Bất Diệt Long Đế

Chương 228: Sẽ là ai?



 

Đối với Hứa Diệu Dương, Lục Ly luôn không có hảo cảm gì, loại công tử ca tâm cao khí ngạo này, là luôn xem thường tiểu nhân vật như hắn.

Người khác xem thường hắn không quan hệ, không tới trêu chọc thì chả có chuyện gì. Dù khiêu khích bình thường, hắn cũng không sao cả, nhưng Hứa Diệu Dương muốn hắn quỳ xuống? Này đã chạm đến điểm mấu chốt của Lục Ly.

Nam nhi dưới gối là vàng, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ!

Đây là Lục Linh dạy, hắn chưa bao giờ quỳ xuống với người khác, đừng nói Hứa Diệu Dương, cho dù hôm nay Hứa Trần bảo hắn quỳ xuống, hắn cũng sẽ trở mặt.

Huyết Sát Đảo phụ thuộc Lạc Thần Đảo, Hứa gia ở trên ý nghĩa là chủ nhân của đám người Lục Ly, nhưng đừng nói không phải quan hệ chủ tớ chân chính, coi như thật có chủ nhân tùy ý vũ nhục người hầu như vậy, người hầu cũng sẽ phản kháng.

Điểm trọng yếu nhất là, hiện tại Lục Ly không sợ Lạc Thần Đảo.

Trong Vũ Lăng Thành, Vũ gia có một Mệnh Luân cảnh đỉnh phong bị Tiểu Bạch ung dung phá vỡ Mệnh Luân, cuối cùng bị hắn chém giết. Người mạnh nhất Lạc Thần Đảo cũng chỉ là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, nếu như Hứa gia không quan tâm Bạch gia, không quan tâm Bạch Thu Tuyết đối phó hắn, Lục Ly cũng không phải không có lực phản kháng.

Lục Ly nói làm cho đám đệ tử Liễu gia sợ hãi, thân thể siết chặt, ánh mắt nhìn về phía Hứa Diệu Dương, sợ Hứa Diệu Dương nổi giận, xuất thủ chém giết Lục Ly.

Hứa Diệu Dương quả thực nổi giận, hắn nhìn Lục Ly đã sải bước đi về Huyết Sát Bảo, trong tay huyền lực lấp lánh, muốn chém Lục Ly thành hai đoạn.

- Hưu...

Thiên Đà Tử nghiêm túc thi hành mệnh lệnh của Lục Ly, thấy Hứa Diệu Dương động thủ, thân thể lóe lên đến bên cạnh hắn, sau đó xách cổ đối phương ném vào trong hồ.

- Ùm!

Mệnh Luân cảnh muốn ném một Hồn Đàm cảnh sơ kỳ là quá đơn giản, Hứa Diệu Dương bị ném vào trong hồ, thậm chí võ giả Hồn Đàm cảnh hậu kỳ ở bên cạnh cũng không kịp phản ứng...

- Công tử… ngươi to gan thật!

Hộ vệ của hắn lập tức rút binh khí, tức giận hét lớn, một chân của Thiên Đà Tử quét tới, người kia còn chưa rút đao đã bị hắn đá vào trong hồ.

Đám đệ tử Liễu gia trợn tròn mắt, Liễu Di và Thất trưởng lão cũng hai mặt nhìn nhau, đám người Cửu trưởng lão lại sợ hãi lạnh mình. Lục Ly làm như vậy xác định không có vấn đề chứ? Hứa Trần sẽ không nổi giận san bằng Huyết Sát Đảo chứ?

- Tốt, tốt, tốt!

Trong hồ, Hứa Diệu Dương chật vật không chịu nổi, hắn lau mặt cả giận nói:

- Lục Ly, ngươi có gan, ngươi chờ đó cho ta.

Có Thiên Đà Tử ở đây, Hứa Diệu Dương và hộ vệ không phải là đối thủ, nếu như hai người còn dám động thủ đó chính là tự rước lấy nhục. Hứa Diệu Dương chỉ có thể nổi giận bơi tới chiến thuyền của mình, hùng hùng hổ hổ khống chế chiến thuyền chạy về Lạc Thần Đảo, trong mắt hắn tràn ngập lửa giận, hận không thể chém tận giết tuyệt cả Huyết Sát Đảo.

- Đảo chủ!

Đám người Liễu Di giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đuổi theo Lục Ly, Liễu Di lo lắng hỏi:



- Đảo chủ, Hứa Diệu Dương kia...

- Không cần nhiều lời!

Lục Ly khoát tay áo nói:

- Chuyện này ta tự có kế hoạch, Hứa Diệu Dương không quấy nổi mưa gió.

Nhìn khuôn mặt kiên nghị của Lục Ly, Liễu Di an tâm hơn rất nhiều, nàng suy nghĩ một chút nói:

- Thu Tuyết và Hạ Sương tiểu thư ở Long Tượng Sơn chờ ngươi, ta đã phái người báo cho các nàng biết tin tức ngươi trở lại.

- Vậy sao?

Trong đầu Lục Ly hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của đôi song sinh kia, nội tâm không khỏi cảm động, gật đầu nói:

- Ta sẽ đi gặp các nàng.

Lục Ly mang theo Thiên Đà Tử sải bước tiến về Long Tượng Sơn, vừa mới lên núi liền thấy hai mỹ nhân giống nhau như đúc, đang ngồi ở trong một tiểu đình.

Hai người một người đang ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, một người thì ngồi an tĩnh uống trà. Hôm nay hai người đều mặc bạch y tinh xảo, búi tóc giống nhau như đúc, bên tai còn mang khuyên tai, thoạt nhìn rất tao nhã quý khí.

