Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 134



“Mẹ đã già rồi”

Lâm Vân Thanh cười cảm thán.

“Mẹ, sao mẹ không tìm con sớm một chút?”

Du Ánh Tuyết sụt sịt mũi “Con đã thực sự rất nhớ mẹ, ngày nào cũng nhớ… Con đã tưởng rằng con là cô nhi..”

“Mẹ cũng rất nhớ con.

Hai ngày trước mẹ ở trên tàu điện ngầm phát thông báo tìm người, mẹ nghĩ rằng con nhất định sẽ nhìn thấy, mẹ chắc chắn sẽ đợi được đến khi con gọi điện.

Thể nhưng, sau khi vào bệnh viện mới nhận được điện thoại của họ, nói rằng cấp trên không cho phép phát thông báo tìm người như vậy nữa… tất cả những quảng cáo tìm người đều bị gỡ xuống.

Mẹ còn tưởng rằng, thật sự sẽ không tìm lại được con nữa.”

Thông báo tìm người bị gỡ xuống? Tại sao lại bị gỡ xuống?”

Du Ánh Tuyết nhớ tới lần trước Phùng Linh Nhi nói với cô, cô ấy ở trên tàu điện ngầm nhìn thấy thông báo tìm một người có tên giống cô.

Có lẽ nào..

Người ấy lại chính là mình sao? “…”

Lâm Vân Thanh lắc đầu, thở dài, giọng thì thầm như nói cho chính mình nghe: “Đại khái là người nhà họ Kiều không muốn mẹ suôn sẻ đây.”

“Người nhà họ Kiều? Mẹ, người nhà họ Kiều là sao ạ?”

Tiếng Lâm Vân Thanh không rõ ràng lắm, nhưng Du Ánh Tuyết vẫn nắm bắt được ba từ khóa quan trọng nhất.

Lâm Vân Thanh ngẩn ra.

Sau đó lắc đầu, lấp liếm từ này “Không có gì, mẹ chỉ thuận miệng nói thôi”

“Mẹ nói người nhà họ Kiều, có phải…là Kiều Phong Khang không?”



Lâm Vân Thanh kinh ngạc.

“Con biết cậu ta sao?”

Trong đầu Du Ánh Tuyết bỗng nhiên xẹt qua một hình ảnh, hít thở một lúc, ngón tay nắm chặt lại.

Ngày hôm đó… Nếu như cô nhớ không nhầm, cô thấy ở trong văn phòng chú có một tờ thông báo tìm người.

Chẳng lẽ… Người muốn gỡ xuống tất cả thông báo tìm người, lại chính là chú sao? Thế nhưng… Tại sao? Du Ánh Tuyết không thể tưởng tượng được lý do.

Lắc đầu “Không, không thể nào là chủ được.”

Trong suy nghĩ, cô không thể tin được, cũng không thể chấp nhận điều này.

“Ánh Tuyết, con nói cái gì vậy?”

Lâm Thanh Vân thấy tâm trạng con gái không ổn, nghi ngờ hỏi.

“Mẹ… Con vừa nghe bọn họ nói, chân của mẹ… là do Kiều Phong Khang làm cho bị thương, có đúng không?”

Lâm Vân Thanh nghe cô nhắc tới Kiều Phong Khang, hơn nữa nghe giọng điệu của cô, dường như có quen biết người này.

Trong lòng bà bắt đầu nảy sinh cảnh giác.

Chẳng lẽ, bà chủ của nhà họ Kiều cũng không muốn buông tha con gái Du Ánh Tuyết của bà? Lâm Vân Thanh muốn duy trì khoảng cách giữa con gái và người nhà họ Kiều, nói: “Cũng quen biết qua loa mà thôi, nhưng mà, cậu ta cũng không phải người.”

“Dì Vân Thanh, hẳn là không chỉ quen biết qua loa thôi đúng không?”

Lâm Vân Thanh muốn lấp liếm chuyện liên quan đến Kiều Phong Khang lại bị một giọng nói bất ngờ cắt quang.

Cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy ra.

Mọi người theo bản năng nhận ra ngoài cửa.

Người đến, không phải ai khác, chính là Tô Hoàng Quyên.

Du Ánh Tuyết theo bản năng đứng dậy, nhìn cô ta.

Dường như muốn truy hỏí đến cùng ý tứ trong lời nói vừa rồi của cô ta.



Tô Hoàng Quyên tháo kính râm.

xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp, nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết: "Du Ánh Tuyết, tổn thương của mẹ em, chính là do Kiều Phong Khang sai người tâm đó.”

Du Ánh Tuyết trước sau vẫn không tím đó là sự thật, đáp trả: "Dựa vào cái gì mà tôi phải tìm chị? Huống hồ, chú ấy không có lý do gì để làm ra chuyện như vậy! Chị Hoàng Quyên, nếu như chị muốn châm ngòi ly gián…”

Tô Hoàng Quyên cười nhạo, cắt ngang lời của cô: “Du Ánh Tuyết, em đừng lừa mình dối người, tất cả mọi người đều biết rõ chân tướng sự việc.”

Du Ánh Tuyết đưa mắt nhìn về phía mẹ mình, mong chờ mẹ sẽ nói một câu phủ định lời người kia, thế nhưng Lâm Vân Thanh chỉ có thở dài, không nói lời nào.

Cho nên… Đây chính là, ngầm thừa nhận? Du Ánh Tuyết hơi thở gấp gáp, đầu óc có chút rối bời.

“Em muốn chứng cớ, có đây.

Bà chủ nhà, bà vào đi, nói rõ mọi chuyện cho con gái của dì Vân Thanh đây.

Nếu như các người làm hại người ta thì cũng phải có giải thích nguyên nhân rõ ràng.”

Tô Hoàng Quyên quay đầu nhìn người phía sau mình.

Du Ánh Tuyết theo bản năng nhìn người phía sau cô ta, thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp rụt rè tiến vào.

“Vân Thanh, chuyện này chúng tôi… chúng tôi cũng là được người ta thuê… Hôm đó một người đàn ông đưa cho tôi một tấm séc, bảo tôi đuổi cô đi, chúng tôi… chúng tôi bị tiền làm mờ mắt.

Nghe chồng tôi nói, bọn họ yêu cầu là càng thô bạo càng tốt, nếu chẳng may gây ra tổn thương gì, anh ta sẽ chịu trách nhiệm hết.

Cho nên, chồng tôi mới ra tay nặng như thế.

Các người muốn tính chuyện gì thì đi tìm anh ta đi, chúng tôi… chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu!”

Bà chủ nhà nói xong, lo lắng đến mức bật khóc, sợ sẽ phải đi hầu tòa.

“Tấm séc kia đâu?”

Du Ánh Tuyết chạy tới trước mặt bà chủ nhà.

“Hả? Tấm séc kia lần trước đã đưa cho Vân Thanh rồi.

Tôi không cầm”.

“Mẹ, tấm séc đâu?”