Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 138: Ba người chạm mặt



Tử Khê chỉ cười nhàn nhạt, Hoàng BânĐức đương nhiên là cảm thấy rất hứng thú đối với cô, cười nói: "Thực sự là trùnghợp, Violet xin chào!"

Tử Khê gật đầu, âm nhạc khiêu vũ vang lên. ChungKhang Tề kéo tay cô: "Chúng ta đi khiêu vũ đi!"

Cứ như vậy, cô bị ChungKhang Tề lôi vào sàn nhảy. Tử Khê không tập trung, vài lần thiếu chút nữa đạpvào chân hắn. Ánh mắt cô tràn đầy áy náy nhìn hắn: "Xin lỗi!"

ChungKhang Tề bao dung lắc đầu, hắn có chút say đắm, thân thể Tử Khê rất mềm mại, còncả hương thơm thoang thoảng. Ôm cô khiêu vũ như thế này, khiến hắn sực nhớ lại.Quá khứ, hắn và Tử Khê cũng tham dự một vài buổi tiệc, để tránh sự nghi ngờ, côvà hắn đều giả vờ không quen biết nhau. Ôm cô khiêu vũ như thế này, chính là lầnđầu tiên.

Thân thể Tử Khê cũng cứng ngắc, Chung Khang Tề ôm cô hơi chặt,ngoại trừ chụp hình, bình thường cô rất ít thân mật với người khác như thế. Hơithở xa lạ khiến cô không thoải mái, thế nhưng vì phép lịch sự nên cô phải nỗ lựcphối hợp.

"Tử Khê!"

"Hả!" Cô suýt nữa nhảy dựng lên, lần đầutiên Chung Khang Tề gọi tên tiếng Trung của cô.

"Làm sao vậy, bị anh dọasao?" Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, "Anh phát hiện anh thích gọiTử Khê, Violet dường như chỉ là mặt nạ của em, mà Tử Khê mới là người thật."

Tử Khê ngẩng đầu, cô thấy được thâm tình trong mắt Chung Khang Tề, theobản năng cô muốn né tránh. Thế nhưng hiện tại cô đang khiêu vũ, cô không thể bỏlại hắn mà đi khỏi. Cô cười cười: "Chỉ là cách gọi mà thôi!"

"Tử Khê, cómuốn thử một lần hay không?" Chung Khang Tề nhìn cô không chớp mắt, " Có lẽ thửmột lần, em có thể tránh khỏi bùa chú của người đàn ông kia. Em đóng kín bảnthân, cũng chỉ làm khổ chính em mà thôi."

Tử Khê thấy hoảng vì cô cảmthấy được ánh mắt của Lâu Tử Hoán nhìn cô, đủ để đốt cháy cô. Lòng bàn tay cô đổmồ hôi, âm nhạc kết thúc, cô vội vàng tách ra khỏi Chung Khang Tề. Vừa ngẩng đầuliền nhìn thấy Lâu Nhược Hi đang cười nhìn cô.

"Tử Khê, chúng ta tâm sựđi!" Lâu Nhược Hi cầm một ly rượu đưa cho cô.

Tử Khê không có gì muốnnói chuyện với cô ta, thế nhưng Nhược Hi rất kiên trì ý muốn nói chuyện với cô.Tử Khê thở dài, cùng cô ta tới một sô pha nhỏ bên cạnh. Các vị khách khác cũngđang nói chuyện, Lâu Tử Hoán nhìn hai người họ đang nói chuyện, hắn bị Niên MạnLinh bên cạnh quấn lấy đòi khiêu vũ, hắn không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

"Cô biết không? Biết cô chừng đó thời gian, năm đó tôi biết có một ngàycô nhất định sẽ quay lại."

Tử Khê chỉ cười, ngay cả chính cô cũng khôngbiết mình có thể trở về hay không, vậy mà cô ta đoán được cô nhất định sẽ quaytrở về.

"Lúc đó tôi tự nói với mình nếu ông trời cho tôi một cơ hội nữa,khi cô quay về, tôi nhất định sẽ phải chuẩn bị cho tốt, không thể lại bị thua."Lâu Nhược Hi nói xong, cười nhìn cô, nhấp một ngụm rượu.

