Bất Diệt Long Đế

Chương 247: Thân phận của cường giả thần bí



 

Vũ gia lão bát bất đắc dĩ khống chế Mệnh Luân đi theo Vũ Phi Nông, đúng lúc này phía tây nam lại vang lên hai tiếng xé gió, sau đó một thanh âm rống to vang lên:

- Cẩu tặc Vũ gia, giết người xong các ngươi còn muốn đi? Nằm mơ!

- Hưu...

Hai tiếng xé gió vang lên, một cái Mệnh Luân bốn tầng, một cái Mệnh Luân năm tầng phá không bay đến. Lục Ly quét nhìn một người trong đó, phát hiện người này hắn nhận thức. Chính là trưởng lão Bạch gia Bạch Duệ, lần trước phụng bồi Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương ở lại Huyết Sát Đảo mấy ngày.

Bất Diệt cảnh của Bạch gia cũng tới?

Tình cảnh loạn đến làm cho Lục Ly có chút không hiểu, tại sao cường giả Vũ gia lại xuất hiện ở đây? Cường giả phát ra tiếng hừ lạnh kia là ai? Vì sao cường giả Bạch gia tới nhanh như vậy?

Thiên Đà Tử bị hù sợ, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ. Hắn sợ hãi nhìn Lục Ly, thấp giọng hỏi:

- Chủ nhân, làm sao bây giờ?

Lục Ly sao biết làm sao bây giờ?

Hắn không nói nhìn phương hướng đám người Vũ Phi Giáp chạy trốn, thấy Bạch Duệ và một trưởng lão khác của Bạch gia nhanh chóng đuổi theo, tựa hồ song phương sắp khai chiến. Hắn hạ giọng nói:

- Đừng động, cái gì cũng không làm!

Cường giả nhiều lắm, lúc này làm loạn, nói không chừng sẽ bị giết ngay lập tức. Lục Ly suy nghĩ một chút, lại thấp giọng dặn dò:

- Đi xuống đi, đừng quá cao điệu, sẽ càng dễ dàng bị giết.

Thiên Đà Tử vội vàng khống chế Mệnh Luân bay xuống, hai người đứng ở trên bờ cát, yên lặng theo dõi kỳ biến.

- Rầm rầm rầm...

Phái tây bắc truyền đến từng tiếng nổ lớn, hẳn là hai trưởng lão Bạch gia và đám người Vũ Phi Giáp khai chiến.

Thân phận của bốn người này quá rõ ràng, Lục Ly và Thiên Đà Tử liếc mắt nhìn nhau, âm thầm suy đoán thân phận cường giả vừa rồi hừ lạnh.

- Chủ nhân, có phải là cường giả thần bí đi Thiên Vũ Quốc giúp chúng ta kia không?

Thiên Đà Tử hạ thấp giọng hỏi, Lục Ly nghĩ nghĩ, tựa hồ có khả năng này. Vừa rồi Vũ Phi Giáp muốn giết hắn, cường giả kia phát ra tiếng hừ lạnh, Vũ Phi Giáp lập tức trốn, như vậy chứng minh cường giả thần bí kia rõ ràng là đang giúp hắn.

Người này không hiện thân, Lục Ly cũng không dám đoán nhiều, khẩn trương chờ đợi kết quả chiến đấu bên Bạch Duệ và Vũ Phi Giáp.

Về phần người Lạc Thần Đảo, thì còn mơ hồ hơn đám người Lục Ly.

Hứa Trần bị người Vũ gia nện chết, Hứa Thiên Vấn bị Thiên Đà Tử giết chết, bọn họ quần long vô chủ. Vừa rồi xuất hiện nhiều cường giả Bất Diệt cảnh như vậy, bọn họ sợ choáng váng, cũng không biết làm sao bây giờ.

Tiếp tục chiến đấu?

Bọn họ có thể giết được Lục Ly sao? Lục Ly vừa dùng thần kỹ Long Ngâm, giết bọn họ như mổ gà, bọn họ đi chịu chết sao?

Trốn?

Lúc này thế cục không rõ, ai dám lộn xộn? Nói không chừng vừa quay đầu đã bị giết, tất cả mọi người chỉ có thể thấp thỏm bất an chờ đợi.

- Rầm rầm rầm oanh...



