Bất Diệt Long Đế

Chương 230: Thích ngươi



 

 

- Được rồi, ván này ta thua, kỳ nghệ của Lục Ly còn ở trên ta.

Một nén nhang sau, Bạch Thu Tuyết khổ sở nói, nàng nhìn Lục Ly, nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia, đột nhiên cảm giác có chút xem không hiểu đối phương.

- Oa!

Bạch Hạ Sương mở mắt thật lớn, tựa như không nhận ra Lục Ly, nàng vây quanh Lục Ly mấy vòng, tấm tắc nói:

- Lục Ly, nhìn không ra nha, ngươi còn có thể giả heo ăn thịt hổ, lại thắng được tỷ tỷ của ta, thật không thể tưởng tượng nổi.

Lục Ly có chút không giải thích được, hắn ngượng ngùng sờ mũi. Thắng Bạch Thu Tuyết hắn cũng không thấy là sự tình kiêu ngạo gì, bởi vì hắn cảm giác kỳ nghệ của Bạch Thu Tuyết cũng chẳng ra gì, còn yếu hơn hắn một chút.

Hắn vẫn cảm thấy kỳ nghệ của mình rất kém, đánh với Lục Linh nhiều năm như vậy, lại chưa từng thắng một ván. Nếu trình độ của hắn kém, như vậy Bạch Thu Tuyết khẳng định cũng không mạnh, thắng nàng đáng giá ngạc nhiên như vậy sao?

Bạch Hạ Sương thấy biểu cảm không giải thích được kia của Lục Ly, giải thích:

- Lục Ly, ngươi có biết kỳ nghệ của tỷ tỷ ta lợi hại đến cỡ nào không? Toàn bộ Thiên Đảo Hồ, trình độ của tỷ tỷ ta gần với lão tổ tông nhất, được công nhận là thứ hai của Thiên Đảo Hồ, Hỉ gia gia và tiểu cô cũng không phải đối thủ. Hiện tại danh hiệu Thiên Đảo Hồ đệ nhị kỳ thủ phải nhường cho ngươi rồi, nếu ngươi có thể thắng lão tổ tông nhà ta, ngươi chính là đệ nhất.

- Nha...

Lục Ly không có quá nhiều hứng thú, ngược lại cảm thấy trình độ đánh cờ của Thiên Đảo Hồ kém như thế sao? Lấy trình độ của mình cũng có thể xếp thứ hai?

Bạch Thu Tuyết không thèm để ý những cái này, nàng tò mò hỏi:

- Lục Ly, truyền thừa của ngươi ở nơi nào? Tài đánh cờ của ngươi là ai dạy?

Lục Ly trung thực nói:

- Tỷ tỷ ta dạy, ta đánh cờ rất kém, từ nhỏ đến lớn không thắng được tỷ tỷ một lần. Ta cảm giác cho dù ta mạnh hơn gấp mười lần... Cũng không phải đối thủ của tỷ tỷ!

- Ôi...

Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương động dung, Lục Ly ngôn ngữ thành khẩn không giống nói ngoa. Như vậy kỳ nghệ của tỷ tỷ Lục Ly thật sự là xuất thần nhập hóa rồi? Theo như hắn nói, thì còn vượt qua Thiên Ngục lão nhân? Phải biết Thiên Ngục lão nhân là nghiên cứu hơn nghìn năm nha. Còn từ trong kỳ đạo cảm ngộ áo nghĩa, ở trong nhận biết của Bạch Thu Tuyết, kỳ nghệ của Thiên Ngục lão nhân hẳn là đệ nhất Bắc Mạc.

Bạch Thu Tuyết có chút kích động nói:

- Lục Ly, tỷ tỷ của ngươi ở đâu? Nếu như tỷ tỷ của ngươi thật lợi hại như thế, ta lập tức mời nàng về. Nói không chừng lão tổ tông sẽ thu nàng làm đồ đệ, dốc túi truyền thụ tất cả tuyệt kỹ.

