Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 167



Tử Khê đương nhiên sẽ không tin Niên Mạn Linh là chỉ riêng đến thăm Nhạc Nhạc.

"Niên tiểu thư tìm tôi chuyện gì cứ nói thẳng đi!" Đầu Tử Khê bị đả kíchthật lớn đang choáng váng, sắc mặt nhìn cũng không tốt lắm

"Lần trước gặp mặt có điểm đùa hơi quá khiến cho cô chê cười!"Ánh mắt Niên Mạn Linh thẳng thắn, rất hả hê.

Tử Khê nhìn cô ta như vậy, là phụ nữ cô có thể lý giải được, bất quá mộtLâu Nhược Hi cô đã lĩnh giáo đủ rồi. "Niên tiểu thư, hiện tại tôi khôngcó thời gian cũng không có tinh lực cùng cô lòng vòng, cô tới tìm tôitrễ như thế bởi đoán chắc Lâu Tử Hoán không ở đây, cô muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đi!"

« Lâu Tử Hoán nói chuyện cô và Nhạc Nhạcvới tôi rồi. » Niên Mạn Linh thu hồi bộ dáng tươi cười." Tôi vẫn nghĩđến cô hám tiền mới sinh Nhạc Nhạc. Thì ra không phải, tôi không bao giờ biết Lâu Tử Hoán còn có một người em gái nhưng lại có thể cho hắn mộtđứa con gái!"

Tử Khê cả người run lên con mắt chợt mở thật to: "Cô có ý gì?"

"Tôi không biết vì nguyên nhân gì mà toàn bộ chuyện năm đó tại thành phố Acũng không tìm thấy, tôi vậy mà một chút tồn tại của cô cũng không biết. Lâu gia và Hắc gia quả thật rất lợi hại, trong nửa năm ngắn ngủi có thể xóa sạch lý lịch một người không còn một mảnh." Niên Mạn Linh tự quyếtđịnh. "Violet An, cô thật sự rất đẹp, có thể khiến cho những nhân vậttầm cỡ đấu đến một mất một còn."

Tử Khê không có khí lực nghetiếp, cô thậm chí muốn lập tức đi khỏi. "Niên tiểu thư, nếu như cô làmuốn tìm tôi nói những chuyện này , xin thứ lỗi tôi không thể phụngbồi."

"Đừng có vội !" Niên Mạn Linh buồn cười kéo lại cô. "Nóithật, ngày xưa bên cạnh Lâu Tử Hoán có bao nhiêu đàn bà, tôi chưa baogiờ lưu ý, bởi vì tôi biết rõ cho dù bạn gái có bao nhiêu được hắn sủngái bao nhiêu thì cuối cùng hắn cũng sẽ trở lại bên cạnh tôi, bởi vì căn bản tôi mới là vị hôn thê của hắn, là vợ của hắn sau này, trên thế gian này cũng chỉ có tôi mới có thể cùng xứng đôi."

"Nếu Niên tiểuthư có tự tin như vậy, sao còn tới tìm tôi làm cái gì?" Tử Khê rút tayvề, bản thân ép buộc mình kiên cường không thể để lộ một chút yếu đuối.

"Cô nghĩ rằng tôi tìm cô là vì muốn cô rời khỏi Lâu Tử Hoán?" Niên Mạn Linh cười nhìn cô, "Nói thật là, tôi từng nghĩ đến nếu cô như những ngườiđàn bà khác của Lâu Tử Hoán thì chính là nhất định tôi sẽ chi một khoản tiền cho cô, bất quá hiện tại không giống vậy, cô giúp Lâu thiếu sinhmột đứa con gái nên yên tâm tôi không phải làm như vậy."

"Vậy cô rốt cuộc muốn thế nào?" Người Tử Khê bắt đầu run lên, cô biết mình đãtới điểm cực hạn, còn nghe cô ta nói xong chắc cô sẽ hỏng mất.

"Tôi chỉ muốn cho cô chuẩn bị tâm lý thật tốt." Niên Mạn Linh từ từ để ý cô, như một người khán giả thưởng thức mỗi một một biểu tình của Tử Khê."Tôi sẽ không cản cô rời khỏi Lâu Tử Hoán, thế nhưng cuộc sống của côbắt đầu từ giờ khắc này sẽ không dễ chịu, còn con gái của cô muốn làmngười nhà Lâu gia không thể dễ dàng như vậy."

Ngón tay Tử Khêcắm vào lòng bàn tay, đau đớn phát sinh mới làm thân thể cô không run.Người dàn bà này không phải là vật cản của cô, mà là uy hiếp của cô. Côta đúng là so với Lâu Nhược Hi còn mạnh hơn. "Niên tiểu thư, cô nói xong chưa, nói xong rồi, tôi muốn đi vào."

"Quá khứ của cô và Lâu Tử Hoán tôi đều đã biết." Khóe môi Niên Mạn Linh nhếch lên nụ cười, nhìncô rất đắc ý, "Quá khứ rất đặc sắc, thế nhưng đó cũng chỉ là quá khứ,xin nhớ kỹ điểm này."