Tiếng nổ ở hướng tây bắc càng lúc càng vang, sóng biển chuyển dời, tựa hồ đã xảy ra biển động. Mặc dù tất cả mọi người thấy không rõ chiến đấu ở nơi xa, nhưng khí tức khủng bố kia vẫn tràn ngập tới.

- A...

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ánh mắt của Lục Ly và người Lạc Thần Đảo đồng thời co rụt. Bởi vì kêu thảm thiết lại là Bạch Duệ, chẳng lẽ Bạch Duệ bị Vũ Phi Nông chém giết?

Bất quá nghĩ tới Vũ Phi Nông hình như là Mệnh Luân tám tầng? Bạch Cát và Bạch Duệ một cái năm tầng một cái bốn tầng, không phải đối thủ của Vũ Phi Nông cũng rất dễ hiểu.

- Bạch Duệ!

Một tiếng rống giận bi thương vang lên, xác nhận suy đoán của mọi người. Bạch Cát nổi giận rống lên:

- Vũ Phi Nông, ngươi xong đời, Vũ gia các ngươi cũng xong rồi. Dám giết Bạch Duệ, tộc trưởng nhà ta tất diệt Vũ gia các ngươi.

- Bá bá bá...

Sắc mặt vô số võ giả Lạc Thần Đảo trở nên trắng bệt, nội tâm của Lục Ly và Thiên Đà Tử thì âm thầm kêu khổ, sự tình phát triển vượt qua dự liệu của bọn hắn.

Trưởng lão Bạch gia bị giết?

Thiên Ngục lão nhân nổi giận, rất nhiều người sẽ xui xẻo, Lục Ly là người khởi xướng, phỏng chừng cũng sẽ không dễ chịu...

- Duệ thúc...

Phía tây nam, một giọng nữ bi thương hét lên, sau đó lại một thanh âm Lục Ly quen thuộc vang lên:

- Vũ Phi Nông, chết!

Yên phu nhân, Bạch Lãnh!

Lục Ly và Thiên Đà Tử liếc mắt nhìn nhau, cảm giác sự tình càng lúc càng khó giải quyết. Yên phu nhân và Bạch Lãnh đều xuất động, tình cảnh hôm nay triệt để mất khống chế.

- Lui...

Lục Ly nhìn Thiên Đà Tử, hai người lặng lẽ lui về Huyết Sát Đảo. Ở trên bờ cát mục tiêu quá rõ ràng, cũng đừng để Bạch Lãnh và Yên phu nhân nổi giận trở thành đối tượng phát tiết.

Hai người nhanh chóng lui vào trong rừng cây nhỏ, ánh mắt nhìn xa xa, quả nhiên thấy một chiếc phi thuyền to lớn phá không lao tới. Yên phu nhân và Bạch Lãnh đứng ở trước phi thuyền, trên người sát khí đằng đằng, bao phủ phương viên hơn mười dặm.

- Chủ nhân, chúng ta trốn không?

Thiên Đà Tử nuốt nước bọt, khuyên Lục Ly vào tiểu thế giới. Tình huống hiện tại đã hoàn toàn không ở trong phạm vi hai người khống chế, không cẩn thận hai người sẽ chết không có chỗ chôn.

Vẻ mặt Lục Ly ngưng trọng, có chút lo nghĩ, hắn và Thiên Đà Tử trốn rất đơn giản, vấn đề là người Liễu gia làm sao xử lý?

Mang nhiều người như vậy tiến vào tiểu thế giới là cần thời gian, tiểu thế giới cũng dễ dàng bị hấp thụ ánh sáng. Nếu như không mang đi... Hai người vừa trốn, người Liễu gia tuyệt đối sẽ bị giết sạch.

- Thiếu chủ đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương được ngươi.

Một âm thanh sâu kín từ sau lưng truyền đến, Lục Ly và Thiên Đà Tử sợ tới mức tóc gáy dựng đứng. Hai người lấy ánh mắt quái lạ nhìn về phía sau, sau khi thấy bóng người kia, Lục Ly lại ngạc nhiên.

Phía sau bọn họ, không biết khi nào xuất hiện một người, một trung niên bạch y thắng tuyết, tay cầm bảo kiếm, tóc trắng, nét mặt như đao khắc, khuôn mặt lãnh khốc.

