Bất Diệt Long Đế

Chương 131: Một trận mất công toi



Lúc Minh Vũ mới vừa tới, quỳ xuống nói tham kiến thiếu chủ với Lục Ly, Lục Ly thản nhiên tiếp nhận. Tiếp sau lại bật ra một câu:

- Ngươi tới vừa khéo, giết sạch toàn bộ võ giả Huyết Sát đảo cho ta.

Khắc đó, tất cả mọi người đều cho rằng Lục Ly thật đúng là thiếu chủ của Minh Vũ, Lục Ly có lai lịch rất lớn, bằng không làm sao có thể thản nhiên hạ mệnh lệnh cho Minh Vũ giết người như vậy được?

Giờ người giết xong rồi, Lục Ly lại nói hắn không phải thiếu chủ của Minh Vũ, mệnh lệnh vừa rồi kia chỉ là tuỳ ý nói ra? Quả thực là khiến người nghẹn lời, không khỏi cảm thấy hoang đường.

Hoang đường qua đi, sau lưng chúng nhân bất giác túa lên hàn khí, nếu Lục Ly không phải thiếu chủ Minh Vũ, như vậy Minh Vũ liền sẽ cảm thấy bị lừa gạt bị lợi dụng, như vậy kết cục chờ đợi mọi người hẳn là sẽ vô cùng thê thảm!

Minh Vũ cũng hơi ngớ, hắn trầm ngâm khoảnh khắc, sau đó vung tay lên nói:

- Tất cả mọi người lui ra ngoài đảo!

- Vâng, đại nhân, chúng ta lập tức lui ra ngoài!

Lời này vừa ra, đám người Thất trưởng lão như nghe được tiếng Phật, vội vàng để con em nhà mình giơ lên người bị thương, nhanh chóng lui ra ngoài đảo.

Liễu Di có chút lo lắng nhìn lại Lục Ly, Lục Ly ném mấy tấm lệnh bài cho nàng, để nàng mang theo Lục Ải Nhân rời đi. Chính hắn thì một bộ thần tình khẳng khái chịu chết, tựa hồ chuẩn bị tiếp nhận lửa giận từ Minh Vũ.

Chỉ sau hai nén hương, người Liễu gia đã rút lui sạch sẽ, bên trong thành đảo Huyết Sát Đảo nơi xa vẫn sót lại chút người, chẳng qua có Minh Vũ ở đây, còn ai dám tới?

Minh Vũ liếc nhìn bốn phía một lượt, sau khi xác định không còn ai, trên mặt mới đè ra ý cười nói:

- Thiếu chủ, ngươi đừng gạt ta, tư liệu của ngươi ta đã điều tra rõ ràng. Phụ thân ngươi tên Lục Nhân Hoàng, năm đó từng có đại ân với ta, ta đã lập thệ đi theo hắn. Giờ ở đây không có ai, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không tiết tin tức ra ngoài.

Lục Ly lại vẫn một mặt mờ mịt, gật đầu nói:

- Phụ thân ta đúng tên là Lục Nhân Hoang, chẳng qua tỷ tỷ ta nói phụ thân chỉ là Thần Hải Cảnh, năm xưa lúc ta vừa sinh ra liền bị Huyền thú tam phẩm cắn chết, hắn làm sao có thể là đại nhân vật có ân với ngài được?

- Lục Nhân Hoang? Không phải Lục Nhân Hoàng?

Ý cười trên mặt Minh Vũ cứng lại, hắn nhíu mày hỏi:

- Bị Huyền thú tam phẩm cắn chết? Ngươi chắc chứ? Phụ thân ngươi chính là cường giả Nhân Hoàng a.

- Ta chắc chứ!

Lục Ly rất khẳng định nói:

- Rất nhiều người trong bộ lạc Địch Long đều biết chuyện này, năm đó lúc ta ra đời cha mẹ liền mất tích, ông ngoại ta nói cho tỷ tỷ, cha mẹ đều một con Huyền thú tam phẩm cường đại cắn chết. Ông ngoại dẫn theo cường giả trong bộ lạc đi báo thù, cuối cùng toàn bộ đều bị Huyền thú giết chết, việc này ngươi có thể hỏi lại người bộ lạc Địch Long.

