Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 80: Tra xét (hạ)



Vết chân rất nhanh bị những trận tuyết lớn lấp đi không còn chút vết tích nào, cũng giống như là một đời người vậy, chung quy rồi cũng sẽ có một ngày bị lãng quên. Cầu Kiếm sơn trang cũng vậy, lưu danh trăm năm, hôm nay cũng đã hóa thành hư ảo.

Người ta vẫn luôn nói: “Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.”

Với A Ly bây giờ thì đúng là như vậy, cho dù có là ngọc dịch quỳnh tương thì với hắn cũng không hề có mùi vị gì.

An Minh Hiên cũng không khuyên can, vẫn tiếp tục cùng hắn uống.

“Loảng xoảng” một tiếng, A Ly hất đổ bình rượu, loạng choạng đứng dậy, vịn vào lan can mà cười lớn.

An Minh Hiên cũng cười, ném bình rượu xuống đất, dùng chân nghiền nát vụn chiếc bình.

“Khổ sở thì khóc đi, đừng có làm cho lão tử bực mình!”

A Ly cười nói: “Ta đây mới không cần, không có càng tốt, ta sẽ không còn bị kẻ khác nói là kẻ ăn bám, là kẻ làm Cầu Kiếm sơn trang mất mặt nữa!”

An Minh Hiên nói: “Cũng có người nói lão tử làm hoàng thất mất mặt a, lão tử không phải vẫn luôn tiêu dao khoái hoạt sao? Bọn họ khinh thường lão tử, lão tử sẽ để bọn họ càng thêm chán ghét lão tử. Về sau khi lão tử ra đi rồi, những kẻ phiền toái đó đều là một lũ khốn khiếp!”

A Ly vỗ vỗ vai hắn, hai người đều đã say như chết, liêu xiêu ngã vào góc tường.

An Minh Hiên hỏi: “Ngươi nói, ngươi làm sao có thể đoạt được tâm của Liên Kiều thế, lão tử mỗi ngày đều sẽ thắp hương cảm tạ ngươi.”

A Ly cười khổ đáp: “Cô nãi nãi kia, đều là ngươi hại, nếu như ta không phải thay ngươi đưa nàng về nhà, làm sao lại có cục diện như thế này.”

An Minh Hiên cười gian nói: “Thực tế là các ngươi đã có gian tình a, hắc hắc.”

A Ly nói: “Chỉ là có một lần ta tắm, nàng đột nhiên xông vào nhìn thấy được thân thể ta, sau đó liền bắt ta phải chịu trách nhiệm, phải thú nàng.”

An Minh Hiên bĩu môi: “Chậc chậc, sau đó ngươi bỏ chạy?”

A Ly gật đầu: “Đến đại mạc.”

An Minh Hiên nói: “Kỳ thực Liên Kiều cũng rất tốt, nghe thấy ngươi ở đây liền truy tới tận đây, hôm nay ta vẫn còn nhìn thấy nàng ngồi ở trước cửa nhà, chắc cũng sắp thành hòn vọng phu rồi. Nếu ngươi không ngại chịu chút thiệt thòi thì thú nàng đi.”

“Đó mà là chút thiệt thòi? Nếu vậy là ta chịu thiệt tất cả! Ngươi thì được giải thoát rồi, nhưng ta cả đời này thì hết rồi.”

“Biểu muội của lão tử mà lại kém cỏi như vậy sao?” An Minh Hiên kéo áo hắn hỏi.

A Ly thu liễm tiếu ý, trầm giọng nói: “Là ta không xứng với nàng. An Minh Hiên, ta không xứng với nàng. Nàng là quận chúa, còn ta thì cái gì cũng không có, ngươi bảo ta dựa vào cái gì mà muốn trèo cao. Trước đây còn có một Cầu Kiếm sơn trang làm chỗ dựa, hôm nay thì không còn gì cả, ngươi nói ta làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho nàng đây?”

