Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 56: Đồng sinh cộng tử



Luyện công thực sự là một chuyện giết thời gian hơn cả ngồi câu cá, một lần nhập định là một ngày trôi qua, lúc ta tỉnh lại, thấy Yêu Nguyệt đang ở bên, hỏi ta, "Tinh Nhi có tiến triển gì không?"

Chẳng có tiến triển gì hết, tuy nhiên cảm giác rất thoải mái, lại biếng nhác, đói nữa. Dĩ nhiên với dáng vẻ mong đợi kia của Yêu Nguyệt thì ta không thể đáp như thế, đành phải hàm hồ bảo, "Cảm thấy nội lực dâng trào cuồn cuộn."

Yêu Nguyệt đưa tay sờ sờ, mừng rỡ nói, "Tinh Nhi, ngươi cũng bước đến ngưỡng hóa cảnh rồi."

Cái gì? Ta chẳng cảm giác thấy gì hết, chẳng lẽ không có thứ cảm ngộ đương nhiên khi khai thông hay sao? Hơn nữa bây giờ với trước kia hình như hoàn toàn chưa từng đổi khác ấy.

Ta thú nhận sự thắc mắc của mình, Yêu Nguyệt bảo, "Nói ngươi dụng công một chút, ngươi lại luôn không chịu. Trông ngươi lúc nhập hóa cảnh, ta đã hiểu, tiến triển đương nhiên sẽ nhanh hơn ngươi một chút, ngươi bế quan nửa năm, cũng chỉ xấp xỉ với ta." Nàng để lộ một gương mặt dương dương tự đắc, cười hung hăng hống hách, chẳng có chút dáng vẻ cẩn trọng lại kiêu căng, tự đại của cung chủ Yêu Nguyệt, nhất thời khiến cho ta xúc động muốn... hôn nàng một cái.

Sau đó ta lập tức làm luôn.

Yêu Nguyệt vừa đẩy lùi ta, vừa giận dữ, "Hoa Liên Tinh! Ngươi... ngươi..." Nhìn khẩu hình nàng như muốn mắng 'chó không đổi tính ăn phân', nhưng như vậy thì chẳng khác nào nàng chính là cái thứ được ăn đấy, con gấu trẻ trâu dạo gần đây thông minh lên nhiều rồi, lời nói đến khóe miệng thì lập tức ý thức không ổn, cứng nhắc nuốt xuống, hóa tức giận thành một đòn chưởng phong, điên cuồng tiến công.

Chúng ta đã quen với việc so chiêu, thân thể và đầu óc ta cũng đã hoạt động, tránh một chiêu, nội lực bay liệng, tạo thành lá chắn bảo vệ, Yêu Nguyệt cũng đã sớm thuộc lòng, đáp đất nhẹ nhàng đánh thêm một chưởng nữa, phá vỡ kình khí của ta, lúc bấy giờ ta đánh úp phía trái của nàng, nàng né người, trong chớp mắt liên hoàn phóng mấy chục chưởng, ta dùng những động tác cực kỳ khó thấy để tránh, còn tranh thủ trả nàng một đạp.

Chúng ta đánh nhau gần một tiếng, mặc dù song phương tung toàn lực, nhưng bởi vì quá ăn ý, thành ra người ngoài nhìn vào cứ nghĩ chúng ta đang tập luyện vậy.

Cuối cùng ta cũng phát hiện ra hóa cảnh khác so với tầng thứ chín: Nội lực tinh tiến không rõ rệt, nhưng trở nên ngưng tụ hơn, giữ nội lực trong tay càng chắc chắn, lúc đánh nhau tùy người tâm động, tiết tấu đánh càng trở nên chính xác, thường thường rào trước đón sau, nội lực trong người mơ hồ trở thành một vòng tuần hoàn nho nhỏ. Phỏng chừng chờ đến khi hoàn toàn tiến nhập hóa cảnh, nội lực có thể tự cung tự cấp, sẽ không còn tình trạng suy kiệt nữa.

Đồng thời ta cũng biết vì sao ta và Yêu Nguyệt lại nhanh bước vào hóa cảnh như thế - hơn nữa năm nay ta với nàng cùng suy nghĩ cách ứng dụng nội lực sao cho chính xác (tỉ như nhảy vực, cướp công, phản công, gần gũi thân thiết, phòng ngừa gần gũi thân thiết, ôm một cái, phòng ngừa ôm một cái, cuốn ra trải giường, phản cuốn ra trải giường, bóc vỏ nho, cướp nho thần chưởng), mỗi ngày kể cả trong bữa ăn cũng phải dùng đũa tỷ đấu một phen, dĩ nhiên sẽ lĩnh ngộ mấy cái này chóng hơn, hơn nữa hồi còn ở bên bờ vực, ngày nào cũng phong hoa tuyết nguyệt, ngoài luyện công cùng yêu thương nồng nhiệt ra thì chẳng có việc gì nữa, tâm cảnh cũng đi lên, cảnh giới tất sẽ tiến triển (thế nên mới bảo lăn lộn trên giường tốt cho sức khỏe).