Lục Ly nửa thật nửa giả đáp, hắn thêm vào rất nhiều tình tiết tầm bậy, Lục Nhân Hoàng biến thành Lục Nhân Hoang, Nhân Hoàng cảnh đổi thành Thần Hải Cảnh, Lục Nhân Hoàng không chết, hắn lại nói bị Huyền thú cắn chết …



Hết thảy đều là vì lời nhắc nhở của Liễu Di, Liễu Di nói có cường giả tiềm phục ở phụ cận, điều này khiến hắn không khỏi sinh tâm cảnh giác.

Phụ cận có cường giả theo dõi, lấy thực lực Minh Vũ làm sao có thể không biết? Đến ngay cả Liễu Di đều có thể cảm giác được thần niệm, Minh Vũ không khả năng không cảm giác ra được.

Đã thế, vì sao Minh Vũ để mặc cường giả kia ẩn núp ở quanh đây?

Vậy chỉ có hai lời giải thích, hoặc là người này với Minh Vũ là một đường, hoặc là Minh Vũ biết người này, lại giả vờ như không biết.

Minh Vũ là ngũ quái Thiên Đảo Hồ, xưa nay độc lai độc vãng, điều đầu tiên có thể loại bỏ. Như vậy Minh Vũ biết có người ẩn núp, lại giả bộ như không biết.

Vì sao hắn phải làm vậy?

Còn nữa, phụ thân hắn đã đại ân với Minh Vũ, vì sao thẳng đến lúc này Minh Vũ mới đến tìm? Tư liệu về hắn muốn tra rất dễ dàng, chí ít sau chuyện Vũ Lăng thành, tư liệu về hắn phỏng chừng đã dẫn lên rất nhiều người chú ý. Hắn đợi ở Huyết Long Đảo lâu như vậy, Minh Vũ lại không xuất hiện, ngược lại đến thời khắc then chốt mới đi ra…

Hết thảy hết thảy đều khiến Lục Ly sinh tâm nghi ngờ!

Lục Linh đã từng nói phụ thân hắn có cừu gia cường đại ở Bắc Mạc, dặn hắn không được bại lộ thân phận. Năm đó lúc hắn ra đời, Lục Nhân Hoàng từng giao chiến với cường địch, sau đó chém giết đối phương. Người có thể bị cấp bậc Nhân Hoàng xem là cường địch, thực lực phải khủng bố đến cỡ nào?

Thế nên…

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Lục Ly nhanh chóng làm ra quyết định, không bại lộ thân phận bản thân, chết không thừa nhận mình là con trai Lục Nhân Hoàng.

Hắn sợ Minh Vũ là do cừu gia Lục Nhân Hoàng phái tới, mục đích là để tìm hiểu tin tức Lục Nhân Hoàng. Hắn sợ sau khi cừu gia kia biết được Lục Nhân Hoàng đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên sẽ nghĩ hết mọi cách đánh giết phụ thân hắn.

Minh Vũ nghe thấy Lục Ly nói vậy, lông mày lần nữa nhíu lại, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào cổ Lục Ly, mở miệng hỏi:

- Ngươi đã thức tỉnh huyết mạch gì?

Trong lòng Lục Ly càng thêm cảnh giác, rất kiên định lắc đầu nói:

- Đại nhân, ta đã từng đi thần miếu Vũ Lăng thành thức tỉnh qua, cuối cùng thức tỉnh thất bại. Việc này rất nhiều người đều biết, hơn nữa ta cũng không có huyết mạch ấn ký, ngươi hẳn biết với cảnh giới ta bây giờ thì không cách nào ẩn tàng huyết mạch ấn ký được cả.

Lời nói dối này của Lục Ly kín không kẽ hở, trên cổ hắn quả thực không có huyết mạch ấn ký, cảnh giới của hắn cũng không cách nào ẩn huyết mạch ấn ký vào trong cơ thể.

