Bé Chanh Siêu Chua

Chương 17: Về Nhà



Kể từ sau tối hôm Cố Ninh ở trước mặt bạn học gọi Trần Tùng là anh trai đó, cô đã không sợ các bạn cùng lớp nhìn thấy anh đến trường đón cô nữa.

Chỉ là cô không biết chiều hôm nay anh sẽ đến đón mình về, nên hơi ngạc nhiên mà thôi.

Đối diện trường học có rất nhiều tiệm trà sữa, KFC, quán nướng, mùi hương bay khắp phố. Cố Ninh vừa đi đến trước mặt Trần Tùng thì bụng đã kêu lên ùng ục, giống như rất biết cách chọn thời gian.

Tay đang định đội mũ bảo hiểm cho cô dừng giữa không trung, mắc lại đầu xe trước, quét một lượt hàng quán xung quanh, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Cuối cùng, Cố Ninh ôm ly trà sữa ngồi sau xe máy quay về.

Con đường đang di chuyển lùi về sau, một tay cô ôm eo Trần Tùng, một tay cầm trà sữa, miệng hé mở, ngậm ống hút, chậm rãi hút trân châu bên trong.

Con đường này không phải con đường về nhà bọn họ, Cố Ninh vô tình phát hiện ra, ngón tay giật giật gấu áo của anh: “Đây hình như không phải đường về nhà.”

Trần Tùng nhìn gương chiếu hậu: “Ừm, tối nay dẫn em về nhà ăn cơm.”

Về nhà?

Về nhà nào?

Nhìn đường chắc là về nhà ba mẹ cô, Cố Ninh gật đầu, rốt cuộc vẫn là học sinh cấp ba, cho dù kết hôn rồi, trong lòng vẫn nhớ ba mẹ.

Anh nói: “Mẹ nói tối nay muốn gặp em.”

Sau khi mở tiệc cưới, Trần Tùng cũng bắt đầu gọi mẹ Cố Ninh là mẹ.

Cô nuốt trân châu và trà sữa xuống, cho cốc trà sữa rỗng vào trong túi nilon trong suốt: “Thế tối nay chúng ta ở lại một đêm, hay là ăn xong cơm thì về luôn?”

Trần Tùng nghĩ mấy giây mới đáp lại: “Ở lại một đêm, ở trong phòng em.”

Cố Ninh nghĩ đến cái gì đó, hơi xấu hổ: “Anh ngủ cùng em à?”

Mười tám khúc cua của trấn nhỏ, anh vặn tay, cua vào ngõ quen thuộc: “Em là vợ của ông đây, ông đây không ngủ cùng phòng với em thì ngủ ở đâu?”

Bọn họ kết hôn rồi, ở cùng phòng là chuyện bình thường, nhưng cố tình da mặt Cố Ninh rất mỏng, ở trước mặt ba mẹ mình, cùng một người đàn ông ngủ trong phòng mình…



Tạm thời vẫn chưa thích ứng được.

Nhưng cũng không thể để anh ngủ phòng khác. Cố Ninh bối rối, nhà của cô không to, em trai cô ở một phòng, ba mẹ cô ở một phòng, một mình cô ở một phòng, không còn dư phòng khách.

Nếu không thì để Trần Tùng ngủ cùng em trai cô? Nhưng em trai cô lại không thích ngủ cùng người khác.

Trong tình huống Trần Tùng không biết, bộ não bình thường của Cố Ninh lại nghĩ nhiều như thế. Xong rồi, vẫn không tìm ra cách để giải quyết, quanh đi quẩn lại, bọn họ vẫn chỉ có thể ở chung một phòng.

Khoảng mười năm phút sau, bọn họ đã về đến nhà.

Mẹ cô vừa khéo đứng ở cửa nhà bưng rổ rau chọn rau, tựa lưng vào tường nhà mình, đứng ở chỗ bóng râm nói chuyện với hàng xóm, nói về con gái nhà ai đó sắp phải lấy chồng, phải gả ra nước ngoài xa như thế.

Mà ba Cố ngồi xổm ở góc bên tường hút thuốc lào, cụp mắt nhìn giống rau trồng trên đất, có lúc hứng lên thì lại thêm vào một câu.

Trần Tùng dừng xe máy trên nền đất coi như là bằng phẳng, Cố Ninh cởi mũ bảo hiểm.

Cô xuống xe.

Không biết ai kêu một câu: “Ai ôi, đó không phải là con gái và con rể nhà bà à.”

