Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 85: Giao dịch



Sáng hôm sau, Lâu Tử Hoán đỗ xe chờ ở cửa, định đưa Nhạc Nhạc đếntrường. Khi nhìn thấy An Tử Khê nắm tay Nhạc Nhạc ra khỏi cửa, hắn liềnđi xuống mở cửa xe, hướng về phía Nhạc Nhạc cười: "Tiểu quỷ, mau tớiđây!"

Nhạc Nhạc không thèm liếc mắt nhìn hắn, cùng An Tử Khê đitới xe của cô. Lâu Tử Hoán đuổi theo: "An Tử Khê, hôm nay hình như côphải đi trình diễn! Còn có thời gian đưa Nhạc Nhạc đến trường sao?"

Nhạc Nhạc không đợi Tử Khê trả lời, nhìn Lâu Tử Hoán nói: "Chú "người xấu",từ nay về sau con sẽ không đi xe của chú nữa, cũng không theo chú tớicông ty nữa đâu. A Tử muốn chỉ con đi bằng xe buýt, từ nay trở đi conmuốn tự mình đi học bằng xe buýt."

Lâu Tử Hoán biến sắc, nắm lấy tay An Tử Khê: "An Tử Khê, cô điên rồi sao? Nhạc Nhạc nhỏ như vậy, côlàm sao có thể bắt con bé đi học bằng xe buýt chứ."

An Tử Khêdừng lại nhìn hắn: "Là chính Nhạc Nhạc muốn đi học bằng xe buýt, tôicũng hết sức lo lắng và đau lòng. Nhưng để Nhạc Nhạc đi cùng với anh tôi còn nơm nớp lo sợ hơn. Nhạc Nhạc chẳng mấy chốc cũng được tám tuổi rồi, thời gian đầu tôi sẽ cùng đi với con bé, sau đó từ từ con bé sẽ tự điđược. So với đi cùng anh, tôi thà để Nhạc Nhạc đi xe buýt còn hơn."

Lâu Tử Hoán tức giận đến nghiến răng, có Nhạc Nhạc ở đây, hắn không dám lahét, cáu giận hay nói lời khó nghe với cô. Hít một hơi sâu, hắn nói:"Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn, Nhạc Nhạc nhỏ như vậy, sángsớm trên xe buýt có bao nhiêu người, cô lại để cho con bé một mình đi xe đó, có họa là điên rồi." Hắn ngồi xổm xuống, cầm tay Nhạc Nhạc: "NhạcNhạc, chú cam đoan với cháu, chú sẽ không để ai làm tổn thương đến cháunữa đâu."

Nhạc Nhạc rút tay về, ôm chặt chân Tử Khê: "Chú "người xấu", chú không được bắt nạt A Tử. Đêm qua nhiều người như vậy, ai cũng ăn hiếp A Tử, mà chú chẳng bảo vệ A Tử, cháu quyết định không thươngchú nữa."

Đột nhiên có tiếng phanh, Hắc Chí Cương cưỡi xe máyphân khối lớn vừa dừng tới. Hắn lớn giọng át tiếng máy nổ, gọi: "A Tử,Nhạc Nhạc!"

Tử Khê không ngờ hắn lại xuất hiện, đã hơn nửa tháng không thấy tăm hơi hắn đâu! "Chí Cương, cậu trốn đi đâu thế, làm mìnhtìm suốt hơn hai mươi ngày qua, cậu đã đi đâu?"

Hắc Chí Cươngđảo mắt nhìn Lâu Tử Hoán, cười sảng khoái. "Mình đã đọc tin nhắn củacậu, thời gian tới mình rảnh lắm, chuyện đưa đón Nhạc Nhạc cứ để mình!"

"Chí Cương, thật cám ơn cậu!" Tử Khê cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, để Nhạc Nhạc đi xe buýt cô sao có thể yên tâm được.

Lâu Tử Hoán sắc mặt tái nhợt, nhìn ba người bọn họ đứng cùng nhau, trông cứ như thể người một nhà, khiến hắn hết sức chướng mắt. "An Tử Khê, cô dám để choNhạc Nhạc ngồi mô tô phân khối lớn tới trường sao?!"

Nhạc Nhạcthấy sắc mặt Lâu Tử Hoán không tốt, nghĩ thầm phải chăng chính mình đãlàm tổn thương chú "người xấu", tự nhiên không hiểu sao cũng cảm thấybứt rứt. Nhưng là A Tử đã nói, về sau không thể đi cùng chú "người xấu", nó không thể không nghe lời A Tử.