Vật lộn kề sát một tiếng, chúng ta ai cũng đều bị đối phương chọc ghẹo đến chóng cả mặt, bước chân cũng chao đảo, Yêu Nguyệt thu tay trước, ta xuất chưởng, thuận thế ôm lấy eo nàng, đầu vùi lên vai nàng, thân thiết nũng nịu, "Tỷ ~ tỷ, ta vừa mệt vừa đói rồi."

Chắc Yêu Nguyệt đánh đấm cũng mệt, để mặc ta ôm nàng, ta thấy tâm trạng nàng đang không tệ, bèn nhướn cổ lên nhẹ nhàng cắn vào gáy nàng.

Yêu Nguyệt xoay người, ôm ta.

Chúng ta đang ngươi ngươi ta ta, yêu đương cuồng nhiệt (Yêu Nguyệt: chú ý dùng từ!) thì đột nhiên nghe thấy từ xa có tiếng người chạy tới, Yêu Nguyệt đẩy ta với tốc độ ánh sáng, ta quay đầu nhìn lại, một nữ đệ tử gác cổng trông khá quen mắt thở hồng hộc chạy tới, báo cáo, "Đồng minh võ lâm lại tấn công tới đây rồi! Tiện nhân Mộ Hà kia lừa chúng ta mở cửa, đánh ngất tỷ muội canh gác, bây giờ nhân sĩ võ lâm đã tiến vào từ cửa chính!"

Ta và Yêu Nguyệt nhìn nhau một cái, đồng thời chạy nhanh về phía chính điện, tức thì bắt gặp cảnh tượng chiến trận với đồng minh võ lâm.

Thanh thế của nhân sĩ võ lâm đã lớn hơn rồi.

Lần này chỉ có hai ngàn người, nhưng chèn ép kinh khủng.

Mà điều làm người ta kinh hãi chính là, bên phe địch có rất nhiều người vốn dĩ là người của cung Di Hoa.

Ta nhớ đệ tử báo tin nói Mộ Hà dẫn người vào, đáy lòng chợt lạnh.

Quả đúng là cô ta không có lí do để trung thành.

Yêu Nguyệt thấy Mộ Hà đang dẫn đầu phe đối địch, một chưởng đập nát con sư tử bạch ngọc trên lan can, ta vội nói, "Tỷ tỷ, tiết kiệm khí lực."

Tiếng chuông khai chiến của chúng ta vang lên, đệ tử cung Di Hoa tập hợp lại, ngay cả Vô Khuyết cũng cầm kiếm chạy tới, bộ dạng tiểu đại nhân nhất quyết bảo vệ chúng ta, ngay cả khi đang căng thẳng cũng khiến ta bật cười.

Còn Yêu Nguyệt lẳng lặng điểm danh toàn bộ số người của chúng ta ở đây, lại so sánh với địch, hừ lạnh một tiếng.

Đệ tử cung Di Hoa ở đại điện chỉ có hai mươi mấy người.

Phía bên kia, Giang Biệt Hạc cùng hai tên đại hán đứng đầu, kiệu của công tử Tích Hoa lại nổi bật ở chính giữa.

Ta nhìn hai tên đại hán kia, vóc dáng cao gầy, ngũ quan tuấn khắc nhưng đen thui, đầu tóc bù xù, một người cầm kiếm, một người đứng chắp tay. Ta nhớ không lầm thì kẻ cầm kiếm chính là Lục Trọng Đạt giả danh Yến Nam Thiên, Yêu Nguyệt lại nói, "Kẻ bên phải là Yến Nam Thiên". Vốn dĩ trí nhớ của nàng tốt hơn ta, ta cũng không lạ, song nàng lại lộ ra thần sắc chột dạ, mà vẻ chột dạ này cũng là trừng mắt hung ác nhìn về phía trước, thoạt trông khí thế lắm, đệ tử cung Di Hoa được khích lệ.

Mắt thấy những người kia muốn đạp lên cầu thang, đáy lòng ta cũng dâng trào cơn thịnh nộ, bước trước một bước, làm vỡ nát một tảng đá, khiến toàn bộ kẻ tiên phong phun một miệng máu tươi, ngã ngửa xuống đất, Yến Nam Thiên giành trước một bước kéo một người lại, giữ người này ở phía sau lưng mình.

