “Ngươi thân là ngũ phẩm, dám đối với hoàng hậu đương triều động thủ, chẳng phải càng là đại tội khó tha? Hoàng hậu cùng hoàng đế là một thể, cho dù tiểu Phượng học sĩ thực sự có cơ hội vào cung, bất quá cũng chỉ là phi, há có thể lấy địa vị của cung phi mà lý sự?”

Phượng Huyền đón nhận một chưởng, phản nắm cái tay kia của Tuyên đế, lặng lẽ kéo Tuyên đế thoát khỏi vòng tay Chu Huyên, sau đó từ sau lưng vòng qua người Tuyên đế, ôm eo Tuyên đế ngồi xuống, vừa đối chiêu vừa đáp: “Phi tử cũng là người thuộc về thiên tử, ta đã thuộc về thiên tử, tự nhiên có tư cách ngồi ở nơi này.” Lại quay đầu hướng Tuyên đế nói: “Mọi vật trong trời đất luôn có sự xoay vần, ngày nay bệ hạ nạp nam phi cũng là ứng theo cổ huấn tuần hoàn, có nam phi ở bên, bệ hạ vừa có thể vui chơi cùng thần tử, vừa có thể thương nghị quốc sự, bàn luận điển tịch, tương lai sách sử ghi chép, sẽ hơn xa việc vui đùa cùng hậu cung nữ nhân.”

Tuyên đế bị kẹp giữa hai người, trước mặt là một mảng chưởng phong ào ạt, quét đến nỗi da thịt hắn phát đau, hai cái tay riêng biệt đặt trên người hắn lại còn không quên làm chuyện khác, sờ đến cả người hắn phát ngứa, trốn cũng trốn không thoát. Tuyên đế nhíu chặt hai hàng lông mày, sắc mặt cũng tức giận đến ửng đỏ, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, phẫn nộ quát: “Dừng tay! Ai dám lại vô lễ ở trước mặt trẫm, trẫm liền ấn theo cung quy xử trí!”