An Tử Khê thì phớt lờ hắn, bế Nhạc Nhạc ngồi lên xe máy của Hắc Chí Cương, rồi chính mình cũng lênxe. Không quay đầu lại, theo Hắc Chí Cương nổ máy rồ đi.

Lâu Tử Hoán dùng sức nện vào xe, tiếng kêu ầm vang. Hắn cắn chặt răng, An Tử Khê, rồi cô sẽ biết tay tôi.

Tử Khê trở về công ty, sau khi chụp ảnh xong, nhận được thông báo liền đi tới nơi trình diễn.

Đó là trung tâm thương mại tổng hợp cực lớn của nhà Hắc thị ở thành phố A,tên gọi Kim Diệp. Buổi biểu diễn sẽ được tổ chức ngay trước trung tâmthương mại, trên nền sân rộng của quảng trường. Sân khấu được trang tríhết sức đẹp mắt, quanh đó là không ít ký giả và giới truyền thông. Côvừa đến liền lập tức hóa trang, sau đó mới thay trang phục để trìnhdiễn. Quanh sân khấu là biển người, trong các cửa hàng cũng tấp nậpngười. Tử Khê phải thay đến mấy chục bộ quần áo, mãi tới sáu giờ chiềumới trình diễn xong, cả người mệt nhoài, cô nhào lên xe gọi điện thoạicho Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc nói chuyện qua điện thoại của Hắc Chí Cương,vừa nghe thấy tiếng của Nhạc Nhạc, cô đã thấy toàn thân như lại có nguồn sinh lực mới.

Đúng lúc này, cửa xe bị mở ra, Giang Viện nói: "Hắc tiên sinh muốn mời cô đi ăn!"

An Tử Khê lập tức cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, quay lại đã thấy HắcDiệu Tư đang ngồi ở xe sau, chăm chú nhìn cô không chớp mắt, liền biếtngay tối nay sẽ không dễ chịu gì. Cô ôm ngực, chống đỡ với cơn đau buốttừ trong lòng truyền đến. Lâu Tử Hoán rõ ràng là biết Hắc Diệu Tư sẽtới, càng đoán chắc Hắc Diệu Tư sẽ bắt cơ hội này để lấy cớ ép cô đi!Hắn không phải vẫn nghi ngờ cô cám dỗ Hoắc Diệu Tư sao? Vì sao giờ phútnày lại đẩy cô ra ?

"Cô không sao chứ!" Giang Viện thấy cô ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng nhìn qua thực khổ sở vội hỏi.

"Tôi không sao, Hắc Tiên Sinh có nói muốn đi đâu không?" Cô mở túi đồ trang điểm ra, bắt đầu điểm tô lại.

"Ngay tại nhà hàng Tây Âu ở tầng tám của trung tâm thương mại Kim Diệp." Nóirồi Giang Viện cầm một gói to đưa cho cô, "đây là quần áo Hắc Tiên Sinhchuẩn bị sẵn cho cô!"

Không phải hắn lại còn thích ra nội quyyêu cầu bạn gái mỗi lần gặp phải mặc theo ý thích của hắn đấy chứ? Côcười khổ, lấy quần áo ra. Cô cần phải gặp hắn một lần, đem mọi chuyệnnói rõ cho xong tất cả. Hắc Diệu Tư chuẩn bị cho cô chính là một bộ váydạ hội màu đen, cô ướm thử rồi đi giày cao gót thấy vừa như in. Vốn đãlà người tràn đầy mỹ lệ giờ đây trông cô càng bội phần xinh đẹp cao quý. Cùng là phụ nữ như Giang Viện mà khi nhìn thấy cô cũng phải choángváng, cô vừa trong sáng xinh đẹp lại vừa kiêu kỳ đoan trang. Lễ phục dạhội có dây đai và cổ hình chữ V, cô không thể mặc áo lót, vì thế bộ ngực được tôn lên càng thêm nổi bật. An Tử Khê quả thực là một tạo phẩm cựcmỹ của trời đất.

Tử Khê đeo thêm mấy món đồ nữ trang rồi mớichậm rãi xuống xe. Đích thân quản lí trung tâm thương mại ra đón cô,trực tiếp đưa cô tới thang máy riêng lên tầng tám.

Giang Viện thấy cô đi vào, liền bấm máy một số điện thoại: "Tổng giám đốc, cô ấy đã đi vào!"

