Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 525



“Hoa tuy đẹp nhưng tôi không thích. Tất cả chỉ gây thêm phiền phức cho tôi mà thôi, có lẽ tôi nói chưa rõ ràng, tôi đã có…:” “Tôi biết, tôi biết cô đã có bạn trai!” “Bạn trai?” – Người nọ khẽ nhắc lại chữ này, khẽ liếc nhìn Du Ánh Tuyết.

Du Ánh Tuyết run rẩy, có có thể cảm nhận được nhiệt đồ xung quanh mình đang hạ.

“Dù đã có bạn trai nhưng tôi biết cô không hạnh phúc”. – Anh ta vẫn cố chấp nói tiếp.

“.. Tại sao tôi không vui?” – Không nói đến Kiều Phong Khang tò mò, ngay cả Du Ánh Tuyết cũng tò mò.

“Cô có còn nhớ khi chúng ta gặp nhau ở tiệc kết đôi tuần trước không?” Ai cho anh nói ra? Du Ánh Tuyết sắp khóc luôn rồi, cô xong rồi, xong thật rồi.

Người nào đó mặt đen như than!

Giỏi lắm!

Tiệc kết đôi!

Một người phụ nữ đã có gia đình dám đi dự loại tiệc này sau lưng chồng của mình.

Du Ánh Tuyết thật sự rất muốn khiến người đàn ông trước mặt phải ngậm miệng.

Tuy nhiên anh ta không hề cảm thấy nguy hiểm mà tiếp tục nói: “Hôm đó cô uống rượu rồi về sớm, tôi lo cho cô nê đã đi theo. Dù không cố ý nghe lén nhưng tôi cũng đã nghe điện thoại của em và bạn trai. Tôi nghe hắn ta muốn đánh cô, cô cũng rất sợ bị anh ta đánh. Tôi có thể thấy cô không yêu hắn ta, cô chỉ sợ hẳn ta mà thôi.

Cô ở bên cạnh một người đàn ông bạo lực như vậy sẽ hạnh phúc sao? Hắn sẽ luôn ngược đãi cô mà thôi.”. “…”- Du Ánh Tuyết há hốc mồm, đủ nhét vừa một quả trứng.

Kiều Phong Khang không phải người ôn nhu nhưng anh đã ngược đãi’ ai bao giờ chứ? Người này nói điên nói khùng cái gì vậy?

“Du Ánh Tuyết, xem ra mấy ngày nay khi anh đi vắng em đã có một cuộc sống muôn màu muôn vẻ!” – Kiều Phong Khang nói, khóe môi cong có ý cười.

Du Ánh Tuyết rụt vai, cảm thấy rét run.

Anh trừng mắt nhìn cô rồi xoay người bước về chiếc Bentley đậu bên đường.

Du Ánh Tuyết không dám lơ là, xách túi chạy theo sau anh. Sau khi chạy được hai bước, cô nhớ đến bó hoa trong tay mình, quay ngược lại và trả cho người không biết sống chết kia.

“Tôi không cần bó hoa này, cảm ơn anh. Ngoài ra, đừng tìm tôi nữa, anh đang khiến tôi gặp rắc rối.

“Du Ánh Tuyết ” – Người nọ vẫn giữ cô lại – “Hắn chính là người kia sao?” “Phải. Anh ấy là người mà anh đã nói” Mặc dù lúc này anh đã lên xe, nhưng cô cảm thấy rằng ánh mắt của anh đang chiếu từ trong xe ra, thiếu đốt tay cô.

Cô nhanh chóng bẻ tay người đàn ông ra, gạt mạnh anh ta ra, chạy lên xe mà không nói lời nào.

Trong xe, Nghiêm Danh Sơn ngồi vào ghế lái.

Anh ấy ngồi ở ghế sau, vẻ mặt như có một lớp băng giá trên đó. Môi mỏng mím chặt, hiển nhiên không muốn nói nhiều. Nghiêm Danh Sơn ý thức được sự trầm mặc trong không khí, không dám nói nhiều, chỉ lẳng lặng lái xe.

Du Ánh Tuyết ngồi đó, không biết nói gì, loay hoay một hồi lâu, cô mới ho khan một tiếng: “Oa… Phong Khang, anh về sớm vậy sao? Không phải nói hai ngày nữa anh mới về à? Em còn tưởng trợ lý Sơn đi cả một tháng.” Kiều Phong Khang vốn đã nhắm mắt lại, khi nghe thấy giọng nói của cô, anh chậm rãi ngước mắt lạnh lùng nhìn cô: “Không thích anh về sớm như vậy sao?” Du Ánh Tuyết vội vàng lắc đầu: “Không, đương nhiên không phải.

Em rất vui khi anh về sớm.” “Thật sao?” – Anh nhìn cô chăm chằm – “Nhưng anh thấy bây giờ em không vui lắm.

Bảo cô vui làm sao được, mặc dù trong sạch nhưng bị bắt tại trận như thế, thì chỉ có đường khóc.

“Em vui lắm, ngày nào em cũng đếm ngày anh về! Thế mà anh về sớm cũng chưa báo cho em. Nếu anh báo cho em thì…

“Cảnh tượng vừa rồi làm sao thấy được” – Anh tiếp lời cô.

Anh về sớm đều là vì cố gắng gây bất ngờ cho hai người phụ nữ của bọn họ. Kết quả ngược lại, cô tự cho anh một bất ngờ lớn hơn.

“Nếu em biết hôm nay anh tới, đương nhiên sẽ không có cảnh tượng như vừa rồi” – Du Ánh Tuyết không chút suy nghĩ gật đầu sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng lắc đầu – “Không! Ý của em muốn diễn đạt không phải là vậy” “Vậy ý của em là gì?” – Anh hỏi ngược lại, “Em không trốn anh tham gia tiệc kết đôi?