Bất Diệt Long Đế

Chương 217: Bạch Nha Sơn



Nửa canh giờ sau!

Lục Ly mở mắt, Huyền lực trong thân thể lóng lánh, cả người đột nhiên phóng thẳng về phía trước, điểm thần kỳ là thân thể hắn không ngừng biến nhiều, một người biến thành hai người, ba người, bốn người, cuối cùng một lúc xuất hiện tận mười chiếc bóng giống hệt như đúc, vô cùng chân thực.

Tựa hồ giờ khắc này, Lục Ly đã học được phân thân thuật, một hơi biến thành mười một Lục Ly khác nhau.

Chẳng qua những chiếc bóng này rất kỳ quái, tùy theo Lục Ly tiến tới, từng chiếc bóng phía sau dần biến mất, phía trước lại không ngừng xuất hiện chiếc bóng mới, bóng người này quá chân thực, ngay cả Thiên Đà Tử đều phân biệt không ra đâu là thực đâu là giả.

- Huyền kỹ này thật biến thái.

Thiên Đà Tử tự nhiên biết đây là chiếc bóng, trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái về sự biến thái của di hình huyễn ảnh.

Hưu!

Lộ tuyến Lục Ly tiến tới đột nhiên thay đổi, quay ngược trở về, bước quanh bên người Thiên Đà Tử, lần này Thiên Đà Tử triệt để không phân biệt ra đâu là thật giả, bởi vì hắn không dùng thần niệm, chỉ thấy khắp nơi toàn là Lục Ly, nhìn đến hoa cả mắt.

Một tên võ giả khi tốc độ đạt tới mức độ nhất định, có thể huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh, nhưng đó là tàn ảnh, không phải chân thực.

Trong khi ảo ảnh này của Lục Ly lại có thể lấy giả loạn thật, trong chiến đấu từ cấp độ Mệnh Luân Cảnh trở xuống sẽ chiếm ưu thế rất lớn. Căn bản không cách nào khóa chặt chân thân, làm sao có thể đánh trúng hắn cho được?



Cuối cùng Lục Ly dừng lại đứng trước mặt Thiên Đà Tử, từng chiếc bóng sau lưng mới từ từ biến mất. Hắn hưng phấn nói:

- Huyền kỹ này thật lợi hại, hắc hắc, giờ ta chỉ mới tính là nhập môn, nếu đại thành phỏng chừng có thể huyễn hóa ra hơn một trăm chiếc bóng!

- …

Thiên Đà Tử trợn tròn mắt, nếu thật có thể huyễn hóa ra hơn một trăm chiếc bóng, sợ là khắp xung quanh đều là ảo ảnh của Lục Ly. Lại nghĩ đến Lục Ly tựa hồ còn có một loại tuyệt kỹ có thể hô lên chấn trụ Hồn Đàm Cảnh, sau đó nhẹ nhàng chém giết, Thiên Đà Tử càng thêm nghẹn lời, tên chủ nhân này của hắn quá biến thái.

- Đáng tiếc ta không thể học được, bằng không hẳn là ta cũng có thể đối chiến Mệnh Luân Cảnh trung kỳ!

Thiên Đà Tử lần nữa thở dài, Lục Ly nhìn sắc trời một cái, không tiếp tục tán gẫu với hắn nữa mà vung tay lên nói:

- Đi, đi Bạch Nha Sơn cạnh bộ lạc Địch Long.

Thiên Đà Tử gật đầu, mang theo Lục Ly lặng lẽ tiến tới. Bóng đêm an tĩnh, lại càng dễ bị thám báo phát hiện, một khi bị phát hiện, lập tức sẽ có mấy tên Mệnh Luân Cảnh truy sát, hai người sợ rằng khó mà trốn thoát được.

Bộ lạc Địch Long cách chỗ này không xa, chỉ có gần trăm dặm, lấy tốc độ Thiên Đà Tử, toàn lực mà đi nhiều nhất chỉ mất gần nửa canh giờ. Lúc này tốc độ tương đối thả chậm, sau nửa canh giờ hai người mới tới Bạch Nha Sơn.

Núi này Lục Ly rất quen thuộc, từ nhỏ đến lớn hắn nhiều lần tiến vào đây, mỗi cành cây ngọn cỏ đều rất thân quen. Bởi thế mới lựa chọn chỗ này làm nơi ẩn náu nghỉ chân.

Ngọn núi này cách bộ lạc Địch Long còn chừng mười dặm, bên này không có thám báo, lại tiến về phía trước, đến mấy ngọn núi nhỏ xung quanh mới thấy có thám báo.



- Tiểu Bạch!

Đến dưới Bạch Nha Sơn, Lục Ly lập tức quát khẽ một tiếng, Tiểu Bạch chui đi ra, Lục Ly nói:

- Trong núi hẳn là có rất nhiều Hồng Nha Thử, ngươi đi bắt lại toàn bộ Hồng Nha Thử, sau đó chờ lệnh của ta.

Hí hí

Tiểu Bạch hóa thành một đạo bóng trắng vọt vào trong núi, Thiên Đà Tử nhướng mày, quay sang nhìn Lục Ly mà như nhìn một đứa thiểu năng. Để một con sủng vật đi bắt lại Huyền thú? Lục Ly không phải thiểu năng thì là gì?

- Lên núi!

Lục Ly vung tay lên, lần này không cần Thiên Đà Tử mang theo, mà hắn yên ắng mò mẫm tiến lên núi, Thiên Đà Tử hồ nghi đi theo, thỉnh thoảng lại quét mắt thăm dò bốn phía.

Đến trong núi, Lục Ly lập tức như rồng về biển cả, mỗi con đường trên núi này hắn đều rất quen thuộc, căn bản không cần phân vân lựa chọn, cứ thế nhẹ nhàng đi tới.

Chi chi

Không qua quá lâu, trước mặt vang lên một mảnh tiếng quái khiếu, Thiên Đà Tử quét mắt nhìn tới, tròng mắt bỗng chốc trợn trừng, tựa như gặp quỷ.

Trước mặt là một mảnh hồng lưu băng băng lao đến, Tiểu Bạch đi đầu, đằng sau là vô số con chuột to tướng không cách nào đếm xuể. Con nào con nấy lớn ngang đầu người, một thân lông đen, răng lại có màu đỏ.

- Chủ nhân, cái này, cái này …

Thiên Đà Tử chỉ vào Tiểu Bạch, Lục Ly lại không giải thích, nhàn nhạt nhìn lướt qua Thiên Đà Tử một lượt, nói:

- Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi.

Lục Ly chạy tới chỗ Tiểu Bạch, lúc này ánh mắt Thiên Đà Tử nhìn Lục Ly lại có phần khác thường, xem ra chủ nhân này còn thần bí hơn cả hắn tưởng tượng. Tùy tiện một con tiểu sủng vật bên người đều có được năng lực thần kỳ như thế? Mặc dù Hồng Nha Thử chỉ là Huyền thú nhất phẩm, nhưng không phải ai cũng có thể điều khiển được, phỏng chừng có là Huyền thú tam tứ phẩm đều không điều khiển nổi?

- Điều khiển Hồng Nha Thử ẩn núp tới từng ngóc ngách trong Bạch Nha Sơn, nếu có người ngoài tiến vào thì lập tức công kích.

Lục Ly hạ lệnh cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức phóng tới đàn chuột, không ngừng quái khiếu, Hồng Nha Thử tức tốc tản ra bốn phía, chấp hành lệnh từ Tiểu Bạch.

- Tốt rồi!

Lúc này Lục Ly mới quay sang nhìn lại Thiên Đà Tử, nói:

- Ta ẩn núp ngay trong núi, ngươi đi ra bên ngoài bộ lạc thăm dò tình hình, có tin gì lập tức trở về nói cho ta.

Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, có một đám Lão Thử tiềm phục quanh bốn phía Bạch Nha Sơn, dù thám báo có tới, Lục Ly cũng có thể lập tức biết mà tránh đi, Thiên Đà Tử không cần lo lắng an toàn cho hắn.

Thiên Đà Tử đi rồi, Lục Ly tìm một hang đá tiềm phụ vào bên trong, yên ắng chờ đợi.



Hiện tại hi vọng duy nhất chính là cường giả bí ẩn Bạch gia một đường đi theo hắn, nếu người này ra tay, không nói giúp hắn đánh giết cường giả Vũ gia bên trong bộ lạc Địch Long, chỉ cần dụ bọn họ ra ngoài liền dễ làm.



Lúc này trong Vũ Đế Thành đang rất náo nhiệt, nghe được Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương chính đang chậm rãi bay tới Vũ Đế Thành, lập tức khiến rất nhiều người tộc nhân Vũ gia căng thẳng khẩn trương.

Mặc dù toàn bộ võ giả Bất Diệt Cảnh Vũ gia đang lũ lượt chạy về, Tử gia cũng tới hai vị cường giả, nhưng đối thủ lần này chính là Thiên Đảo Hồ Bạch gia, vạn nhất Thiên Ngục lão nhân cũng lẻn tới thì sao?

Trong đại viện Vũ gia, Vũ Khôn vừa mới trở lại Vũ Đế Thành lập tức bị Vũ Luân gọi đi. Vũ Hóa Thần, Vũ Luân và mấy tên cường giả mạnh nhất Vũ gia đều ở trong thành bảo, Vũ Khôn thần sắc hổ thẹn báo cáo lại toàn bộ sự tình một lần, sau đó khom lưng ôm quyền nói:

- Vũ Khôn vô năng, xin tộc trưởng giáng tội. Thuộc hạ được đến lệnh từ tộc trưởng, không dám không trở lại, chẳng qua … ta đã điều mười mấy võ giả Mệnh Luân Cảnh ở mấy quận phụ cận tới tham gia truy tìm. Thiên Đà Tử vừa mới đột phá Mệnh Luân Cảnh không lâu, nếu bị võ giả Mệnh Luân Cảnh của chúng ta phát hiện, hẳn là có thể giết chết được.

- Đồ ngu!

Vũ Hóa Thần không lên tiếng, Vũ Luân lại nổi giận đùng đùng đứng bật dậy quát nói:

- Ngươi không phải vô năng, mà là ngu xuẩn, ngu hết thuốc chữa! Đấy rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn, ngươi lại nhìn không ra? Người các ngươi truy đuổi tuyệt đối là giả mạo, lúc này Lục Ly và Thiên Đà Tử thật phỏng chừng đã đến Vũ Lăng Quận.

- Ngươi đuổi sai rồi thì cũng thôi!

Vũ Luân càng nói càng giận, chỉ thẳng vào mặt Vũ Khôn mắng chửi:

- Lại còn triệu tập hơn phân nửa võ giả Mệnh Luân Cảnh quanh phụ cận tới truy tìm. Bố cục lão phu thật vất vả mới dựng lên được, lại bị ngươi hủy trong thoáng chốc, ngu xuẩn, ngu xuẩn!

- Hả?

Vũ Khôn trợn tròn mắt, bị chỉ thẳng vào mặt mắng chửi đều không dám hó hé nửa lời. Vũ Hóa Thần chau mày lại không lên tiếng. Vũ Luân dạo quanh một vòng trong đại điện, sau đó lạnh giọng hỏi:

- Ngươi điều đi bao nhiêu Mệnh Luân Cảnh ở Vũ Lăng Quận?

- Không, không nhiều …

Vũ Khôn nghĩ nghĩ mới nói:

- Ta nhớ được bên kia có mười tên Mệnh Luân Cảnh, thế là điều đi năm người. Thiên Đà Tử mới đột phá Mệnh Luân Cảnh, Vũ Dương trấn giữ trong Vũ Lăng Thành lại là Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong, hẳn sẽ không hỏng việc đâu?

- Ngươi còn chưa tính quá ngu!

Vũ Luân thở dài một hơi, còn thừa lại năm tên Mệnh Luân Cảnh, trong đó có Vũ Dương là Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong, chí ít vẫn còn có hi vọng chém giết Lục Ly.

Bày ra bẫy rập lớn như vậy, điều tập nhiều nhân lực vật lực như vậy, nếu cuối cùng sắp thành lại bại, Vũ Luân đều khó mà tha thứ cho chính mình.

Nếu Vũ Khôn điều đi toàn bộ Mệnh Luân Cảnh, Vũ Luân trong cơn phẫn nộ sợ rằng đã một tay đánh bay Vũ Khôn ra bên ngoài …