Bên kia Lâu Tử Hoán trả lời rồi dập máy. Ba giây sau, hắn cầm điện thoạiném mạnh vào tường, chiếc điện di động đời mới nhất bỗng chốc tan tànhvỡ vụn.

Trên bàn hắn một cái điện thoại di động khác vang lên,hắn mở ra nghe, bên kia nói: "Lâu tiên sinh, Hắc đại thiếu gia muốn tôinói cho anh biết Tịch tiên sinh đã được thả ra. Ngoài ra, Hắc đại thiếugia bảo tôi nói với Lâu tiên sinh, nếu quả thực Tịch tiên sinh thíchngười đàn bà kia, Hắc tiên sinh có thể an bài trực tiếp đưa cô tới tậncửa nhà Tịch tiên sinh."

Lâu Tử Hoán rủa thầm một tiếng rồi cúpmáy. Hắn nắm chặt điện thoại di động, ngồi phịch xuống nền nhà ngaytrước cửa sổ, phải dùng hết nỗ lực hắn mới có thể tránh không nghĩ tớicảnh An Tử Khê đang ở cùng Hắc Diệu Tư. Điện thoại trong tay lại rung,hít một hơi sâu, hắn mở điện thoại áp vào tai: "Alô!"

"Tử Hoán,là cậu đây!" Tiếng cậu của Lâu Tử Hoán vọng tới thật rõ nét, thanh âmcòn rất khỏe khoắn, một tuần trong nhà giam cũng chả khiến hắn hao gầyđi là bao. "Cuối cùng ta cũng đã được thả, cám ơn trời đất. Cậu biết làcháu đã giúp cậu thoát ra nên gọi điện cảm ơn cháu."

"Không có việc gì là tốt rồi, cậu trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi!" nói xong, hắn dập điện thoại.

Ngay sau đó ông ngoại hắn lại gọi điện, "Tử Hoán, lần này làm khó cho cháuquá. Ông ngoại biết, cháu không thích cùng người nhà Hắc gia giao du,nhưng lần này cậu cháu gây họa lớn quá, dám cùng công tử của phó thịtrưởng tranh nhau một đứa con gái, còn đánh người ta bị thương phải vàobệnh viện. Hắc Diệu Tư thật hào phóng lại cho người can thiệp giúp, hắnkhông đưa ra điều kiện gì quá đáng chứ!" Ông ngoại hắn nói qua điệnthoại.

"Ông ngoại, yên tâm, mọi chuyện cháu đều đã xử lý tốt rồi!"

"Cháu cúp máy trước đây!" Lâu Tử Hoán ngắt điện thoại, cầm lấy áo khoác ra khỏi văn phòng.

Tử Khê bước vào, cả nhà hàng trống rỗng, người phục vụ bước tới, giúp côcởi áo choàng mang treo. Hắc Diệu Tư vừa nhìn thấy cô, trong lòng đãnổi lên không ít tâm tư.

Hắc Diệu Tư ngồi giữa nhà hàng, mỉmcười nhìn cô đi tới, tự mình đứng dậy kéo ghế ra, mời cô ngồi. Ngườiphục vụ đưa thực đơn cho cô chọn. Cô cũng không xem thực đơn, nói: "Hắctiên sinh, đây là nhà hàng của ngài, có những món gì, chẳng bằng mờingài cứ định đoạt."

Hắc Diệu Tư cũng không khách sáo, hắn gọi gan ngỗng cùng trứng cá muối và một chai rượu hồng.

Người phục vụ đi tới mở rượu rồi rót ra ly. Hắn cầm lấy ly rượu: "Hôm nay cô trình diễn rất tuyệt, xin mời cô một ly trước!"

An Tử Khê nâng ly rượu chạm cốc với hắn, nhấp môi một ngụm.

"Sao không nói lời nào?" Hắc Diệu Tư xoay xoay ly rượu, mỉm cười hỏi.

"Vì sao lại là tôi?" An Tử Khê bên lòng canh cánh nhớ tới Nhạc Nhạc, thầmnghĩ chỉ mong mau mau chóng chóng giải quyết dứt khoát với hắn cho xong.