“Ngươi cho hạnh phúc là có thân phận tiền tài quanh người hay sao hả? Ta khinh! Ngươi ít nhắc đến hai chứ không xứng thối tha đó cho ta!”

A Ly cầm tay hắn nói: “Đó là bởi vì ngươi cái gì cũng đều có, cho nên mới có thể nói như vậy. An Minh Hiên, chờ đến khi ngươi trở thành kẻ hai bàn tay trắng như ta, ngươi sẽ không còn nghĩ tiền tài là thứ vô nghĩa nữa. Cứ cho là ta không biết xấu hổ đi, thế nhưng vẫn phải phụ thuộc vào phụ thân của Liên Kiều, hắn sao có thể gả nữ nhi của mình cho một kẻ nghèo hèn tay trắng như ta?”

“Ta đây bắt phụ hoàng phong tước cho ngươi!”

“Trước đây đại ca cũng đã dạy dỗ cho ta có thể khảo thủ công danh, ta khi còn bé học vẫn cũng không tồi. Cầu Kiếm sơn trang một văn một võ, vang danh thiên hạ. Vang danh thiên hạ, ha hả, Cầu Kiếm sơn trang hôm nay, sao còn có thể vang danh thiên hạ.”

An Minh Hiên mở rộng hai tay ôm chặt lấy A Ly.

A Ly phản kháng một chút: “Ta cũng không phải là đoạn tụ, ngươi ôm ta làm cái gì?”

An Minh Hiên cả giận nói: “Bộ dạng ngươi không có đẹp bằng tiểu Hồng Hạnh, lão tử mới không thèm có ý đồ gì với ngươi. Cho ngươi mượn hai vai một chút, khóc xong rồi thì tỉnh táo lại cho lão tử!”

“Ai nói ta khóc? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khóc?” A Ly nói xong đã khóc không ra tiếng, ghé vào trong lòng An Minh Hiên thất thanh khóc rống lên, hắn đã phải chịu đựng lâu lắm rồi, cũng không chịu nổi nữa, liên oa oa khóc lớn.

“Đại ca đối với ta rất tốt, toàn bộ Cầu Kiếm sơn trang, chỉ có đại ca không vứt bỏ ta. Đại ca đã từng đáp ứng ta, sẽ mua cho ta một căn nhà lớn, sẽ tìm cho ta một người vợ đẹp, thế nhưng hôm nay, ngay cả đại ca cũng bỏ ta mà đi rồi.”

An Minh Hiên muốn cười, thế nhưng A Ly đang như vậy mà hắn lại mở miệng cười thì quả thật là tội ác tày trời, cho nên đành phải kéo hắn úp mặt vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng hắn. Thực tế chính là không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng khổ sở nhịn cười của mình. Kỳ thực cũng không thể trách hắn, quả thực ước định này cả hai huynh đệ nhà A Ly quá. . .

A Ly khóc thêm một hồi mới ngừng lại, lấy tay áo An Minh Hiên lau sạch nước mắt trên mặt.

An Minh Hiên cười khổ nói: “Khóc đủ rồi chứ?”

“Ai nói lão tử khóc? Không cho phép ngươi nói linh tinh a! Nếu ngươi dám nói ra, lão tử sẽ giết sạch cả nhà ngươi!”

An Minh Hiên cười nói: “Vậy phiền ngài phải lao lực rồi, nhà ta không biết là có bao nhiêu người đâu, cho dù ngài giết nhiều hay ít, liền  gửi cho ta một bản danh sách, ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc trong nhà còn có bao nhiêu người ta không biết họ có tồn tại a.”

A Ly muốn cười, nhưng cười không nổi, cuối cùng lại biến thành thở dài.

An Minh Hiên vỗ bờ vai hắn nói: “Biết là ai làm không?”