Đôi mắt của Lục Ly có chút ảm đạm, thần sắc hơi khó coi, hắn khe khẽ thở dài nói:

- Các ngươi không tìm được nàng đâu, nàng không có ở Bắc Mạc, đã bị người cưởng ép mang đến Thanh Châu rồi.



Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều nhớ tới một chuyện. Hai người đã từng xem qua tài liệu của Lục Ly, nghĩ tới tỷ tỷ của Lục Ly là Hỏa Phượng Thiên Thai, bị người Thần Nữ Cung mang đi, Vũ gia vì vậy mà mất hết mặt mũi.

- Lục Ly, thật xin lỗi!

Bạch Thu Tuyết áy náy nói, Lục Ly khoát tay áo, ánh mắt nhìn về phía đông nam, đôi mắt hắn lấp lánh tia sáng, thần sắc trên mặt trở nên kiên nghị, nhẹ nói nói:

- Không sao, ta nhất định sẽ tiếp tỷ tỷ trở lại, nếu như Thần Nữ Cung ngăn trở, ta sẽ để Thần Nữ Cung san thành bình địa, thần cản sát thần, phật cản giết phật!

Nhìn đôi mắt kia của Lục Ly, nghe hắn nói âm vang hữu lực, nội tâm của Bạch Thu Tuyết chấn động, đột nhiên có chút ước ao tỷ tỷ của Lục Ly.

Nàng theo ánh mắt của Lục Ly nhìn tới, nhẹ giọng hỏi:

- Lục Ly, tỷ tỷ của ngươi nhất định là một kỳ nữ?

- Ân!

Lục Ly gật đầu nói:

- Trong lòng ta, nàng là nữ tử hoàn mỹ nhất trên thế giới này, nàng rất đẹp, không kém gì các ngươi. Tính tình của nàng rất tốt, chưa bao giờ giận, cho dù kẻ địch giết đến trước mặt cũng luôn mỉm cười, nàng túc trí đa mưu, là nữ tử thông tuệ nhất ta thấy.

- Nàng từ nhỏ ăn rất nhiều khổ, nhưng nàng chưa bao giờ khóc, không chảy qua một giọt nước mắt. Nàng từng xém chút nữa bị người cưỡng gian, cuối cùng cắt thịt đùi mình ăn sống, dọa lùi những tiện nhân kia, nàng không có chiến lực, một người ở trong núi lớn mấy ngày, cuối cùng từ trong đó bò ra. Sau khi trở về nàng không nói gì, chỉ nhìn ta cười, trấn an ta... ta thiếu nàng rất nhiều, ta thề sau khi tìm được nàng, sẽ không để cho nàng chịu khổ, ai dám khi nhục nàng, nhất định phải bước qua thi thể của ta...

- Này...

Hai tỷ muội nghe mà động dung, trong đầu hiện ra một nữ tử tuyệt mỹ, tựa hồ đứng ở trước mặt nhìn các nàng cười. Hai tỷ muội là thiên chi kiều nữ, tâm cao khí ngạo, giờ khắc này lại cảm thấy tự ti mặc cảm ở trước mặt Lục Linh.

- Đây là một nữ tử phong hoa tuyệt đại bực nào a!

Bạch Thu Tuyết âm thầm cảm khái, sau đó nhìn Lục Ly, lại thấy trên mặt hắn nổi gân xanh, trong mắt mơ hồ có nước mắt, đôi tay siết chặt, nội tâm của nàng lần nữa chấn động.

Nước mắt nam nhi không dễ rơi!

Lục Ly từ trong hoang dã quật khởi, trải qua vô số khổ nạn, nam nhân như vậy tuyệt đối sẽ không dễ dàng rơi lệ, không phải loại công tử mềm yếu nàng thường gặp kia có thể so sánh được.

Lúc này nam tử nội tâm kiên cường cương nghị kia, lại vì tỷ tỷ mà rơi lệ, điều này nói rõ Lục Ly là nam tử chân tình, vì Lục Linh thật có thể hi sinh tất cả.