Tử Khê cũng đãnghĩ đến, đây mới là Lâu Nhược Hi.

"Nhược Hi, cho tới bây tôi chưa baogiờ muốn đấu cùng cô. Nhiều năm như vậy rồi, những sóng gió trong quá khứ thậtđã làm cho tôi rất mệt. Vì vậy khiến cô thất vọng rồi, bởi vì sẽ không có mộtcuộc chiến nào."

Miệng Lâu Nhược Hi nhếch lên nhìn cô: "Tử Khê cho tớibây giờ mà cô vẫn chưa rõ tình hình sao? Chỉ cần anh trai tôi còn muốn cô thìtrận chiến này sẽ không kết thúc."

Tử Khê giật mình nhận ra là Lâu NhượcHi đã không còn là Lâu Nhược Hi của năm đó. Năm đó Lâu Nhược Hi lấy quan hệ anhem áp chế Lâu Tử Hoán nhưng vẫn thất bại, giờ đây cô ta rất thông minh đã lôikéo thêm đồng minh.

"Tử Khê, vì sao cô phải trở về? Năm đó anh trai tôiđã buông tha cô không phải sao? Hắn phải kết hôn cùng Niên Mạn Linh, nhưng côlại trở về. Cô thực sự không nên trở về!"

Lời Lâu Nhược Hi nói như daođâm vào lòng cô. Lâu Tử Hoán cũng đã từng nói với cô như vậy, vì sao cô lại trởvề, nhưng cô chính là đã trở về. Thì ra năm đó ra đi là đã định trước cô khôngcó đường quay lại sao?

"Anh trai tôi đã quay lại cuộc sống bình thường.Anh ấy đính hôn với Niên Mạn Linh, thậm chí là có kế hoạch kết hôn. Hiện tại côđã trở về, tất cả đều rối loạn. Cô hẳn là biết, năm đó hai người cùng một chỗvốn là một sai lầm, cô ở cùng với anh ấy sẽ hủy hoại anh. Cô xem tôi hiện tại,cũng không phải là buông tay rồi sao? Thanh thản ổn định mà làm em cũng có thểhài lòng."

Sắc mặt Tử Khê tái nhợt, tay cô phát lạnh, mắt cô nhìn thấyLâu Tử Hoán trong sàn nhảy. Hắn và Niên Mạn Linh ôm nhau rất chặt, dưới ánh đènnhìn rất xứng đôi. Đúng vậy, hắn chính là có cuộc sống của hắn, vậy mới là bìnhthường và quang minh.

"Tôi và anh trai cô đã kết thúc, cô không cần nóinhững lời này với tôi." Cô nhấp một ngụm rượu, mùi rượu nồng đậm khiến cô bịsặc. Cô ho nhẹ hai tiếng, thiếu chút nữa là chảy nước mắt.

"Cô nghĩ kếtthúc, nhưng anh trai tôi không cho là như vậy. Trừ phi cô thực sự ở cùng mộtngười đàn ông khác, làm vợ người khác, có thể anh ấy sẽ thanh tỉnh một chút."Lâu Nhược Hi nói xong, mắt nhìn sang Chung Khang Tề đang nhìn bọn họ, "ChungKhang Tề đối với cô không tệ, có thể thấy hắn thực sự rất thích cô."

TửKhê phẫn nộ rồi, cho dù cô có muốn cùng một chỗ với Lâu Tử Hoán hay không, cũngkhông tới phiên Lâu Nhược Hi quan tâm tới xu hướng tình cảm của cô. « Nhược Hi,cô thật sự thông minh hơn so với trước đây. Hiện tại cô biết công kích vào nhượcđiểm của tôi. Bất quá có như vậy cũng không có nghĩa là cô có thể can thiệp vàochuyện tình cảm của tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ không ở cùng Lâu Tử Hoán, lại càngkhông muốn dính dáng đến Lâu gia. »

Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi. LâuNhược Hi nhấp rượu, ý cười bên khóe miệng càng sâu. An Tử Khê, nhiều năm như vậyrồi, cô không hề tiến bộ ra chút nào. Thế nhưng tôi thì không như vậy, tôi đãkhông còn là Nhược Hi năm đó.