“Giang hồ đồn đại Cầu Kiếm sơn trang cũng như những vụ thảm án diệt môn khác, đều là do Huỳnh Hoặc làm. Thủ pháp rất giống, gân mạch toàn thân đều đứt đoạn. Loại thủ pháp giết người này, là sở trường của Huỳnh Hoặc. Nhưng thật không hiểu bọn họ đã làm gì đắc tội Huỳnh Hoặc? Vì sao lại bị diệt môn? Hơn nữa . . . .”

“Những người này đều có một điểm giống nhau, đều đã từng là khách nhân của ta, trở về không bao lâu sau sẽ chết.”

A Ly gật đầu: “Quá trùng hợp.”

“Rốt cuộc là người phương nào mà lại hung ác như vậy, dùng bao nhiêu tiền tài để thuê sát thủ của Huỳnh Hoặc giết người. Đây là công khai đối địch với võ lâm a!”

“Ngươi cũng nghĩ là do Huỳnh Hoặc làm?”

An Minh Hiên nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ còn có một người khác?”

A Ly không nói, lấy từ trong ngực áo ra một chiếc khuy áo, khuy áo màu đen, bao quanh nó là một đường viền bằng vàng.

“Đây là ta tìm được ở trong sân. Ngươi xem đây có thể là của nữ tử không? Theo ta được biết, sát thủ dưới trướng Huỳnh Hoặc, đều là nữ tử.”

An Minh Hiên cầm lấy chiếc khuy áo, rõ ràng chỉ là một cái khuy áo, thế nhưng lại giống như một con dao đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn. Hắn nhớ kỹ, hắn gọi bọn họ là hắc sát tinh, bởi vì cả hai huynh đệ bọn họ luôn luôn mặc y phục hắc sắc.

“Ngươi làm sao vậy? Uy!”

“A? Cái gì? Làm sao vậy?”

A Ly thở dài: “Câu đó ta hỏi ngươi mới phải, tự dưng lại ngây ngốc cái gì thế? Ta đã gọi ngươi rất nhiều lần rồi đấy.”

An Minh Hiên đem chiếc khuy áo đó trả lại cho A Ly, men say mới vừa rồi phút chốc đã biến mất tất cả, ngoại trừ một thân đầy mùi rượu, hắn vẫn rất thanh tỉnh. An Minh Hiên nói: “A Ly, ta có việc phải đi về trước.”

A ly khoát khoát tay, giơ bình rượu lên, mới phát hiện đã uống hết: “Tiểu nhị, mang rượu lại đây!”

An Minh Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, ném cho tiểu nhị một thỏi bạc: “Một hồi đưa hắn về khách điếm nghỉ ngơi.”

“Tiểu nhân đã biết, khách quan đi đường bình an.”

An Minh Hiên đi vài bước, chính là vẫn thấy lo lắng, ghé tai tiểu nhị nói nhỏ: “Đổ nước vào bình rồi mang ra cho hắn uống, ta vẫn trả đủ tiền cho các ngươi.”

Khi hắn li khai tửu quán thì sắc trời cũng đã tối, tuyết cũng đã ngừng rơi thế nhưng trên mặt đất vẫn phủ đầy tuyết. Trên đường vẫn nghe thấy tiếng rao hàng, ban đêm lại càng lạnh hơn. An Minh Hiên kéo kín áo choàng lên, rõ ràng hắn đã lạnh run lên, thế nhưng vẫn không muốn quay trở lại.

Rõ ràng là chỉ có một đoạn đường rất ngắn, hắn dĩ nhiên đã đi trên đường cả một canh giờ.

Giày sớm đã ướt nhẹp, còn kết lại thành một tầng băng, thế nhưng hắn đã không còn cảm giác lạnh, bởi vì tâm đã chết.

“Ngươi đã đi đâu vậy?” Thanh âm Dịch Phi Yên vang lên mang theo tức giận, nhưng có thể thấy rõ trong đó có đến chín phần là quan ái.

An Minh Hiên nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của hắn, loạng choạng đứng lên, cố tình lờ đi đôi tay đang hướng về phía mình mà tiến về phía trước thế nhưng do hắn đã ngồi xổm trên mặt đất quá lâu nên thân thể vô lực ngã nhào về phía trước, khi mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn.

