Bất Diệt Long Đế

Chương 281: Ngươi là người điên



Đại sảnh tiếp đãi của hội đấu giá rất im lặng, bên trong không có một người khách nào, chỉ có Chiêm Dương dẫn theo hai thị nữ nghênh đón.

Nhìn thấy Lục Ly dẫn theo hai người Dạ Tra bước vào, trên mặt Chiêm Dương lập tức lộ ra nụ cười như tắm gió xuân, khom người nói:

- Hoan nghênh Lục công tử, hoan nghênh hai vị đại nhân.

Lục Ly gật đầu, Chiêm Dương làm một động tác mời:

- Mời ba vị vào, tổng quản đang ở bên trong cung nghênh ba vị.

Dưới sự dẫn đường của Chiêm Dương, ba người Lục Ly đi vào trong một điện xa hoa, bên trong trang trí vô cùng lộng lẫy, có tám thị nữ xinh đẹp đứng hầu. Trên bàn bằng vàng bày đầy món ngon, dường như đã sớm chờ Lục Ly tới.

Đỗ Tranh không ở bên ngoài đón chào, đương nhiên cũng không ngồi, mỉm cười đứng trong đại điện nhìn Lục Ly, nói:

- Lục công tử, ngươi là khách ít đến, lần trước sau khi gặp mặt Đỗ mỗ vẫn luôn chờ ngươi, ngươi lại một lần cũng không chịu chiếu cố sinh ý của chúng ta.

 Lục Ly đương nhiên cũng không coi những lời khách sáo này là thật, cười ha ha rồi ngồi xuống sau một đài hoàng kim, Dạ Tra và Vũ Hóa Thần lại không ngồi, chỉ đứng sau lưng Lục Ly.

Sau khi Đỗ Tranh ngồi xuống, sai thị nữ dâng trà thơm, lúc này mới nói:

- Lục công tử, lá trà này tên là Sơ Nữ Diệp, xuất phát từ Sơ Nữ Sơn ở phía bắc Trung Châu, ngụ ý ngọt lành tuyệt vời giống như xử nữ, ngươi nếm thử đi!

Vũ Hóa Thần và Dạ Tra đều nhìn lá trà, Dạ Tra còn vươn thần niệm ra kiểm tra, tựa hồ sợ nước trà có vấn đề.

Lục Ly lại không hề do dự cầm trà lên ngửi một hơi, nhấp một ngụm, nhắm mắt lại phẩm vị một hồi, lúc này mới gật đầu nói:

- Lục Ly không hiểu trà, nhưng cũng có thể phẩm ra đây là trà ngon cực phẩm, dường như...còn có thể tẩm bổ linh hồn?

- Ha ha ha!

Đỗ Tranh cười ha hả, vươn ngón cái ra nói:

- Người phi thường làm chuyện phi thường, Lục công tử khí độ phi phàm, Đỗ mỗ bái phục. Ừ, kỳ thật lá trà cũng là linh thảo tẩm bổ linh hồn, một lạng có giá trăm vạn huyền tinh, không phải là ngươi thì ta cũng không nỡ lấy ra.

Đỗ Tranh nói xong lại nhìn Dạ Tra và Vũ Hóa Thần, nói:

- Dạ huynh và Vũ huynh cũng nếm thử đi? Ừ... Bí thuật này của Dạ huynh tuy rất huyền diệu, nhưng Đỗ mỗ vừa hay cũng tu luyện một loại bí thuật, có thể nhìn thấu hình dáng của Dạ huynh. Về phần thân phận của Dạ huynh, ngươi có thể yên tâm, Đỗ mỗ tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.

- Ặc.

Lục Ly biến sắc, trên người Dạ Tra thì tỏa ra sát khí rồi rất nhanh lại biến mất, Đỗ Tranh không ngờ nhìn thấu được thân phận của Thanh Loan tộc?



Phải biết rằng Thanh Loan tộc ở Trung Châu cũng có mấy cừu gia vô cùng khủng bố, một khi để mấy đại tộc đó biết Thanh Loan tộc còn có dư nghiệt sống sót, mấy đại tộc đó lập tức sẽ phái cường giả tới đây đuổi giết.

- Ha ha!