Giang Biệt Hạc chắp tay cười nói, "Sau lần từ biệt ở đoạn vực kia cũng đảo mắt qua một năm, không ngờ Sa tiền bối Sa Hạc lại là cung chủ Liên Tinh cung Di Hoa."

Yêu Nguyệt ra tay nhanh như cắt, tát lên mặt hắn, bực bội bảo, "Tên tục của cung chủ cung Di Hoa có thể thốt lên không ngừng từ cái miệng ngươi sao!" Dứt lời lại ra tay tiếp, Yến Nam Thiên cả giận nói, "Yêu nữ nhà ngươi!" Sau đó xuất thủ.

Ta nhìn bọn họ đánh nhau thì trong lòng sốt ruột, Giang Biệt Hạc có vẻ cũng không ngờ Yêu Nguyệt sẽ hung hăng như thế, bị ăn quả ác liệt vậy, vẻ tàn khốc trên mặt lộ ra, thở dài một tiếng, "Cung chủ Yêu Nguyệt thân thủ quả bất phàm, đáng tiếc cũng chỉ là một người dối trá, bất hiếu, bất nghĩa!"

Hắn vận nội lực, tuy thanh âm không lớn, nhưng vẫn có thể truyền tới lỗ tai của tất cả mọi người.

Ta đột nhiên nảy sinh một loại dự cảm xấu.

Quả nhiên tiếp đó Giang Biệt Hạc cất cao giọng nói, "Yêu Nguyệt, Liên Tinh, xem mạng người như cỏ rác, ngông cuồng tạo sát nghiệt, gây tổn hại giang hồ, hôm nàng trở thành tỷ muội tương gian, tội danh chồng chất, ngay cả phụ thân của bọn họ còn không thể tiếp tục nhìn nổi, kéo một thân già cả bệnh tật để đích thân chinh phạt, chẳng lẽ chư vị cô nương cung Di Hoa còn muốn đi theo một người như vậy hay sao?"

Hắn vừa dứt lời, hơn nửa sắc mặt của đệ tử cung Di Hoa biến sắc.

Mặc dù chuyện thân mật của ta và Yêu Nguyệt không thể coi là khoe khoang, nhưng cũng không tận lực tránh né các đệ tử trong cung, không ngờ giờ đây nó lại trở thành cái cớ để bọn họ mang ra công kích.

Ta nhìn chằm chằm Giang Biệt Hạc, thầm hối hận bản thân đã quá xem nhẹ, biết rõ người này là một kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, lại không chuẩn bị phòng vệ, đúng là ta đã lơ là, cho rằng võ công cao là có thể bỏ qua nguyên tác, khinh thị cổ nhân.

Yêu Nguyệt vốn dĩ đang chiếm thế thượng phong khi đánh nhau với Yến Nam Thiên, nghe đến đoạn Giang Biệt Hạc nói 'tỷ muội tương gian', cơ thể hơi khựng lại, để lộ sơ hở, ta vội phi thân che chở, Yến Nam Thiên cũng không đục nước kéo cò, chúng ta mỗi người lùi lại, Yêu Nguyệt tức giận bộc phát, kình phong bao bọc toàn thân, xiêm y cũng bị thổi phồng, nàng nhìn Giang Biệt Hạc, không nói lời nào.

Ta cười nhạt với Giang Biệt Hạc, cất giọng, "Giang đại hiệp không hổ danh thư đồng của ngọc lang Giang phong, ngay thời khắc này cũng có thể mỏ nhọn sắc bén, quả đúng là học hỏi được cả mười phần! Tiếc thay xưa kia lại cấu kết thổ phỉ, hại chết Giang Phong, hôm nay lại đổi trắng thay đen, nói năng xằng bậy, đức hạnh tồi tệ, ta tự biết bản thân chẳng phải thánh nhân, nhưng so với ngươi, cũng tốt hơn nhiều." Lời là nói với Giang Biệt Hạc, nhưng mắt lại nhìn Yến Nam Thiên, thấy y nghe ta nói xong, trên mặt lại lộ vẻ khinh bỉ, trong lòng nặng trĩu, không biết Giang Biệt Hạc cho y uống canh mê thuốc lú gì, đảm bảo hơn phân nửa chuyện xưa đã bị xào nấu đem kể cho Yến Nam Thiên rồi.