Minh Vũ!



Lục Ly có ấn tượng rất sâu, Thiên Đà Tử chưa từng gặp qua Minh Vũ. Bất quá hắn cảm ứng được khí tức của Minh Vũ, vẻ mặt kinh hãi, bởi vì hắn căn bản dò xét không ra cảnh giới của đối phương.

Lục Ly nuốt nước bọt hỏi:

- Minh Vũ đại nhân, mới vừa rồi là ngươi... cứu ta?

- Đúng vậy!

Trên mặt Minh Vũ không có chút thần sắc biến hóa, lãnh khốc không gì sánh được nói:

- Không chỉ vừa rồi, dưới Luyện Ngục Bích, đánh giết Vũ Phi Giáp cũng là ta. Còn có đi Thiên Vũ Quốc giúp các ngươi dọn dẹp thám báo, dẫn dắt người Vũ gia rời đi, cũng là ta!

- Này...

Lục Ly và Thiên Đà Tử đờ người ra, đầu óc mơ hồ.

Toàn bộ Bắc Mạc, vô số người đang suy đoán, cường giả có được "Thế" ở dưới Luyện Ngục Bích giết Vũ Phi Giáp là ai? Đều điều tra cường giả thần bí đi theo Lục Ly tới Thiên Vũ Quốc, lại không nghĩ rằng là cùng một người.

Minh Vũ, đứng đầu trong ngũ quái của Thiên Đảo Hồ, người duy nhất cự tuyệt Bạch gia còn có thể sống thoải mái, còn làm một tiểu thư Bạch gia tuẫn tình vì hắn, cuối cùng vẫn bình an vô sự.

Đây là một nam nhân bí hiểm, đã từng quỳ trước Lục Ly, phía sau bởi vì Lục Ly không cách nào kích hoạt lệnh bài của Lục Nhân Hoàng mà ảm đạm rời đi. Hắn không còn tới Huyết Sát Đảo, nhưng không nghĩ tới hắn luôn âm thầm bảo hộ Lục Ly.

Lục Ly và Thiên Đà Tử nhìn Minh Vũ, đôi mắt chớp tắt, nội tâm khó có thể bình phục, Minh Vũ lại mặt không biểu cảm, không nói một lời, lãnh khốc tới cực hạn.

Ước chừng qua mười mấy tức, Lục Ly mới giật mình tỉnh lại, hắn hỏi:

- Minh Vũ đại nhân, ngươi đột phá Quân Hầu cảnh rồi?

Minh Vũ vẫn không cười, thờ ơ gật đầu nói:

- Lúc tới Huyết Sát Đảo thấy ngươi đã chuẩn bị xong toàn bộ linh tài, sau khi trở về đã đột phá Quân Hầu cảnh.

- Lợi hại!

Thiên Đà Tử và Lục Ly âm thầm cảm khái, Minh Vũ là độc hành hiệp, không có gia tộc ủng hộ, dựa vào mình lại có thể tập hợp đủ toàn bộ linh tài. Còn có thể ung dung đột phá Quân Hầu cảnh, người này là thiên tài tuyệt đỉnh nha.

Lục Ly trầm mặc chốc lát, hỏi một vấn đề trọng yếu nhất:

- Minh Vũ đại nhân, lần trước không phải ngươi xác định ta không phải con trai của Lục Nhân Hoàng sao? Vì sao còn gọi ta là thiếu chủ? Còn luôn âm thầm bảo hộ ta? Hơn nữa... ta không cách nào kích hoạt lệnh bài của chủ nhân ngươi nha.

- Hắc hắc!

Minh Vũ rốt cục cười, đáng tiếc có chút lạnh, hắn khoát tay nói:

- Lệnh bài kia là giả, ta cố ý thử xem. Về phần ngươi là thiếu chủ, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì đã xác định.

Oanh!

Giới chỉ trong tay Minh Vũ phát sáng, lấy ra một bức tranh. Trên bức họa vẽ một nam tử anh tuấn, Lục Ly nhìn thoáng qua, thân thể liền run rẩy dữ dội.

Bởi vì...

Khuôn mặt của nam tử kia và Lục Ly tương tự đạt tới tám phần, này rõ ràng là bức họa của Lục Nhân Hoàng, Minh Vũ đã sớm biết thân phận của hắn.