Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 267





Làm sao bây giờ? Cô sắp thở không nổi…

chapter content



Bên tai… Không còn âm thanh gì hết…

Mồ hôi lạnh, không ngừng túa ra, chảy lên trán, trong lòng bàn tay…

Cô cuộn mình và ngồi xổm trên mặt đất.

Con ơi… con không được đi đâu… con phải ở trong cơ thể mẹ…

Đừng sợ… Cha sẽ đến cứu chúng ta…

Nhưng, vào lúc này, anh đang ở đâu?

“Chớ đấy! Chớ đấy! Hình như cô ấy không chịu được!

Không biết là ai, bỗng nhiên nói ra câu đó.

Tất cả các phóng viên đều vội vàng lui về phía sau, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô nằm trên mặt đất, tất cả đều sợ hãi.

Bây giờ dì Lý mới có thể chen vào, nhìn thấy bộ dạng suy yếu của cô thì trái tim giật thót.

“Nhanh! Mau gọi cấp cứu, cô ấy đang có thai đấy!”

Dì Lý thét lên, cầu xin giúp đỡ, ôm Du Ánh Tuyết lên.

“Cô Tuyết, cô sao rồi? Vẫn ổn chứ?”

Du Ánh Tuyết miễn cưỡng mở mắt ra, một tay vẫn kiên quyết bảo vệ con mình, một tay ôm chặt dì Lý: “Đưa.. đưa tôi đi bệnh viện, không thể để cho con tôi có chuyện…”

“Tôi biết, tôi biết! Đừng sợ, xe cấp cứu sẽ sớm tới đây!”

Giọng của dì Lý cũng nghẹn lại. Bên kia, một phóng viên đã gọi cấp cứu.

Không biết đã qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy đau đớn sắp ngất đi, cuối cùng xe bệnh viện cũng đến nơi.

Khi Du Ánh Tuyết tỉnh lại, xung quanh rất yên tĩnh.

Không có một âm thanh nào cả.

Tay cô vô thức chạm vào bụng mình.

Vẫn còn nhô lên. Cô cười, thở phào một hơi. May quá! May quá!

Con của cô rất kiên cường, vẫn ngoan ngoãn nằm trong bụng mình.

“Cô Tuyết tỉnh rồi?” Dì Lý ngồi trông ở cạnh giường.

Du Ánh Tuyết vén chăn lên, đứng dậy khỏi giường. Bụng dưới vẫn có hơi đau, nhưng so với lúc này thì đã đỡ hơn nhiều.

Không sao cả! Chút đau đớn ấy, cô có thể chịu.

“Dì Lý, chúng ta về thôi” Cô đi giày vào.

“…Cô Tuyết…” Di Lý có chút đau lòng nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Du Ánh Tuyết làm như không nhìn thấy ánh mắt của bà, vẫn cười như cũ: “Còn lề mề gì nữa, mau dậy đi. Tôi không muốn ở bệnh viện đâu, lạnh lắm. Với cả, lát nữa về đến nhà là được, không chừng chú ba cũng về rồi.”

Cô nói liên miên, nói không ngừng, hoàn toàn không cho dì Lý có cơ hội mở miệng.

Dì Lý nhìn cô như vậy thì hốc mắt đỏ lên, nước mắt chua xót chảy xuống.

Hốc mắt Du Ánh Tuyết khô khốc, nước mắt cũng chảy xuống theo.

Lại cố gắng cười: “Di còn không đi thì tôi đi đây, tôi không thích bệnh viện!”

Cô nói rồi bước thật nhanh ra ngoài.

Chỉ là…

Nụ cười kia nhuốm màu tổn thương, ngay cả dì Lý nhìn thấy cũng khó chịu.