Việc đã đến nước này, song phương đều không thèm nhiều lời, Yêu Nguyệt lấn người lên, dẫn đầu công kích, nhiều đệ tử cung Di Hoa là cô nhi bị vứt bỏ chịu ân huệ của cung, có ít nhiều tính khí ngang bướng, giờ phút này dù có tin lời Giang Biệt Hạc, thì tâm vẫn hướng về chúng ta hơn, chỉ có vài ba người vẫn ngây ngốc đứng yên, bị nhân sĩ võ lâm bắt tại chỗ.

Yêu Nguyệt đối đầu Yến Nam Thiên; Giang Biệt Hạc, Lục Trọng Đạt cùng mấy nhân sĩ võ lâm không biết mặt vây lấy ta.

Đương nhiên võ lực của ta và Yêu Nguyệt không tầm thường, đằng sau còn mấy chục đệ tử, ta vừa phân tâm chiếu cố các đệ tử, vừa phải đối phó bảy, tám kẻ giáp công, trước đó còn hao phí nhiều khí lực tỉ thí với Yêu Nguyệt, chống cự không tới nửa giờ, dần dà đã bắt đầu lực bất tòng tâm.

Yêu Nguyệt nhận ra ta mệt mỏi, phát nhỏ ba tiếng, là mật lệnh nội bộ của cung Di Hoa, ý bảo lui thủ động Thạc Ngọc.

Đám đệ tử thu nhỏ lại chiến tuyến, từng bước từng bước lui lên núi, ta mơ hồ cảm thấy không đúng, mắt thấy có mười mấy đệ tử đã kéo nhau tiến vào động Thạc Ngọc, tâm niệm vừa động, vội la lên, "Đừng vào!" Đám người Mộ Hà cũng là đệ tử cung Di Hoa, không có lí nào lại nghe không hiểu mật lệnh, đám người đối địch chẳng những không ngăn trở chúng ta, dường như lại còn vội vã muốn chúng ta lui về động Thạc Ngọc, nơi đó là đường cùng, nếu ta và Yêu Nguyệt không chịu nổi nữa, vậy dễ dàng bị kẻ khác hãm hại, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Ta vừa phân tâm, tránh không thoát một chiêu của Giang Biệt Hạc, ta vận nội lực, gắng gượng chịu một chưởng này, Yêu Nguyệt nghe thấy tiếng bàn tay vỗ lên da thịt bèn nhìn về phía bên này, trùng hợp trông thấy cảnh Giang Biệt Hạc đánh vào cánh tay phải của ta, nhất thời tức giận, lập tức phi thân đến, nhào tới, một chưởng nhắm thẳng Giang Biệt Hạc, ta mải mốt cản nàng, "Đừng giết hắn!" Giết Giang Biệt Hạc, vậy chuyện năm đó sẽ không còn ai đối chứng, Yến Nam Thiên lại càng quyết sinh tử với chúng ta, bây giờ công tử Tích Hoa chưa gia nhập chiến cuộc, chúng ta cũng đã ở vào thế hạ phong, không thể mạo hiểm.

Yến Nam Thiên không biết có phải đang tồn tại nghi vấn trong lòng hay không, trước mắt còn chưa sử dụng sát chiêu, Yêu Nguyệt rời khỏi trận chiến, ông ta cũng không thừa cơ đánh lén.

Yêu Nguyệt khựng lại một chút, nhìn về phía ta, ta thấy trong mắt nàng là một thứ cảm xúc bất mãn phức tạp ta không tài nào hiểu thấu, tựa như đau lòng, lại tựa như thất vọng, tựa như không hiểu, lại tựa như tức tối, nhất thời chẳng biết sao, lòng lại xót xa, nàng phất tay, Giang Biệt Hạc bay đi, đụng vào vách núi, ngất lịm, Lục Trọng Đạt thối lui khỏi chiến đoàn để đi đỡ hắn, Yến Nam Thiên lại tiến tới chữa thương, ta cảm thấy khí của Yêu Nguyệt đang loạn, quần áo thấm ướt, biết nhất định ban nãy nàng hiểu nhầm cái gì đó rồi, bèn vội nói, "Tỷ tỷ, chúng ta mau dựa lưng cùng nhau hợp chiến!" Xoay người dựa lưng về phía nàng, toàn thân Yêu Nguyệt chấn động, khí lại ổn định như trước, từng chiêu từng chiêu nghiêm túc đối phó.

Đệ tử tiến vào động Thạc Ngọc nghe lệnh chậm rãi rời ra, có điều sơn đạo chật hẹp giờ lại đầy ắp người, lúc lùi lại không khỏi một trận rối tinh rối mù, làm loạn trận cước tiền tuyến, chúng ta ngày càng rơi xuống thế hạ phong.

