Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 524



Kết quả Du Ánh Tuyết nhận được hoa trong ba ngày liên tiếp. Mọi người trong văn phòng đều biết rằng cô đang được một người đàn ông bí ẩn ráo riết theo đuổi.

Vào buổi trưa, cô gặp Kiều Minh Đức khi đang ăn trong căng tin. Kiều Minh Đức nhìn cô chăm chăm.

“Anh đang nhìn cái gì vậy?”- Du Ánh Tuyết trừng mắt nhìn anh.

“Nhìn xem em có sức hút gì mà có thể khiến người ta theo đuổi em say đắm như vậy, một cô gái đã có gia đình… ”- Anh cố ý găn giọng nói bốn chữ cuối cùng.

“Đã nhìn ra chưa? Thím ba của anh quốc sắc thiên hương, không chỉ là thu hút một người, mười người cũng được.” Kiều Minh Đức ‘phốc’ một tiếng, hạt cơm trong miệng phun ra ngoài mặt không còn chút hình tượng nào.

Du Ánh Tuyết tức giận đến mức khóe môi giật giật, trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi lao quá đánh anh ta.

“Đừng đánh nữa, em còn đánh thì anh sẽ nói chuyện em được người ta theo đuổi cho chú ba”. “…”- Mọi động tác của Du Ánh Tuyết đột ngột dừng lại sau đó cô ngoan ngoan quay về ghế của mình – “Anh là đồ đê tiện” “Ai biểu em đánh anh đau như vậy?”- Kiều Minh Đức thở dài.

“Lần trước anh ở trước mặt chú ba nói nhảm em còn chưa tính sổ với anh đó. Anh còn đi nói lung tung với chú ba, em sẽ cắt hết tóc của anh” Kiều Minh Đức khóc không ra nước mắt, hai vợ chồng nhà này chỉ giỏi ức hiếp anh.

Du Ánh Tuyết nhẩm tính thời gian Kiều Phong Khang quay lại thành phố An Lập, đã qua năm ngày, chỉ còn 2 ngày thôi. Trong năm ngày này, người bí ẩn đã thực sự tặng cho cô năm bó hoa đến ngày thứ sáu bó hoa vẫn như cũ được giao đến.

Tất cả các đồng nghiệp đều tò mò và bày tỏ sự ghen tị, nhưng Du Ánh Tuyết khóc không ra nước mắt. Cô rất muốn biết đối phương là ai, để cô có thể đích thân nói với anh ta, đừng làm những việc vô bổ như vậy nữa, cô là phụ nữ đã có gia đình.

Vấn đề lớn nhất vẫn là hai ngày nữa, Kiều Phong Khang sẽ trở lại. Khi anh đến công ty chắc chẳn Kiều Minh Đức sẽ lại đem chuyện này nói cho anh biết.

Du Ánh Tuyết đã đợi thêm một ngày nhưng không đợi bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ người bí ẩn. Sau giờ làm việc, cô và Đỗ Vĩnh Ái bước ra khỏi tòa nhà công ty. Khi hai đi xuống liền thấy một người đàn ông đang đứng dưới tòa nhà với một bó hoa trên tay.

Mọi người ra vào công ty sẽ đều sẽ để ý anh ta, tâm mắt của Đỗ Vĩnh Ái và Du Ánh Tuyết cũng hướng về người đó Nhìn thấy khuôn mặt của người kia, Du Ánh Tuyết nói: “Sao trong có chút quen mắt vậy nhỉ?” “Ừ, hình như gặp rồi” – Đỗ Vĩnh Ái gật đầu, đồng ý. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô đã nhớ ra – “Lần trước chúng ta làm tiệc kết đôi, người này là chủ trí đó.” “Đúng rồi, đúng vậy” – Du Ánh Tuyết cũng nhớ ra – “Có vẻ như lần đó chúng ta làm rất thành công, giờ anh ta đang theo đuổi cô gái nào công ty chúng ta đây này. Không biết là…” Du Ánh Tuyết đã bị chặn lại trước khi nói xong, mà người chặn cô chính là anh chàng đó. Cô vội vàng dừng lại, nghĩ rằng đối phương còn nhớ mình nên phải chào hỏi cho lịch sự. Không ngờ rằng anh ta sẽ chạy về phía cô và đưa hoa cho cô.

“Ánh Tuyết, tặng cô” Du Ánh Tuyết cứng người.

Đỗ Vĩnh Ái ở bên cạnh cũng sững sờ một chút, ngay sau đó, cô ta chợt nhớ ra điều gì đó hỏi: “Vậy thì… anh là người bí ẩn?” “Người bí ẩn nào?” Ngay khi lời nói của Đỗ Vĩnh Ái rơi xuống, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên xuyên vào trong lời nói của họ.

Đỗ Vĩnh Ái quay đầu nhìn người phía sau, Du Ánh Tuyết cũng toát mồ hôi lanh.

Ôi chúa ơi! Sao lại trùng hợp như vậy?

Sao anh về sớm vậy? Sao lại còn chạy tới đây?

“Tổng… tổng giám đốc Kiều” – Đỗ Vĩnh Ai lên tiếng chào hỏi mà khóe môi vẫn còn cứng đờ.

“Tôi đang hỏi cô, người bí ẩn là chuyện gì?” – Kiều Phong Khang cau mày, lãnh đạm nhắc lại.

Du Ánh Tuyết nháy mắt với Đỗ Vĩnh Ái trong tuyệt vọng, hy vọng cô ta có thể không khai chuyện này ra.

Nhưng Đỗ Vĩnh Ái đâu phải mới ngày đầu quen biết Kiều Phong Khang, cắn rắn nói sự thật: “Đó là người đàn ông bí ẩn đã tặng hoa Ánh Tuyết mỗi ngày…” Ngay khi lời nói vừa rơi xuống, cô có thể cảm nhận được cảm xúc rối loạn trong lòng khi nhìn sắc mặt anh.

Đỗ Vĩnh Ái không thể đứng giữa tâm bão nữa, nói qua loa mấy câu rồi chạy mất.

Du Ánh Tuyết ngượng ngùng, nói không nói được, mà im lặng cũng không được. Trong khi vẫn duy trì vẻ mặt không chút hơi ấm nào nhìn bọn họ.

Cô hít một hơi thật sâu vốn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị người đàn ông kia chặn trước: “Ánh Tuyết, tôi đúng là người tặng hoa cho cô mỗi ngày. Cô có thích không?” “… Họ đều nói rằng con gái thích bất ngờ và lãng mạn, tôi cũng không biết cô thích gì nên mới đi mua hoa cho cô” Cô sắp phát điên rồi, đặc biệt là ánh mắt nhìn chảm chảm của anh.