Hắc Diệu Tư cười ha hả, hắn càng ngày càng khó tưởng tượng,loại đàn bà như An Dạ Vũ làm sao lại có thể sinh ra một người con gáivừa cá tính, vừa khả ái như An Tử Khê. "Bởi vì cô khiến cho ta tò mò.Đã bao năm nay giờ mới thấy được một kẻ như Lâu Tử Hoán xứng đáng làđịch thủ ngang sức ngang tài với ta, người con gái có thể khiến hắn phải trầm luân như vậy, sao ta có thể không hiếu kỳ chứ? Những gì biết về cô đều làm cho ta hết sức hiếu kỳ, sau khi bị Lâu gia đuổi đi, cô lại sửahọ, từ chối tiền chu cấp nuôi dưỡng của Lâu Ngọc Đường, tuyên bố cắt đứt mọi quan hệ với Lâu gia. Lâu Tử Hoán về nước được một hồi, cô lại nhanh chóng biến thành thiên kim tiểu thư của nhà Lâu gia, ta muốn biết điềugì đã làm cô chịu đổi ý vậy? An Tử Khê, ta chưa từng thấy ai giống nhưcô vậy, vừa ngốc nghếch lại vừa quật cường. Ta tò mò không hiểu nếucô trở thành người đàn bà của ta, đến một ngày ta thuần phục được cô,thì sẽ như thế nào nhỉ?"

Tử Khê nghe xong trợn tròn mắt, thầmnghĩ hắn đúng là điên rồi. "Hắc tiên sinh, chỉ sợ ngài sẽ phải thấtvọng, tôi chẳng qua chỉ là một đứa con gái bình thường, thậm chí cònnông cạn. Quan hệ trước đây giữa tôi và Lâu gia, ngài so với bất kỳ aikhác hẳn đều phải biết rõ hơn. Ngài nói Lâu Tử Hoán vì tôi mà trầm luânư, tuyệt nhiên không có khả năng, hắn hận tôi còn không hết, làm sao cóthể yêu tôi chứ. Mặt khác tôi muốn nói cho ngài biết, tôi không có hứngthú với người cao tuổi, với người có quan hệ dây dưa mờ ám với mẹ mìnhlại càng không có hứng thú. Tôi khuyên ngài nên vứt bỏ cái sự tò mò củangài càng sớm càng tốt, tôi không thỏa mãn được thành ý quan tâm cùng ýđịnh khiêu chiến của ngài đâu."

Hắc Diệu Tư lại càng cười hếtcỡ, vừa lúc người phục vụ mang thức ăn tới. Lâu Tử Hoán yêu cô haykhông, người ngoài nhìn vào đều thấy rõ mồn một, chỉ có cô gái ngốcnghếch này còn mơ hồ. Hắn cũng không có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô, càngkhông muốn nói cho cô rõ. Hắn mời: "Cứ dùng cơm trước đã, chúng ta từ từ vừa ăn vừa nói chuyện, chậm rãi tìm hiểu nhau."

Tử Khê không thể hiểu nổi Hắc Diệu Tư, cho tới nay cũng chưa từng muốntìm hiểu. Hắc Diệu Tư trong quá khứ cô cũng chỉ mới gặp một hai lần, trừ bỏ tám năm về trước, những năm gần đây, cô và hắn chưa từng một lần gặp lại. Mãi cho đến khi Lâu Tử Hoán trở về, thế giới của cô bỗng nhiên bịđảo lộn đến long trời lở đất.

"Ta nghe nói thằng em ngốc của ta mỗi ngày đều giúp cô đưa đón đứa nhỏ." Hắc Diệu Tư hỏi.

Tử Khê đối với hắn chán chẳng buồn nói, những gì muốn nói cô đều đã nóixong cả rồi. "Hắc tiên sinh ngài chẳng phải cũng đã biết rồi? Cần gìphải hỏi tới tôi!"

"Tên tiểu tử Chí Cương đó, nhiều năm như vậy, đối với cô vẫn là si tình!"

Hắc Diệu Tư cùng Hắc Chí Cương hai anh em tuổi tác cách rất xa nhau, làkhông cùng một mẹ. Tử Khê sớm đã nhận ra Hắc Diệu Tư rất thương quýngười em trai kém xa tuổi mình, ngược lại Hắc Chí Cương cũng rất tônkính Hắc Diệu Tư. Vừa rồi hắn vô tình nhắc tới Hắc Chí Cương, cô liềnnhớ lại ngay vẻ mặt sùng bái của Chí Cương khi nói về hắn. Bỗng nhiênthấy bực bội, cô nói: "Hắc Tiên Sinh nếu biết Chí Cương thích tôi, chẳng phải càng nên tránh xa tôi một chút sao?"