Lúc này Lục Trọng Đạt đột nhiên thối lui một bước, hét lên, tất cả nhân sĩ võ lâm cũng đồng loạt lùi về phía sau, ta càng cảm thấy quái dị, vội hô, "Rút lui khỏi đây!" Xong quay đi nhìn Yêu Nguyệt, chỉ thấy trên mặt Yêu Nguyệt lộ vẻ nghi hoặc, Yến Nam Thiên nhíu mày, dường như ông ta không đồng ý, nhưng vẫn lui về phía sau.

Cả Yêu Nguyệt lẫn ta đều đồng thời cảm thấy sai sai, kéo mấy đệ tử gần kề nhảy về phía Yến Nam Thiên, đáng tiếc lại chậm một bước.

Ta nghe thấy tiếng đổ vỡ mạnh liệt, sóng va chạm đánh ngã hết những đệ tử gần đấy, chúng ta may mắn chạy thoát, ngẩng đầu nhìn lại, thật chẳng khác nào trời long đất lở, vách núi dựng đứng vững chãi thế kia mà giờ đây bắt đầu sụp đổ, ta cùng Yêu Nguyệt vội vã ném mấy đệ tử vừa kéo được ra, cao giọng nói, "Yến Nam Thiên, ông tự xưng là hiệp nghĩa, vậy mà lại đối xử với nữ tử vô tội như thế sao!"

Yến Nam Thiên chấn động, bay nhào tới, đỡ lấy mấy nữ đệ tử, nhảy ra ngoài.

Ta và Yêu Nguyệt không ngừng nghỉ, liên tục ném các nữ đệ tử ra, đám nhân sĩ võ lâm đột nhiên thay đổi đội hình, ám khí bắn ra như mưa, mặt Yến Nam Thiên biến sắc, cả giận nói, "Bỉ ổi!" Lục Trọng Đạt đáp, "Yến đại ca, đối với kẻ phi thường, tất phải dùng thủ đoạn phi thường!" Đang nói đã giành trước một bước, mũi kiếm nhắm về phía ta.

Ta vừa phải né tránh ám khí, vừa phải tránh né đá tảng, lúc trước lại bị thương tổn, chỗ Lục Trọng Đạt công kích đương nhiên là sơ hở, nếu muốn tránh thoát, thì lại gây tổn hại cho nữ đệ tử trên tay, chần chờ một lúc thì mũi kiếm đã cách ngực ta chưa đầy một tấc, ta gắng gượng vận toàn bộ nội lực hộ thể, định cố chịu thêm một kiếm kia, lại thấy Yêu Nguyệt chợt xuất hiện trước mắt, kiếm kia đâm xuyên qua bả vai nàng, ta trơ mắt nhìn cứ một tấc lại một tấc cắm vào da thịt Yêu Nguyệt, lại nghe thấy tiếng mắng chửi thường ngày của nàng, "Vô dụng!" Ngay sau đó một chưởng in lên ngực Lục Trọng Đạt, rồi Yến Nam Thiên nhảy lên, đánh trúng Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệt lùi lại, khóe miệng tràn máu tươi, dựa vào vách đá, nàng nhìn ta chăm chú, mở miệng như muốn nói gì đó lại nói không ra, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng, rồi cứ thế rơi xuống, biến mất khỏi tầm mắt ta - tất cả mọi việc đều chỉ diễn ra trong vòng một ánh điện quang, trong mắt ta, tất cả mọi thứ dần biến thành một bộ phim đang quay chậm, toàn bộ quá trình đều phân minh rõ ràng như thế, song ngay cả việc đưa tay kéo nàng vào lòng cũng không làm kịp.

Một khắc ấy ta mới hiểu, đạo đức cũng tốt, kiêng kỵ cũng tốt, so với Yêu Nguyệt, chẳng thứ nào sánh nổi. Trước cân nhắc thiệt hơn hay lo trước lo sau thật buồn cười, không có Yêu Nguyệt, thế giới này sao có thể có ý nghĩa.

Chẳng nhớ gì nữa, ném hai đệ tử trên tay cho Yến Nam Thiên, ta không chút do dự tung người nhảy xuống.

Liên Tinh là cái bóng của Yêu Nguyệt, sinh hay tử, biển lửa hay vực sâu, tất nhiên phải sát cánh, không oán giận, cũng không hối hận.

Điều khiến ta tiếc nuối nhất, lại chính là không thể cùng ôm nàng rơi xuống.

Trong cõi u minh, lại như có tiếng thở dài bên tai.

Hết phần III.