Bạch Thu Tuyết rất ước ao Lục Linh, có đệ đệ như vậy, thì dù Lục Linh ở Thanh Châu biết được cũng sẽ rất vui mừng. Có tỷ tỷ như vậy, Lục Ly có thể ưu tú như thế, tựa hồ Bạch Thu Tuyết đã có thể hiểu rồi.

Bạch Thu Tuyết không nói thêm gì nữa, Lục Ly cũng trầm mặc, Bạch Hạ Sương bị loại không khí này lây nhiễm, cũng cúi đầu không nói.

- Hưu...

Một nén nhang sau, nơi xa có thân ảnh chạy nhanh đến, ba người bị thức tỉnh. Sắc mặt Lục Ly khôi phục bình tĩnh, như xin lỗi nhìn hai tỷ muội Bạch Thu Tuyết, nhưng không nói gì.



Người đến là Liễu Di, đi đến trước mặt mọi người, nàng chắp tay với Lục Ly, sau đó nhìn Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương nói:

- Hai vị tiểu thư, Bạch quản sự tới, hắn mang đến mệnh lệnh của Yên phu nhân, nói... Các ngươi điên đủ chưa? Còn không trở về?

Trên mặt Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương lộ ra vẻ khổ sở, xem ra cần phải trở về, nếu không Yên phu nhân sẽ giận thật. Bạch Thu Tuyết suy nghĩ một chút, cuối cùng đứng lên nói:

- Lục Ly, những ngày qua đa tạ ngươi chiêu đãi, chúng ta cần phải trở về rồi.

- Được!

Lục Ly gật đầu nói:

- Ta tiễn hai vị tiểu thư.

Lục Ly dứt khoát như thế khiến nội tâm của Bạch Thu Tuyết có chút không thoải mái, nàng nhàn nhạt liếc nhìn Lục Ly, thầm nghĩ Lục Ly không có chút lưu luyến sao? Mong hai nàng nhanh chóng rời đi sao? Hay hai tỷ muội các nàng mị lực không đủ, nên Lục Ly không có tâm động?

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Thu Tuyết có chút tức giận, đứng dậy mang theo Bạch Hạ Sương và trưởng lão Bạch gia đi ra Huyết Sát Bảo, trên đường một câu cũng không nói.

Lục Ly có nói mấy câu, nhưng Bạch Thu Tuyết không thèm phản ứng, khiến Lục Ly âm thầm nhức đầu, tâm nữ nhân quả nhiên như kim dưới đáy biển, mới vừa rồi còn rất tốt...

Đến bến tàu, Bạch Thu Tuyết bảo Bạch Hạ Sương lấy ra Tử Kim Chiến Xa, hai tỷ muội và trưởng lão Bạch gia nhảy lên chiến xa.

Bạch Thu Tuyết nhìn đám người Liễu Di đưa tiễn gật đầu, mới mở miệng nói chuyện:

- Lục Ly, ta phỏng chừng Vũ gia sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu như ngươi không có chuyện gì, gần đây có thể đi Thiên Ngục Thành tu luyện, ít nhất bên kia có thể an toàn một ít.

- Được!

Lục Ly gật đầu nói:

- Ta sẽ xem xét, hai vị tiểu thư bảo trọng.

Sắp phải chia tay, Lục Ly lại còn không có ý giữ lại, trên mặt Bạch Thu Tuyết lộ ra thần sắc lạnh nhạt, không còn nói gì nữa, khống chế chiến xa phá không rời đi.

Nhìn chiến xa từ từ biến mất ở phương xa, Lục Ly sờ đầu, có chút không giải thích được lẩm bẩm:

- Bạch Thu Tuyết này là thế nào vậy nhỉ? Bình thường nàng không phải như thế nha...

Thần sắc của Bạch Thu Tuyết, Liễu Di luôn nhìn ở trong mắt, nàng suy nghĩ một chút, sau đó thấp giọng hỏi Lục Ly:

- Đảo chủ, rất có thể Thu Tuyết tiểu thư đã... thích ngươi.