Cái ôm vô cùng ấm áp, không băng lãnh như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. An Minh Hiên vốn không biết, trước đây thân thể Dịch Phi Yên luôn lạnh băng là bởi vì có đeo khối ngọc bội kia trên người, hiện nay khối ngọc bội đó đã đưa cho hắn nên thân thể Dịch Phi Yên mới trở nên ấm áp như vậy.

Cách mấy lớp áo bông, thế nhưng An Minh Hiên vẫn cảm thấy trái tim hắn hẫng đi một nhịp.

“Ngươi giận ta sao? Càng ngày càng giống một hài tử, ta còn không phải đang đi tìm ngươi đây còn gì.” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng rót vào tai An Minh Hiên, thế nhưng An Minh Hiên lại cảm thấy hắn cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ có thể hiểu rõ Dịch Phi Yên.

Dịch Phi Yên cũng đã từng nói qua, không nên cố gắng để tìm hiểu tâm tư của hắn. An Minh Hiên cũng không đoán, không phải là đoán không ra, chỉ là không hiểu vì sao không muốn tìm hiểu.

Dịch Phi Yên thấy hắn không nói lời nào, liền ôm hắn lên, nhanh chóng trở về khách điếm.

Tô Cẩm sốt ruột chờ ở khách điếm, bỗng nhiên thấy thiếu chủ ôm An Minh Hiên trở về. Dựa vào trực giác của mình, Tô Cẩm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn, Hiên Vương gia tuy rằng mặt đỏ bừng, thế nhưng kiểu đỏ mặt này tuyệt đối không giống với trước đây, trước đây đỏ mặt là do xấu hổ, không tin sao, tuy rằng An Minh Hiên da mặt vốn dày, thế nhưng khi ở cùng với Dịch Phi Yên hắn luôn luôn bị thiếu chủ làm cho xấu hổ. Thế nhưng hiện tại hắn đỏ mặt, tuyệt đối là do bị lạnh.

Buổi chiều hôm nay thiếu chủ một mình quay trở về, nàng hiếu kỳ nên đã mở miệng hỏi Hiên Vương gia đi đâu rồi, ai biết đâu thiếu chủ liền trầm mặt xuống không nói gì. Tuy rằng thiếu chủ ngoài miệng không nói gì, thế nhưng nàng biết thiếu chủ là nhớ Hiên Vương gia a, khi trời vừa tối liền ra ngoài đi tìm. Lúc này hai người trở về, nàng thấy thế nào cũng có vẻ không thích hợp, có vẻ là đang giận dỗi nhau a.

Ai, chuyện hai nam nhân với nhau, nữ nhân không thể nhúng tay. Bọn họ vừa lên lầu hai, Tô Cẩm liền vội vã sai tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, nhìn Hiên Vương gia thì chắc chắn là đang bị lạnh cóng rồi.

An Minh Hiên ngã lên giường nằm, tuyệt đối không nói một lời, quay lưng lại với Dịch Phi Yên, cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Dịch Phi Yên đẩy nhẹ vào người hắn: “Thay y phục đi, thân thể đều ướt hết rồi, cởi cả giầy ra.”

An Minh Hiên không để ý tới hắn, vẫn nằm im bất động, rất giống một tiểu thê tử đang giận dỗi.

Dịch Phi Yên thấy hắn giận dỗi với mình, cũng không muốn tiếp tục cùng hắn tranh chấp, liền nắm lấy chân hắn, cởi giày ra cho hắn, hai bàn chân đều đã lạnh cứng như vậy, nếu không nhìn vào thì chắc Dịch Phi Yên sẽ nghĩ mình đang cầm trong tay một khối băng.

An Minh Hiên sớm đã lạnh đến đông cứng, lúc này bị đôi tay ấm áp của hắn bao phủ hai bàn chân sao còn có thể phản kháng, đành nằm im mặc hắn an bài.