Đỗ Tranh cười nhạt, xua tay nói:

- Dạ huynh và Lục công tử đừng khẩn trương, Đỗ mỗ không có ý khác. Nếu có ý gì khác, lúc này cũng không ngồi cùng ba vị, không phải sao?

Lục Ly và Dạ Tra bình tĩnh lại, ngẫm lại cũng đúng. Nếu Đỗ Tranh có ý đồ khác, lúc này e là cường giả của Trung Châu đại tộc đã giết tới Bắc Mạc rồi.

Lục Ly nâng chung trà lên uống một ngụm, hỏi:

- Đỗ tổng quản, có một số nghi hoặc ta vẫn rất khó hiểu, không biết có thể hỏi ra không?

Đỗ Tranh rất khác thường, Lục Ly quyết định đập nồi hỏi tới cùng, chưa rõ mưu đồ của Đỗ Tranh, hắn nửa đêm sẽ ngủ không yên, đây chính là người đứng thứ hai trên Bắc Mạc Chiến Thần Bảng.

Đỗ Tranh dường như đã sớm đoán được Lục Ly sẽ hỏi vậy, gật đầu nói:

- Lục công tử cứ nói, Đỗ mỗ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.

- Được!

Lục Ly hỏi thẳng:

- Chuyện ở Quỷ Cốc ngươi có nhúng tay vào không?

Vũ Hóa Thần và Dạ Tra không uống trà, vẫn đứng sau Lục Ly, lúc này ánh mắt đều hướng về phía Đỗ Tranh, cũng rất tò mò.

Đỗ Tranh vung tay lên, bảo thị nữ và Chiêm Dương lui ra ngoài, lúc này mới gật đầu nói:

- Đỗ mỗ đích xác có nhúng tay, thậm chí...Bố cục đó là ta bố trí, ta tìm Đỗ Hành liên lạc với Vũ huynh, liên thủ lừa giết Thiên Ngục Lão Nhân. Đương nhiên, Vũ huynh biết đấy, ta không động thủ, chỉ bố trí một đại trận, vây khốn Thiên Ngục Lão Nhân.

- Ha ha, kỳ thật việc này nói ra thì  Đỗ mỗcũng phải rất mạo hiểm. Nếu Trung Châu đại tộc biết Đỗ mỗ nhúng tay vào phân tranh của Bắc Mạc, sẽ hỏi tội Đỗ gia chúng ta. Đến lúc đó Đỗ mỗ cũng khó thoát khỏi cái chết, đây chính là chuyện phạm vào kiêng kị, hy vọng Lục công tử và Dạ huynh, Vũ huynh đều giữ bí mật cho ta!

- Cái này...

Ba người Lục Ly vô cùng kinh ngạc, Đỗ Tranh không chỉ thừa nhận một cách thoải mái, còn nói việc này là hắn bố cục. Cũng nói rõ việc này có phiêu lưu, nếu để Trung Châu đại tộc biết thì hắn sẽ bị giết.

Thế này chẳng khác nào là tặng một cái thóp cho bọn Lục Ly nắm, nếu ba người Lục Ly tới Trung Châu nói ra,  Đỗ Tranh và Đỗ gia sẽ có phiền phức lớn.

Lục Ly càng lúc càng không hiểu, nếu là Đỗ Tranh bố cục, vì sao cuối cùng lại không động thủ, ngược lại còn giúp hắn?

Hắn nhíu mày hỏi:



- Đỗ tổng quản, tại hạ không hiểu. Nếu là ngươi bố cục, vừa rồi vì sao không xuất thủ đối phó chúng ta?

- Vì sao ta phải đối phó các ngươi?

Hai tay Đỗ Tranh xòe ra, nhún vai nói:

- Kỳ thật ta bố cục như vậy cũng là vì ngươi, vì sao à. . . là để tặng Thiên Đảo Hồ cho ngươi, thậm chí tặng cả Bắc Mạc cho gặp. Ngươi nghĩ xem hiện tại ở Bắc Mạc còn ai là đối thủ của ngươi, nếu ngươi muốn nhất thống Bắc Mạc, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

- Dưới tay ngươi có bảy Quân Hầu cảnh, không có một thế lực và gia tộc nào là đối thủ của ngươi. Lục công tử, ngươi hiện tại chắc đã hiểu rõ địa bàn là quan trọng thế nào đối với một võ giả rồi chứ? Có Thiên Đảo Hồ hoặc là có Bắc Mạc, ngươi sẽ có được tài nguyên vô tận, ngươi còn có thể nắm giữ hàng tỉ sinh mạng của Bắc Mạc, trở thành Đại Đế thế hệ mới của Bắc Mạc.