Tử Khê nhìn cô ta một cái, cô không hề đáp lại mà là đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa nước mắt ngăn không được liềntuôn trào, ngực rất đau , cô che miệng lại không cho bản thân phát raâm thanh có thể đánh thức Nhạc Nhạc đang ngủ.

Niên Mạn Linh mới ra cửa bệnh viện thì Lâu Tử Hoán chạy đến, rõ ràng là hắn biết cô ta tới.

Mặt Lâu Tử Hoán âm trầm mở cửa xe: "Lên xe tôi có lời muốn nói với cô."

Bộ dạng Niên Mạn Linh rất vui vẻ ngồi lên xe.

Lâu Tử Hoán đưa cô ta đến trước cổng nhà , xe dừng ở ngoài cửa, hắn tứcgiận: "Niên Mạn Linh, hình như tôi vẫn đánh giá cao cô rồi."

Niên Mạn Linh lạnh lùng hiểu rõ cười: "Không thể như vậy, anh hiển nhiênđánh giá thấp quyết tâm và dũng khí của một người đàn bà muốn một người đàn ông, một người đàn bà có quyết tâm có thể liều lĩnh dùng bất cứ thủ đoạn nào đạt được."

Lâu Tử Hoán nhìn cô ta một cái: "Cô hẳn làrất rõ ràng, Lâu Tử Hoán tôi chưa bao giờ ép cô làm như vậy, đến cuốicùng có lẽ cái gì cũng đều không chiếm được."

"Tôi đương nhiênbiết!" Niên Mạn Linh lập tức nói tiếp "Thế nhưng Lâu thiếu, anh cũng rất rõ ràng không phải sao, hiện tại tôi cho con gái của anh thân phậnkhông phải sao, trừ phi anh thực sự muốn bỏ tôi lấy An Tử Khê, bằngkhông tôi làm như vậy đối với anh cũng không có nhiều chỗ gì sai."

"Một người đàn bà thông minh một chút liền biết vị trí nào là thích hợp, cho dù không vì tương lai cô ấy cũng vì thân phận của Nhạc Nhạc."Cô ta chỉbiết khi báo chí truyền ra, là đồng tình cô ta, còn An Tử Khê có cũngchỉ là bên thứ ba.

Một cơn lửa giận từ lồng ngực trào ra, hắnnhìn người đàn bà này, hắn đột nhiên nghĩ thật phiền: "Tôi không cần bất luận kẻ nào làm bất kỳ quyết định gì cho tôi. Chuyện này tôi mong muốndừng ở đây, cô nghe rõ lần nữa, cô mà lại dùng thủ đoạn nào khác thì chỉ có hại, tôi đã nói rồi, Lâu Tử Hoán tôi cũng không phải không có cô thì không có chủ trương, xuống xe đi!"

Niên Mạn Linh vẫn chỉ cười,mặc dù phản ứng của Lâu Tử Hoán ngoài dự liệu của cô ta, cô ta ưu nhãxuống xe, còn cúi đầu hỏi hắn: "Có muốn đi vào uống ly cà phê hay không, ba tôi còn chưa ngủ, hai người có thể tâm sự."

Mặt Lâu Tử Hoánâm trầm, mặt Niên Mạn Linh giả tạo khiến hắn buồn nôn "Không cần!" Nóixong hắn khởi động xe nhìn cũng không nhìn cô ta , liếc mắt một cái đãđi xa.

Niên Mạn Linh nhìn xe hắn rời khỏi, thân thể đột nhiênlạnh run, cô ta bỗng nhiên ý thức được bản thân mình đã làm đúng haysai.

Lâu Tử Hoán tăng tốc độ đi thẳng đến đỉnh núi. Hắn nhanh chóng xuống xe, một trận gió lạnh thổi tới làm hắn thanh tỉnh hơn, địa phương này córất nhiều kỉ niệm giữa hắn và An Tử Khê, một cảm giác hít thở khôngthông kiềm hãm hắn, hắn vội vàng lấy ra điếu thuốc, tay run run châmlửa.

Hắn phải chăng đã làm sai rồi. Hắn luôn cho là đúng, hắnrất bá đạo, hắn cố chấp. Hắn lấy ra cái nhẫn từ trong ngực, đó là cái mà lúc hắn và An Tử Khê kết hôn đã đặt. Theo thói quen, hai tay hắn runrun lấy nhẫn tự đeo vào tay mình. Cái nhẫn kim cương vậy mà vẫn sáng nằm trên ngón áp út của hắn. Nhưng hiện tại hắn đã không phải hắn của nămđó, hắn cũng không thể quay lại như xưa nữa.

Hắn trở lại bệnhviện. Tử Khê cuộn mình ngủ trên sô pha. Mắt của cô sưng đỏ, hắn có thểtưởng tượng được lời Niên Mạn Linh nói có thể đả thương người bao nhiêu.

Hắn vừa tiến đến, Tử Khê liền tỉnh, cô mở mắt nhìn hắn: " Lâu Tử Hoán, chúng ta nói chuyện!"