Dịch Phi Yên bóp chân cho hắn một hồi, sau đó liền cởi áo choàng của mình ra, đem hắn ôm vào trong lồng ngực.

An Minh Hiên bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, lại giật mình một lần nữa.

Dịch Phi Yên nheo mắt cười: “Có cảm thấy tốt hơn chút nào chưa? Để xem ngươi lần sau còn dám ra ngoài chạy loạn nữa hay không, nếu còn dám đi sẽ để cho ngươi bị đông chết.”

Tiểu nhị gõ cửa, mang nước nóng tiến vào sau đó liền xoay người đi ra ngoài, tuyệt đối không dám ngẩng đầu nhìn hai vị quan khách này, thời điểm đi đến cửa thiếu chút nữa thì đã bị đập đầu vào tường.

Dịch Phi Yên kéo hắn đứng lên, cởi y phục của hắn ra, ôm hắn đặt vào trong dục dũng,  sau đó cũng tự cởi y phục của chính mình rồi cùng bước vào.

An Minh Hiên lúc này vẫn còn đang giận dỗi, phụng phịu không để ý đến hắn. Dịch Phi Yên liền giở trò, xoa nắn toàn bộ những điểm mẫn cảm trên thân thể hắn, ngón tay quanh quẩn tại hạ thân của hai người.

An Minh Hiên trừng mắt nhìn hắn, thế nhưng trong một căn phòng ngập tràn hơi nước như thế này, cái trừng mắt của hắn qua tầng tầng lớp lớp nhiệt khí tới mắt Dịch Phi Yên liền giống như đang liếc mắt đưa tình.

Dịch Phi Yên liền tiếp cận, hôn lên môi An Minh Hiên, An Minh Hiên liền đẩy hắn ra nhưng không được, Dịch Phi Yên như một con sắc lang đang đói bụng, lúc này đã sớm hàm trụ môi của An Minh Hiên, vừa liếm vừa cắn, quấn quýt không rời.

An Minh Hiên cũng không phản kháng nữa, mà đang tiếp nhận sự khiêu khích của Dịch Phi Yên, cùng lắm thì lại bị áp một lần nữa mà thôi

Hắn như vậy, lại khiến Dịch Phi Yên không có hứng thú, liền buông hắn ra, từ trong nước đứng lên mặc y phục, sau đó lấy một kiện áo choàng đến ôm hắn lên, An Minh Hiên lại tránh né một chút.

Dịch Phi Yên cũng không tái miễn cưỡng hắn, chỉ là gượng gạo thu tay lại, cười khổ một chút nói, “Ngươi cuối cùng đã biết.”

“Ta biết cái gì?”

“Là ta giết, là ta phái người đi làm. Nguyên bản cũng không dự định lừa dối ngươi.”

“Không định gạt ta? Ngươi xem ta như một hài tử mà đùa giỡn sao?” Hắn đứng phắt dậy, căm tức nhìn Dịch Phi Yên: “Ngươi làm như vậy cảm thấy chơi rất vui đi? Người chính là ngươi giết, ngươi còn mang ta đi tìm hung thủ, ngươi có phải cảm thấy cuộc sống của ngươi quá buồn chán cho nên lấy việc đùa bỡn ta làm thú vui?”

Dịch Phi Yên đưa áo choàng cho hắn, lẳng lặng nói: “Mặc y phục vào đi đã, đừng để cảm lạnh, bệnh của ngươi còn chưa khỏi hẳn.”

“Đừng ngắt lời lão tử!” Hắn một tay túm lấy áo choàng trong tay Dịch Phi Yên vứt ra thật xa, “Ngày hôm nay ngươi phải nói rõ ràng hết thảy cho ta! Hiện tại lão tử cũng đang chạm vào thiên uy của ngươi đây, nếu ngươi thấy khó chịu, liền cũng đem lão tử giết luôn đi.”

“Ta luyến tiếc a.” Hắn mỉm cười, vẫn giống như bình thường sủng nịch nhìn An Minh Hiên.