Bọn họ cũng không bất ngờ, trên trấn còn có mấy nữ sinh không học cấp hai, bây giờ con cũng đã có mấy đứa rồi. Cố Ninh mười tám tuổi làm tiệc cưới với người đàn ông cũng không có gì nổi trội.

Nhưng vẫn có một số thứ không giống.

Trong thị trấn cũng không phải chưa từng có nữ sinh thi đỗ đại học, nhưng các cô ấy sau khi thi xong ra ngoài rất ít khi quay về, đều thích sống ở thành phố lớn, tìm đàn ông.

Nữ sinh có thành tích ưu tú giống như Cố Ninh gần như không có ai kết hôn vào tầm tuổi bây giờ, nhưng nguyên nhân bọn họ kết hôn là gì, hàng xóm cũng nghe nói về nó.

Thời đại này, lĩnh giấy kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, càng đừng nói là bọn họ còn chưa ký giấy.

Hàng xóm láng giềng không hề coi trọng cuộc hôn nhân của bọn họ.

Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận rằng vẻ ngoài của Trần Tùng là kiểu người cao to còn đẹp trai đó. Những người làm mẹ này thường nói với con gái mình, tìm chồng xấu một chút cũng không sao.

Quan trọng là phải tìm người thương con, hoặc là có tiền.

Nhưng vừa nhìn thấy Trần Tùng như thế, bọn họ lại không thể không thừa nhận một khuôn mặt đẹp trai thật sự là sự cám dỗ rất lớn đối với cô gái trẻ.



Càng đừng nói là cậu ta còn rất có tiền, tuy rằng nghe nói công việc làm anh không phải phải vẻ vang gì lắm. Bởi vì người lớn tuổi đều thích công việc ổn định làm cho nhà nước, ví dụ như viên chức, bác sĩ, giáo viên…

Bọn họ chỉ liếc thấy anh lúc ăn tiệc mấy cái, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần như thế.

Ôi ôi, dáng người này, khuôn mặt này.

Lý Tú Lam thấy bọn họ quay về, nhanh chóng để rổ rau sang một bên, đầu tiên cười vui vẻ nói với Trần Tùng, lại vươn tay kéo Cố Ninh qua.

Ngay tức khắc đã lặng lẽ đánh giá con gái của mình, phát hiện cô không còn gầy như lúc trước mới thở nhẹ ra một hơi.

Làm gì có chuyện mẹ không yêu thương con gái của mình.

Hôm bày bàn tiệc cho Cố Ninh, Lý Tú Lam từ sáng cho đến tối mắt đều đỏ ửng.

Dù thế nào thì Trần Tùng cũng là người đàn ông hai mươi mấy tuổi, cũng đã lăn lộn ở ngoài xã hội bao nhiêu năm như thế, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của Lý Tú Lam, nhưng anh không để bụng.

Anh cũng không hề chột dạ, tự hỏi bản thân một cách trung thực, từ trước đến giờ chưa từng đối xử tệ với Cố Ninh, ngoại trừ ở phương diện tình dục đòi hỏi nhiều lần ra, cái này thực sự không có cách nào thay đổi, cũng không có ý định muốn thay đổi.

Cố Ninh để mặc Lý Tú Lam kéo tay mình.

Năm nay Cố Tây học lớp sáu, sau khi tan học, vốn ở trong phòng làm bài tập, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, biết là Cố Ninh quay về, đến cả bài tập về nhà cũng không làm, chạy ra ngoài.

“Chị!”

Cô xoa xoa đầu cậu bé.

Ba Cố bỏ điếu thuốc lào xuống, bảo bọn họ đừng đứng ở bên ngoài nói chuyện, vào nhà ăn cơm, nếu không đợi lúc nữa cơm nước đều nguội hết. Hàng xóm xung quanh cũng tản ra.

Trên bàn cơm cũng coi như sôi nổi, Trần Tùng còn rất biết cách nói chuyện với ba Cố.

Mà Lý Tú Lam bên này không ngừng gắp đồ ăn cho Cố Ninh. Cố Tây nhìn thấy trong bát chị mình đồ ăn đã chất thành ngọn núi, chỉ cảm thấy thật đáng sợ.

Ăn xong cơm, nói chuyện một lúc, lại đi tắm rửa thì đã đến mười giờ.

Cố Ninh đi vào căn phòng một thời gian lâu rồi mình không ngủ, xoay tay đóng cửa lại. Trần Tùng ngồi trên chiếc giường nhỏ ga màu hồng, chiếm gần nửa diện tích.