Lục Ly không cần đoán cũng biết, đứng khẳng định là Bạch Hạ Sương, ngồi tự nhiên là Bạch Thu Tuyết. Ánh mắt của hắn liếc nhìn Bạch Thu Tuyết, ánh mắt hai người đều hơi phát sáng.

Sở dĩ ánh mắt của Bạch Thu Tuyết tỏa sáng, là bởi vì khuôn mặt của Lục Ly càng thêm già giặn. Trong khoảng thời gian này ăn gió nằm sương, để làn da của hắn hơi đen, râu ria xồm xàm, càng lộ ra khí tức dương cương của nam tử. Hơn nữa Lục Ly ở Vũ Lăng Thành đại khai sát giới, trên người không hiểu nhiều một loại khí chất sắc bén, khiến Bạch Thu Tuyết có cảm giác rất đặc biệt.

Bạch Thu Tuyết từ nhỏ đến lớn, đều bị một đám công tử bao quanh. Đám công tử kia rất nhiều đều anh tuấn nho nhã, nhưng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, tự nhiên ít đi một phần dương cương, nhiều hơn một phần âm nhu.

Lục Ly cho Bạch Thu Tuyết cảm giác tựa như một con sói đơn độc, khí chất hoàn toàn bất đồng với các công tử ở Thiên Đảo Hồ. Loại dã tính kia, loại khí chất trải qua vô số mưa gió, trải qua vô số trắc trở kia, là đám công tử ca vĩnh viễn không cách nào có được. .

Bạch Thu Tuyết đứng dậy, Bạch Hạ Sương quay đầu lại, cũng không có quá nhiều cảm xúc, ngược lại cười hì hì nói:

- Lục Ly, ngươi rốt cục trở lại, chúng ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ.

Lục Ly đi đến trước mặt hai người, chắp tay thi lễ nói:

- Đa tạ hai vị tiểu thư trợ giúp, Lục Ly khắc ghi trong tâm, xem như ta thiếu hai vị tiểu thư một mạng.

- Hì hì!

Bạch Hạ Sương lè lưỡi, hết sức hưởng thụ, Bạch Thu Tuyết lại khẽ lắc đầu cười nói:

- Lục Ly, đừng thiếu tới thiếu đi như vậy, lúc trước ở Long Đế Mộ, ngươi đã cứu chúng ta, lần này coi như huề nhau. Ta nói rồi, vô luận như thế nào chúng ta cũng là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn không nên hỗ trợ sao?

Lục Ly không có nhiều lời, hắn không thích nói nhiều, có chuyện ghi tạc trong lòng là được rồi. Bạch Thu Tuyết không đợi hắn nói chuyện, lại nói:



- Hơn nữa, lần này chúng ta cũng không có giúp quá nhiều, chẳng qua là giúp ngươi kiềm chế một ít cường giả của Vũ gia mà thôi, ngươi có thể còn sống là bản lĩnh của ngươi!

Lục Ly nói:

- Các ngươi giúp ta rất nhiều, không chỉ giúp ta kiềm chế Bất Diệt cảnh của Vũ gia, còn giúp ta dọn dẹp rất nhiều thám báo của Vũ gia, bằng không phỏng chừng ta còn chưa tới Vũ Lăng Thành đã chết.

- Ngươi nghĩ sai rồi!

Sắc mặt của Bạch Thu Tuyết có chút nghiêm túc nói:

- Người giúp ngươi dọn dẹp thám báo không phải cường giả Bạch gia chúng ta, Lục Ly, ta còn đang muốn hỏi ngươi, người nọ là ai vậy?

- A?

Lục Ly ngẩn ra, sau đó nghi ngờ hỏi:

- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi xác định không phải là cường giả Bạch gia các ngươi? Không có khả năng! Trừ các ngươi ra, còn có ai sẽ giúp ta?

Người Thanh Loan Tộc không có khả năng đi ra, Minh Vũ kể từ lần đó thì chưa tới qua Huyết Sát Đảo, nói rõ Minh Vũ đã nhận định hắn không phải con trai của Lục Nhân Hoàng, như vậy chắc chắn sẽ không giúp hắn. Nếu như không phải cường giả Bạch gia, vậy sẽ là người nào?

Bạch Thu Tuyết luôn nhìn thần sắc và ánh mắt của Lục Ly, xác định Lục Ly không có nói dối, nàng cũng mơ hồ, lắc đầu nói:

- Hỉ gia gia nói không phải người của hắn phái tới, như vậy khẳng định không phải cường giả Bạch gia chúng ta. Người nọ hẳn là Bất Diệt cảnh, ở Thiên Đảo Hồ, trừ Bạch gia chúng ta, còn có tộc trưởng của ba gia tộc tứ phẩm, ngươi nhận thức ba tộc trưởng kia không?

- Không a!

Lục Ly lắc đầu, thậm chí hắn còn không biết ba gia tộc tứ phẩm kia là ai đâu.

Bạch Hạ Sương xen vào nói:

- Vậy Lục Ly ngươi có nhận thức cường giả Bất Diệt cảnh nào không?

Lục Ly cười khổ nói:

- Sương tiểu thư, ta sinh ra ở Địch Long bộ lạc, một năm trước còn đang giúp Liễu gia kéo quan tài, sau đó bị đuổi giết đến Thiên Đảo Hồ, ngươi cảm thấy ta có thể nhận thức cường giả Bất Diệt cảnh sao?

- Như vậy sẽ là ai chứ?

Bạch Thu Tuyết nhíu mày lẩm bẩm, giờ khắc này ba người đều lâm vào trầm tư, suy đoán thân phận của cường giả thần bí kia.