“Ngươi!” Cái này được rồi, hắn cái dạng này, An Minh Hiên thế nào cũng không phát tiết ra được.

Dịch Phi Yên một lần nữa cầm một kiện áo choàng phủ lên người hắn: “Nghe lời, đừng để bị cảm lạnh nữa. Không cần tức giận với ta, giống như lúc trước không phải vẫn đang hoàn hảo sao.”

Đây là tức giận sao? Là hàng trăm mạng người đấy, một trăm nhân khẩu, hắn nói giết là giết sao?

An Minh Hiên chán ghét hất văng bàn tay đang cài lại dây lưng cho mình ra: “Ngươi nói mau, vì sao lại giết nhiều người như vậy? Bọn họ chắc chắn không dám chọc tới ngươi, chẳng lẽ Dịch Phi Yên ngươi cứ đang yên đang lành lại thích sát nhân như vậy? Đó là mạng người a, cũng không phải cây cỏ vô tri vô giác, sao có thể nói giết là giết? Hai huynh đệ Ân gia quả thật là những trợ thủ đắc lực của ngươi mà!”

Dịch Phi Yên mân mê đôi môi đỏ mọng, bộ dạng cực kỳ khải ái, nếu là bình thường, An Minh Hiên đã sớm đi tới mà dây dưa cùng hắn rồi, bất đắc dĩ lại là lúc hai người đang cãi nhau, chỉ có thể chịu đựng. Dịch Phi Yên nói: “Ai bảo bọn họ dám có quan hệ với ngươi, ngươi chỉ có thể là của một mình ta, bất luận kẻ nào dám động vào ngươi, đều chỉ có một con đường chết.”

Phải nói hắn như thế nào đây? Là quá yêu, cho nên muốn độc chiếm, hay là trời sinh bá đạo, nên muốn mạnh mẽ chiếm giữ?

Dịch Phi Yên từ nhỏ là trong hoàn cảnh không bình thường lớn lên, khó tránh khỏi tư duy có điểm quái dị, mà An Minh Hiên từ nhỏ lại là được hàm trong miệng mà trưởng thành, hai người bất đồng như vây, lại dây dưa với nhau, làm sao có thể tránh khỏi tranh cãi đây?

An Minh Hiên thầm nghĩ, người thì cũng đã chết, mình cũng chỉ có thể bồi thường cho họ một chút để lo hậu sự, hắn lại là người trong ma giáo, vốn đã tiếng xấu đầy mình, hơn nữa tính cách hắn vốn đã quái dị, bản thân mình cũng bất thường không kém, nhìn xem, đây là tuyệt phối, vậy thì còn cần cái gì, yêu đi, yêu đến chết đi sống lại cũng được, quản gì đến ai ở mặt trên nữa, dù sao thì vẫn là hai người cùng ân ái.

Nghĩ được đến đây, hắn cũng không nén nổi dục vọng nữa, liền ôm lấy cổ Dịch Phi Yên kéo xuống, cố sức hôn.

Hai tay Dịch Phi Yên cũng bắt đầu làm loạn, y phục hai người vừa mới mặc vào đã nhanh chóng bị cởi ra, cũng không biết là sẽ bị vứt đến tận chỗ nào nữa.

Bất kể chỗ nào có thể chống đỡ thân thể, đều có thể trở thành nơi bọn họ hoan ái. Dục dũng, bàn, ghế, tường, sau cùng mới là giường. Hai người liên tục ma sát, sáp nhập, tần suất ngày một nhanh hơn.

Dịch Phi Yên ở trong hậu đình của hắn đảo lộng một hồi, sau đó phun ra ái dịch ở trong thân thể hắn. Hai người môi lưỡi dây dưa không ngừng, không bao lâu sau, dục vọng của Dịch Phi Yên vẫn còn đang ở trong thân thể hắn lại tiếp tục cứng lên, Dịch Phi Yên liền xoay người đặt hắn ngồi trên người mình, sau đó lại tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp.