Bất Diệt Long Đế

Chương 130: Ma Vương giết người



Bắc Mạc rất lớn, con dân hàng tỉ, võ giả nhiều vô số kể, chỉ có điều gần như tất cả võ giả Bắc Mạc đều y phụ các đại gia tộc hoặc thế lực tu luyện.

Bởi vì không có gia tộc hoặc thế lực, đồng nghĩa với không có tài nguyên, vô luận  thiên tư ngươi tốt đến đâu, không có tài nguyên thì đều không thể trở thành cường giả đỉnh cấp.

Thần Hải Cảnh cần lượng lớn đan dược phụ trợ tu luyện, Hồn Đàm cảnh cần vô số linh dược bổ trợ linh hồn, Mệnh Luân cảnh càng là cần phải linh tài đếm không xiết, bằng không căn bản không cách nào rèn đúc Mệnh Luân.

Không có gia tộc hoặc thế lực chống đỡ, không có tài nguyên, dựa vào cá nhân làm sao được đến nhiều tài nguyên như vậy? Dù ngươi ngày ngày ra vào hiểm địa Đại Hoang, liều mạng xông pha khắp các tiểu thế giới, chỉ với một mình thì giành được bao nhiêu linh tài bảo vật?

Lại nói, một tên Võ giả ngày ngày bôn ba vì linh tài bảo vật, ngày ngày nghĩ cách kiếm lấy Huyền Tinh, làm gì còn có thời gian tu luyện? Làm sao có thể biến thành cường giả?

Thế nên, cường giả Bắc Mạc cơ hồ đều xuất thân từ đại gia tộc đại thế lực, có rất ít độc hành hiệp có thể trở thành cường giả.

Minh Vũ lại là ngoại lệ!

Ngũ quái Thiên Đảo Hồ đều là độc hành hiệp, chưa từng gia nhập bất cứ gia tộc hay thế lực nào. Bản thân cũng không kiến tạo thế lực gia tộc, một mực độc lai độc vãng, hết thảy đều dựa vào bản thân, hơn nữa đều trở thành cường giả!

Tiếng tăm Minh Vũ ở Thiên Đảo Hồ rất lớn, đứng đầu ngũ quái, thực lực cường đại, tâm ngoan thủ lạt, tính cách quái dị, vừa chính vừa tà.

Quan trọng hơn, Minh Vũ là người duy nhất cự tuyệt Bạch gia mời chào mà vẫn có thể còn sống sót.

Từng có một sự kiện oanh động toàn bộ Thiên Đảo Hồ, Minh Vũ công khai cự tuyệt một tiểu thư Bạch gia theo đuổi ngay trước mắt bao người, dẫn đến tiểu thư Bạch gia kia bi phẫn quá độ, tự sát thân vong

Việc này vốn rất chấn động, khăng khăng Bạch gia lại không xuất động cường giả truy sát Minh Vũ. Điều này dẫn đến tiếng vang lớn hơn, cái tên Minh Vũ cũng theo đó truyền khắp Thiên Đảo Hồ.

Lúc này, quái nhân vang danh Thiên Đảo Hồ kia lại quỳ xuống trước mặt một tên tiểu võ giả Liễu gia, còn xưng hô đối phương là thiếu chủ?

Thiếu chủ là ý gì? Như vậy chẳng phải phụ thân Lục Ly là chủ nhân Minh Vũ, Minh Vũ là bộc nhân nhà Lục Ly. Điều này sao khiến mọi người không chấn kinh, không khiếp hãi cho được?

Đám Huyết Cừu há hốc mồm, khóe miệng bọn Lữ Phong Tử cũng co quắp, tròng mắt mấy người Liễu Di Thất trưởng lão Cửu trưởng lão đều trợn tròn, tưởng như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

Đừng nói đám Huyết Cừu không dám tin, ngay cả Liễu Di quen biết Lục Ly lâu như vậy rồi đều cảm thấy quá mức hoang đường.

Tư liệu về Lục Ly Liễu Di rõ ràng hơn bất kỳ ai, từ nhỏ trưởng thành ở bộ lạc Địch Long, cha mẹ mất tích, ông ngoại chết thảm, trong bộ lạc luôn bị ức hiếp, chỉ là con dân trong một bộ lạc nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn.

Thế mà giờ một cường giả vô cùng cường đại lại nói Lục Ly là thiếu chủ của hắn? Vậy chẳng phải đại biểu cho gia đình Lục Ly cực kỳ có bối cảnh? Nhưng nếu Lục Ly có bối cảnh, thế tại sao lại bị người bắt nạt suốt mấy chục năm ở bộ lạc Địch Long?

Lục Ly cũng sửng sốt.

Chẳng qua nội tâm hắn lại không phải không thể tiếp nhận sự thực này, bởi vì cha hắn là Lục Nhân Hoàng, là cường giả Nhân Hoàng cảnh. Cường giả Nhân Hoàng cảnh có được mấy tên bộc nhân chẳng phải là điều hết sức bình thường?

Không quản tình huống như thế nào, Lục Ly ngược lại phản ứng rất nhanh, đã có một tên tay chân miễn phí chạy tới trước mặt, không cần dùng chẳng phải thành là kẻ ngu?!

Hắn lập tức quát khẽ:

- Ngươi tới khéo lắm, giết sạch võ giả Huyết Sát đảo cho ta.



Bá bá bá

Nháy mắt, sắc mặt vô số người bỗng chợt tái nhợt như giấy, không còn một tia huyết sắc, Huyết Cừu miệng môi mấp máy, run rẩy nói:

- Minh Vũ đại nhân, có phải ngươi lầm lẫn gì hay không? Hắn? Hắn sao thành là thiếu chủ của ngươi? Hắn…

Huyết Cừu không nói tiếp, bởi vì Minh Vũ đã đứng lên, mắt lạnh quét tới. Khắc này Huyết Cừu cảm giác như bị một con Huyền thú ngũ lục phẩm nhìn chằm chằm, toàn thân cứng ngắc, tê dại như đóng băng.

Minh Vũ quét mắt nhìn về phía đám người Lữ Phong Tử, lạnh giọng nói:

- Không phải người Huyết Sát đảo, cút đi ra!

Hưu

Đám Lữ Phong Tử không có lấy một tia do dự, như con thỏ bị kinh hãi cuống cuồng lao vút ra ngoài đảo, một khắc đều không dám dừng. Sau lưng ai nấy đều túa đầy mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi mừng thầm … may mà Minh Vũ tới sớm, bằng không nếu bọn hắn giết Lục Ly rồi, sợ rằng cả ba phương thế lực đều đi đứt.

Đám Huyết Cừu triệt để trợn tròn mắt, Huyết Cừu và Tứ trưởng lão liếc nhau, hai người phốc thông một tiếng quỳ xuống, Huyết Cừu ngước nhìn Lục Ly trông mong nói:

- Vị tiểu ca này, không đúng … đại nhân, chúng ta có mắt không tròng, chúng ta sai rồi. Ngươi tha cho chúng ta một mạng, về sau Huyết Sát đảo tuyệt đối nghe ngươi điều khiển …

Huyết Cừu không thể không cúi đầu, thậm chí lúc này hắn không có nổi một tia ý niệm động thủ với Minh Vũ. Bởi vì chiến lực Minh Vũ được xếp hạng thứ chín trên Chiến Thần bảng Thiên Đảo Hồ, là cường giả Bất Diệt cảnh.

Lục Ly không có gì để phải suy xét cả, quát lạnh nói:

- Giết!

Tranh tranh

Trường kiếm sau lưng Minh Vũ xuất vỏ, vung lên quét tới, một đạo kiếm mang hình bán nguyệt bay đi. Huyết Cừu và Tứ trưởng lão còn chưa thấy được rõ ràng, kiếm mang đã cắt ngang cổ hai người, hai chiếc đầu lâu bay lên, chết thảm đương trường.

Vù vù!

Thân hình Minh Vũ hóa thành tàn ảnh, xông vào giữa đám võ giả Huyết Sát đảo, chúng nhân không ai thấy rõ được hắn, chỉ thấy từng đạo tàn ảnh bay múa. Tàn ảnh đi qua đâu, từng chiếc đầu lâu rớt đất, tựa như lúa nước giữa đồng, bị thu gặt thành từng mảng từng mảng.