- Không thể nào, sao con em Lục gia lại có thể thức tỉnh thất bại được?

Minh Vũ thì thào tự nhủ, sau đó như chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, bàn tay chợt sáng ngời, một khối ngọc phù hiện ra, hệt như làm ảo thuật.

Hắn đưa ngọc phù cho Lục Ly, nói:

- Đây là ngọc phù ân nhân để lại cho ta, bên trong có một tia huyết mạch của hắn. Nếu ngươi là con trai ân nhân, khẳng định sẽ tạo được cộng hưởng huyết mạch, ngọc phù sẽ theo đó sáng lên, ngươi thử dùng Huyền lực quán chú vào xem.



Ông

Trên chiến xa vàng óng giữa không trung, ánh mắt Yên phu nhân và Bạch quản sự đồng loạt sáng lên, các nàng từ vạn dặm xa xôi chạy tới đây, mục đích chính là vì xác định thân phận Lục Ly. Hiện tại Minh Vũ lấy ra ngọc phù Lục Nhân Hoàng, đáp án sắp hiện ra ngay trước mắt.

- Lục?

Lục Ly nhìn thấy trên ngọc phù có một chữ “Lục” như rồng bay phượng múa, ngọc phù này giống hệt chiếc năm đó Lục Linh lấy ra. Trong lòng hắn lập tức cuộn lên sóng lớn ngất trời, đầu óc cấp tốc xoay chuyển, băn khoăn không biết có nên tiếp lấy ngọc phù hay không.

Cuối cùng hắn cắn răng tiếp lấy, quán chú Huyền lực bao phủ toàn bộ ngọc phù, trong đầu lại nghĩ, vạn nhất ngọc phù sáng lên, Minh Vũ muốn hỏi tung tích Lục Nhân Hoàng hắn liền chết không thừa nhận, cùng lắm thì chết thêm một lần.

- Hả?

Nhưng chuyện rất quỷ dị lại phát sinh, Lục Ly quán chú Huyền lực, song lệnh bài không hề sáng lên, thậm chí không có một chút biến hóa nào.

- Ách?

Lục Ly và Minh Vũ nhìn chằm chằm ngọc phù, trong mắt đều chớp qua một tia kinh ngạc, sau đó Minh Vũ vẫn chưa từ bỏ hi vọng, lần nữa nói:

- Ngươi thử lại đi!

Lục Ly triệt để yên tâm, Huyền lực cuộn trào mà ra, nhưng ngọc phù vẫn không có chút động tĩnh nào.

Minh Vũ đưa tay bắt lấy ngọc phù, cẩn thận lật nhìn vài lần, sau đó lại lạnh lùng nhìn chằm chằm cổ Lục Ly mấy lần, thần sắc u ám lắc đầu nói:

- Xem ra chỉ là trùng hợp, ai…

Nói xong, Minh Vũ quay người, chân sau giậm mạnh xuống đất, bay thẳng lên giữa không trung, đứng trên lưng Tử Đồng Hỏa Sư. Đại sư tử hóa thành một đạo hồng quang vút đi, thoáng chốc đã tan biến ở phương xa.

- Không phải?

Giữa trời, ánh mắt Yên phu nhân cũng thoáng trở nên u ám, Bạch quản sự thầm thì lẩm bẩm:

- Một trận toi công.

- Đi thôi!

Yên phu nhân khoát tay, chiến xa vàng óng vô thanh vô tức bay về nơi xa. Từ lúc Minh Vũ rời đi, Yên phu nhân không nhìn lại Lục Ly lấy một lần, Bạch quản sự cũng tương tự.

- Sao lại không sáng được nhỉ?

Phía dưới Lục Ly lại đầy mắt mê mang, trong đầu vẫn đang nghĩ về vấn đề này. Là ngọc phù kia có vấn đề? Hay là mình vốn không phải con trai của Lục Nhân Hoàng?

Chính bản thân Lục Ly cũng mơ hồ …