Chung Khang Tề thấy cô phải đi, vội vàngđi theo sau: "Làm sao vậy, tiệc vừa mới bắt đầu mà! Ngày hôm nay em là diễnviên, bây giờ mà đã rời khỏi không phải là không nể mặt người chủ trì sao?"

Chung Khang Tề nói rất đúng, thế nhưng ở lại chỗ này quả thực là một hồiác mộng.

Họ đang nói chuyện thì cửa lại vừa mở ra. Tử Khê vừa nhìn thìthấy Hắc Chí Cương, hôm nay thực sự là mọi người đều tụ về một chỗ.

HắcChí Cương đi vào chào hỏi chủ bữa tiệc trước, thấy cô, hướng cô đi tới: "Tử Khê,chúc mừng em."

Tử Khê cười: "Cảm ơn! Anh như thế nào sẽ đến?" Cô biếtanh sẽ không thích những buổi như vậy.

"Không tham dự lễ trao giải anhđã rất áy náy, em nhận được giải thưởng, anh muốn tới chúc mừng em một chút."Anh thấy Chung Khang Tề bên cạnh cô, " Vị này là Chung thiếu gia phải không, xinchào"

"Hắc nhị thiếu gia, có thể gặp anh ở đây, thật là ngoài ý muốn."Mọi người đều biết, Hắc Chí Cương rất ít tham gia yến hội như vậy. Mọi công tửcon nhà giàu ít nhiều gì đều có dính líu đến các nữ diễn viên. Nhưng Hắc ChíCương chính là một ngoại lệ, anh ta chưa từng xảy ra tiếng xấu nào với bất kìngôi sao nữ nào, lại càng không nghe nói anh ta quen biết vị tiểu thư nào.

Không ít tạp chí lá cải phỏng đoán, Hắc nhị thiếu gia có phải là đàn ônghay không, không phải vậy mà một người đàn ông ba mươi rồi nhưng lại không gầnnữ sắc, thực sự rất kỳ quái. Bất quá hiện tại hắn có thể xác định, nam tính củaHắc nhị thiếu khẳng định bình thường. Ánh mắt anh ta nhìn Tử Khê giống như mìnhnhìn Tử Khê vậy.

"Chung thiếu, không ngại nếu tôi muốn mời Violet khiêuvũ chưa ?" Hắc Chí Cương nói với Chung Khang Tề nhưng mắt lại nhìn Tử Khê.

Ánh mắt Chung Khang Tề buồn bã, cười nói: "Đương nhiên không ngại."

Hắc Chí Cương đã đưa Tử Khê vào sàn nhảy, trước mặt Hắc Chí Cương, TửKhê cũng tương đối thả lỏng. Chung Khang Tề tạo áp lực quá lớn đối với cô, cùngmột chỗ với hắn cô sẽ nổi giận mất.

"Không nghĩ tới có một ngày, anh cóthể khiêu vũ như thế này với em!" Hắc Chí Cương cảm thán nói.

Tử Khêcười cười, cũng không đáp lời.

"Tử Khê, tránh xa Chung Khang Tề mộtchút."

Cô ngẩng đầu, không rõ Hắc Chí Cương vì sao đột nhiên nói nhưvậy. Lâu Tử Hoán có nói qua như vậy, cô nghĩ chỉ là tâm tính ghen tị của đànông. Thế nhưng, Chí Cương vì sao cũng nói như vậy? Anh và Chung Khang Tề hẳn làkhông quen biết nhau!

Hắc Chí Cương muốn nói lại thôi, có một số việcanh không tiện nói cho Tử Khê, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tử Khê, anh nói: " Tinanh, Chung Khang Tề là người không đơn giản, hắn ở bên cạnh em, động cơ lại càngkhông đơn thuần."

"Em quen Khang Tề đã lâu, hắn giúp em rất nhiều. Huốngchi em chỉ là một ngôi sao nhỏ, đối với hắn cũng không có ích lợi gì!" Tử Khêthấy anh quan tâm quá độ, lập tức nói.

Trong lòng Hắc Chí Cương thở dài,anh nhảy với Tử Khê một vòng, bắt gặp ánh mắt Lâu Tử Hoán cách đó không xa . Anhhướng hắn gật đầu, sắc mặt Lâu Tử Hoán nghiêm túc, khóe miệng miễn cưỡng bày rabộ dạng tươi cười.