Hắc Diệu Tư nhẹ nhàng lay động ly rượu, rượu ở trong ly bắn nhẹ lên thành ly. Hắn cười: "Tôiđây xin hỏi cô, cô yêu Chí Cương sao? Hiện tại cô với nó có ở cùng mộtchỗ không?"

Tử Khê nghẹn lời, oán hận nhìn hắn.

Hắc Diệu Tư cười nói: "Nếu quả thật hiện tại cô và Chí Cương ở cùng nhau, ta sẽthật cao hứng được nhận cô làm em dâu, nhưng đã nhiều năm như vậy, côcùng Chí Cương chẳng qua chỉ là bạn bè. Cô đối với nó, vĩnh viễn chỉ cótình bạn! Chí Cương trong lòng cũng biết rất rõ, cô không yêu nó, vậy mà bao năm qua hắn vẫn luôn ở bên cô không oán trách, không hối hận. Người mà nó sùng bái tột cùng chính là tôi, nếu cô trở thành người đàn bà của tôi, nói vậy nhất định nó sẽ rất mừng cho tôi!"

Thật là một kẻvô liêm sỉ, cô thầm mắng trong lòng, muôn vàn hối hận tại sao lại chịutới nơi này. Cho dù là Lâu Tử Hoán an bài thì sao chứ, cô có thể từ chối mà! Hiển nhiên, hắn căn bản là sẽ chẳng thèm nghe lời của cô, đàn ôngcó tiền có quyền quả nhiên người nào cũng thật kiêu ngạo, Lâu Tử Hoán là thế mà Hắc Diệu Tư cũng vậy.

Tử Khê nói chuyện qua quít, chỉchuyên tâm thưởng thức cao lương mĩ vị. Thật không hổ là nhà hàng Tây Âu cao cấp, thức ăn quả thực rất ngon.

"Chúng ta có thể đàm phán giao dịch không nhỉ?" Đang giữa lúc cô ăn ngon lành nhất, hắn đột nhiên mở miệng hỏi.

An Tử Khê buông dao dĩa, ngẩng đầu hỏi hắn: "Giao dịch nào?"

"Ta biết cô hiện tại rất muốn thoát khỏi Lâu gia, thoát khỏi Lâu Tử Hoán.Ta có thể giúp cô rời bỏ Lâu gia, rời bỏ Lâu Tử Hoán, với điều kiện côphải làm bạn gái ta ba tháng, chúng ta nên thử kết giao một chút, biếtđâu cô sẽ lại phát hiện ra, tôi so với Lâu Tử Hoán tốt hơn rất nhiều."

Tử Khê nở nụ cười, cô nghi ngờ phải chăng Lâu Tử Hoán với hắn là anh em,thế nào mà đến cả lời nói ra cũng đều giống nhau như đúc thế này chứ? Cô cố nén cười, đứng dậy gọi người phục vụ tới, hỏi lấy áo choàng củamình, khoác lên vai che khuất tấm lưng đẹp nuột nà đang hở hang. "Hắctiên sinh, bữa cơm này tôi nghĩ tôi ăn không nổi rồi!" Cô cầm lấy túixách đứng lên, đi đến trước mặt hắn dừng lại nói, "Ngài nói rất đúng,tôi rất muốn thoát khỏi Lâu gia, thoát khỏi Lâu Tử Hoán. Nhưng làm người tình của ngài tôi lại càng không có hứng thú hơn, nếu Lâu tiên sinh ôm ý tưởng này mà phái tôi đến đàm phán, chỉ sợ làm ngài phải thất vọngrồi." Dứt lời, cô thẳng người bước đi không quay đầu lại.

Cònlại Hắc Diệu Tư, hắn nhếch mép cười. An Tử Khê càng ngày càng đáo để, cô càng không chịu khuất phục, hắn lại càng có hứng thú.

Tử Khêxuống lầu ra khỏi cửa trung tâm thương mại, nghe thấy tiếng còi ô tô,nhìn kỹ lại, hóa ra xe của Lâu Tử Hoán đang đỗ bên đường.

Lâu Tử Hoán ngồi bên cạnh xe, mặt khuất trong bóng tối, cô không nhìn rõ đượcvẻ mặt của hắn. Cô rất muốn trốn, chỉ có điều hắn gắt gao nhìn cô chằmchằm, e rằng có trốn cũng sẽ lập tức bị hắn tóm lại.