- Mạnh quá!

Lục Ly cảm khái, bởi vì nói chuyện xúc động vết thương, miệng thổ ra một hơi khí lạnh, đau đến mức cả người run rẩy.

Liễu Di liếc thấy, vội vàng đi tới, cho hắn nuốt một viên đan dược chữa thương. Nàng suy nghĩ một lát sau đó sáp lại bên tai Lục Ly thấp giọng nói nhỏ:

- Lục Ly, ta cảm giác được có cường giả đang dùng thần niệm thăm dò chúng ta.

- Còn có cường giả ẩn núp?

 Lục Ly nhướng mày, thấp giọng hỏi lại:



- Cấp bậc thế nào?

- Không biết!

Liễu Di giải thích thêm:

- Có thể phát ra thần niệm ít nhất phải là Bất Diệt cảnh trở lên.

Lục Ly đã hiểu, không nói gì thêm mà quay sang nhìn chằm chằm Minh Vũ còn đang thu gặt đầu người, trong đầu chớp qua vô số ý niệm, phỏng đoán các loại khả năng.

Hưu

Nửa nén hương, vẻn vẹn chỉ nửa nén hương, Minh Vũ liền đã hóa thành một đạo huyễn ảnh ngưng tụ trước mặt Lục Ly, hắn lạnh lùng nói:

- Thiếu chủ, toàn bộ võ giả Huyết Sát đảo đều đã chết.

Lục Ly còn đang trầm tư, lúc này mới bừng tỉnh liếc nhìn một vòng, theo bản năng hít sâu một hơi khí lạnh. Hắn nhìn sang đám người Thất trưởng lão Cửu trưởng lão một cái, thấy trong mắt chúng nhân đều là sợ hãi, nhìn Minh Vũ không khác gì đang nhìn ác ma.

Gần ngàn người!

Chí ít Huyết Sát đảo còn sót lại gần ngàn Võ giả, lại bị Minh Vũ giết sạch chỉ trong nửa nén hương, hơn nữa chúng nhân đều không cách nào động đậy, chỉ biết trơ mắt chờ bị giết.

Quan trọng hơn là trong gần ngàn đầu lâu bị bổ xuống, không ít đầu lâu còn đang lăn lộn dưới đất, con mắt trợn trừng. Gần ngàn thi thể không đầu nằm ngả nghiêng, rất nhiều thi thể vẫn đang phun trào máu tươi.

Cảnh tượng như thế dù là loại người quen với việc giết chóc như Thất trưởng lão đều có chút chịu không được, ngũ quái Thiên Đảo Hồ quả nhiên cổ quái, giết người chỉ chém đầu, không lưu một ai toàn thây.

- Đây đúng là Ma Vương giết người.

Liễu Di có chút sợ hãi nép mình sau lưng Lục Ly, Lục Ly lại không sao cả, chết như thế nào chẳng là chết? Đã chết rồi, lưu toàn thây hay không còn quan trọng nữa không? Hơn nữa lệnh chém giết võ giả Huyết Sát đảo còn là chính hắn đưa ra.

- Thiếu chủ!

Minh Vũ thấy Lục Ly không lên tiếng, liền lần nữa hỏi:

- Còn cần giết người nào nữa không? Ba nhóm người vừa rồi có cần giết luôn?

Bá bá bá!

Một mảnh ánh mắt quét tới Lục Ly, giờ khắc này ở trong mắt đám người Thất trưởng lão, Lục Ly đã biến thành Diêm Vương Địa Ngục. Chỉ cần hắn vứt ra Diêm Vương lệnh, vô số đầu người liền phải rớt đất.

Lục Ly nâng lên cánh tay còn nguyên vẹn, ngượng ngùng vuốt vuốt cánh mũi, nhìn vào Minh Vũ, sau đó nói một câu khiến toàn bộ người Liễu gia thiếu chút hộc máu:

- Gì ấy nhỉ? Minh Vũ đại nhân, mệnh lệnh vừa rồi là ta tuỳ ý nói vậy thôi. Chứ ta không biết ngươi, ta cũng không phải thiếu chủ của ngươi, phụ thân ta chỉ là Thần Hải Cảnh, làm sao có thể là chủ nhân ngươi được?

           ….