Một vũ khúc hoàn tất, Hắc Chí Cương dẫn Tử Khê tớichào hỏi Lâu Tử Hoán. Trong trí nhớ của cô, Lâu Tử Hoán rất ghét Hắc Chí Cương,vừa thấy Hắc Chí Cương liền khó chịu. Hiện tại hai người lại đứng trò chuyện vuivẻ với nhau, Tử Khê đứng bên chỉ cảm thấy thật thần kì.

"Violet, chúngta không nên gây trở ngại cánh đàn ông nói chuyện phiếm, chúng ta đi qua bên kiađi!" Niên Mạn Linh lôi kéo tay cô cười nói.

Tử Khê có thể cảm thấy ánhmắt khác thường của Niên Mạn Linh khi nhìn cô, nhưng cô vẫn cười mà đi theo.

Niên Mạn Linh lấy một đĩa hoa quả nhỏ nói: "Violet, không ngờ cô cũngquen với Hắc nhị thiếu, cô quen biết rộng thật."

Tử Khê nhận ra được lờinói bóng gió của cô ta, cô không bất ngờ vì người đàn bà bên cạnh Lâu Tử hoánchính xác là không đơn giản. Cô chỉ duy trì bộ dáng tươi cười đáp lại nhưngkhông tiếp lời.

"Cô cũng quen biết Lâu thiếu phải không ?" Ngược lạiNiên Mạn Linh tiếp tục hỏi.

Tử Khê sửng sốt, cô và Lâu Tử Hoán trước mắtngười ngoài vẫn đóng giả làm người vừa mới quen biết. Niên Mạn Linh làm saobiết, trừ phi Lâu Tử Hoán nói với cô ấy. Lòng cô căng thẳng, lẽ nào Lâu Tử Hoánvà cô ta có quan hệ tốt đến mức nói rõ ràng mọi chuyện sao?

"Tôi thấy HiHi và cô cũng quen biết, là bạn học, tôi đang suy nghĩ cô và Lâu thiếu khẳngđịnh cũng biết nhau." Niên Mạn Linh nói ra phỏng đoán của mình.

Tử Khêthở ra một cái, kì thực cô bị nhận ra là cũng có khả năng. Năm đó cô giả mạo làmthiên kim của Lâu gia, không có ít lần lên tạp chí. Về sau Lâu Tử Hoán họp báocông khai cô và hắn không phải là anh em. Cô tham dự không ít các buổi yến tiệccủa giới thượng lưu, giúp Hi Hi phát biểu, những hoạt động trước đều được mọingười biết rõ. Cô đang suy nghĩ Lâu Tử Hoán làm sao có thể trước mặt người ở bênngoài làm bộ không nhận ra cô, hơn nữa không ai nghi vấn. Cô về nước cũng đãđược một thời gian rồi không phải sao? Theo đạo lý hẳn là sẽ có người nhận ra,đến nay tất cả mọi người gọi cô Violet, dường như đã quên từng có một An TửKhê.

"Lâu thiếu là một nhân vật tầm cỡ như vậy làm sao không biết. Chỉtiếc là tôi biết anh ấy, nhưng anh ấy không nhận ra tôi." Tử Khê nói.

"Vậy nhân vật tầm cỡ như Lâu thiếu đây thì chỉ cần là người đều muốn cóquan hệ với anh ấy." Niên Mạn Linh và cô cùng nhau ngồi xuống sô pha, "Có đôikhi tôi rất đau đầu, cô biết không Lâu thiếu tuy là vị hôn phu của tôi nhưng cókhông ít ngôi sao không từ bỏ ý định, vọng tưởng bay lên ngọn cây làm phượnghoàng, dùng mọi thủ đoạn thu hút chú ý của Lâu thiếu. Để xứng đáng làm bóng hồngbên cạnh anh ấy thật sự là mệt."

Bộ dạng tươi cười của Tử Khê cứng đờ,hiển nhiên là trong lời nói của Niên Mạn Linh, cô cũng là ngôi sao nữ vọng tưởngbay lên ngọn cây làm phụng hoàng. "Ngũ tiểu thư có thể làm bóng hồng bên cạnhanh ấy cũng là phúc không phải sao?" Như cô cũng không có tư cách này.