Lâu Tử Hoán nhìn cô một lát rồi đi trước, "Đi ra ngoài trước". Tử Khê đitheo tới, Lâu Tử Hoán ấn thang máy, bọn họ đi dọc theo khuôn viên bệnhviện.

Trong khuôn viên gió rất lớn, cô mặc áo sơ mi tay ngắn nên toàn thân lạnh run. "Lâu Tử Hoán, anh không thể nói cho em biết em cònphải chịu bao nhiêu nghiêm phạt nữa anh mới có thể thỏa mãn sao."

Lâu Tử Hoán nhìn cô, mới có mấy ngày ngắn ngủi giày vò cô qua lại mà tiềutụy không thể tả, tóc cô khô vàng, đôi mắt có đầy tơ máu. Trái tim hắnrất đau đớn, một thoáng hắn muốn tới ôm lấy cô, thế nhưng An Tử Khê lùibước né tránh . "An Tử Khê, anh nói rồi, chuyện này là ngoài ý muốn anhsẽ xử lý tốt."

"Lâu Tử Hoán, kỳ thực anh muốn em thế nào em đềukhông thể nói. " Hai tay cô ôm lấy mình, hai mắt đẫm lệ nhìn về phíahắn, "Thế nhưng em không muốn để Nhạc Nhạc lại bị bất kì thương tổn gì.Nó hiện tại đã tội nghiệp như thế rồi, nếu như nó lại bị thương tổn gìnữa em sẽ điên mất."

Lâu Tử Hoán vài bước đi tới đem cô ôm sát: "Anh cam đoan với em, không một ai sẽ lại có cơ hội thương tổn Nhạc Nhạc."

Cô lắc đầu sau đó khóc và cười lớn: "Vậy anh có biết người thật sự thươngtổn Nhạc Nhạc là anh hay không, anh đem chúng ta kéo đến cái vòng xoáynày, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát được. Anh biết không, hiện tại em đã không biết nên làm cái gì bây giờ, làm sao anh có thể đối với em như vậy, lại bức em như thế."

"An Tử Khê, em bình tĩnh mộtchút!" Lâu Tử Hoán ôm chặt cô, lau đi nước mắt của cô, đối mặt với cônói: "Chính em cũng nói rồi không phải sao, hiện tại em cái gì cũngkhông muốn, thầm nghĩ chăm sóc Nhạc Nhạc, làm Nhạc Nhạc đứng lên."

Thân thể Tử Khê lả đi. Đúng vậy, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc hiện tạikhông rời khỏi hắn mà cô cũng không có sức mạnh né tránh ràng buộc củahắn. Cô chỉ có thể chịu vây khốn trong đây, thế nhưng cô thực sự đauquá. Ngày hôm nay, mỗi một điều Niên Mạn Linh nói như đâm vào cô đauđớn, cô hầu như hít thở không thông mà cô lại không biết làm như thế nào để thoát khỏi tất cả điều này.

"Lâu Tử Hoán, em cầu anh một việc!" Cô ngẩng đầu, nước mắt nơi khóe mắt lại rơi xuống, vẻ mặt bất lực bi thương.

"Chuyện gì?" Ngực Lâu Tử Hoán cũng rất không dễ chịu, hắn là muốn nghiêm phạtcô, nghiêm phạt cô năm đó bỏ đi, phản bội, thế nhưng hiện tại thấy côthống khổ như thế, hắn một điểm vui mừng cũng không có. Ngay từ đầu hắnđã đi sai đường, hiện tại quay đầu lại đã không kịp.

"Em muốnmang Nhạc Nhạc rời khỏi đây." Đây là suy nghĩ mà hiện nay trong đầu côcó thể nghĩ ra được. "Anh có thể sắp kết hôn với Niên Mạn Linh, chúng em sẽ không gây trở ngại cho anh, em sẽ nói với Nhạc Nhạc y thuật nướcngoài rất tốt, có lợi cho trị liệu, đến nước ngoài anh còn có thể đếnthăm Nhạc Nhạc. Nó có thể gọi anh ba như trước, có được hay không?"

Sắc mặt Lâu Tử Hoán đại biến, tay hắn thiếu chút nữa chuyển qua cổ cô, muốn bóp chặt cổ cô. " An Tử Khê, em lại muốn chạy trốn phải không, em lạimuốn như năm năm trước rời đi như vậy sao ?"

Tử Khê dùng hết khí lực lắc đầu: "Không phải, Lâu Tử Hoán không phải là như thế này. Lầnnày chúng em rời khỏi do anh an bài có được hay không ? Em và Nhạc Nhạcsẽ theo khống chế của anh, em chỉ muốn rời khỏi đây, thành toàn cho emđi, van cầu anh."

Vẻ giận dữ trên mặt Lâu Tử Hoán giảm bớt không ít. Hắn bắt đầu tự hỏi, phương pháp này của An Tử Khê có được không. Tử Khê nói không sai, kỹ thuật của nước ngoài đối với thân thể Nhạc Nhạccó lợi mà không hại, hơn nữa hắn lập tức sắp khai chiến với Hắc gia, An Tử Khê và Nhạc Nhạc không ở trong nước cũng có thể khiến lòng hắn không lo lắng.