Suy đoán của Tử Hoàn Ninh và Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết đã được chứng thực, Đỗ Tranh hạ một ván cờ lớn, mục đích không ngờ là để giúp Lục Ly nhất thống Thiên Đảo Hồ, nhất thống Bắc Mạc...

Lục Ly này tin tức này khiến cho giật mình, miệng há hốc, mãi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Dạ Tra và Vũ Hóa Thần lại dường như hiểu ra gì đó, nhất là Vũ Hóa Thần vừa rồi còn có chút hoài nghi, lúc này Đỗ Tranh nói rõ, đã chứng thực suy đoán của hắn.

Vũ Hóa Thần lại nghĩ một hồi, rất nhanh liền nghĩ thông suốt. Đỗ Tranh nhìn thì rất điên cuồng, kỳ thật tất cả đều là rất hợp với lẽ thường, bàn cờ này của hắn chơi rất hay.

Đỗ gia chắc không có lòng ngấp nghé Bắc Mạc, một lòng muốn phát triển ở Trung Châu. Ý nghĩa có được một Bắc Mạc cũng không quá lớn, chẳng thà giao hảo với một đệ tử trực hệ của Lục gia, một người con trai của Nhân Hoàng đối với Đỗ gia là cũng có lợi. Huống chi Lục Ly năm ấy mới mười sáu tuổi đã có thể trảm sát Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, còn có chủng tộc thần bí nguyện trung thành, thực sự là tiền đồ vô hạn.

Thiên Ngục Lão Nhân rất nhanh sẽ chết già, đến lúc đó Thiên Đảo Hồ cũng sẽ bị ba vương tộc lớn huyết tẩy, bị ba nước chiếm lĩnh, không bằng tặng Thiên Đảo Hồ cho Lục Ly. . .

Lục Ly trầm mặc khoảng ba nén hương, mới thở hắt ra một hơi, cười khổ nói:

- Đỗ Tranh, ngươi. . . Là người điên.

Để kết giao với bằng hữu như hắn, để tặng cho hắn một cái nhân tình, để trao Thiên Đảo Hồ Bắc Mạc cho hắn. Đỗ Tranh hạ một bàn cờ lớn, tất cả cường giả của Bắc Mạc đều là quân cờ của hắn.

Hắn chơi cờ rất hay, nhưng vô số quân cờ lại hôi phi yên diệt, vô số người chết đi, Thiên Đảo Hồ lúc này vẫn đang đổ máu.

Thiên Ngục Lão Nhân chết, Bạch Hỉ chết, Dạ gia tộc trưởng chết, một Quân Hầu cảnh của Thiên Vũ Quốc chết. Đại bộ phận cường giả của Thiên Đảo Hồ và một vạn Hồn Đàm cảnh cơ hồ là chết hết, con dân bình thường của Thiên Đảo Hồ lúc này cũng đã chết quá nửa?

Chỉ để tặng hắn một cái nhân tình, lại khiến sinh linh đồ thán, khiến vô số người chết đi, khiến cả Bắc Mạc đều nổi lên mưa máu gió tanh, Đỗ Tranh không phải điên thì là gì?

Đỗ Tranh chỉ mỉm cười không hề để bụng, ngược lại còn nghiêm mặt nói:

- Lục công tử, Bắc Mạc quá nhỏ, ngươi sớm muộn gì cũng phải tới Trung Châu tung hoành tranh bá. Trung Châu còn tàn khốc hơn nơi này, chuyện âm độc hơn cũng nhiều không đếm xuể, sau này ngươi sẽ chết lặng. Trên thế giới này ngươi muốn ngạo nghễ đứng trên đỉnh phong,vậy nhất định phải đạp lên thi cốt của vô số người mà thượng vị. Đây là ta làm người lớn tuổi, tặng cho ngươi một bài học, cũng là Đỗ gia tặng cho ngươi một lễ gặp mặt nho nhỏ. Đỗ Tranh.. Rất hy vọng được kết giao với bằng hữu như ngươi.