Dáng vẻ tươi cười của Niên Mạn Linh trầm xuống, nắm lấy tay cô: "Khônggạt gì cô, Violet, Lâu thiếu là người đàn ông như vậy, đừng nhìn bề ngoài tuấnmĩ như vậy, hoa tâm của anh ấy ai cũng biết. Anh không cự tuyệt với bất kì ngôisao nữ nào, chơi vài ngày rồi lại bỏ, có đôi khi thay anh xử lí những người vìanh mà bị tổn thương làm cho tôi thật mệt."

Lòng Tử Khê liên tục trầmxuống, Lời Niên Mạn Linh nói ý tứ rất rõ ràng. "Cho nên chỉ có Niên tiểu thư mớixứng đôi với Lâu thiếu không phải sao?"

Niên Mạn Linh thắng lợi nở nụcười, nhìn lại cô, cô đã cảnh cáo thành công với An Tử Khê, nhưng lại có tácdụng. "Kỳ thực mặc dù Lâu thiếu hoa tâm ở bên ngoài, anh ấy cũng chơi có lúc,tôi biết anh ấy chơi chán, cuối cùng cũng trở về bên cạnh tôi. Đó cũng là lý dotôi biết anh ấy có nhiều tình nhân bên ngoài nhưng vẫn nguyện ý chờ anh ấy."

Một người đàn ông như thần như Lâu Tử Hoán vậy, người đàn bà nào chiếmhữu được vị trí này sẽ không dễ dàng buông tay. Vừa nhìn là thấy Niên Mạn Linhlà nhân vật lợi hại, lòng cô có thể rõ ràng, Lâu Tử Hoán cũng không yêu cô ta.Thế nhưng cô ta cũng không thèm để ý, chỉ cần cô ta chiếm được vị trí có lợi, côta có thể ứng phó lâu dài. Huống chi đối với Lâu Tử Hoán, yêu đương là khôngthể. Bên cạnh hắn ba năm, cô không bỏ qua biểu tình nào trên nét mặt hắn. Khihắn nhìn cô vẻ mặt đều là lạnh nhạt. Đối với một người đàn ông có thể chấm dứtđược đoạn tình yêu như vậy thì chỉ có Lâu Tử Hoán.

Tử Khê cảm thấy mệtchết đi, có một người đàn bà như Niên Mạn Linh bên cạnh hắn, cô còn đường khácsao? Năm năm trước, một Lâu Nhược Hi cũng đủ khiến cô thống khổ, nay lại thêmNiên Mạn Linh cô làm sao có thể suy nghĩ.

"Mạn Linh chị ở đây à" LâuNhược Hi khoác tay Hoàng Bân Đức đi đến, "Thì ra Violet cũng ở đây à"

TửKhê bội phục bản lĩnh diễn kịch của Lâu Nhược Hi, cô ta hẳn là nữ diễn viên xuấtsắc nhất mới phải.

"Chị đang nói chuyện phiếm với Violet, Nhược Hi, emlà bạn học của Violet sao, vậy chắc là rất vui khi gặp lại." Niên Mạn Linh muốntoàn thắng, phong thái nữ chủ nhân kéo Lâu Nhược Hi.

"Em đã trò chuyệnvới Violet rồi."Cô ta ngồi vào bên cạnh Niên Mạn Linh và Tử Khê, " Violet, nểtình là bạn học. Anh trai mình kết hôn với Mạn Linh, cậu phải đến nha, làm kháchquý đặc biệt, chắc chắn là rất có ý nghĩa nha."

An Tử Khê rõ ràng ý tứcủa cô ta. Khuôn mặt cô cười cứng ngắc, buồn cười tự hỏi mình tại sao lại ngồicùng với Niên Mạn Linh, thật là tự làm tự chịu.

"Ngại quá, tôi đi toiletmột chút." Ngồi thêm khắc nào nữa, cô sắp hít thở không thông.

Niên MạnLinh và Lâu Nhược Hi đều biểu lộ ra bộ dạng tươi cười thắng lợi, nhìn theo bónglưng hoảng loạn rời đi của cô.